Đọc truyện Em Có Nghe Thấy – Chương 33: Thôi Hoa Lạc (1)
Vô cùng đáng tiếc là, cái “tiếp tục” này đến tận cuối cùng cũng không thật sự trọn vẹn.
Nguyên nhân dĩ nhiên là vì Tạ Tu Dực đột nhiên bị một cú điện thoại của Tăng Thiến gọi tới công ty. Một là cần bàn bạc chuyện anh tự động bày tỏ tình cảm trong buổi nhạc hội mừng năm mới phải giải quyết bằng cách thức ngoại giao như thế nào. Hai là phải bắt đầu tiến hành kế hoạch sản xuất cụ thể cho đĩa đơn đầu tiên của cá nhân anh.
Việc liên quan tới âm nhạc, cho dù anh có không kiên nhẫn hơn nữa, cũng vẫn sẽ nghiêm túc đi làm xong.
Sau khi vất vả dựa theo “đáp án tiêu chuẩn” dỗ Tạ đại phật đi, Kha Giảo bèn kéo tấm thân đã mất quá nhiều máu ngoan ngoãn trở về nhà, mở office lên viết truyện mới.
Trải qua khoảng thời gian cảm xúc phập phồng lên xuống này, tuy cô vẫn như cũ đắm chìm trong ma chú “bản mạng biến thành bạn trai, bạn trai còn là siêu sao”, muốn sống không được muốn chết cũng không xong, nhưng chung quy vẫn phải ép chính mình trở về với cuộc sống bình thường.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cho dù “họa tình” bay tới.
Sau hôm nói chuyện với đám Đại Hoa trên YY, cô và tất cả Cúc Cự liền trao đổi số Wechat, mọi người cũng tranh thủ tạo một nhóm Wechat tiếp tục vứt khí chất, mà đợi sau khi mọi người nhìn thấy những tấm ảnh với số lượng không nhiều trên vòng tròn bạn bè Wechat của cô, lập tức cảm thán vào nhóm như sau:
Đại Hoa: Chẳng trách dục vọng chiếm hữu của Djay mạnh như vậy.
Bạch Ngân: Rau Chân Vịt bé nhỏ thật sự rất xinh nha, sắp có thể gặp được người thật rồi, xúc động quá đi ~(≧▽≦)/~
Khải Khải: Rau Chân Vịt bé nhỏ với bạn gái em giống nhau, đều là nữ thần à ~
Thất Hoàng: Tôi hận Djay, dựa vào cái gì mà những thứ tốt đẹp đều bị anh ta chiếm đi!
Tịch Nguyên: Chị dâu đợi em, ngày kia là em đến thành phố T rồi!
Kha Giảo đọc mà cực kỳ ngại, vừa định trả lời bằng một cái biểu tượng cảm xúc, thì thấy Djay lặn rất lâu rồi lại tranh thủ thời gian ngoi lên: Rau Chân Vịt, chặn hết bọn họ rồi.
…
Mấy hôm sau, cuối cùng Tịch Nguyên cũng đến thành phố T đúng hẹn.
Hôm đó Tạ Tu Dực không có nhiều lịch trình, chắc có thể chạy về kịp giờ cơm, mặc dù bị anh bắt không được nấu cơm cho bọn Đại Hoa ăn, nhưng buổi chiều cô vẫn ra ngoài sớm đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, sau đó đi thẳng tới nhà anh.
Ở trong phòng bếp vừa nghe bài hát của anh, vừa một mình rửa rau, đại khái khoảng bốn giờ, chuông cửa nhà vang lên.
Đã có người tới rồi?
Cô lau tay, đi mở cửa.
Mở cửa ra, liền trông thấy Nhuế Ưu và Cổ Nại đứng ngoài cửa, biểu cảm trên mặt hai người có vẻ đều không dễ nhìn cho lắm, nhưng Nhuế Ưu vẫn mặc kệ ý muốn của Cổ Nại, cương quyết dắt tay cô ấy.
“Hai người đến sớm vậy? Em vẫn đang chuẩn bị.” Cô khom người lấy dép lê giúp đôi oan gia này, “Hai người ngồi một lát trước, nhóm Đại Hoa ở sân bay đã đón được Tịch Nguyên rồi, đi tới đây chắc nhanh thôi.”
“Em vất vả rồi Rau Chân Vịt bé nhỏ.” Mặc dù bọn anh đều sẽ bị Tạ Tu Dực đập, nhưng mọi người đều muốn ăn những món em nấu ý.”
“Rau Chân Vịt.” Cô vừa định đi rót cho họ cốc nước, thì nghe thấy một giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai, “Em có thể làm trợ thủ giúp chị một tay không?”
Quay đầu qua, thì thấy Cổ Nại đang đi đến bên cạnh cô, nhìn cô một cách nghiêm túc.
