Bạn đang đọc Em Có Thể Thoát Khỏi Tôi Sao – Chương 40: •
Chương 40
Những ngày đầu hạ ở Bắc Kinh, nắng bắt đầu gắt hơn, thời tiết cũng trở nên oi bức.
Diệp Tâm đúng giờ hẹn đến bệnh viện.
Chu Gia Minh đã đợi sẵn ở cửa, anh dẫn cô lên phòng làm việc của mình.
Cô ngồi trên ghế sofa, nâng lên cốc nước trong tay uống một ngụm: “Tình trạng của bà ấy sao rồi?”
Chu Gia Minh đưa tới trước mặt cô hồ sơ bệnh án nói: “Thời gian này bà ấy phối hợp làm hoá trị nên tình trạng cũng không quá tệ.”
Cô cúi đầu đọc thật kĩ bệnh án, nghe Chu Gia Minh nói vậy cũng yên tâm hơn phần nào: “Giờ nếu như bà ấy nhận được tuỷ tương thích liệu có chữa khỏi hoàn toàn hay không?”
“Cái này còn tuỳ thuộc vào rất nhiều yếu tố.
Em phải xác định đây sẽ là một cuộc chiến dài.
Khi sử dụng hóa trị liệu hoặc xạ trị toàn thân với liều cao để phá hủy tối đa số lượng tế bào bạch cầu ác tính trong cơ thể.
Vì phương pháp điều trị này cũng làm tổn thương cả các tế bào gốc tạo máu bình thường trong cơ thể nên các tế bào gốc mới cần được ghép vào sau khi điều trị.” Chu Gia Minh cẩn thận giải thích với cô.
“Tuỷ xương của em có tương thích với bà ấy không?” Diệp Tâm nhẹ nói.
“Tương thích.
Nhưng Tiểu Tâm, em mới sinh, cơ thể vẫn còn yếu.
Vả lại Duy Khiêm chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.” Chu Gia Minh nhìn cô, anh không biết ẩn tình bên trong cũng không muốn hỏi.
Nhưng cơ thể cô vẫn còn yếu là sự thật, anh đứng trên phương diện của một bác sĩ điều gì nên với không nên anh đều phải nói.
“Anh xem kết quả xét nghiệm hẳn cũng biết bà ấy là mẹ ruột của em.
Cho dù trước kia có rất nhiều chuyện nhưng giờ chính mắt nhìn, tai nghe thấy rồi em không thể làm ngơ được.” Diệp Tâm đóng bệnh án lại, cô mỉm cười nhưng lại thật chua xót.
Chu Gia Minh đương nhiên hiểu nhưng anh vẫn phải nhắc nhở cô: “Tiểu Tâm, anh nghĩ em vẫn nên nói chuyện này với Duy Khiêm rồi quyết định cũng chưa muộn.”
“Em sẽ lựa lời nói chuyện với anh ấy.
Còn anh tuyệt đối không được hé miệng nói nửa lời đấy!” Diệp Tâm vẫn rất không yên tâm.
Có trời mới biết anh sẽ tức giận như thế nào khi nghe tin.
Chu Gia Minh lập tức làm động tác ngậm chặt miệng với cô.
Trước khi về, cô đi tới trước phòng bệnh.
Qua ô kính nhỏ cô có thể nhìn rõ người phụ nữ bên trong.
Bà vẫn như ngày đó cô gặp nhưng gầy hơn, xanh xao hơn trước rất nhiều.
Tay cô khẽ run rẩy, nhìn bà đang nằm trên giường ngủ yên tĩnh đến vậy.
Cửa phòng lúc này bật mở, Tưởng Hân từ trong đi ra bắt gặp cô liền bước nhanh ra ngoài rồi đóng chặt cửa.
“Cô còn tới đây làm gì?” Tưởng Hân đứng chắn trước mặt cô, không vui nói.
Diệp Tâm thu lại tầm mắt, cô rất muốn hỏi bà giờ có ổn không, có phải rất đau đớn hay không.
Nhưng toàn bộ lời đến đầu môi lại không cách nào nói ra được.
Tưởng Hân thì rất không khách khí nói: “Cô đến xem mẹ đã chết chưa à? Vậy thì thật xin lỗi khiến cô phải thất vọng trở về rồi.
Giờ có phải cô thấy hả hê lắm đúng không? Vì cô mà Khiêm trở mặt vô tình với chúng tôi! Giờ Tưởng thị xuống dốc không phanh sắp phá sản rồi, mẹ cũng bệnh nặng dĩ nhiên cô rất vui nhỉ.
Muốn đến đây ra oai sao? Cô mau cút đi trước khi mẹ nhìn thấy cô lại uổng công đau lòng!”
