Đọc truyện Em Bị Bệnh Phải Trị – Chương 55
Lý thuyết chơi cờ không phải là một môn học bắt buộc, nhưng ở học viện khi thi nghiên cứu sinh thì lại bắt buộc. Cho nên đối với Nam An An mà nói, mang tiếng hướng dẫn bọn nhỏ lưu thông tiền tệ, nhưng tuyển chọn lớp này trên cơ bản đều là những đàn anh đàn chị khóa trước của học viện kinh tế, Nam An An đành phải kế thừa. (Môn lý thuyết chơi cờ này H tìm hiểu trên mạng nhưng không rõ nó là gì, nên H xin phép được để theo QT dịch nhé các bạn.)
Khương Minh vẫn luôn không dùng tài liệu lên lớp, lần này khiến Nam An An trước khi tới dạy thay Khương Minh còn phải đặc biệt tự cô soạn giáo án. Soạn giáo án cả một đêm Nam An An mới làm xong, ngày hôm sau trước khi lên lớp nửa giờ cô đã chạy tới dưới lầu học viện kinh tế, đứng im lặng ở đó một lúc mới không còn căng thẳng nữa. Chuông điện thoại di động vừa vang lên, Nam An An liền mở khóa màn hình —
Khương Minh: Trước khi hết tiết kiểm tra ba lần. Mỗi lần đều phải đứng trước lớp điểm danh, ấn ppt (PPT là định dạng mặc định để lưu các file thuyết trình từ Microsoft Power Point 2003 trở về trước – Theo Google) giải thích trọng điểm một lần ý bài theo câu theo chữ, trước khi tan học 15 phút tùy tiện kiểm tra, đề bài ở cuối ppt. Bình thường điểm dựa vào điểm danh là 15 điểm và dựa vào bài kiểm tra là 25 điểm mà chấm.
Nam An An: Anh chắc chắn là anh kêu em dạy thay giúp anh, chứ không phải là bảo em nhận lấy cái chết giúp anh?
Khương Minh: Ngoan.
Nam An An: ╭(╯^╰)╮
Khương Minh: Dù sao chúng ta ai tới cũng đều bị đám nhóc con kia ân cần thăm hỏi cả nhà, cuối cùng cũng giống nhau cả.
Ân cần thăm hỏi cả nhà…..
Mặc dù bị trêu đùa, nhưng Nam An An cũng chỉ có thể an ủi bản thân, tiện thể vì mấy người học giỏi mặc niệm một chút. Nam An An hít sâu một hơi ôm tài tiệu về lý thuyết bàn cờ đúng giờ đi vào lớp học. Vừa vào tới liền nghe được tiếng huýt sáo, sau đó toàn bộ phòng học đều sôi trào hừng hực, “Sư mẫu” và “Cô” hết đợt này đến đợt khác.
Nam An An rất không dễ dàng mới hết căng thẳng, giờ bị đám nhỏ đó gọi trôi chảy thế là lại không biết chạy đi đâu rồi.
Ngoại trừ chuyện bài viết, bình thường Nam An An và Khương Minh luôn rất khiêm tốn, bây giờ cô đến giúp Khương Minh dạy quả thực là làm dấy lên tinh thần nhiều chuyện của các học trò, đám lưu thông tiền tệ khóa hai còn hét lên: “Sư mẫu sư mẫu, sư phụ đi đâu rồi?”
Nam An An mồ hôi đầy đầu: “Đi công tác.”
Học sinh: “Sư mẫu, cô thật sự đồng ý rồi, lộc cộc lộc cộc. Hơn nữa sư mẫu rất xinh đẹp đúng như trong truyền thuyết.”
Nam An An: “Cảm ơn.”
Học sinh: “Không cần cảm ơn, sư mẫu, xin hãy tiết lộ đề.”
Nam An An: “….” Đây mới là mục đích của em, hừ.
Cô không chịu nổi sự nhiệt tình này, Nam An An vỗ vỗ tay, làm tư thế hãy im lặng, trước mặt bao người hắng giọng một cái: “Tôi tới điểm danh.”
