Đọc truyện Em Có Nghe Thấy – Chương 32: Túy Phù Quy (2)
Hóa ra, đây chính là “đáp án tiêu chuẩn” kiểu Tạ Tu Dực.
Kha Giảo lúc này choáng váng được anh kéo vào lòng, hai mắt mơ màng ngắm gương mặt tuấn tú của anh, cứ cảm thấy đến tận bây giờ bản thân vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Vừa lạnh vừa mềm mại, vô cùng hớp hồn… Sao trong đầu cô lại cứ lóe lên cái suy nghĩ cảm giác nụ hôn này quá ngắn ngủi nhỉ?
Cô sắp điên thật rồi, chẳng lẽ cô đã từ mê trai trực tiếp tiến hóa thành sắc nữ rồi sao ==!
Lúc này Tạ Tu Dực từ trên cao nhìn xuống bộ dạng mơ mơ màng màng của cô, con ngươi xinh đẹp híp một cái, giơ tay nhéo má cô, “Gầy rồi.”
“Hả?” Kha Giảo bị sốc bởi lời anh nói, theo bản năng cũng đưa tay lên sờ sờ mặt mình, “Thật không?”
Mặc dù hai tuần trước đó lúc giận dỗi với anh, đích xác là ăn không ngon miệng, không có khẩu vị gì cả, nhưng sau đó sau nửa cuộc nói chuyện ở nhà anh, mấy ngày nay cơ bản cô đã khôi phục chế độ ăn uống, cô còn cảm thấy mình béo lên đây này.
“Không có thịt.” Tạ Tu Dực vô cùng tự nhiên siết chặt tay ôm eo cô, còn rất bình tĩnh bổ sung, “Cảm giác không thích lắm.”
… Suýt chút nữa thì cô thổ huyết, run rẩy giơ ngón tay lên chỉ vào anh, “Anh…”
“Anh?” Anh cong cong khóe miệng ý tứ sâu xa nói, “Anh ăn không béo, nhưng anh thích vợ anh có thịt một chút.”
Nói xong, người nào đó liền rất tự nhiên cầm cốc lên, chậm rãi đi ra khỏi phòng bếp, bỏ lại Kha Giảo đỡ trái tim bị giày vò đến máu chảy đầm đìa, trong lòng đổ một thác lệ.
Cuối cùng cô cũng nhận ra, cái tên này, vốn dĩ là một tên ác ma mặt đơ đúng chuẩn được không… tên ác ma trêu chọc người khác đến nỗi mặt đỏ tía tai còn mình phủi mông một cái là có thể bình tĩnh bay đi ấy!
Vợ gì gì đấy, như vậy thật sự ổn sao…?
Từ phòng bếp về phòng khách, Kha Giảo cảm thấy đầu mình cũng càng ngày càng đau.
Mặc dù nói, cô rất là vui, nhiệt huyết sôi trào, nhưng mà, đột nhiên từ mối quan hệ nữ đầu bếp + chủ nhà, or mẹ + gấu con, or fan + bản mạng, thăng cấp thành mối quan hệ như hiện tại là… đã hôn rồi, cô thật sự vẫn cảm thấy quá khó tin…
Chẳng phải yêu đương trước tiên là phải xác định mối quan hệ, rồi mới nắm tay, ôm, cuối cùng mới tới hôn môi sao? Hai người họ trực tiếp nhảy mấy bước liền là chuyện gì vậy…
Có vẻ như tâm trạng của Tạ Tu Dực tối nay đặc biệt tốt, không như bình thường vừa đến tối là vẻ mặt đầy mệt mỏi, hôm nay lại còn bắt chéo chân ngồi xuống sô pha, chuẩn bị mở ti vi lên xem.
“Qua đây.”
Thấy cô đang đứng ngốc một mình bên cạnh tường, anh bỏ điều khiển xuống, vẫy tay với cô.
Kha Giảo đi đến bên cạnh anh, lòng vẫn đang thầm nghĩ rốt cuộc phải ngồi gần anh một chút hay cách xa anh một chút sẽ tốt hơn, thì người cũng đã bị anh kéo lại, hướng về phía người anh.