Diệp Tâm sớm đã chẳng để ý đến lời nói của cô ta, siết chặt quai túi xách, cố bày ra bộ dạng thản nhiên hết sức có thể: “Trước khi oán trách người khác thì hãy nhìn lại bản thân mình đã làm gì trước rồi hẵng nói.
Những việc này không phải do các người tự chuốc lấy hay sao? Còn việc Khiêm đã muốn làm thì không ai có thể thay đổi.
Mà cô hẳn phải biết rõ điều ấy hơn tôi chứ?”
Tưởng Hân nhất thời cứng họng.
Những lời mắng chửi thậm tệ đến cửa miệng lại không thốt nổi nên lời nữa.
Thẹn quá nhưng lại không thể làm gì, kìm nén giọng của bản thân không được quá to nhưng vẫn bộc lộ rõ sự tức giận: “Cô đừng bao giờ tới đây nữa!”
“Mọi chuyện đã như vậy thay vì cô có tâm tư đi suy tính chuyện khác thì hãy chăm sóc cho mẹ mình trước đi!” Diệp Tâm nói rồi xoay người rời đi.
Không cần nói cũng biết Tưởng Hân ở phía sau oán hận cô tới mức nào.
Về đến nhà cô thay đồ ở nhà cho thoải mái rồi qua phòng xem thì Tiểu Thiên Ân vẫn đang ngủ.
Cô hướng chị Trần nói: “Chị chuẩn bị bữa tối đi.
Em ở đây chăm Thiên Ân là được rồi.”
Đến tối Cố Duy Khiêm vẫn như mọi khi đúng giờ về đến nhà.
Diệp Tâm nhân lúc tiểu Thiên Ân thức, cô bế con ngồi trong phòng khách đợi anh.
Quả thực sau một ngày làm việc mệt mỏi trở về liền nhìn thấy hai người mình yêu thương đang đơi sẵn tinh thần cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Gia đình đúng là một thứ thiêng liêng.
“Thiên Ân à, ba về rồi kìa.” Diệp Tâm nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của con hơi nâng tay lên để bé con hướng về phía anh.
Tiểu Thiên Ân nhìn thấy ba thì cái miệng nhỏ xinh đang chu lên liền cười thật tươi.
Cố Duy Khiêm thay giày, cởi bỏ áo vest anh ngồi xuống bên cạnh, thuận theo thói quen đưa tay ôm lấy cô thoải mái: “Hôm nay hai mẹ con lại ở đây đợi ba về sao?”
Diệp Tâm cũng tựa đầu vào vai anh, nhu thuận đáp: “Hai mẹ con biết ba đi làm rất vất vả nên muốn ở đây đợi tạo chút động lực đó.”
Đây chính là mong ước từ rất lâu của anh.
Một gia đình thực sự thuộc về anh.
Không phải hàng ngày nhìn sắc mặt người khác, thoải mái là chính mình.
Không những thế giờ đây anh còn là chỗ dựa vững chắc cho cô và con.
“Muộn rồi còn chưa ngủ sao?” Cố Duy Khiêm từ thư phòng trở về phòng ngủ đã khuya rồi.
Anh kéo chăn nằm xuống bên cạnh cô.
Diệp Tâm thấy anh vào mới cất đi quyển sách đang đọc, nằm xuống: “Chính là đợi anh đó.”
Cố Duy Khiêm kéo cô vào trong lòng, mặt vùi vào trong tóc cô, hít lấy mùi hương dịu nhẹ: “Lại không ngủ được sao?”
“Ngủ một mình không quen.” Diệp Tâm gối đầu lên tay anh mỉm cười tinh nghịch đáp.
“Em muốn gì cứ nói không cần lấy lòng anh như vậy.” Cố Duy Khiêm từ khi trở về nhà đến giờ thấy cô luôn nhiệt tình như vậy chắc hẳn có việc muốn nói nhưng đợi cả buổi cô vẫn không nói gì hết.
Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn anh, cô biết ánh mắt đó muốn nói thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị nhưng cô vẫn làm như cũ: “Anh thật không biết nay là ngày gì sao?”
“Sinh nhật em chưa tới, kỉ niệm ngày cưới càng không, đầy tháng Thiên Ân cũng qua rồi.
Là ngày gì quan trọng sao?” Cố Duy Khiêm cẩn thận suy nghĩ một hồi cũng không biết là ngày gì.
“Là ngày gia đình đó!” Diệp Tâm nằm đè lên người anh tỏ ý không vừa lòng.
“Còn có ngày này sao?” Cố Duy Khiêm thật chẳng biết phải nói gì.
Cô giờ còn để ý tới những ngày này nữa.
