Em Buông Tay Rồi. Anh Đi Đi

Chương 24: Anh họ


Đọc truyện Em Buông Tay Rồi. Anh Đi Đi – Chương 24: Anh họ

(P/s: Anh họ “hờ” chứ không phải anh họ “H”, nghĩa là anh họ “hờ” chứ không phải anh họ Hàn).

– Nguyệttttttt. Dậy. Dậy mau.

Mới sáng sớm ra mà anh cứ như nhìn thấy ma không bằng. Anh Bin không biết anh đáng tội quấy rối người thi hành quyền và nghĩa vụ của một công dân “trẻ con” như nàng không nhỉ! Bác Hồ đã từng nói còn gì: “Trẻ em như búp trên cành/ Biết ăn, biết ngủ, biết học hành mới ngoan”. Đấy! Cái câu mà người Việt Nam ai cũng thuộc làu làu thế mà anh cũng làm sai. Thần nào mấy năm mẫu giáo với cấp một có bao giờ thấy anh được nhận giấy khen Bác Hồ bao giờ. Nàng nhìn đồng hồ, mới có 6h sáng thôi mà. Nàng trách:

– Anh Bin. Anh biết bây giờ là mấy giờ không? Hôm nay là chủ nhật, anh cho em ngủ thêm tí nữa đi. Không thì em sẽ tố cáo anh tội dám phá hoại giấc mơ đẹp đẽ của em với bố mẹ đấy.

-Anh thì cho mi ngủ đến sáng mai cũng được. Nhưng khổ nỗi bạn trai em nó đến tận nhà nó đón em kia kìa thì xem ra anh cần phải suy xét.

– Em làm gì có bạn trai.

– Thì anh cũng đâu có bạn trai.

– Thôi em không đùa nữa đâu. Em ngủ tiếp đi. Kệ anh đấy.

Thấy em mình lại vùi đầu vào ngủ, anh Bin phô ra vẻ mặt nghiêm trọng:

– Hazz. Xem nào. Lương làm chủ nhật bằng hai lương ngày thường. Cũng không tệ đâu nhỉ.

Lời nói đó lọt vào tai nàng. Nàng lại chầm chậm phân tích. Hừm xem nào. Cái gì mà lương ngày thường với cả ngày lễ nhỉ? Tiền lương thì liên quan gì chứ? Rốt cuộc nghĩ đến tiền là mắt sáng như sao, đầu óc cũng bớt mụ mị đi một… nhiều chút:

– Anh! Sao anh không nói câu sau lên trước, thế có phải đỡ mất công không?

– Anh biết. Mi thì chỉ có nghe thấy tiền là mắt sáng như chim ưng rồi. Thôi nhanh lên người ta đợi em kìa.


Nàng thắc mắc:

– Ai vậy anh?

– Người quen.

– Người quen là ai vậy anh?

– Là một người con trai.

– Nhìn cậu ấy như thế nào?

– Rất tỉnh và đẹp trai, nhưng còn lâu mới bằng anh.

Nàng giơ ngón cái lên, kí hiệu là “cho một like”:

– Chuẩn. Anh em đẹp trai nhất. Đẹp đến nỗi Chí Phèo cũng phải gọi bằng sư phụ, voi ma mút cũng phải lạy làm sư huynh, và…

– Và làm sao?

– Em cũng phải gọi là anh trai.

Anh Bin véo má nàng:

-Chỉ giỏi nịnh hót. Thôi mau mau đi làm kiếm tiền rồi hôm nào về thì đãi anh kem.

– Đãi anh kem mút 500 đồng một que nhớ.

– Anh sợ em muốn mua cũng chả kiếm được chỗ mua ấy chứ. Mà thôi. Anh nhớ không lầm thì đây là lần thứ ba anh giục em đi rồi đó.

– Cứ muốn đuổi người ta đi ý nhở. Được. Anh có lòng đuổi thì em cũng chuẩn bị đi đây.

– Ừ.

Trong khi nàng làm VSCN, anh đứng trên tầng nhìn người con trai ngồi ở phòng khách. ” Quái lạ. Sao mình có cảm giác thằng bé này quen vậy nhỉ! Hình như đã gặp ở đâu rồi. Ngoài hôm đưa em đi làm thì hình như mình cìn gặp ở đâu nữa. À. Nớ na nồi. WC nam.”-anh Bin thầm nghĩ rồi lại tự cười một mình. Lúc anh nghĩ xong thì cô em mình và Phong đang đấu khẩu kịch liệt:

“Bạn đèo đi”

“Cô đèo đi”

” Bạn là con trai thì phải nhường con gái chứ.”

“Thì tôi chả nhường cho cô đèo còn gì”


” Bạn biết ý nghĩa từ Lady First chứ?”

“Biết sao không biết. Từ này theo tiếng anh là ưu tiên con gái, con gái đi trước. Dịch theo hoàn cảnh hiện giờ nghĩa là tôi nhường cô ngồi trước, nghĩa là cô là người phải đèo còn chi nữa.”

“Bạn thật quá đáng”.

“Quá đáng này đối với cô là đáng quá còn gì.”

Nàng tức nghẹn, ngồi lên xe, lên giọng:

– Được. Cô nương đây nữ tử hán đại trượng phu. Thứ nhất: không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ những thứ cô nương nói không sợ. Thứ hai: đầu đội trời, chân đi tông, rất thích xem phim ma Hồng Kông vào những lúc mất điện.