Ngay sau đó, “Sư mẫu” và “Cô” liên tiếp không ngừng cộng thêm cả “Đừng mà,” Nam An An không quan tâm lấy danh sách ra điểm danh sau đó cả người nhìn thoải mái hơn nhiều. Cô cắm USB vào bắt đầu đọc tài liệu dạy học, lúc bắt đầu vì căng thẳng nên đọc có chút lắp ba lắp bắp, đến sau thì càng lúc càng trôi chảy hơn. Nam An An nghiêm túc đọc tài liệu giảng dạy, vừa giải thích một số điểm quan trọng, sau khi khóe mắt trong lúc lơ đãng liếc nhìn thấy Giản Diệu ngồi trước mặt cô ở hàng thứ nhất, thì không trao đổi với học sinh nữa.
Giản Diệu ngồi ở hàng thứ nhất, ngẩng đầu có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt Nam An An. Cậu thích phụ đạo viên thoạt nhìn môi hồng rằng trắng đẹp mắt lâu như vậy. Hôm nay cô mặc áo khoác ngoài bằng vải ka – ki màu cổ điển, giống áo của Khương Minh cậu đã từng thấy khi anh lên lớp, có lẽ vì để nhìn thành thục hơn, hôm nay Nam An An không buộc tóc, tóc dài quăn buông xuống bộ dạng rất xinh đẹp.
Tiết lý thuyết đánh cờ này khó khăn và vất vả, nhưng cũng có thể nói rất thú vị, khi Nam An An đưa ra ví dụ nào đó còn cười khe khẽ, lộ ra mắt nai rất đẹp và cả lúm đồng tiền nhỏ.
Giống chiều hôm đó ở trong quán cafe, lúc bọn họ gặp lần đầu tiên, cậu tính tiền giúp cô, cô cười nhẹ nhàng với cậu như vậy.
Giản Diệu ngồi nghe tư tưởng hơi không tập trung, không biết là Nam An An căng thẳng hay vì tránh né cô, mà cả quá trình cậu cái người ham học này nhưng lại không có ánh mắt trao đổi hay thỉnh thoảng phụ họa như các học trò của cô.
Giản Diệu tâm phiền ý loạn, cậu vốn hạ quyết tâm muốn buông tay, loại tình yêu không có hi vọng này, chẳng những cậu kém xa Khương Minh, mà còn Nam An An cũng không có ý tứ gì với cậu…..
Nhưng Nam An An vừa xuất hiện trước mặt cậu, cậu mới phát hiện sự quyết tâm của cậu dễ dàng dao động cỡ nào.
Cậu không cam lòng, tuyệt đối không.
Nam An An nghiêm túc dựa vào ppt xâu chuỗi những điểm quan trọng, nói hơn mười phần rốt cuộc cô cũng dần dần thả lỏng.
Đáng tiếc trên thực tế, cô vẫn đánh giá thấp bạn học Giản Diệu, Nam An An nghĩ rằng với tính cách của Giản Diệu, về sau hai người bọn họ cũng xem như người xa lạ.
Cô không nghĩ tới trong vòng 20 phút ngắn ngủi sau đó cô bị Giản Diệu ngắt lời năm lần. Mỗi câu hỏi Giản Diệu nêu lên câu nào cũng sâu sắc, ngay từ đầu Nam An An còn có thể dựa vào giáo án trả lời trôi chảy, nhưng đến sau câu hỏi của Giản Diệu đã vượt ra phạm vi lý thuyết đánh cờ, cô không trả lời được chỉ có thể sử dụng câu nói vạn năng của giới giáo viên — “Việc này, tiết sau chúng ta sẽ thảo luận tốt hơn.”
Giản Diệu hài lòng ngồi xuống, trong 40 phút sau đó không ngắt lời cô nữa. Nam An An nói qua trọng điểm một lần sau đó bắt đầu kêu cả lớp làm bài kiểm tra, sau khi thu xong bài kiểm tra xong cô đang chuẩn bị ra về thì bị Giản Diệu gọi lại.
