Đọc truyện Em Có Thể Thoát Khỏi Tôi Sao – Chương 41: •
Chương 41
Sinh lão bệnh tử là quy luật của cuộc đời con người mà bất cứ ai cũng phải trải qua.
Con người được sinh ra và lớn lên trải qua những thăng trầm của cuộc sống đến khi già rồi ốm đau bệnh tật, và cuối cùng là qua đời.
Ngày hôm nay Diệp Tâm còn đang cho Tiểu Thiên Ân ăn sữa thì có cuộc gọi đến.
Chị Trần đang dọn dẹp phòng cầm lấy điện thoại mang tới đưa cô.
Đưa tay nhấn nút nghe cô cũng không kịp để ý tới người gọi đến là ai, cũng chưa kịp nói câu gì thì đầu dây bên kia đã nói trước.
“Tiểu Tâm, em tới bệnh viện một chuyến đi.
Lăng Diên Hồng bà ấy không ổn rồi.”
Ở đầu dây bên kia, Chu Gia Minh vội vàng thông báo.
Vừa rồi anh có ca phẫu thuật chân trước bước ra ngoài chân sau đã lại phải tới làm cấp cứu cho bà rồi.
Tình trạng ngày càng xấu đi.
Diệp Tâm vừa nghe tới tên kia cả người đều cứng đờ bất động.
Tay cầm bình sữa cũng khựng lại giữa không trung.
Chỉ mới vài ngày trước cô hỏi qua còn rất ổn định sao giờ đã bất ổn rồi.
Cố Duy Khiêm được hôm về nhà sớm, đẩy cửa vào cũng vừa vặn nghe được câu kia.
Đôi lông mày nhíu lại thật chặt, bước tới cầm lấy điện thoại của cô muốn nói gì đó lại không thốt ra lời được vì biểu cảm của cô khiến anh không cách nào nói ra.
Bấm tắt điện thoại, anh cúi người ngồi xuống trước mặt cô.
Đưa tay đỡ lấy bình sữa sắp rơi xuống đất.
Đôi mắt Diệp Tâm lúc này như phủ một màn sương mỏng, mọi thứ thật mờ nhạt.
Bắt lấy tay anh, cô có chút kích động hỏi lại: “Khiêm, anh nói xem vừa rồi có phải em nghe nhầm không?”
Cố Duy Khiêm đau lòng ôm lấy cô cùng với Thiên Ân vào trong lòng.
Cất giọng trầm ổn đáp: “Anh biết em không muốn chấp nhận nhưng sự thật chính là như vậy.”
“Anh đưa em tới bệnh viện đi!” Diệp Tâm chẳng còn để ý tới gì, cô khẩn thiết nói như van cầu anh.
“Được.
Anh đưa em đi.” Cố Duy Khiêm vừa nói vừa dùng bàn tay vỗ nhẹ bên vai cô, an ủi, trấn tĩnh cô.
Tiểu Thiên Ân rất hiểu chuyện không khóc không nháo một tiếng nào.
Sau khi bàn giao Tiểu Thiên Ân cho chị Trần ổn thoả, cả hai liền tới bệnh viện.
Cô đứng trong phòng quan sát, lặng lẽ nhìn vào trong phòng bệnh qua một lớp kính thủy tinh mỏng manh, cả người bất động như một khúc gỗ, đến cả xương khớp cũng cứng đờ.
Lăng Diên Hồng nằm trên giường bệnh xanh xao hơn lần trước cô thấy rất nhiều, cả người gầy rộc.
Bộ đồ bệnh nhân cũng trở nên rộng thùng thình.
Trên người cắm đủ loại dây nối với máy móc, trên mặt còn đeo mặt nạ thở oxy.
Cố Duy Khiêm ôm lấy cô, anh cảm nhận rõ sự run rẩy của cô.
Đặt tay lên tấm kính cô khẽ gọi một tiếng nhưng cổ họng khô khốc, phát ra thanh âm trầm khàn.
“Mẹ…”
Diệp Tâm không kìm được nước mắt của mình.
Một giọt lại một giọt như những hạt ngọc lăn trên má.
Cô trách bản thân mình vì sao cứ mãi chần chừ không hiến tuỷ cho bà.
Nếu như cô hạ quyết tâm sớm vậy thì bà cũng không phải chịu khổ như thế này rồi.
Chu Gia Minh lúc này cũng đã đi tới bên cạnh hai người nói ra tình trạng hiện tại: “Tình trạng của bà ấy đã rất tệ rồi.
Giờ còn không ghép tuỷ thì sẽ lỡ mất thời gian quan trọng.
