Em Ấy Thuộc Về Tôi

Chương 9: Nụ Hôn Đầu


Đọc truyện Em Ấy Thuộc Về Tôi FULL – Chương 9: Nụ Hôn Đầu


Không đúng? Khương Từ kéo bảng qua, ngay cả khi đang chơi trò chơi, chữ viết của Lộc Hành Tuyết cũng vẫn như cũ đoan chính có khí khái.
—— màu trắng.

Lộc Hành Tuyết, Tiểu Bạch, nàng thích màu trắng cũng giống như là thuận lý thành chương.

“……” Khương Từ nhìn Lộc Hành Tuyết, khi cô nhìn ngang qua vừa đúng lúc Lộc Hành Tuyết đang chớp mắt, ra vẻ vô tội, làm cho người ta không biết nên nói gì.
Hoắc Trăn Trăn đem chai rượu nhét vào trong tay Khương Từ, Khương Từ đành phải uống rượu.
“Kế tiếp!” Tiểu Á mở miệng, ánh mắt mọi người đều dồn đến trên người hắn: ” Chị A Từ, tới em hỏi, mọi người chuẩn bị ——”
Khương Từ ngắt lời hắn: “Nói trước đi, các người còn muốn hỏi bao nhiêu câu nữa?”
Đỗ Tiểu Manh: “Đương nhiên là quy tắc cũ hỏi đến khi đáp đúng mới thôi.”
Khương Từ: “……” Không sợ phải hỏi đến biển cạn núi mòn sao.
Bên người truyền đến tiếng cười khẽ, chắc là Lộc Hành Tuyết cùng cô cũng nghĩ giống nhau đi.
Khương Từ đè cánh tay của Hoắc Trăn Trăn lại: “Cậu nói thế nào?”
Hoắc Trăn cố gắng hết sức để vẻ mặt không lộ ra quá phận, dùng giọng điệu thương lượng:
“Cái đó…!ba câu? Không quá ba câu, vậy chúng ta hỏi ba chuyện.

Tổng ba câu không phải là nhiều lắm đúng không? “
Khương Từ có thể miễn cưỡng tiếp nhận số lượng này, mọi người cũng đều tỏ vẻ OK, mấy đôi mắt đồng loạt nhìn phía Tiểu Á, Tiểu Á cũng không chần chừ nữa:
” Chị A Từ, Lộc tổng lưu tên chị trong điện thoại là gì?”
Mọi người: “wow~~!”
Bọn họ đoán mò một hơi: “honey” “darling” “Tiểu bảo bối”, hết đợt này đến đợt khác ồn ào, Lộc Hành Tuyết viết xong đáp án.

Khương Từ sao có thể không hiểu rõ tâm lý của những người trước mắt này là đang xem kịch vui, nghĩ rằng điều này làm cho các người thất vọng rồi:
“Tên lưu trong điện thoại, chính là tên của tôi, Khương Từ .”
Vì xét thấy câu hỏi đầu tiên trả lời sai, Khương Từ nói xong câu trả lời, liền đảo mắt xác nhận với Lộc Hành Tuyết: ” Đúng không? ”
Thấy bộ dáng cô rất chắc chắn.
Lộc Hành Tuyết: “……”
Tiểu Á cầm tấm bảng hết sức vui mừng:
“Lộc tổng, có phải là loại mèo cao lãnh thích làm nũng không?”
Khương Từ trong lòng lộp bộp một chút.

Mèo? Cái gì mèo?
Có thể thấy trên bảng, Lộc Hành Tuyết viết đáp án cũng chỉ có một chữ: Mèo.

………………
Cho nên cái hôm cô cào tấm thảm nói với Lộc Hành Tuyết “Em là mèo” hơn nữa còn có cảnh tượng kêu meo meo meo, có lẽ……!Không phải là mơ?……!Mà là……!hiện thực……!đã xảy ra!?
Khương Từ trên mặt liền nóng lên như đốt.

Đỗ Tiểu Manh cầm chai rượu vòng qua đi tới mời Khương Từ, thân mật mà đẩy bả vai cô nói:
” Chị A Từ, chị cùng Lộc tổng như thế này là không được nha, nào uống rượu trước đi, câu hỏi thứ ba đến lượt em hỏi, em chắc chắn sẽ để cho hai người phối hợp ăn ý? “
Khương Từ bị nàng đẩy đến thân thể đong đưa lúc lắc, Lộc Hành Tuyết thuận tay đỡ cô một phen.
Tâm tình của Khương Từ khó có thể diễn tả thành lời.
Hoắc Trăn Trăn vẫn còn vui vẻ: “Đỗ Tiểu Manh, câu hỏi cuối cùng, em giữ chút ý tứ.