Giản Diệu rất nghiêm túc muốn trao đổi chuyện học hành với cô, Nam An An chỉ có thể cố gắng làm một giáo viên có trách nhiệm thảo luận một giờ về lý thuyết đánh cờ cùng Giản Diệu. Toàn bộ quá trình thảo luận Giản Diệu đều không tập trung tư tưởng, ánh mắt cực nóng luôn khóa chặt trên người cô.
Nam An An bị cậu ta nhìn cả người cảm thấy không được tự nhiên.
Liên tục hai tuần công việc của cô là dạy lý thuyết đánh cờ, lên lớp thì bị làm khó dễ, tan học thì bị nhờ thảo luận nghiên cứu. Rốt cuộc có một lần hết giờ dạy cô thừa dịp lúc Giản Diệu đang sắp xếp cặp sách nói một tiếng “Tan học” rồi co cẳng chạy, cô mới không cần thảo luận đánh cờ và đi nhờ xe cùng Giản Diệu.
Đáng tiếc Nam An An vừa chạy đến đầu cầu thang, Giản Diệu mượn cớ hỏi lý thuyết đánh cờ chạy tới, còn quang minh chính đại nói: “Cô, có mấy vấn đề chị giảng trên lớp em chưa hiểu, tuần sau phải thi rồi, chị giảng lại cho em nhé.”
Không phản bác được, Nam An An chỉ có thể thoải mái gật đầu, dưới con mắt sáng lên của Giản Diệu gọi điện thoại cho Khương Minh, sau đó đưa di động tới bên tai Giản Diệu: “Em hỏi đi.”
Giản Diệu: “….” Xem như chị lợi hại.
Bên kia truyền tới giọng nói dễ nghe trầm thấp của Khương Minh: “An An?”
Giọng anh luôn trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng chỉ riêng khi nói chuyện với Nam An An trong giọng nói rõ ràng rất dịu dàng, mang theo cưng chiều. Đáy lòng Giản Diệu hơi chua xót.
Cầm điện thoại, Giản Diệu rơi vào đường cùng cũng chỉ có thể thuận cây sào bò lên trên: “…. Thầy, em là học trò của thầy, có mấy vấn đề muốn hỏi thầy.”
Khương Minh: “Em nói đi.”
Giản Diệu ôm di động thảo luận nửa giờ về lý thuyết đánh cờ với tình địch của mình, sinh viên chưa tốt nghiệp đối đáp với tiến sĩ tài chính quốc tế, cậu không hề nghi ngờ sẽ bị ‘quân lính tan rã,’ chỉ có thể vội vàng nói câu “Cảm ơn thầy, em hiểu cả rồi,” sau đó nhìn Nam An An cầm điện thoại nói với Khương Minh bên kia đầu dây: “Oa, thầy anh rất lợi hại, em cũng không biết đó.”
Giản Diệu: “…..”
Giản Diệu thấy Nam An An cầm di động chạy xuống dưới lầu, hạ giọng nói với bên kia: “Khương Minh…..”
“Em nhớ anh lắm.” Cô chạy rất nhanh, mái tóc dài tung lên giọng nhẹ nhàng nói.
Giản Diệu giơ tay lên, tài liệu lý thuyết đánh cờ rất dày liền trực tiếp rơi vào thùng rác bên cạnh cầu thang, phát ra tiếng “Loảng xoảng.”
Đối phó Giản Diệu xong, Nam An An vui sướng ôm sách về ký túc xá, cô là người sống kiểu mô hình ‘động vật sống thành đàn,’ lúc Khương Minh ở thành phố C thì sống cùng Khương Minh, Khương Minh vừa đi công tác thì cô lại qua ngủ bên Đường Viên, cũng may trong khoảng thời gian này Đường Viên đều ở trong trường học.
Nam An An về tới dưới lầu ký túc xá 21 thì thấy một chiếc xe Audi màu đen khiêm tốn, cô vừa đi qua trước đầu xe, cửa xe liền mở ra.
