Đọc truyện Em Bị Bệnh Phải Trị – Chương 9
Nói câu đó ra miệng Nam An An muốn cắn đứt đầu lưỡi mình.
Nếu Khương Minh nói không thích, đổi lại cô phải dùng da mặt dày hơn để theo đuổi anh.
Ngộ nhỡ anh lại “Oh,” muốn cô “À…” hay không À đây …
Giữa lúc Nam An An đang miên nghĩ ngợi lung tung thì nghe giọng nói rõ ràng róc rách của Khương Minh nói: “Thích.”
thích ~
Anh nói thích ~
Nam thần của cô nói thích cô~
Lúc Nam An An đang vui vẻ muốn nói em cũng thế.
Chợt nghe Khương Minh lười biếng nói: “Tôi cũng chọc em chơi thôi.”
Tôi cũng chọc em chơi thôi….
Tôi cũng chọc em chơi thôi….
Tôi cũng chọc em chơi thôi….
Cho nên vậy mới nói, làm chuyện hồ đồ bao giờ cũng bị trả lại.
Ánh sáng trong xe cực kỳ u tối Nam An An xoắn ngón tay ngắm cảnh đêm ngoài cửa kính xe, sau khi tâm tình thay đổi rất nhanh cả người đều lười biếng, nói gì cũng không muốn nói — nghẹt thở.
Khương Minh tiện tay mở nhạc rất dễ nghe, giữa lúc giọng nữ vang lên Nam An An lười biếng dựa vào ghế ngồi lướt weibo —
Đuổi không kịp nam thần tuyệt đối không đổi tên: Nam thần của tôi, không thể yêu kiều kiêu ngạo như vậy!
Rất nhanh có tiếng báo tin nhắn tới.
Khẽ cũng không cười: A, còn chưa đổi tên à!
Đuổi không kịp nam thần tuyệt đối không đổi tên: Chị họ, xin giúp chiêu với em cũng muốn đổi tên chứ~
Khẽ cũng không cười: Vậy thì đổi lại nam thần đi.
Đuổi không kịp nam thần tuyệt đối không đổi tên: Được~
Nam An An bị quẫn, ôm di động mừng rỡ không có chút đề phòng — thì cảm giác được bầu không khí không bình thường, ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt cười như không cười, không biết lúc nào xe đã đứng dưới lầu học viện kinh tế, dường như cô nhìn di động quá chăm chú cho nên không chú ý tới.
Phản ứng đầu tiên của Nam An An che di động, sau đó phát hiện giấu đầu hở đuôi lại lấy tay ra — vì thế, Khương Minh ‘thuận nước đẩy thuyền’ thấy được….
Anh không phản ứng, cũng may anh không phản ứng, Nam An An cảm thấy đêm nay trái tim cô đã không còn chút sức lực nào để tiếp nhận thêm bất kỳ đả kích nào nữa, cô nói câu “Cảm ơn thầy, tạm biệt thầy” rồi mở cửa xe. lê quý,!!Đôn
Đến phòng ngủ 20 học viện kinh tế cũng chỉ mất 10 phút là tới, tay Nam An An vừa chạm vào nắm cửa nghe thấy Khương Minh nói: “Chờ một chút,” sau đó bản thân mình mở cửa xe bên kia trực tiếp đi lên tầng học viện kinh tế.
Nam An An đợi không bao lâu, thì Khương Minh ôm vài thứ xuống đến nơi….
Đây là anh muốn đưa quà tặng cho cô sao?
Khương Minh cầm thứ đồ trong tay ấn vào ngực cô: “Ngày mai tôi đi công tác, cho cá ăn giúp tôi.”
Lúc này Nam An An mới nhìn rõ thứ Khương Minh ôm tới là bể cá xinh đẹp trong phòng làm việc của anh.
“À…” Nam An An gật gật đầu, lời cảm ơn của cô vừa mới tới bên miệng..
“Cảm ơn” — Khương Minh
Việc này trầm bổng nhấp nhô rung động lòng người cả đêm!
