Em Bị Bệnh Phải Trị

Chương 54


Đọc truyện Em Bị Bệnh Phải Trị – Chương 54

Khi một người quyết tâm không để cho người khác tìm thấy, bạn tìm họ cũng gian nan như mò kim đáy bể vậy.

Nam An An đã phải cố gắng cỡ nào, từ khi nhận được diện thoại bạn học trong ký túc xá của Giản Diệu cho đến bây giờ cô đã tìm khắp nơi đại học phía Tây, từ cổng phía đông, các khách sạn gần bên cạnh, tiệm nét, KTV, Giản Diệu tựa như đã bốc hơi khỏi thế gian hoàn toàn tìm không thấy đâu nữa. Đường Viên tự mình đạp xe giúp cô đi qua bên cửa tây, mặc dù Đường Viên khỏe mạnh nhưng chở theo Nam An An chạy một buổi sáng cũng mệt mỏi mồ hôi đầy đầu, Đường Viên thở phì phò đưa tay phất phất quạt: “An An, chẳng lẽ cậu làm tổn thương trái tim thiếu nam của cậu ta…. Hả.”

Nam An An ‘tâm tư loạn như trời tối’ vừa đi về phía trước, vừa trả lời Đường Viên: “Trái tim thiếu nam làm bằng thủy tinh à?” Nói xong không thấy trả lời, Nam An An hơi nghiêng đầu mới phát hiện không thấy Đường Viên và xe đâu cả. Cô tìm Đường Viên khắp xung quanh chỉ nhìn thấy chiếc xe của Đường Viên ngã nhào sau lưng cô cách đó mấy bước, Nam An An quay lại chợt nghe thấy tiếng thở mong manh đang kêu to của Đường Viên truyền tới: “Tớ ở dưới này…..”

Nam An An đi tới vài bước nhìn thấy Đường Viên …. Mắc kẹt nơi cống thoát nước thiếu một nửa nắp đậy.

“Ha ha ha ha ha ha…” Nam An An cười đến không kiềm chế được, cười xong sau đó chạy từ từ qua ghé vào nắp cống chìa tay xuyên qua nách Đường Viên tính ôm Đường Viên lên — trên thực tế, cô xem thường cân nặng của Đường Viên và sức lực của chính mình. Nam An An mệt đến thở hổn hển: “Đường Viên, cũng may cậu mập mới mắt kẹt ở chỗ này, nếu không cậu đã bị nước cuốn trôi một đi không trở lại rồi.”

“Mẹ kiếp, cậu mang tớ lên… Rồi hãy nói.” Đường Viên thở gấp không đều nhau, Nam An An uống sữa lấy tất cả hơi sức ra dùng nhưng Đường Viên vẫn lù lù bất động. Cô lại không dám chuyển nửa cái nắp giếng này đi vì sợ Đường Viên lại lập tức rơi xuống dưới. Nam An An chỉ có thể tiếp tục ra sức nhổ củ cải, chợt nghe thấy một giọng nam ngọt ngào trong vắt: “Để tôi.”

Nam An An ngẩng đầu liền nhìn thấy vị thần học sư huynh của cô (học cùng thầy, thế hệ đàn anh – theo QT), , cô lùi về sau hai bước nhường chỗ cho Giản Dung, “Sư huynh, nhanh lên, anh xem Đường Viên bị ngộp mặt cũng đỏ lên rồi.”

Cả khuôn mặt Đường Viên đỏ bừng, mẹ kiếp, tớ là xấu hổ, cũng không cần đồng bọn đánh giúp đâu!

Dung Giản vừa tới Nam An An liền rút lui, không có chiếc xe đạp nhỏ bé của Đường Viên làm phương tiện giao thông cô chỉ có thể gọi điện thoại cho Khương Minh, chờ Khương Minh dẫn cô đi tìm Giản Diệu. Cũng may Khương Minh chạy tới rất nhanh, từ giữa trưa đến buổi tối mang cô đi tìm xung quanh đại học phía Tây mấy lần, rốt cuộc Nam An An khóa chặt mục tiêu cuối cùng là trong một nhà KTV, hình như lần trước cô và bọn nhỏ lưu thông tiền tệ đi hát karaoke chính là tới chỗ này.