Một người đàn ông vóc dáng cao lớn từ phía sau đi ra, thân thiết nói với cô: “Cháu là Nam An An?”
Nam An An lễ phép mở miệng nói: “Cháu là Nam An An, chú, xin chào.” Với ba Khương Minh cô vẫn còn chút ấn tượng mơ hồ, lúc trước từng gặp một lần ở tiệc sinh nhật ông cụ An.
Khương Dương nói thẳng vào vấn đề: “Tôi là ba Khương Minh, cháu có thời gian không, tôi muốn mời cháu ăn bữa cơm.”
Nói là nói như vậy, nhưng ông ta dùng giọng điệu trần thuật.
Biết rõ là Hồng Môn Yến, Nam An An cũng chỉ có thể gật đầu đi theo Khương Dương lên xe, cô và Khương Dương ngồi ghế sau. Trong xe không mở nhạc, có chút áp lực.
Nam An An ngồi đó có chút dè dặt, ngồi cùng một chỗ với ba bạn trai khó tránh khỏi gò bó, hơn nữa quan hệ giữa người ba này và Khương Minh hơi tế nhị, lại còn tác phong của Khương Dương rất mạnh mẽ, khiến người ta có cảm giác bị áp bức.
Cũng may rất nhanh Khương Dương nói chuyện về Khương Minh cùng cô, tránh không khí xấu hổ này, giọng điệu ông ta mang theo chút nhớ nhung và tiếc nuối: “Hồi nhỏ Khương Minh và tôi khá gần gũi, con trai mà, vẫn luôn sùng bái ba hơn. Khi đó quan hệ bọn tôi rất tốt ngay cả Tần Nhiên cũng phải ghen tỵ. Đáng tiếc, cuối cùng tôi vẫn làm nó thất vọng….”
“Đứa nhỏ Khương Minh này rất cố chấp, trong mắt không chấp nhận có một hạt bụi…. Đã lâu rồi, bọn tôi thậm chí còn không cùng ăn một bữa cơm ngon lành, ngay cả cơm tất niên cho có lệ cũng không.”
Nam An An ngoan ngoãn nghe không nói chen vào, cô không biết an ủi Khương Dương như thế nào cả.
Trong giọng nói của Khương Dương càng để lộ sự hối hận về chuyện bị phát hiện phản bội mẹ Khương Minh hơn, mà không phải hỏi về chuyện của mình.
Cô tôn trọng ba Khương Minh, nhưng cô không ủng hộ cách làm của ông ta, quan hệ giữa Khương Minh và ba anh như đang bước đi trên tầng băng mỏng, cô cũng không có lập trường đánh giá gì hết.
Cũng may Khương Dương cũng chỉ xúc động tự mình hoài niệm, không có ý kêu cô trả lời.
Sau khi tới khách sạn, Nam An An đi theo Khương Dương vào phòng bao, Khương Dương cầm thực đơn trực tiếp đưa cho cô: “An An, gọi món cháu thích đi.”
“Cảm ơn chú.” Nam An An gọi vài món đồ ăn và hai món ngọt sau đó mang trả thực đơn cho Khương Dương, Khương Dương gọi cơm xong bồi bàn liền đi ra ngoài.
Sau tiếng động “Lộp cộp” vang lên, Nam An An liền biết, đã tới rồi.
Hai người ngồi trong phòng bao to như vậy rất trống trải, Khương Dương nhẹ nhàng nhấp ngụm trà, thả ly trà xuống mở miệng nói: “Tôi nghe nói lúc trước Tần Di tìm cháu, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cháu.”
“Không sao ạ.” Nam An An cũng chỉ có thể nói như vậy.
“Cháu không cần căng thẳng, tôi không có ác ý, tôi tới tìm cháu cũng không phải yêu cầu cháu và Khương Minh chia tay,” thái độ của Khương Dương với cô rất mềm mỏng, mang theo sự gần gũi với người nhỏ tuổi hơn, “Nhìn tổng thể mà nói, bọn cháu ở cùng một chỗ đều rất xứng đôi.”