Cuối cùng cá của Khương Minh cần môi trường rộng rãi sáng sủa, mà ký túc xá không đủ điều kiện đó vì thế Nam An An đưa về nhà cô, lúc Nam An An ôm bể cá chuẩn bị xuống xe mới kịp phản ứng — cho cá ăn mà nói, cô đi tới văn phòng anh là có thể cho ăn, không nhất thiết Khương Minh phải ôm bể cá từ tầng 14 mang xuống dưới.
Khương Minh vòng qua chỗ ghế lái phụ giúp cô mở cửa xe, khi Nam An An ôm bể cá lớn xuống xe một tay Khương Minh khoác lên trên cửa xe, làm như vô ý hỏi: “Yêu kiều kiêu ngạo … Là cái gì?”
Nam An An: “….” Quả nhiên là anh nhìn thấy được!
“Hử?” Lúc Khương Minh cúi người cách cô rất gần, thậm chí cô có thể cảm giác được hơi thở ấm áp đồng thời ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, giọng anh mát lạnh trước sau như một, có lẽ là do đêm này uống rượu nên giọng nói đè xuống rất thấp, mang theo giọng điệu lười biếng, soàn soạt ma sát lỗ tai cô, âm cuối nhếch lên như hấp dẫn tới trên người yêu nhất của cô, khiến lòng cô cũng có tiếng động vọng lại, Nam An An cúi đầu ngay cả hít thở cũng thật sự thả ra rất khẽ rất nhẹ.
Gió đêm hiu hiu, cô mới phát hiện thì ra cô thích Khương Minh không hề giống với những người nam sinh mà cô đã từng thích.
Khi đó cô còn rất nhỏ,
Những thứ thích kia pha trộn giữa nam sinh học giỏi nhất rồi tự nhiên sùng bái,
Cô thích rất nhanh, quên lại càng nhanh hơn…
Đến bây giờ những nam sinh này chỉ để lại bóng dáng mờ nhạt trong lòng cô, thậm chí cô đã quên tên bọn họ.
Mà Khương Minh….
Cuối cùng Nam An An ôm bể cá lớn chạy trên đường vắng, ngay cả cô cũng không biết cô trốn tránh chính là vấn đề này, còn bây giờ không cách nào đè nén trái tim đang đập rộn lên.
….
Lúc mi không thích một người, tự mình ăn cơm tự mình đi đường tự mình làm tất cả mọi chuyện, tự do mà tùy ý;
Lúc mi thích một người, mới bắt đầu cảm nhận được một mình mình có bao nhiêu cô đơn lẻ loi.
“Vậy mới nói, cô đơn là vì yêu mà tạo thành.” Cố Ly cắn một miếng kem trong tay Nam An An, thoải mái nằm trên sô pha trong nhà Nam An An sau khi nói xong một chuỗi dài này đi đến một kết luận, văn vẻ mà đau buồn.
Một giây sau Cố Cầu Cầu nháy nháy mắt: “Cô gái, cậu nhớ và có mùa xuân sao?” Khương Minh đi công tác một tháng, nữ sinh trong lớp từ sáng thứ hai cho tới trưa thì có đủ loại than vắn thở dài.
“….” Nam An An đẩy đẩy đầu Cố Ly, vẻ mặt nghiêm túc: “Cố Cầu Cầu, cậu ghen tị.”
“….” Cố Ly im lặng.
“Cậu yêu tớ rồi.” Nam An An nghiêm mặt nói.
“Tớ không…” Cố Lý tiếp tục im lặng.
“Cậu đừng cậy mạnh!” Nam An An ngắt lời cô, vẻ mặt nặng nề.
“…” Cố Ly im lặng một lúc, cô nghiêm túc nâng khuôn mặt xinh đẹp như hoa mai của Nam An An ánh mắt nhìn chăm chú, nhìn sâu vào trong —
“Cậu có chứng bệnh ảo tưởng sao?”
Nghe vậy Nam An An không bác bỏ, mà nghiêng đầu gối lên cánh tay mình nói: “Cố Cầu Cầu, thật sự có thể tớ có…”
“Có cái gì?” Cố Ly sửng sốt: “Cậu có? Của ai?”