Vì nâng cao hiệu suất cô và Khương Minh tách nhau ra đi tìm, Nam An An tìm một phòng lại một phòng, lúc tới phòng cuối cùng của hành lang gõ gõ cửa, trong phòng bao rất yên tĩnh, Nam An An nói “Xin lỗi” rồi đẩy cửa bước vào một mùi rượu nồng nặc đập vào mặt cô. Cô bước nhẹ đi vào trong thì nhìn thấy Giản Diệu đang nằm ngửa trên ghế sofa, Nam An An đi vòng qua chai bia trên đất tới bên cạnh sofa, chìa tay đẩy đẩy Giản Diệu: “Giản Diệu, tỉnh dậy tỉnh dậy.”

Cả người Giản Diệu toàn mùi rượu, nâng mí mắt lên, “Chị đến tìm em rồi hả?”

Nam An An ừ một tiếng, “Bạn cùng phòng của em nói mấy ngày rồi em không về phòng, lại không xin nghỉ, mọi người rất lo lắng cho em.”

“Còn chị?” Có thể là do Giản Diệu ở KTV suốt đêm, tròng mắt đầy tơ máu, ánh mắt ghim chặt lên người Nam An An, Nam An An bị cậu ta nhìn cả người thấy không thoải mái.


Thấy Nam An An không nói chuyện Giản Diệu bám riết không tha hỏi đến cùng: “Chị thì sao, chị lo lắng cho em không?”

Nam An An gật gật đầu: “Ừ, học sinh dưới mí mắt tôi bỏ đi, Phó viện trưởng nhất định sẽ giết chết tôi.”

“Chỉ là với thân phận phụ đạo viên ư?” Giản Diệu đột nhiên cười lạnh một tiếng, “Nam An An, chị không thích em dù chỉ một chút thôi sao?”

“Không thích,” Nam An An trả lời rất dứt khoát, “Gọi điện thoại cho mẹ em đi, bà gấp gáp tới mức đã bay tới rồi.” Nam An An nói xong liền nhấc chân đi ra cửa, phía sau Giản Diệu bỗng chốc từ trên ghế sofa nhảy dựng lên ôm eo cô từ phía sau, lẩm bẩm nói, “Em thích chị, em thích chị như vậy….”

Bất kỳ thời điểm nào, khí lực nữ sinh cũng kém xa nam sinh, chí ít lúc Giản Diệu đột nhiên ôm chầm lấy Nam An An, cô hoàn toàn không tránh được, lúc cậu ta dựa sát vào ôm cô từ phía sau, tóc ngắn cọ xát lên gáy cô.

Toàn thân Nam An An dựng thẳng lông tơ lên, thật sự có cảm giác sởn tóc gáy, cô gần như là phản xạ có điều kiện nhặt chai bia trên bàn trà, ngón tay siết chặt trong lòng đếm ngược ba, hai,….

Giản Diệu buông cô ra.

Nam An An thở phào nhẹ nhõm, đầu cũng không quay lại chạy ra khỏi phòng bao.

Khương Minh chạy qua lúc tinh thần Nam An An còn chưa ổn định, khi ở trên xe dọc đường đi tư tưởng Nam An An cũng không tập trung.

Di động trong tay thỉnh thoảng rung lên, Nam An An vẫn không biết được.

“An An, di động đang reo.” Khương Minh cầm tay lái nhắc nhở một câu, Nam An An hả một tiếng cúi đầu mở khóa màn hình thì nhìn thấy một đống tin nhắn đến từ dãy số xa lạ.


Xin lỗi, em uống say rồi.

Cô giáo, chị đừng phớt lờ em.

An An, em sẽ không bao giờ như vậy nữa đâu.

…..

Tin nhắn của Giản Diệu một tin lại một tin, Nam An An xem mấy tin đang muốn xóa bỏ chợt nghe Khương Minh thờ ơ hỏi: “Ai vậy?”

Nam An An vô thức lấy tay che kín màn hình điện thoại di động: “Học sinh vừa nãy bỏ đi.”

Khương Minh không nói thêm gì nữa, Nam An An đã hơi chột dạ.