“Mất điện thì cô xem bằng niềm tin à? Mà tôi cũng không nghĩ gan cô to vậy đâu”

“Sao bạn ngốc thế? Mất điện vẫn có thể xem trên điện thoại mà. Còn tất nhiên nếu xem là phải có đồng bọn xem. Bạn bè có phúc cùng nó hưởng có họa tự chịu nó mới vui chứ”.

“Thế mà cũng khoe”

Nguyệt giục:

-Thế có ngồi lên không thì bảo.

Phong ngồi lên đằng sau xe, thế nào mà chưa kịp ngồi Nguyệt đã phóng tít tắp mù xa, để lại Phong với khuôn mặt nhìn rất chi là “thốn tới tận rốn”. Tưởng Nguyệt sẽ bỏ đi một mình cơ, ai ngờ một lúc sau nàng đã tò tò quay lại, còn lên giọng anh hùng lắm:

-E hèm. Điều thứ ba là không bao giờ bỏ bạn bè lúc lâm nguy. Thế đủ thấy cô nương đây anh hùng chửa?

Phong vặn vẹo:

– Cô có chửa hồi nào á? Bố của chúng là ai?

– Bạn…………..Mà tôi là Súp pơ gơn mà, không chấp những chiêu trò tiểu nhân như bạn.


– Cái gì ý nhở? Tôi vừa nghe có tiếng gió thoảng bên tai với mấy hạt mưa bắn vào mặt thì phải. Hình như tôi còn nghe thấy cả canh với súp gì ý nhở. Súp pơ gà phải không?

Nguyệt ức nghẹn, tay đã nắm thành quyền:

– Gà cái gì mà gà? Bạn mới là gà công nghiệp đó.

– Gà công nghiệp còn hơn chán gà rù nhá, ít nhất còn đem lại lợi nhuận cho chủ.

– Bạn bảo ai là gà công nghiệp hả hả hả…?

Sau mỗi từ “hả” là một cú đấm vào cánh tay Phong. Nhưng trước tiên là nàng phải đá cho hắn chừa mới được. Cũng như xưa, nàng cứ tung chân lên mà đá chả cần biết trúng vào thứ gì. Cơ mà lần này nàng đá trúng… giữa hai chân, bị kẹp lai giữa đầu gối Phong. Tư thế của hai người nhìn cực kì bá đạo khiến ai đi qua cũng phải liếc nhìn, có đôi người còn nói với nhau: “Bọn trẻ bây giờ tự nhiên quá. Giữa thanh thiên bạch nhật thế này mà cũng dám trêu đùa nhau”.

Nàng nghe thấy, ức nghẹn quát Phong:

-Buông ra.

– Không buông thì sao mà buông thì sao.

Nguyệt nghiến răng:

– Không buông à….

Vừa nói Nguyệt vừa vận dụng chiêu thức thứ hai: đưa tay lên véo hai má Phong như trẻ con, rồi lợi dụng thời cơ, lẻn ra đằng sau lưng Phong điểm đúng huyệt.

Nàng học chiêu này từ bạn Lập học cùng với lớp nàng hồi cấp hai. Nghĩ lại đợt đấy nàng ngáo lắm nhá. Lũ con trai trong lớp chả ai dám động vào trừ bạn Lập kia đâu. Căn bản hồi lớp sáu chưa quen lớp, Nhi với Mai dạo ấy cũng như là kẻ thù kiếp trước của nàng, toàn bắt nạt nàng. Mà các bạn ý còn lập cả mấy cái gờ rúp trai xinh, gái đẹp đàng hoàng cơ. Nguyệt vốn là con ngoan trò giỏi, tự nhận nhan sắc tầm thường nên chẳng tham gia nhóm nào. Các nhóm cứ ỷ thế mà bắt nạt nàng. Bác Hồ cũng đã nói:”Có áp bức là phải có đấu tranh”, chị Dậu đến cuối cùng còn dám phản kháng cơ mà, vậy là nàng dùng những gì mà nàng học được từ chính nàng cứ giơ chân lê mà đá, trúng đâu thì trúng nhưng không bao giờ khiến mấy thánh triệt sản. Đó là đối với con trai, còn con gái thì cứ cào cấu mà xông pha. Có bạn tên Ngọc Anh bị nàng cào cho bây giờ vẫn còn sẹo ở tay. Phải thế mấy bạn ấy mới chừa. Dần dần lớp cũng không dám bắt nạt nàng nữa. Nhưng từ ngày nàng chuyển từ dép quai hậu sang dép tông, có hai tên biết được điểm yếu của nàng là xót của nên sẽ không dám đá cứ thừa thế mà vùi dập nàng. Từ lần bị Lập đánh đúng huyệt, Nguyệt rất sợ Lập luôn. Kẻ thù vẫn có thể bắt tay làm bạn, sau này Lập là thằng con trai đầu tiên nàng chơi thân. Càng ngày có Lập bảo vệ nên chả ai dám động tay động chân nữa. Lâu dần Nguyệt làm bạn được với tất cả mọi người đều trong lớp. Có lần mạn phép xin Lập dạy cho cái chiêu điểm huyệt ấy, thế mà Lập vẫn vui vẻ dạy cho nàng. Lớp thấy hai người thân nhau thì bắt đầu đi gán ghép. Ngày nào đến lớp đập vào mắt nàng đầu tiên cũng là hình trái tim, bên trong là “N


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.