Thấy anh chẳng mấy hứng thú, Diệp Tâm bày ra bộ dạng thất vọng.
Thực ra cô cũng chỉ vừa mới biết đến ngày này, vốn đang không biết nên mở lời nói thế nào thì bây giờ đúng là thuận nước đẩy thuyền mà.
“Không phải anh luôn nói muốn có một gia đình của chính mình sao? Vào ngày này các gia đình thường sẽ ở bên nhau…”
“Chúng ta đang ở bên nhau rồi đây.” Cố Duy Khiêm vẫn rất kiên nhẫn trả lời cô.
Anh đưa tay vén mái tóc dài ra sau tai cho cô.
“Em đang muốn nói đến việc anh không muốn gặp lại mẹ sao?” Diệp Tâm lúc này nghiêm túc quan sát từng chút một nét mặt của anh.
Cố Duy Khiêm đột nhiên bị hỏi tới thì cơn buồn ngủ bỗng chốc bay biến.
Gặp mẹ sao? Lúc này cô nhắc đến anh mới thực sự suy nghĩ tới.
Lúc trước anh có cho người đi tìm hiểu thông tin nhưng khi có thông tin trong tay anh lại không có dũng khí mở ra xem.
Tài liệu đó vẫn như lúc nhận nằm gọn trong một ngăn tủ bàn làm việc của anh.
Diệp Tâm thấy nét mặt anh chợt cứng lại, cô cũng không nói gì thêm cẩn thận quan sát.
Qua một lúc lâu, Cố Duy Khiêm mới khẽ cử động tay, thu lại toàn bộ biểu cảm sững sờ vừa rồi mỉm cười nói: “Muộn rồi ngủ thôi.”
Cố Duy Khiêm xoay người đem cô ôm gọn trong lòng.
Nhắm mắt không muốn nói tới chuyện này thêm.
Không muốn nói không phải vì anh không thể bỏ qua chuyện năm xưa bị mẹ bỏ lại nơi này mà chỉ là anh không biết phải đối mặt với bà như thế nào.
Anh sợ rằng mẹ không muốn gặp lại anh, sợ nhìn thấy mẹ đang sống hạnh phúc mà trong cái hạnh phúc ý không hề có sự tồn tại của anh.
Diệp Tâm nhận ra anh không muốn tiếp tục chủ đề này cũng nhận ra nét mặt mệt mỏi sau một ngày làm việc vất vả nên cũng không nói gì nữa.
Chỉ là cô rất muốn dẫn anh tới gặp mẹ.
Buổi chiều nay thực ra cô có ghé qua cửa hàng nơi mẹ anh đang bán.
Lúc này quán đang đông khách nhưng khi cô vừa ngồi xuống bàn gần quầy nhất thì bà đã nhận ra cô.
“Tiểu Tâm đến rồi đó à? Vẫn như mọi khi phải không?” Bà vừa bận rộn gói sủi cảo vừa hướng cô tươi cười nói.
Đây đã là lần thứ ba cô tới nơi này, mỗi một lần đều ăn rồi lại mua mang về.
Mỗi một lần cô đều ngồi nói chuyện cùng bà rất lâu, quan hệ giữa hai người ngày càng thân thiết.
“Cháu vẫn thế ạ.” Diệp Tâm cười thật tươi đáp lại.
Bà gật đầu đáp: “Hôm nay hơi đông khách đợi xíu là có ngay thôi.”
Diệp Tâm nhìn bà bận rộn như vậy mà bản thân lại chỉ ngồi không có chút không thoải mái, cô đứng lên đi vào trong quầy giúp bà đóng gói sủi cảo đã hấp chia vào các bát.
Bà có chút không đành định ngăn cản cô: “Cứ để đó đi.
Sủi cảo có ngay đây.”
Cô không dừng động tác tay mà chỉ nghiêng đầu cười nói: “Mấy chuyện này có là gì đâu ạ.
Cháu tiện tay thôi.”
Bà nhìn cô chăm chú làm chỉ có thể cười rồi thôi.
Sau khi khách đã vãn, Diệp Tâm vừa cẩn thận nhìn bà gói sủi cảo vừa cẩn thận học cách gói sủi cảo trong tay.
Trong vô thức cô đã đưa tay lên lau đi mồ hôi khiến bột dính lên mặt.
Mộc Tư Liên thấy cô một lòng muốn học cũng rất thoải mái dạy cô từng chút một.
Bà nhìn cô trên mặt dính bột lấm lem thì bật cười, bà đưa đến một chiếc khăn tay lau đi vết bột trên mặt cho cô nói: “Đứa nhỏ này thật là, mới vậy mặt đã lấm lem hết rồi này”
“Cháu thật không biết thứ này lại có thể cầu kì như vậy.