Đợi cô lấy lại tinh thần, cả người cô đã ngồi trên đùi anh rồi, mà tay anh đang vòng quanh eo cô.
Người nào đó sau khi ôm cô lên đùi, thì hoàn toàn bình tĩnh thoải mái tập trung xem tin tức tài chính và kinh tế, bỏ lại Kha Giảo toàn thân tưởng chừng như sắp bị nướng cháy khét ngồi ở trên đùi anh, cảm giác có lẽ chưa tới hai giây nữa, là cô có thể được đưa vào bệnh viện cấp cứu rồi…
Đây là, đôi chân dài của nam thần… mà vô số người nghĩ tới đấy…
Tạ Tu Dực xem tin tức khoảng hơn mười phút, mới nghiêng mặt sang nhìn Kha Giảo đã vì xấu hổ và căng thẳng mà đầu đầy mồ hôi, “Không thoải mái?”
“…” Cô lắm ba lắp bắp, “… Không ạ.”
“Ừ.” Anh rũ mắt, tiếp tục xem tin tức, “Anh cũng rất thoải mái.”
…
“Ờ… ờm,”
Kha Giảo thật sự không chịu được kiểu hành hạ ngọt ngào này nữa, vừa định nói với anh để anh thương xót giơ cao đánh khẽ, thì nghe thấy điện thoại anh để trên bàn đột nhiên vang lên.
Cô muốn thừa cơ mượn việc giúp anh lấy điện thoại vội vàng rời khỏi đôi chân dài mê người này, nhưng người nào đó lại hoàn toàn không cho cô cơ hội, tay dài với một cái đến điện thoại, lại còn ôm cô chặt hơn nữa.
“Là tin nhắn Wechat của Đại Hoa.” Anh cúi đầu nhìn lướt qua rồi mở ra.
Chẳng mấy chốc, giọng nói của Đại Hoa liền vang ra từ trong điện thoại của anh, “Djay, tới căn phòng nhỏ trên kênh YY của Rau Chân Vịt đi, mấy người bọn tôi đều đang tám chuyện.”
Ơ?
Kha Giảo nghe xong ngốc luôn, sao lại chạy tới kênh của cô rồi?
“Bây giờ mấy người bọn họ tụ họp đều thích treo nick ở kênh của em.” Tạ Tu Dực nhìn ra nghi hoặc của cô, cực kỳ kiên nhẫn giải thích cho cô, “Bởi vì kênh của họ nhiều fan quá, quá nổi bật, họ phải giữ hình tượng nam thần, không thể thoải mái vứt khí chất đi được.”
…
Được rồi.
Cô vuốt chán, cho nên là, hiện tại kênh của cô đã trở thành căn cứ địa cách mạng của các Cúc Cự rồi phải không?
Lúc này Tạ Tu Dực dùng máy tính lên YY, vào căn phòng nhỏ ở kênh của cô.
Vừa thấy anh online, trong kênh lập tức truyền tới tiếng nói của mọi người cùng vang lên, “Ôi chao, ngôi sao lớn của chúng ta tới rồi, Tạ công tử cát tường!”
Kha Giảo nghe mà cười “phì” một tiếng, nhất thời lại quên mất hoàn cảnh của mình.
Thành thật mà nói, tuy đám Cúc Cự này với Tạ Tu Dực đều là quen biết từ giới 2D, nhưng tình cảm xây dựng trong những năm này thật sự vẫn rất bền vững, có thể thấy được, họ cũng hoàn toàn không phải loại người sẽ vì Tạ Tu Dực bước vào sân khấu rộng lớn hơn mà trong lòng thấy bất bình rồi xa lánh anh.
Cô rất mừng cho anh.
Nghĩ tới đó, cô len lén nhìn gò má anh tuấn của anh.
“Ơ? Sao vừa rồi em lại nghe thấy bên phía anh có tiếng cười của con gái?”
Lỗ tai của Khải Khải đặc biệt thính, “Mẹ kiếp Djay, không phải là anh lén gạt Rau Chân Vịt bé nhỏ giấu một em gái trong nhà đấy chứ?”