“Được chứ.” Cô cười gật đầu, “Cảm ơn.”
“Này, em lại không giỏi nấu ăn cho lắm, đừng mang thêm phiền phức tới cho Rau Chân Vịt bé nhỏ.” Nhuế Ưu ngồi trên sô pha lại không bằng lòng, nhíu chặt mày lại, “Lại đây chơi game cùng với anh đi.”
“Ai quan tâm anh chứ?” Cổ Nại hất mặt, liếc mắt khinh bỉ nhìn anh ấy, “Anh là gì của tôi? Dựa vào cái gì phải để ý đến anh? Anh muốn tìm cô gái nào thì đi tìm người đó, đại gia rất bận.”
Nói xong, Cổ Nại hoàn toàn không đếm xỉa đến biểu cảm sắp bùng nổ gân xanh thi nhau nổi lên trên mặt Nhuế Ưu, kéo Kha Giảo vào phòng bếp.
Kha Giải bị đôi người yêu thuốc súng này làm cho kinh hồn bạt vía, thầm nghĩ Tạ Tu Dực không có nhà, nếu như hai người họ đánh nhau, một mình cô không áp chế được thì phải làm sao TAT…
“Rau Chân Vịt, em cần làm chút gì không?”
Cổ Nại nhìn qua có vẻ cũng không bị Nhuế Ưu ảnh hưởng tâm tình, lúc này còn huýt sáo, cười híp mắt dựa bên bồn rửa hỏi cô, “Mặc dù tài nấu nướng của em chẳng ra làm sao, nhưng công tác chuẩn bị ban đầu vẫn có thể làm tốt.”
“Vậy em giúp chị cùng rửa rau đi, sau đó lại làm một trợ thủ là được.” Cô phân công công việc cho Cổ Nại xong, liền mở miệng hỏi, “Cổ Nại, lần trước vẫn chưa làm quen với em đàng hoàng, tên thật của em là gì?”
“Em họ Mạnh” Cổ Nại chớp chớp mắt, “Tên là Y Vân, bạn bè giới 3D thường thì đều gọi em là Y Vân bé nhỏ.”
“Y Vân bé nhỏ.” Kha Giảo nghiêng đầu, “Tên này hay, chị tên là Kha Giảo.”
“Rất vui được biết chị Rau Chân Vịt, mặc dù cảnh tượng lần đầu gặp mặt quả thực có hơi ba chấm.” Cổ Nại thè lưỡi, thoải mái vỗ vỗ vai cô, “Chúng mình đều ở thành phố T, sau này là có thể từ từ phát triển thành bạn thân rồi.”
“Được.” Ấn tượng của Kha Giảo với cô gái mà ngoại hình với tính cách đều rất là “vừa thấy đã yêu” này cũng không tệ, ngay lập tức ăn nhịp với nhau.
Hai người phối hợp cùng làm việc, thời gian trôi nhanh hơn rất nhiều, đến lúc Kha Giảo bắt đầu chuẩn bị món nguội, Cổ Nại bỗng lấy khuỷu tay huých cô, “Em bảo này, Rau Chân Vịt, chị có ngại em buôn chuyện của chị với Djay không?”
Kha Giảo ngẩn ra, mặt hơi hơi phiếm hồng, “Hả? Không ngại.”
“Em nghe Nhuế Ưu nói hai anh chị quen nhau ở giới 3D trước đúng không? Sau đó Djay phát hiện bản mạng giới 2D của chị là anh ấy, thì bắt đầu thực hiện kế hoạch “cầm tù”, là như vậy phải không?”
“Ừ…” Tuy nghe thì rất mơ hồ, nhưng sự thật đúng là như vậy.
“Em với Nhuế Ưu còn có Djay bọn Đại Hoa gần như là quen nhau cùng một lúc, mặc dù chưa từng hợp tác với Djay nhưng vẫn luôn rất thích anh ấy, chỉ có điều tính cách anh ấy thật sự rất khó hầu hạ à.” Cổ Nại híp mắt một cái, “Khiêm tốn thì khiêm tốn đấy, nhưng có lúc lại sẽ làm ra hành động kinh người, tất cả mọi người đều bị anh ấy chơi đùa đến mức xoay mòng mòng, tóm lại đúng là một quái nhân.”
Quái nhân… Đúng là có rất nhiều người nhận xét anh lầ quái nhân, trước đây cô cũng cho là như vậy, nhưng bây giờ cô nhận ra, trừ vệc cảm thấy anh là con ác ma nhỏ + trẻ to xác mặt đơ ra thì cô không có ý nghĩ khác nữa…
“Bây giờ anh ấy phát triển trong showbiz, chị có lo không?” Cổ Nại lại hỏi, “Dù sao cũng không giống giới 2D”.