Không cách nào cứu chữa được nữa.”
“Em sẽ làm.
Chỉ cần có thể chữa khỏi cho bà ấy là được!” Diệp Tâm không suy nghĩ nhiều liền nói.
Cố Duy Khiêm biết cô đang rất nôn nóng, sốt ruột nhưng cơ thể cô vừa mới phẫu thuật sinh con giờ lại lấy đi lượng lớn tuỷ sống sao có thể ổn được chứ.
“Tâm Nhi, anh biết em lo lắng cho mẹ nhưng cơ thể em cần thời gian hồi phục.”
Diệp Tâm nắm lấy tay anh, cô hạ quyết tâm: “Em sẽ không sao hết.
Nếu như chứng kiến bà ấy có mệnh hệ gì em sẽ không cách nào tha thứ cho bản thân mình.
Nếu như đổi ngược tình thế anh là em thì anh cũng sẽ quyết định như em mà thôi.
Dù bà ấy đã bỏ rơi em nhưng nghĩa sinh thành em phải trả lại cho bà ấy.
Vậy thì đời này của em mới có thể an tâm được.”
Cố Duy Khiêm đưa tay lau đi nước mắt của cô.
Anh biết chứ nhưng nhìn cơ thể cô suy kiệt anh cũng rất đau.
Anh chỉ hận bản thân không thể thay cô làm những việc này.
Tưởng Hân từ trong phòng bệnh đi ra đã nghe toàn bộ cuộc hội thoại giữa hai người họ.
Tận mắt chứng kiến vẻ đau lòng chỉ hận không thể thay cô ấy chịu mọi sự tổn thương của anh cô chợt nhận ra.
Chưa bao giờ anh dùng ánh mắt đó để nhìn cô lấy một lần.
Có lẽ ngay từ đầu chỉ có cô cố chấp với tình yêu chứ anh lại luôn là người đứng ngoài.
Lời nói của mẹ trước khi bất tỉnh cũng văng vẳng bên tai cô: Buông tha cho họ cũng là buông tha cho chính bản thân mình.
Xem ra đoạn chấp niệm này cô cũng phải buồn thôi.
Xoay người lặng lẽ rời khỏi đó, Tưởng Hân không cách nào đối diện với hai người họ.
Cô tự cảm thấy bản thân không đủ nghĩ khí như Diệp Tâm.
Tối đó Diệp Tâm ở lại bệnh viện theo dõi và làm một vài xét nghiệm trước phẫu thuật.
Cố Duy Khiêm rất không yên tâm.
Nhất nhất không rời khỏi cô.
“Khiêm, anh về nhà với Thiên Ân đi.
Sáng mai anh lại vào sau cũng được mà.” Diệp Tâm ngồi trên giường nhìn anh ngồi trên ghế gọt táo nói.
Cố Duy Khiêm vẫn tiếp tục gọt quả táo trong tay, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên đáp: “Vừa rồi anh đã gọi điện nhờ chị dâu trông Thiên Ân giúp rồi.
Em không cần phải lo đâu.”
“Chị dâu đang có thai sao có thể nhờ như thế được.
Anh hai tuyệt đối sẽ không đồng tình đâu!” Diệp Tâm thời gian này cũng rất hạn chế gửi Thiên Ân cho Lạc Tinh Nhi cũng là vì lẽ đó.
Mới tuần trước Cố Duy Dực rất vui mừng mở tiệc thông báo Tinh Nhi đã có thai.
Giờ đã được 12 tuần.
Mà Thiên Ân trẻ nhỏ tuy không nghịch ngợm gì để có thể tổn hại nhưng vừa mang thai vừa phải chăm một đứa trẻ sơ sinh sẽ cực tới mức nào chứ.
“Em nghĩ nhiều rồi.
Có chị Trần ở đó còn cần chị dâu động tay sao? Anh chỉ nhờ họ để mắt tới thôi.” Cố Duy Khiêm đã gọt xong, anh bổ ra thành nhiều miếng nhỏ.
Cắm dĩa xiên một miếng đưa đến trước miệng cô.
Chỉ có như vậy cô mới thôi cằn nhằn.
Diệp Tâm nhìn anh không có ý định rời đi cô cũng không nói thêm gì nữa, chậm rãi ăn táo của mình.
Sáng hôm sau tất cả kết quả xét nghiệm đã có chỉ cần chờ đến giờ vào phòng phẫu thuật thôi.
Cô vẫn rất bình thản nhưng Cố Duy Khiêm thì không hề.
Trước kia cô chưa từng thấy anh nôn nóng, sốt ruột không yên như vậy.
Năm lấy tay anh cô khẽ cười.