“Djay! Cậu ngàn vạn lần không được vì bước vào giới Showbiz hào hoa hiển hách liền quên luôn người vợ tao khang nha!” Nấm Muối tỏ vẻ vô cùng đau lòng lên án.
“…” Tạ Tu Dực không nhịn được mà nhướng mày, đưa tay nhấn F2, “Không biết dùng thành ngữ thì đừng có dùng bừa.”
Tất cả mọi người đều cười to không ngớt.
“Rau Chân Vịt bé nhỏ đâu? Gọi Rau Chân Vịt bé nhỏ.” Hàn Sương thêm mắm thêm muối nói, “Đại Hoa, sao cậu không gọi Rau Chân Vịt bé nhỏ cùng lên đây?”
“Không cần gọi nữa.”
Lúc này Tạ Tu Dực lạnh lùng chen ngang, “Cô ấy ở ngay bên cạnh tôi.”
… Tất cả im lặng.
Mà Kha Giảo vốn đang nhìn màn hình cười híp mắt, lúc này vì một câu nói của anh, trong nháy mắt lại tiến vào trạng thái mặt đỏ tía tai.
Thật ra thì, anh cũng hạ thủ lưu tình rồi được không? Ở bên cạnh thì thôi đi, hiện tại rõ ràng là cô đang ở trên người anh mới đúng…
“So…” Đại Hoa sâu kín mở miệng.
“So…” Bạch Ngân nối gót phu quân nhà mình.
“So…” Khải Khải cũng duy trì đội hình.
“Đừng so nữa, cho nên là, Tạ công tử anh đã hoàn toàn nuốt Rau Chân Vịt bé nhỏ vào bụng và biến thành thủy thủ Popeye rồi đúng không?” Thất Hoàng lặn xuống nước đã lâu mở miệng với vẻ quái gở.
Tạ Tu Dực hừ lạnh một tiếng từ trong lỗ mũi, biểu thị trả lời.
“Djay nói là thật à!” Giọng của Tịch Nguyên cũng vang lên, “Rau Chân Vịt, chị đồng ý làm bạn gái anh ấy thật rồi?”
Kha Giảo bị vấn đề của Tịch Nguyên hỏi cho sửng sốt, giây tiếp theo đột nhiên giống như biến thành người khác, đưa tay nhấn F2.
“Tạ Tu Dực.” Tảng lờ sự truy hỏi của mọi người trong kênh, cô nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói, “Em có lời muốn hỏi anh.”
Hiếm thấy người trong ngực lộ ra vẻ mặt bình tĩnh hoàn toàn không bị anh ảnh hưởng khi ở trước mặt anh, Tạ Tu Dực cũng hứng thú hơn nhiều mà nhìn chằm chằm cô.
“Cho nên bây giờ, hai đứa tụi mình… là quan hệ bạn trai bạn gái?” Cô hít sâu một hơi, “Không phải đùa, cũng không phải giả vờ, càng không phải hợp đồng.”
Anh thật sự từ bản mạng giới 2D của em, trở thành bạn trai trong hiện thực của em, kiểu bạn trai mà sau này còn ra mắt bố mẹ ấy?
Tạ Tu Dực gật đầu không chút do dự.
“… Liệu có nhanh quá không?” Cô đỏ mặt.
“Nhanh á? Không phải anh cũng đã trở thành bản mạng của em ba năm rồi sao?” Người nào đó đối đáp trôi chảy.
“Anh tin chắc… người anh muốn là em thật sao?”
Anh trầm ngâm chốc lát, “Anh nhớ hai tiếng trước, anh đã tỏ tình với em hai lần.”
Vì để cho cô gái nhạy cảm cứ đụng vào anh lại dễ nghĩ nhiều này yên tâm, anh không chỉ chính miệng nói rằng đời này anh chưa từng nói lời yêu đương, mà còn làm động tác tuyên bố tình yêu trung thành ở trước mặt vạn người.
“Anh… thích em thật?” Cuối cùng thì nói đến đây, giọng của cô cũng không còn có sức mạnh như vừa rồi nữa, “Thích… Kha Giảo?”