Kha Giảo sững sờ, vô thức nghĩ tới đoạn đối thoại với Tạ Tu Dực ở buổi nhạc hội hôm ấy, “Nói thật thì, bây giờ lại không phải rất lo…”
Cổ Nại nhìn mặt cô, suy nghĩ hai giây, “Cũng đúng, tuy anh ấy đẹp trai chết người lại trâu bò chết người thật, nhưng cảm giác kiểu người như anh ấy hoàn toàn miễn dịch với các loại cám dỗ thế tục, không ai có thể chọc vào nội tâm chân chính của anh ấy, trừ chị.”
Kha Giảo nghe Cổ Nại nói như vậy, trong lòng chầm chậm chảy qua một dòng nước ấm, vừa máy môi định trả lời, thì nghe thấy chuông cửa lại vang lên.
“Là nhóm Đại Hoa Bạch Ngân tới sao?” Cổ Nại để đĩa trong tay xuống, vui vẻ vỗ tay cái độp, “Em đi mở cửa.”
Đợi Cổ Nại rời khỏi phòng bếp, cô lau lau tay, đi đến cạnh tủ lạnh, lấy các loại đồ uống còn có cả bia đã chuẩn bị xong từ lâu ra.
Cô nhớ là cốc thủy tinh chắc đều ở trong ngăn tủ bên tay trái thì phải? ở tầng trên cùng?
Tủ ở phòng bếp đều nằm phía trên đỉnh đầu cô, hơn nữa cốc thủy tinh còn ở tầng trên cùng, cô cúi đầu nhìn nhìn chiều cao của mình, thở dài, chỉ có thể cố kiễng chân lên, cố gắng đủ tới tay nắm cửa tủ.
Người lùn trách cô thôi? Ai bảo cô không di truyền đôi chân dài của bố, ừ, trách cô…
Thật vất vả mở tủ ra, nhưng những chiếc cốc thủy tinh đó thật sự là cô có cố gắng nữa cũng không với tới, nhìn mà thở dài một hồi, cô đang nghĩ ra ngoài mang cái ghế vào, thì bỗng cảm nhận được ánh sáng trước mắt bị người chặn lại.
Giây tiếp theo, một cánh tay dài vượt qua đỉnh đầu cô, dễ dàng lấy được cốc thủy tinh.
Kha Giảo trợn mắt há mồm nhìn những ngón tay thon dài trắng nõn ấy mấy giây, quay đầu sang một cách cứng ngắc, thì thấy Tạ Tu Dực đang đứng phía sau cô rũ mắt nhìn cô.
“Cần mấy cái?” Giọng nói vừa lạnh lùng lại hay vang lên bên tai cô.
Cô nuốt ngụm nước miếng, nhìn hàng lông mi dài mà dày, với cả chiếc mũi cực đẹp của anh. “… Năm, năm cái.”
Anh không nói hai lời chia thành hai lần lấy xuống năm cái cốc, đóng tủ lại.
“Cảm ơn…” Cô nhận lấy cốc trong tay anh, vô thức đỏ mặt.
Sao sớm vậy anh đã về rồi? Bây giờ mới vừa qua năm giờ nhỉ?
Lúc này Tạ Tu Dực cúi đầu nhìn mái tóc với gò má hơi hơi phiếm hồng của cô, khom người vươn cánh tay ra, trực tiếp từ phía sau ôm lấy cổ và bả vai cô một cách rất tự nhiên.
“Đến lúc mấy giờ?” Anh tựa đầu bên cạnh mặt cô.
Tay cầm cốc của Kha Giảo lập tức run lên, “… Hơn hai giờ, sau đó thì rửa rau các thứ, lúc bốn giờ thì Nhuế Ưu với Cổ Nại tới.”
“Ờ.” Anh đáp một tiếng, không nói thêm nữa.
Cảm nhận được hơi thở đều đều và hương vị tươi mát trên người anh ở ngay bên cạnh mình, tim cô nhảy nhanh đến nỗi hoàn toàn không dừng lại được, nhưng lại rất lưu luyến trọng lượng của cái ôm dịu dàng anh dành cho mình.
“Hai hôm nay thu album vẫn ổn chứ?” Cô vừa rửa cốc, vừa khẽ hỏi.
“Ừ.”
“Mệt không? Hai hôm nay lúc anh gửi tin nhắn cho em đều là rạng sáng rồi.” Cô vốn quen ngủ muộn, bây giờ bởi vì buổi tối phải đợi sau khi anh xong việc gọi điện với anh, ngủ còn muộn hơn ngày trước, nên cô cũng rất rõ đồng hồ sinh học của anh.
“Mệt.”
Đều là trả lời bằng một chữ, chỉ nghe giọng điệu hờ hững lạnh nhạt của anh là có thể biết anh thật sự mệt mỏi, cô hơi đau lòng, giơ tay sờ tay anh, “Đợi lát nữa ăn nhiều một chút.”