“Quan hệ của tôi và Khương Minh đã như vậy, tất nhiên cũng không muốn làm chuyện gì khác để nó tức giận nữa.” Khương Dương nhìn cô nghiêm túc nói: “Khương Minh rất thích cháu, về phần cháu tôi xem như cũng vừa lòng.”
Nam An An lễ phép nói câu “Cảm ơn chú.” Về chuyện này, về bệnh của cô, thậm chí về bài viết kia, Tần Di nhất định không ít lần ‘gió thổi bên gối’ với Khương Dương. Cho nên với những lời Khương Dương nói Nam An An còn hơi khó mà tin được, ông ta đặc biệt tìm cô ra ngoài nói chuyện ngay khi Khương Minh đi công tác vì để tỏ rõ ông ta ủng hộ bọn họ ở bên nhau?
Hình như Khương Dương nhìn thấu ý nghĩ của cô, cười cười nói: “Đặc biệt thừa lúc Khương Minh không có ở nhà mới tới tìm cháu, là vì nó đã có thói quen dùng ý nghĩ độc ác nhất để suy đoán tôi.”
Ông nói xong cầm chiếc hộp gỗ tinh xảo nhỏ nhắn đưa qua cho Nam An An: “Cũng xem như là đồ gia truyền, là vòng tay của mẹ tôi, lúc trước vẫn luôn ở chỗ Tần Nhiên, khi bà ấy qua đời cũng không đưa cho Khương Minh….” Trước khi Tần Nhiên qua đời, kiên quyết mang vòng tay trả lại cho ông ta.
“Năm nay cháu sắp qua hai mươi tuổi rồi, ý tứ trong nhà cháu khi nào thì có thể kết hôn?” Khương Dương dựa ra phía sau, “Cháu hẳn cũng biết nhà chúng ta tới đời Khương Minh coi như là con một mấy đời rồi. Mấy năm nay thân thể ba tôi không khỏe lắm, người già luôn rất mong có chắt trai để bế, các cháu có kế hoạch này chưa?”
“Xin lỗi chú, cháu còn chưa lo nghĩ xa xôi tới như vậy.” Nam An An thẳng thắn thành khẩn nói. Chưa nói trước có thể hay không, cô năm nay mới hai mươi tuổi, cũng chưa phải là tuổi thích hợp lập gia đình, ít nhất trong kế hoạch cuộc đời cô còn chưa lật tới trang kết hôn này.
Khương Dương cười cười, nhàn nhã tựa vào ghế mở miệng: “Vậy hiện tại nhắc tới, bây giờ cháu có thể suy nghĩ thử xem….”
Nam An An không phản bác được, nhiều khi tuổi tác khác biệt mang tới cảm giác áp bức đã khiến cô không biết nên làm thế nào.
“Được rồi, trước không nói nữa.” Khương Dương cầm tờ danh thiếp đưa cho cô: “Đây là một bác sĩ tâm lý tôi quen, rất có kinh nghiệm cũng rất có đạo đức nghề nghiệp.” Khương Dương có điều ngụ ý, “Cháu có thể đi cùng Khương Minh, dù sao chuyện này cũng không nhớ ra được. Tôi nghĩ mặc dù bây giờ cháu không lo lắng chuyện sau này, nhưng cũng có thể chuẩn bị sẵn sàng. Dù sao trưởng bối bọn tôi vẫn hi vọng các cháu có được gia đình hoàn mỹ, không có gì phải tiếc nuối.”
“Đây cũng là…. Tâm tư của người làm ba như tôi.” Khương Dương nói rất chân thành.
“Dạ, cảm ơn chú.” Nam An An cầm lấy tấm danh thiếp.
Rất nhanh đồ ăn được mang lên, Khương Dương còn gọi hai chai rượu đỏ, dựa vào nguyên tắc lễ phép, Nam An An rót rượu kính Khương Dương. Hai người không ai phản đối, Nam An An liền mời rượu, cuối cùng cô cảm thấy hai chai rượu có một nửa đã vào trong bụng cô.