Tạ Tu Dực lắc đầu, ánh mắt lóe sáng, “Anh là một người cực sợ phiền, cho nên cả đời anh chỉ cần yêu đương một lần, bạn gái, vợ, mẹ của con, đều do một người chịu trách nhiệm.”
Những lời này, gần như là giống hệt những gì Tăng Thiến từng nói với cô lúc trước, Kha Giảo nghe đến nỗi nội tâm rung động, lại một lần nữa dè dặt cẩn thật nói, “Em… có thể hoàn thành tất cả trách nhiệm của người đó thật sao?”
Anh nhìn vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa chân thành của cô, cong mắt cười, lộ ra nụ cười hoàn chỉnh mà cô chưa từng thấy.
“Anh tin em nhất định có thể.”
Bảy chữ, anh dùng giới hạn kiên nhẫn lớn nhất với cô.
Kha Giảo cảm thấy mũi mình hơi xót, trầm mặc hồi lâu, bỗng rất to gan giơ tay ôm lấy cổ anh.
Cô cũng tin, người đàn ông này nhất định sẽ không phụ tình yêu duy nhất trong đời này của cô.
Có thể cô cũng không hề tốt như vậy, nhưng chỉ cần trong lòng anh cho rằng cô là người tốt nhất, vậy thì cô chính là người tốt nhất.
Chưa từng có khoảnh khắc nào, cô lại tràn ngập lòng tin với chính mình như hiện tại.
“Giới 2D có rất nhiều nữ thần vô cùng đẹp đều rất thích anh, có Coser, có ca sĩ cổ phong, cũng có cả CV, giới 3D chắc cũng có rất nhiều nữ nghệ sĩ thích anh, nhưng từ giờ trở đi, anh không được nhìn họ thêm nữa.” Yên lặng ôm như vậy một lúc, bỗng nhiên cô chọc chọc ngón tay vào lưng anh, “Có đẹp nữa cũng không được.”
Mặc dù cô biết, dường như ngoài cô ra, anh không hề có hứng thú gì với phái nữ.
“Rốt cuộc thì đây là đang tuyên bố chủ quyền, hay là cảm thán anh tự ràng buộc mình quá sớm, cảm thấy tiếc cho anh?” Người nào đó thâm kín nói.
“… Cả hai.”
Tạ Tu Dực buồn cười vỗ vai cô, bỗng nổi lên ý xấu, “Không sao, chỉ cần hôm nay em bồi thường gấp đôi cho anh là được rồi.”
… Biểu cảm của Kha Giảo một phát đổ “rầm”, vừa mới nghĩ có phải là suy nghĩ của mình quá gian ác rồi hay không, thì nghe thấy anh dùng giọng CV thường dùng của anh nói ở bên tai, “Chính là cái ý em nghĩ đó.”
“Này này này, hai người mãi không lên tiếng bên kia.”
Bên này Tạ Tu Dực đang trêu chọc bạn gái nhỏ đến là high, thì nghe thấy cái giọng giương cao lên của Thất Hoàng từ trong máy tính vang ra, “Cấm chỉ show ân ái làm chuyện xấu ở nơi công cộng nha.”
Kha Giảo bị chọc đúng tâm sự, xấu hổ chôn đầu trong bả vai anh không nói câu nào, Tạ Tu Dực thì tiện tay đưa ra nhấn F2, “Làm sao, Lão Khúc chưa nói với các cậu tên mới gần đây của tôi à?”
“Hả? Tên mới gì?” Mọi người tò mò.
“Chuyên gia ngược cẩu.”
“… Ôi đệch, nghĩ thôi đã thấy chua xót.” Lúc này Tịch Nguyên ở bên kia than khóc nói, “Tuần sau em phải đến thành phố T công tác, đoán chừng phải tận mắt thấy địa ngục ngược cẩu rồi…”
Ơ? Tịch Nguyên phải tới thành phố T?
Lỗ tai Kha Giảo dựng lên.