Buổi tối lúc về tới nhà Khương Minh, Nam An An ngây người trong phòng tắm rất lâu, cô nằm trong bồn tắm mát xa lớn ngâm đến ngón tay trắng bệch nhăn nheo cũng không muốn đi ra ngoài, nghe thấy tiếng gõ cửa phòng tắm Nam An An lên tiếng: “Đợi một lát.” Nam An An vội vàng muốn từ trong bồn tắm đi ra ngoài, lòng bàn chân bị trơn trượt lại cắm trở vào, nửa quỳ trong bồn tắm lớn phát ra tiếng “Ùm” rất lớn, thân người cắm xuống trước ngay cả cằm cũng nằm lên mép bồn tắm.

Nam An An một tay ôm cằm, đã bị Khương Minh không biết xông vào từ lúc nào ôm eo kéo lên.

Vừa ra khỏi nước ấm, làn da tiếp xúc không khí hơi lạnh Nam An An không khỏi rùng mình một cái mới phát hiện bản thân trần truồng bị Khương Minh ôm vào trong ngực.

…. Tư thế oanh liệt ngã vào lòng như thế, quả thật Nam An An muốn tự mình lạy mình luôn… Mà vừa nãy cô đã quỳ rồi.

“Đau không?” Khương Minh đặt cô lên đất để cô đứng dựa vào tường, bản thân mình thì ngồi xổm xuống nhìn đầu gối cô bị va chạm đỏ lên.


Trong phòng tắm ngọn đèn chói mắt màu trắng, sáng ngời đến mức Nam An An không trốn được chỗ nào, cô chỉ cảm thấy hơi choáng váng đầu óc, toàn thân lạnh lẽo dựa vào tường phòng tắm càng cảm thấy phía sau lưng lạnh cả người, “Khương Minh, em lạnh….”

Giọng Nam An An hơi run rẩy, áo tắm đang nằm trên bồn rửa tay sau lưng Khương Minh, dường như Khương Minh lại lại không nghe thấy cô kêu lạnh, hoàn toàn không có ý định lấy áo tắm giúp cô, ngón tay thon dài đè lên đầu gối cô nghe cô hít một ngụm khí lạnh sau đó đứng dậy. Nam An An vốn cho rằng Khương Minh muốn ôm cô ra giường bôi thuốc lên đầu gối, nhưng lại phát hiện Khương Minh không nhúc nhích bước nào, anh một tay xuyên qua sườn tai cô chống lên tường.

Cả người Nam An An bị anh vây giữa vòng tay anh và bờ tường, tư thế này trước kia khi Khương Minh cường hôn đã từng có, nhưng lần này Nam An An tim đập như đánh trống, dù sao lần đó cô còn mặc quần áo….

“Khương Minh….” Nam An An gọi tên anh một tiếng, dưới tình thế cấp bách cô đã quên bản thân thay đổi cách gọi từ lúc nào. Ngón tay Khương Minh day khẽ chạm nhẹ lên cằm cô, ngón tay thon dài đầu ngón tay mang theo cảm giác mát lạnh vuốt ve làn da càng lúc càng mẫn cảm vì đau của cô, sau đó cúi đầu hôn lên cằm cô, đầu lưỡi ướt áo đảo qua chỗ nào cũng mang theo cảm giác mát rượi.

Con mắt Khương Minh tối sầm, toàn bộ cảnh trước mặt đều thu vào trong tầm mắt. Nam An An ngoan ngoãn bị anh đè lên tường, màu trắng gạch tráng men chiếu làn da trắng nõn nà của cô, cô không nháy mắt nhìn anh, không chào đón nồng nhiệt cũng không dựa sát vào nhưng cũng không từ chối, giống như đang lo lắng không yên chờ động tác tiếp theo của anh. Dưới tình huống này Khương Minh có thể nhịn xuống thì anh không phải là đàn ông rồi.

“Khương Minh….” Nam An An lại gọi tên anh lần nữa, Khương Minh chỉ lười biếng dùng giọng mũi ừ một tiếng, tay phải đặt lên xương bướm (là xương đằng sau lưng từ bả vai trở xuống) của cô, đầu ngón tay tinh tế phác họa hình dáng.

