Đọc truyện Em Bị Bệnh Phải Trị – Chương 10
Ngày hôm sau Nam An An thức dậy rất sớm, không ăn sáng mà trực tiếp gọi xe đi tới trường học, lúc tới học viện kinh tế mới hơn bảy giờ.
Cô đứng trước cửa 1401 một hồi lâu còn chưa tới tám giờ, Khương Minh là một người cực kỳ đúng giờ, đúng giờ kiểu không đến muộn mà cũng chẳng đến sớm.. Nam An An vô cùng buồn chán vòng vo một hồi cũng đói bụng, cúi đầu lấy hộp sữa tươi trong ba lô đeo trên vai vừa mới cắm ống hút uống được một ngụm thì nghe tiếng thang máy đinh một tiếng.
Nam An An cầm hộp sữa vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Khương Minh mặc áo khoác ngoài màu xám tro, quá căng thẳng ngón tay hơi dùng sức thì sữa từ trong ống hút phun tới trên mặt anh ….
Trong tiếng cười khẽ của Khương Minh …. Nam An An “Bối rối” chuyển phương hướng ống hút gấp khúc thành 90 độ….
Vì thế, sữa bắn cái vèo lên cổ áo khoác ngoài của Khương Minh, cũng may vóc người Khương Minh cao to, nếu không thì lúc này chính là một mặt đầy sữa rồi. Nhất định là đứa nhỏ này đang trả thù vụ Fanta ngày đó.
Khương Minh mặt không chút thay đổi nhìn cô một cái, thong thả dùng khăn tay xoa xoa cổ áo của mình nói: “Quà đón tiếp?”
Nam An An nâng tay cầm sữa có chút cứng ngắc: “Không phải em cố ý.”
“Ừm” Khương Minh lơ đãng trả lời, một bàn tay chống trên khung cửa, cúi người ngậm chặt ống hút cô đang cầm trong tay uống một ngụm….
⊙▽⊙ Nam An An nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc tay có chút chênh vênh, yết hầu gợi cảm của anh di chuyển nuốt ngụm sữa kia xuống.
“Em, em uống qua rồi” Nam An An tốt bụng nhắc nhở anh..
“Tôi khát quá.” Khương Minh đứng thẳng lên, làm như không có việc gì lấy chìa khóa mở cửa.
Nam An An cầm sữa đi vào theo, lq!đôn,n, Khương Minh cởi áo khoác rồi lười biếng tựa vào trên ghế sô pha, cánh tay khoác lên chỗ tựa lưng, tay trái bóp mi tâm xem ra có chút mệt mỏi, rương hành lý màu xanh của anh vẫn dựa nơi cánh cửa.
Xem ra là Khương Minh vừa xuống máy bay thì trực tiếp đến trường học….
Khương Minh buông tay trái xuống thì thấy Nam An An đứng đằng kia, giơ hộp sữa tươi kia lên: “Hết khát chưa, uống thêm một miếng nữa?”
“…” Khương Minh, từ lãng mạn tới lãng mạn cũng không cứu vớt được bao nhiêu so với trêu chọc.
“Thầy giáo, thầy đói sao?” Nam An An lấy ba lô trên vai mình xuống đặt trên đầu gối.
“Ừh” Khương Minh gật gật đầu, máy bay trễ giờ, anh xuống đại sảnh sân bay đã 7 giờ 30 phút liền trực tiếp quay về trường học, ra khỏi thang máy quả nhiên Nam An An ở đây.
“Thầy ăn bánh bao không?” Nam An An lấy hai chiếc bánh bao trắng trẻo mập mạp trong ba lô ra.
Khương Minh đang muốn lắc đầu thì nghe giọng điệu tự hào của Nam An An: “Em làm.”
Anh đưa tay nhận lấy bánh bao, ngửi thấy cả mùi sữa ngọt thơm mát của bánh bao, Khương Minh cắn một miếng — nhân bánh làm bằng tôm bóc vỏ và hạt ngô (bắp), vỏ bánh bao mềm mại thơm lừng, tôm bóc vỏ và hạt ngô cũng rất non.
“Thầy uống sữa đậu nành không?” Nam An An lấy một hộp từ trong ba lô ra, đút ống hút vào rồi đưa qua..
“Thầy ăn cam không?” Nam An An lục lọi ba lô.
“Cạch” Khương Minh dừng một chút “Em là Doremon sao?”