Ngày ngày bác đều phải gói nhiều như vậy cũng thật vất vả.” Diệp Tâm đặt xuống chiếc sủi cảo mình vừa gói xong cảm thán.
“Mệt rồi thì mau ra ngoài ngồi nghỉ đi.” Mộc Tư Liên rất có cảm tình với Diệp Tâm, mỗi một lần cô bé này đến đây đều sẽ ngồi nói chuyện cùng với bà rất lâu rồi mới rời đi.
Diệp Tâm vừa rửa tay xong thì điện thoại bên cạnh reo vang.
Cô lập tức nghe máy: “Khiêm, gọi em có việc gì sao?”
Ở đầu dây bên này Cố Duy Khiêm vừa họp xong, anh nhìn đồng hồ không nghĩ tới lại họp lâu như vậy.
Lúc này thật nhớ hai mẹ con, anh nhấn điện thoại gọi.
“Phải có việc mới được gọi cho em sao?”
Diệp Tâm nghe được giọng anh thì bao nhiêu cái mệt đều tan biến hết.
Khoé môi cô bất giác câu lên nụ cười hạnh phúc: “Bình thường anh cũng đâu có gọi cho em nhiều đâu.”
Mộc Tư Liên vừa xếp sủi cảo mới gói vào xửng hấp vừa nhìn cô nói chuyện điện thoại.
Đối diện với nét cười hạnh phúc đó bà cũng không tự chủ mỉm cười theo.
Đợi sau khi Diệp Tâm ngắt máy bà đem một chiếc hộp đưa cho cô: “Trong này là sủi cảo cháu gói, bác đã gói lại rồi mang về hấp lên là được.”
Diệp Tâm thấy vậy liền lấy ví trả tiền nhưng bị bà ngăn lại.
“Không phải cháu từng bảo ông xã rất thích sủi cảo của bác sao.
Mang về hấp cho cậu ấy ăn.
Với lại đây là công sức cháu bỏ ra ta sao có thể lấy tiền.”
“Bác Tâm, bác làm vậy không sợ sau này cháu cứ mặt dày đến ăn không của bác sao?” Diệp Tâm bày ra bộ mặt lấy lòng nói.
“Đến ăn không kiểu cháu thì ta chỉ có lời tiền nhân công thôi!” Trong giọng nói của Mộc Tư Liên có bảy tám phần mang ý cưng chiều.
Từ ngày quen biết Diệp Tâm, bà dường như thoải mái hơn rất nhiều.
Bao lâu nay đã quen với cuộc sống một mình, giờ đây lại có một cô gái cứ như vậy thoải mái nói chuyện cùng với bà khiến bà thật nhớ tới đứa con trai mà bà đã vứt bỏ.
Có lẽ thằng bé bây giờ cũng đã trưởng thành, kết hôn và có con rồi.
Diệp Tâm nghe vậy liền có ý dò hỏi: “Bác Tâm, không lẽ từ trước đến giờ đều là một mình bác tự mình xoay xở hết sao?”
Mộc Tư Liên chỉ khẽ cười đáp lại cô: “Ta sống một mình cũng quen rồi.
Cả ngày mệt nhọc về nhà cũng chỉ có ngủ thôi.”
“Bác không có con cái sao?” Diệp Tâm cẩn thận quan sát sợ làm bà không vui.
“Trước kia đã từng…” Mộc Tư Liên nói ra lời này trong lòng chất chứa biết bao cảm xúc lẫn lộn.
“Giờ chắc hẳn thằng bé đã trưởng thành rồi.
Có lẽ cũng tầm tuổi cháu…”
Diệp Tâm nhận ra mới một giây vừa rồi nụ cười của bà trở nên gượng gạo, ánh mắt cũng trùng xuống.
Cô cũng không tiếp tục hỏi nữa, đang muốn mở miệng đổi chủ đề thì lại thấy bà nói tiếp.
“Xin lỗi cháu nhé.
Ta làm ảnh hưởng tâm trạng của cháu rồi…”
“Sao bác lại nói vậy.
Là cháu không đúng khi hỏi bác câu này.” Diệp Tâm vốn chỉ muốn hỏi một chút không nghĩ tới lại khiến bà nhớ về chuyện cũ.
Mộc Tư Liên nắm lấy tay cô nhẹ lắc đầu: “Cũng đâu phải vấn đề gì lớn đâu.
Nếu thấy có lỗi vậy thường xuyên qua đây chơi với ta là được rồi.”
Diệp Tâm thật muốn đem chuyện này kể với anh nhưng có lẽ hiện giờ vẫn chưa phải lúc để nói ra.