Bữa cơm này ăn rất lâu, sau khi xong Khương Dương lại đưa cô trở về trường học, Nam An An sờ tấm danh thiếp trong túi áo cảm thấy hơi áp lực.
Những lời Khương Dương nói đều là thói thường của con người, nhưng trong khoảng thời gian này cô bị áp lực quá nhiều, bất kể là cô hay là người khác. Lúc lên lầu Nam An An có cảm giác rất mệt mỏi, hết lần này tới lần khác bọn họ nói đều đúng cả.
Hơi rượu bốc lên tới, khó khăn cũng đến luôn. Nam An An bóp mi tâm, tự mình vật ngã xuống giường, nằm thành hình chữ đại (大).
Vừa nhắm mắt cảm giác còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu, chuông điện thoại di động đã vang dội.
Nam An An mệt mỏi mắt mở không nổi, cũng không nhìn số hiện lên trực tiếp nghe máy, có chút lười biếng “A lô” một tiếng.
“Sớm như vậy đã ngủ sao?” Giọng Khương Minh từ bên kia ống nghe truyền tới, Nam An An dụi mắt lật người, “Em hơi mệt, bây giờ anh đang ở đâu?”
Khương Minh cúi đầu cười một tiếng: “Dưới lầu.”
Nam An An chạy tới cửa sổ nằm úp sấp lên nhìn thoáng qua, vội vàng cầm di động chạy xuống lầu, liền nhìn thấy Khương Minh đứng dưới đèn đường, còn kéo theo rương hành lý.
Anh mặc áo khoác đứng đó, dáng người cao ngất.
Nam An An cười tủm tỉm chạy tới ôm Khương Minh, rõ ràng mới có vài tuần không gặp, nhưng cảm giác như là đã xa cách lâu lắm rồi.
Khương Minh thuận thế bế cô lên, “Rất mệt à? Muốn lên ngủ tiếp hay theo anh về nhà?”
Nam An An cúi đầu gác lên vai Khương Minh, “Dạ, trở về với anh.”
Khương Minh kéo rương hành lý một tay kéo tay cô đi qua cửa đại học phía Tây, truyện chỉ post bên dienndanlqequydon.com, Nam An An mệt tới mức cả người đều níu vào cánh tay Khương Minh mặc anh kéo đi về phía trước.
Gió đêm mát rượi thổi qua, cả người Khương Minh uể oải đều tan hết, lúc sắp tới cửa tây Nam An An đột nhiên đứng thẳng người cẩn thận nhìn dưới chân, vừa giải thích nói với anh: “Bên này có một nắp cống thiếu một nửa, lần trước chính Đường Viên mắc kẹt ở trong này… Ặc, không phải em không tin anh.”
Nam An An sờ sờ chóp mũi, có chút xấu hổ: “Không phải anh bị cận thị à, em sợ anh nhìn không rõ.”
Khương Minh ấn đầu cô nói bốn chữ (Trong tiếng Trung là bốn chữ下不为例): “Lần sau không được viện cớ này nữa.”
Cảm giác không được tin tưởng… Thật đúng là không tốt.
Khu nhà ở của Khương Minh cách cửa đại học phía Tây không xa, lâu rồi không gặp Nam An An, Khương Minh cũng không muốn lái xe, cứ như vậy một tay kéo rương hành lý một tay kéo Nam An An đi về nhà.
Cảnh đêm ở thành phố C rất đẹp, Khương Minh thấy Nam An An uể oải bước đi nhiều lần suýt bị ngã, dứt khoát trực tiếp cõng cô lên, Nam An An nằm úp sấp lên lưng anh, hai tai khoát trước ngực anh, cằm nhọn ma sát lên vai anh, hơi thở ấm áp phun vào gáy anh, mang theo cả mùi rượu.
Rõ ràng là cảnh không thể bình thường hơn, nhưng Khương Minh lại thấy ấm áp và yên tâm.