“…” Doremon tự mình bóc vỏ cam ăn.
“Em không làm bài tập” Khương Minh lấy lại tinh thần, uống hết sữa đậu nành trong tay, nói trúng tim đen.
“…” Vừa đưa bánh bao vừa đưa sữa đậu nành vẫn khó thoát khỏi kiếp nạn này Nam An An.
………
Thời gian cho tới buổi trưa Nam An An đều làm bài tập, Khương Minh ngồi ở bàn làm việc gõ gõ bàn phím, lẽ ra có thể yên tĩnh mà tốt đẹp.
Di động Nam An An rung lên lần thứ năm, tiếng ông ông trong văn phòng im lặng rất rõ ràng.
Nam An An mở khóa màn hình, một tin nhắn ngắn gọn nổi trên màn hình bắn ra — An An, anh tới đại học phía Tây bọn em rồi.
Di động trong tay cô lại rung lên một cái — An An, anh đến học viện kinh tế bọn em rồi.
Lại rung một lần nữa — anh đến dưới lầu học viện kinh tế rồi.
Nam An An ngẩng đầu nhìn về phía Khương Minh mới phát hiện không biết từ lúc nào anh đã tựa vào ghế da ngủ thiếp đi, cô nhẹ nhàng tay chân đi đến cạnh cửa…. Khương Minh: “Làm xong đề bài rồi hả?”
“Chưa xong” Nam An An lắc đầu.
Ngón trỏ Khương Minh không chút để ý gõ gõ xuống mặt bàn: “Tiếp tục làm.”
Nam An An rơi nước mắt, không cần anh chịu trách nhiệm với tôi như vậy, thầy giáo.
Nam An An tiếp tục vùi đầu làm bài, viết một lát lén lút nhìn màn hình máy tính của Khương Minh — Khương đại thần lại có thể đang chơi trò chơi!
Cô viết bài tập cho tới trưa, anh chơi trò chơi cho tới trưa!
Đúng là Khương Minh chơi trò chơi —- anh điều khiển thích khách mặc quần áo màu đen kia đi rất nhiều nơi, LQĐôn!!n, sau cùng thích khách vươn người nhảy lên trên một cây đại thụ ở bên hồ.
Anh đã từng ở chỗ này cùng ngắm phong cảnh với Tiểu Quyển.
Khi đó người phụ nữ kia vừa mới gả cho ba anh, anh chơi trò offline, Tiểu Quyển cũng ngoan ngoãn ngồi dưới tàng cây với anh.
Theo trò chơi từ lúc sáng đến lúc mặt trời lặn, Tiểu Quyển vẫn không nhúc nhích.
Anh cho rằng đồ đệ nhỏ của anh cũng đang offline, đầu Tiểu Quyển toát ra bọt khí — sư phụ, em muốn ngâm thơ.
Trong hồ được phủ lên bởi một vầng chiều tà màu cam rực rỡ, hai con ngỗng uyên ương trong hồ dựa sát vào nhau, vẽ nên cảnh tượng xinh đẹp đối xứng..
Nhân vật Khương Minh ừ một tiếng, nhìn hai con ngỗng uyên ương xinh đẹp kia…
Thì thấy đỉnh đầu Tiểu Quyển toát ra làn sương mờ
— ngỗng ngỗng ngỗng…..
###
Nam An An dụi mắt — nam thần hướng về màn hình máy tính, xem ra rất là vui vẻ, nhưng mà cô rất không vui vẻ được..
Cô luôn chuẩn bị bắt đầu giết bạn trai trước của cô.
Bây giờ có một quả bom hẹn giờ đứng dưới tầng học viện kinh tế, làm như thế nào mà cô tính ra được đề bài chứ….
Tới lúc giữa trưa, Khương Minh khép máy tính, đi tới bên cạnh cô gõ gõ bàn cô — “Đi thôi, lần này tôi mời em.”
Nam An An: “Thầy giáo, em không đói bụng..”
Khương Minh mặt không chút thay đổi nhìn cô.
Nam An An: “Thầy giáo, em đói bụng.”
Khương Minh gật gật đầu, “Đi thôi.”
Bọn họ vừa ra khỏi cao ốc học viện kinh tế, cô liếc mắt một cái thì thấy Hà Nhạc….
Nam An An giơ một chân lên, đang chuẩn bị ….. Chạy.
Thì nghe Hà Nhạc ngạc nhiên mừng rỡ nói: “An An, ở đây!”