Tạ Tu Dực vốn đang khép hờ mắt ôm cô nghỉ ngơi nghe cô nói xong, lại từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt xinh đẹp nhanh chóng hiện lên một tia sáng.
“Có thể ăn trước không?”
Anh cố ý thấp giọng xuống.
“Hả? Ăn gì?” Cô hơi nghi ngờ, ngay cả rau cô cũng chưa bắt đầu xào, anh có thể ăn cái gì?
Tạ Tu Dực không lên tiếng, nhưng nghiêng đầu hôn lên má cô, sau đó lại đẩy mặt cô về phía mình một cái.
Mắt thấy mặt anh đã cách mình càng lúc càng gần, cô cuối cùng cũng hiểu anh muốn “ăn” cái gì rồi, vội vàng đẩy anh ra, xấu hổ đến nỗi đỏ bừng cả mặt, “Này, đám Nhuế Ưu đều đang ở đây, sẽ bị nhìn thấy đấy…”
“Khụ khụ.” Giây tiếp theo, liền nghe thấy mấy tiếng ho khan truyền từ cửa phòng bếp tới.
Kha Giảo quay đầu sang, chỉ thấy trừ Nhuế Ưu và Cổ Nại ra, ở cửa phòng bếp vậy mà vẫn còn ba người nữa.
Lúc này mọi người đều mặt không thay đổi giơ ngón giữa với Tạ Tu Dực, Cổ Nại cười đến là nham hiểm, “Rau Chân Vịt, thật ngại quá, bắt đầu từ lúc anh ấy với nhóm Đại Hoa cùng vào cửa, sau đó vứt bọn em lại rồi nhanh chân chạy đi trêu chọc chị, bọn em đã đứng xem hết cả quá trình.”
Tạ Tu Dực nhìn họ đầy xem thường, người vẫn ôm trong ngực như cũ, mà Kha Giảo dưới ánh mắt của một loạt đèn pha như này, hận không thể chôn mặt xuống đất…
“Rau Chân Vịt, Djay, chào anh chị, em là Tịch Nguyên.” Lúc này chàng trai bừng bừng khí khái anh hùng đứng ở bên canh Nhuế Ưu thẳng thắn lên tiếng chào hỏi họ, “Hôm nay phải làm phiền hai người rồi!”
“Rau Chân Vịt, chị là Bạch Ngân.” Một cô gái dịu dàng điềm tĩnh cười vẫy tay với cô.
“Rau Chân Vịt, anh là Đại Hoa.” Lúc này người đàn ông có diện mạo khôi ngô sáng sủa, vóc dáng vô cùng cao lớn ở bên cạnh cô gái kia cũng ôn hòa cười một tiếng, “Rất vui được gặp em.”
Khả Giảo ngây ngốc nhìn những đại thần như truyền thuyết này, dùng sức hít mũi một cái.
Hóa ra người thật của các đại thần trông như thế này, tất cả đều phong thái phi phàm được không hả…
“Này, tên quỷ làm nũng khổng lồ bên kia.”
Lúc này Nhuế Ưu bỗng rút điện thoại của mình từ trong túi áo ra giơ lên, “Mọi người đều đang đợi ăn cơm, cậu mau chóng buông Rau Chân Vịt bé nhỏ ra cho mình, nếu không mình sẽ po tấm ảnh này lên Weibo đấy!”
~ Hết chương 31 ~
___________________________________
Lời tác giả:
Ca khúc để cử hôm nay là 《Tần Phong Xướng Sơn Hà》, by Tiểu Thiên & Ngũ Sắc Thạch Nam Diệp (Ngũ ca)
Quỷ làm nũng khổng lồ, hahahahahahahahahaha hahahahahahahahahaha aha hahahahaha aha
Lời Editor:
SoundCloud: Tần Phong Xướng Sơn Hà [秦风.唱山河 ] | Tiểu Thiên & Ngũ Sắc Thạch Nam Diệp: https://soundcloud.com/meocon243/tan-phong-xuuongs-son-ha-tieu-thien-ngu-sac-thach-nam-diep
YouTube:
Tần Phong Xướng Sơn Hà [秦风.唱山河 ] | Tiểu Thiên & Ngũ Sắc Thạch Nam Diệp: https://youtu.be/OrSujt0xyiw
Tần Phong Xướng Sơn Hà [秦风.唱山河 ] | Tiểu Thiên & Ngũ Sắc Thạch Nam Diệp: https://youtu.be/-KLySPUZwR8
5Sing: Tần Phong Xướng Sơn Hà [秦风.唱山河 ] | Tiểu Thiên & Ngũ Sắc Thạch Nam Diệp: http://5sing.kugou.com/yc/3749966.html