“Khương Minh….” Nam An An vừa nói cằm liền đụng vào bờ vai anh, “Em biết một bác sĩ tâm lý, anh đi qua đó với em nhé.”
Khương Minh hơi dừng bước, thấp giọng hỏi: “Làm sao thế?”
“Chúng ta cùng đi.” Nam An An rất nghiêm túc, “Được không?”
“Được.” Cuối cùng Khương Minh đồng ý.
Nam An An nhận được câu trả lời của anh liền ghé vào trên người anh ngủ, lúc Khương Minh cõng cô về tới nhà đứa nhỏ này đã ngủ mê man. Khương Minh vào phòng tắm tắm rửa xong đi ra kêu cô đi tắm, Nam An An mềm nhũn níu anh làm thế nào cũng không chịu đứng dậy.
“An An, đi tắm.” Tính thích sạch sẽ của Khương Minh đúng lúc phát tác.
Nam An An lẩm bẩm một tiếng tiếp tục níu chặt anh, “Mệt….”
“Nghe lời, đi tắm nào.” Giờ phút này Khương Minh hoàn toàn không muốn ‘làm gương sáng cho người khác,’ dù sao cuối cùng một ngụm cũng không thể dập tắt ham muốn của anh.
Nam An An cào cào mặt: “Đừng mà, em mệt.”
“Không tắm không thể ngủ được….” Khương Minh thổi khí bên sườn tai Nam An An.
Nam An An kéo dài giọng: “Em mệt mỏi.”
Giọng Khương Minh trầm thấp, mưu đồ hiểm ác: “Vậy anh giúp em?”
Nam An An mềm mỏng nói: “Được….”
Khương Minh trực tiếp khiêng Nam An An đi vào phòng tắm, pha nước ấm xong sau đó một nút lại một nút cởi nút áo sơ mi cho Nam An An, cả quá trình Nam An An vẫn tiếp tục ngủ.
Khương Minh vừa tắm xong, nhiệt độ phòng tắm vừa vặn, ngay cả khi Nam An An bị cởi áo sơ mi cũng không kêu lạnh cứ như vậy mặc kệ tay anh dạo chơi trên người cô.
Hơi nước bốc lên, cả phòng tắm càng thêm mập mờ.
Khương Minh đặt Nam An An vào trong bồn tắm, anh vừa quay đầu lại thì thấy Nam An An yếu ớt trượt xuống dưới, Khương Minh xoay người nâng cô lên, đầu ngón tay chạm vào làn da bóng loáng nhẵn nhụi.
Khương Minh cảm thấy anh không phải là đang lướt qua thì ngừng, mà là anh đang tự ngược mình.
Một tay anh ôm lấy eo Nam An An, một tay cầm vòi hoa sen dội lên người cô, nên nhìn hay không nên nhìn đều nhìn không sót thứ gì. Lần trước ở phòng tắm anh còn tính chờ Nam An An tốt lên mới có thể nhịn, lần này hoàn toàn không có thời gian nhịn nữa.
Khương Minh trực tiếp đổ sữa tắm vào bồn quấy thành bọt sau đó thoa lên người Nam An An, Nam An An ngủ rất sâu chỉ cảm thấy trên người hơi ngứa rồi còn có cả chút tê dại, lại có chút nóng…
Khương Minh lấy vòi hoa sen làm ướt tóc Nam An An sau đó cẩn thận gội đầu cho cô, Nam An An ngồi trong bồn tắm tựa vào người anh mặc anh xoa nắn.
Mặt cô bị hơi nước xông lên hơi đỏ, thoạt nhìn đúng kiểu ‘sắc đẹp có thể ăn thay cơm.’
Khương Minh mất tầm nửa giờ tắm sạch cho Nam An An, mới ôm cô ra phòng ngủ chính, đặt Nam An An lên giường đắp chăn xong sau đó bản thân lại chạy vào phòng tắm lần nữa.