“Tịch Nguyên, trước đây cậu chưa từng tới thành phố T nhỉ? Tôi nhớ lần tôi và Ngân Tử kết hôn vì bận việc nên cậu không tới, lần này tới chúng tôi đưa cậu đi chơi thoải mái nha.” Đại Hoa cười nói, “Djay, nhiệm vụ tham quan du lịch giao cho tôi và Ngân Tử rồi, cậu có thể bỏ ra một buổi tối mọi người gặp nhau ăn bữa cơm không?”
“Ừ.” Tạ Tu Dực lại rất thoải mái đáp một tiếng..
“Nhưng mà, bây giờ anh ấy là nhân vật công chúng, lộ mặt ở nơi công cộng không tốt lắm, hơn nữa Rau Chân Vịt bé nhỏ cũng có mặt.” Bạch Ngân nhẹ nhàng nhắc nhở, “Không thì, ăn ở nhà đi, thấy thế nào?”
“Ý này hay!” Tịch Nguyên lập tức đồng ý, “Đợt trước em liên tục nghe thấy Lão Khúc nói Rau Chân Vịt nấu ăn rất ngon.”
“Vậy cứ như thế, đến nhà Djay đi.” Đại Hoa quyết định, “À đúng rồi, cũng gọi luôn cả Lão Khúc, cậu ta ở ngay bên cạnh nhà Djay.”
“Không biết Cổ Nại có ở đó không, chẳng phải dạo trước cô ấy với Lão Khúc, cái đôi người yêu xù lông ý cãi nhau đến long trời nở đất, Lão Khúc tức đến nỗi hai ngày không ngủ đấy sao? Rốt cuộc thì bây giờ hai người họ đã ở bên nhau chưa nhỉ?” Tịch Nguyên cười gian buôn chuyện.
Kha Giảo ngồi nghe mọi người trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã quyết định tuần tới gặp nhau ăn cơm, địa điểm ở nhà Tạ Tu Dực, hơn nữa, cô còn là đầu bếp.
Cho nên… đây là tiết tấu offline của nhóm đúng không?
Thật hồi hộp… vậy mà, cô lại sắp cùng các đại thần trong truyền thuyết gặp nhau ở hiện thực rồi…
Không đúng, từ sau khi bản mạng trở thành bạn trai cô, còn có chuyện gì có thể dọa được cô TAT?
“Thật đáng ghét mà, mọi người biết rõ hôm đấy không phải nghỉ lễ chúng em không cách nào đến được!” Khải Khải, cấp Cúc Cự ở thành phố khác vô cùng oán giận, “Chúng em cũng muốn offline màaa!”
“Ai nói Rau Chân Vịt phải nấu cơm?”
Giọng nói lạnh như băng của Tạ Tu Dực đột nhiên chen vào, “Ai ăn người đấy tự nấu, vợ tôi chỉ nấu cơm cho một mình tôi thôi.”
“Out đây.” Nói xong, anh liền mặc kệ một đám Cúc Cự ở trong kênh nổi cơn tam bành mắng anh thật đúng là không phải người, thẳng thừng đóng kênh YY lại.
“Nào.”
Xoa xoa mái tóc của Kha Giảo đang ngẩn tò te, anh sát lại gần mặt cô, ý tứ sâu xa nói, “Chúng ta tiếp tục.”
~ Hết chương 30 ~
_________________________________
Lời tác giả:
Ca khúc đề cử 《Tiên Tri Tiên Đoán》 by Nhân Y Đại Nhân
… Tiếp tục, tiếp tục làm gì vậy Công Tử, hơn nửa đêm anh phát rồi nghĩ gì vậy!!!!
Sắp offline rồi ~(≧▽≦)/~ mong chờ không nào! Chuyên gia ngược cẩu ơi em say thật rồi! Các bạn còn chịu đựng được không…
Lời Editor:
SoundCloud: Tiên Tri Tiên Đoán [先知预言] | Nhân Y Đại Nhân: https://soundcloud.com/meocon243/tien-tri-tien-doan-nhan-y-dai-nhan
YouTube: Tiên Tri Tiên Đoán [先知预言] | Nhân Y Đại Nhân: https://youtu.be/bAFnZnZLw1o