“Sớm biết anh sốt ruột như vậy em đã nhất quyết giấu anh tự làm rồi.”
“Em dám!” Cố Duy Khiêm cau mày trừng mắt nhìn cô.
Lần trước cô sinh non anh đã không có mặt kịp thời, để cô một mình chịu đau như vậy anh đã hận bản thân mình rồi.
Diệp Tâm mỉm cười xinh đẹp ôm lấy cổ anh, dùng một giọng nhẹ nhàng nói: “Không phải chỉ là tiểu phẫu thôi sao.
Anh yên tâm em nhất định sẽ không sao mà.”
“Anh còn chưa hỏi tội em đã ở sau lưng anh hợp tác với Chu Gia Minh đi làm xét nghiệm đấy!” Cố Duy Khiêm hừ nhẹ một tiếng.
Nhưng trong mắt vẫn ngập tràn sự yêu thương, cưng chiều.
“Đợi em khoẻ lại sẽ dẫn anh tới một nơi.
Đảm bảo anh sẽ rất ngạc nhiên cho xem.” Diệp Tâm chỉ cần nghĩ tới ngày anh và mẹ của mình đoàn tụ một chỗ đã thấy vui rồi.
“Còn có điều gì làm anh ngạc nhiên được sao?” Cố Duy Khiêm đưa tay quệt mũi nhỏ xinh cao ráo của cô.
“Bí mật!” Diệp Tâm ở bên tai anh khẽ nói.
Sau đó còn mỉm cười rất tươi.
Nụ cười xinh đẹp càng rạng rỡ hơn khi ánh nắng bên ngoài trời chiếu rọi vào trong phòng.
Cửa phòng bật mở, ở bên ngoài Chu Gia Minh và một bác sĩ nữa cùng y tá bước vào.
“Hai người có cần phải diễn trò tình cảm bất cứ mọi nơi như vậy không?” Chu Gia Minh hắng giọng nói, ra vẻ là một bác sĩ trang nghiêm.
Cố Duy Khiêm rất không nể tình mà đáp lễ: “Ai bảo cậu vào không gõ cửa.”
Diệp Tâm thì sớm đã thu tay của mình lại muốn tách ra nhưng cả người cô bị vòng tay của anh ôm chặt không cách nào thoát ra đành phải mỉm cười thay lời đáp.
Chu Gia Minh mỗi một lần đều tức nghẹn họng.
Tại sao anh lại có thể chơi cùng với cậu ta lâu như vậy chứ.
Thật đúng là kết nhầm bạn mà.
Những tưởng chỉ cần đợi vào phòng phẫu thuật thôi nhưng cửa phòng của cô lại bị đẩy ra.
Tưởng Hân lúc này do chạy vội nên hơi thở đứt quãng.
“Mẹ…!biến mất rồi!”
Chỉ một câu đã khiến mọi người trong phòng đang vui vẻ liền rơi vào trầm mặc.
Diệp Tâm rời khỏi giường, tiến đến trước mặt Tưởng Hân: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đôi mặt với Diệp Tâm hết sức bình tĩnh, Tưởng Hân lại một lần nữa cảm thấy bản thân thua kém rất nhiều: “Sau khi mẹ biết là cô hiến tủy đã cương quyết phản đối.
Tôi đã nói rất nhiều những tưởng mẹ đồng ý nhưng vừa mới ra ngoài lúc trở lại đã không thấy mẹ đâu.”
Nghe xong mọi chuyện, cô xoay người hỏi: “Gia Minh, còn bao lâu nữa?”
Chu Gia Minh đột nhiên bị hỏi thoáng giật mình.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay lúng túng đáp: “Hai tiếng nữa…”
Cố Duy Khiêm dường như đã hiểu được ý của cô: “Cậu ở đây cứ chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.”
“Cô sẽ tìm được mẹ chứ?” Tưởng Hân như người chết đuối vớ được cọc, níu lấy tay cô hỏi.
Diệp Tâm nhìn cô ta khẽ nói: “Tôi với cô về nhà.”
Nhà? Tưởng Hân chợt bừng tỉnh.
Cô sao lại không nghĩ tới mẹ sẽ về nhà chứ.
Tất cả chỉ vì quá lo lắng nên cô chẳng thể tập trung vào điều gì nữa.
Diệp Tâm nói xong liền xoay người đi thay quần áo.
Cô vừa ra khỏi nhà vệ sinh Cố Duy Khiêm đã tiến đến nắm lấy tay cô.
“Anh đưa em đi.”
Ba người sau đó liền rời khỏi bệnh viện, lên xe đến biệt thự của Tưởng gia.