Đôi mắt đen nhánh dưới ánh đèn chói mắt của phòng tắm càng sâu không thấy đáy, Nam An An không dám đối mặt với anh, sợ định lực không đủ sẽ bị mê hoặc vì thế dời ánh mắt xuống dưới, hơi thở ấm áp của Khương Minh phun lên lỗ tai mẫn cảm của cô. Nam An An cảm thấy tai cô nóng lên đồng thời cũng cảm giác được Khương Minh hôn lên tai cô, một đường trượt dọc từ cổ cô xuống đến vai….

Cuối cùng lúc cô bị Khương Minh ôm ra khỏi phòng tắm đi qua chiếc gương, Nam An An liếc thấy tai mình đỏ lên cùng đủ loại dâu tây trên xương quai xanh, làn da cô vốn rất trắng, càng khiến những thứ này nổi bật lên.

Sau khi bị đặt lên giường Nam An An nhanh chóng lăn một vòng cuốn mình vào trong chăn ghé sát vào mép giường, phía dưới chân giường Khương Minh cũng đang tựa đầu vào thành giường, hơi uể oải gối đầu lên cánh tay, cúi đầu thở dốc, gợi cảm không chịu nổi.

Nam An An không hiểu vì sao từ đáy lòng dâng lên tia áy náy, cô lăn tới chỗ Khương Minh, “Thầy ơi, anh khó chịu sao?”

Khương Minh lười biếng ừ một tiếng, giọng trầm thấp.

Nam An An càng áy náy: “Rất khó chịu?”

Khương Minh: “Cảm giác đạn đã lên nòng không bắn không được lại phải kìm nén gấp hai lần.”

Anh nói xong chìa tay lôi chân Nam An An từ trong chăn ra, một tay với lên tủ đầu giường lấy thuốc nặn lên đầu gối cô, nhẹ nhàng xoa xoa đầu gối cô.

Nam An An thoải mái nhích sát vào lòng Khương Minh, tựa vào trên đùi anh cọ xát, thoáng cái rõ ràng cảm giác cơ thể Khương Minh cứng đờ, xoay người xuống giường đi vào phòng tắm.


Tiếng nước trong phòng tắm rất lâu mới ngừng lại, lúc Khương Minh lau tóc đi về trên giường cả người tản ra hơi mát lạnh.

Nam An An cười lấy lòng, “Thầy, anh có khỏe không?”

Khương Minh mặt không chút thay đổi: “Anh bị em chơi đùa hỏng rồi.”

Nam An An: “….”

Nam An An: “Rất xin lỗi.”

Nam An An: “Em đè lên nó sao?”

Khương Minh: “Ừm.”

Nam An An càng áy náy: “Nếu không em giúp anh xoa…” Cô nói xong liền đưa tay qua, cách áo tắm của Khương Minh sờ soạng một chút rồi nhanh chóng thu tay về, bị Khương Minh mặt không đổi sắc cầm lấy tay ấn về chỗ cũ.

Nếu như nhất định phải dùng một từ để hình dung cảm giác giờ phút này của cô, Nam An An chỉ muốn nói bốn chữ — Khoai nóng bỏng tay.

…..

Ngày hôm sau lúc Nam An An trở lại trường học, Giản Diệu cũng về trường rồi, hơn nữa không đột ngột biến mất nữa.

Sau khi Nam An An thích ứng với cuộc sống nghiên cứu sinh, liền bắt đầu theo Khương Minh làm đề tài. Bình thường không làm gì thì đi tìm Viên Giai, cũng rất ít gặp Giản Diệu, điều này khiến cô nhẹ nhàng thở ra.

Khi đi học rốt cuộc cô không chạm trán Du Thu nữa, không biết là vì cô ta cố gắng tránh mình hay là vì chuyện bài viết mà ở nhà nghỉ ngơi. Có một lần Khương Minh đi công tác Nam An An về ký túc xá nghiên cứu sinh ngủ, nghe Đường Viên nói hình như Du Thu chủ động xin nghỉ học rồi.

Bất kể như thế nào, Nam An An vẫn rất vui vẻ, mãi đến lúc Khương Minh ra nước ngoài họp, cô tới lưu thông tiền tệ dạy thay giúp Khương Minh…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.