Cố Ly là kiểu nói lời cay độc mỗi khi mở miệng, tuyệt đối không dễ dàng ngắt được, Nam An An lắc đầu: “Chứng bệnh ảo tưởng, có thể tớ có thật.”
“Có đôi khi tớ, sẽ cảm thấy Khương Minh rất yêu rất yêu tớ…”
“Lúc anh ấy nhìn tớ, tớ sẽ cảm thấy trong mắt anh chỉ có tớ.”
“Mắt thầy ấy không lé cũng chẳng mù…” Cố Ly khoát khoát tay, không cho là đúng “Lúc nhìn cậu trong mắt tất nhiên chỉ có mình cậu.”
Nam An An lắc đầu: “Lúc tớ nói anh ấy là bạn trai tớ, anh ấy cũng không phản bác.”
“Anh ấy còn tặng tớ một bể cá lớn.”
Cố Ly: “… Cậu muốn nói gì với tớ? Cậu có bệnh hay là anh ấy yêu cậu?”
###
Nam An An vẫn luôn cảm thấy, nam thần và người đàn ông là không giống nhau..
Yêu một người đàn ông, sẽ muốn cùng với anh, sẽ luôn muốn cùng anh đi tiếp.
Mà yêu nam thần trong lòng kia, như vậy tình cảm từ khi mới bắt đầu chính là không hi vọng, hoặc có thể nói, lúc mi đưa một người đàn ông nâng lên để tôn thờ …. Ở trong lòng mi anh cao cao tại thượng, xa không thể chạm tới,
Mà mi đã thấy bản thân mình rất thấp rất thấp, tất cả lo được lo mất, tất cả lo lắng không yên giống như từ khi vừa mới bắt đầu đã không có hi vọng được đáp lại.
Ngay từ đầu, tình cảm của cô với Khương Minh chính là như thế này — Cô tán thưởng anh, sùng bái anh, thích anh, cũng không mong chờ gì cả.
Rồi sau đó, cô mới phát hiện, là cô hi vọng, hi vọng anh đáp lại, vui sướng khi anh đối xử với cô không giống nhau, nghĩ lại Khương Minh không viết thư giới thiệu cho An Khả, nhưng lại hướng dẫn môn học cho một mình cô, chỉ xoa đầu một mình cô, chỉ dạy một mình cô, chỉ giao một mình cô cho cá của anh ăn….
Lúc đầu cô cho rằng đây là sự yêu thích đối với nam thần, cuối cùng sẽ càng ngày càng mờ nhạt theo thời gian, lại không nghĩ rằng nó bị thời gian ấp ủ càng ngày càng lên men.
Di động trong túi áo rung rung ngắt “Suy nghĩ” của Nam An An, An An mở khóa màn hình điện thoại thì thấy tin nhắn nổi lên màn hình —
Khương Minh: Tám giờ sáng ngày mai tới văn phòng tôi.
Nam An An: Cá rất tốt, muốn em ôm qua không?
Khương Minh trả lời tin nhắn rất nhanh: Em tới là được, không cần mang cá theo.
###
Nam An An khỏe trở lại, cảm giác cả người mình đều rất tốt, ngay cả lúc chạy tới cho cá cưng ăn cũng đều hát khe khẽ.
Cá cưng trong bể bơi lội rất khoan khoái, Nan An An cho ăn xong thì đứng trước bể cá nhìn viên ngọc xanh biếc thoáng lộ ra phía dưới tảng đá, miếng ngọc bích kia bị tảng đá đè lên có chút khuất, tối hôm mang bể cá về Nam An An muốn thò tay lấy miếng ngọc bích kia ra xem, sau đó sợ thả tay vào trong ô nhiễm nước sẽ giết chết cá bé mới từ bỏ.
Miếng ngọc màu xanh này, mỗi ngày đều làm lòng cô ngứa ngáy.
Lúc cho cá ăn, theo thói quen đổi góc độ ngắm nhìn nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Vì sao Khương Minh lại mang miếng ngọc bích ném vào trong bể cá chứ?