Với thời tiết này lúc anh tắm xong đi ra giường ngủ trên người anh đều mang theo chút hơi lạnh, khẽ dựa vào người Nam An An, cô liền lăn ra phía ngoài. Khương Minh dứt khoát đưa tay kéo cô ôm vào trong ngực, vừa lòng thỏa ý tắt đèn đi ngủ.
Bây giờ anh đã dễ dàng thỏa mãn như thế….
Hôm sau Khương Minh dẫn Nam An An đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý này là người nước ngoài rất có ý tứ, thích thể hiện vẻ mặt khoa trương.
Nam An An ngồi đối diện ông cuối cùng bị mấy biểu cảm kỳ quái chọc cười, cả người cũng thả lỏng hơn.
Loại chuyện gặp bác sĩ tâm lý này đối với Khương Minh mà nói vẫn là lần đầu tiên, bác sĩ tâm lý đối diện đầu tiên là khen một chút: “Mr Minh, bạn gái cậu rất xinh đẹp.”
“Cảm ơn.” Khương Minh lễ phép nói cảm ơn.
Bác sĩ tâm lý liền bắt đầu đi vào vấn đề chính: “Thật ra đề nghị của tôi là nên thuận theo tự nhiên, càng là nữ sinh có tính lãnh cảm càng không nên bắt cô ấy chủ động, cậu muốn cô ấy chủ động, đối với chuyện này cô ấy có bóng ma tâm lý. Đổi lại nếu cô ấy chủ động mà nói, cô ấy sẽ thả lỏng hơn, nếu bản thân tự nắm giữ nhịp điệu càng thoải mái càng dễ dàng chấp nhận hơn…”
Khương Minh nhàn nhã dựa ra sau, thay đổi tư thể thoải mái dựa vào ghế sofa mở miệng nói: “Ý của ông là… Cái gì tôi cũng không cần làm, không cần làm gì hết?”
Henry hơi sửng sốt, lấy giọng điệu ‘trẻ con dễ dạy’ nói: “Đúng vậy, chính là như cậu nói, cậu để cô ấy chinh phục cậu…. Thậm chí cậu phải kiềm chế bản thân, đừng cho cô ấy thấy cậu quá vội vàng, đừng cho cô ấy cảm nhận được sự thay đổi của cậu….”
Khương Minh cười như không cười ngồi dậy, nhìn Henry nói: “Tôi có một vấn đề.”
Henry nhiệt tình nói câu tiếng Hán không trôi chảy: “Cậu nói đi, mời cậu nói.”
“Nếu như, ông thật sự chữa cho Nam An An…” Mười ngón tay Khương Minh đan vào nhau, “…. Tôi trở thành lãnh cảm thì làm sao bây giờ?”
Henry: “….”
Thời gian một năm, Nam An An từ nghiên cứu sinh năm hai lên tiến sĩ năm nhất, cũng tròn một năm gặp bác sĩ tâm lý, chỉ có thể nói là hơi đỡ hơn.
Nam An An thậm chí bắt đầu có chút gấp gáp, vẫn không được… Mỗi lần tới bước cuối cùng lại không được, lần đầu tiên thấy Khương Minh không còn cách nào đành vào nhà tắm cô còn cười được, nhưng sau đó cứ tiếp tục như thế cô thật sự áy náy.
Buổi tối Nam An An và Khương Minh cùng nhau xem phim, vai nam chính là một người đàn ông cực kỳ hoa tâm phong lưu, lúc mở màn đầu phim đã cùng có ‘đêm xuân’ với tám người phụ nữ rồi.
Nam An An cắn khoai tây chiên nói: “Sớm muộn gì anh ta cũng sẽ chết trên người phụ nữ.”
Khương Minh nghe vậy từ từ nói: “Sớm muộn gì anh cũng sẽ chết trong tay chính mình.”
Giọng anh trầm thấp, ý tứ sâu xa….
Nam An An liếm sốt cà chua trên môi — xem ra, cô không thể ‘nước ấm nấu ếch’ như vậy được, cô nhất định phải ra chiêu mới được.