Đừng làm cho hai người họ vui vẻ đến mức mà cãi nhau suốt đường về.”
Lời nói của nàng gây ra một trận đập bàn cười to.
Đỗ Tiểu Manh hướng Hoắc Trăn Trăn làm động tác “OK”:
“Bây giờ, bọn họ đều đã kết hôn, cho nên câu hỏi của em cũng không cần quá ngây thơ, đồng ý không?”
Khương Từ: “……”
Hoắc Trăn Trăn: “Tôi biết em sẽ muốn làm gì đó mà ha ha ha ha ha!”
Ngoại trừ người trong cuộc, còn lại tất cả đều cười muốn ra nước mắt.
Cái trò chơi xấu xa này, Khương Từ mặt không thay đổi cảm xúc nhìn đám người đang ôm bụng cười, không tiếng động biểu đạt tâm tình của mình.

Đỗ Tiểu Manh xua tay nói: “Được rồi được rồi, biết chị A Từ da mặt mỏng, em chỉ đùa một chút thôi! Ưmm……!chị A Từ, lần đầu tiên Lộc tổng hôn chị! Lần đầu tiên hôn chị là xảy ra ở nơi nào?”
Khương Từ: “……”
Lộc Hành Tuyết: “……”
Đỗ Tiểu Manh: “Đây quả thật là câu hỏi đơn giản, aizz, Tiểu Đỗ là người vừa đẹp lại vừa tốt bụng.”
Khương Từ cùng Lộc Hành Tuyết nhìn nhau một cái.

Xảy ra ở nơi nào?
Còn vẫn chưa xảy ra mà:)
——Làm sao có thể trả lời được điều này? Kết hôn hơn ba năm còn chưa có một nụ hôn nào, chắc không ai tin được sự thật thế này?
Hoắc Trăn Trăn kéo Khương Từ: “A Từ, cậu quay lại đây.

Đôi mắt của cậu gần như dán dính vào Lộc tổng rồi.

Chẳng lẽ hai người muốn dựa vào ánh mắt để gian lận sao?”

Lộc Hành Tuyết cười cười, bởi vì nụ cười dịu dàng, Khương Từ đột nhiên có ý tưởng cho rằng ​dù câu trả lời của mình không đáng tin cậy đến đâu, thì bên kia vẫn sẽ khoan dung vô điều kiện.

Khương Từ lấy đi cây bút trong tay Lộc Hành Tuyết, trực tiếp uống hết phần rượu còn lại trong chai
Đỗ Tiểu Manh trơ mắt nhìn: “Ế…!ế…ế!”
Mọi người lại ồn ào, Khương Từ đem chai rượu lộn ngược, bên trong một giọt rượu cũng không còn.

Nếu cô chủ động nhận thua uống rượu, mọi người cũng chỉ có thể từ bỏ.

Hoắc Trăn Trăn cùng Khương Từ kề sát đầu: “Hiện tại mình thật sự tin hai người là trùng hợp.”
Bọn họ đã sớm bắt đầu vòng tiếp theo.

Khương Từ thở ra nói với Hoắc Trăn Trăn:
“Trước khi tới đây đã uống rượu vang đỏ, cùng bia hoà với nhau có chút khó chịu, mình đi xuống mua nước.


Hoắc Trăn Trăn thấy sắc mặt cô đỏ bừng, muốn đi cùng cô:” Cậu không sao chứ? “
Khương Từ vỗ vỗ trên vai nàng, đứng dậy quay sang nói với Lộc Hành Tuyết.

Sau đó, Lộc Hành Tuyết gật đầu: “Được.”
Tiệm xăm ở lầu hai, Khương Từ đi xuống cầu thang bộ, bên kia đường có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ.

Cô mở cửa kính đi vào và mua một chai nước khoáng ướp lạnh.
Bên ngoài cửa hàng tiện lợi có một chiếc ghế đẩu cao, trái phải không có ai, cô ngồi xuống ở trên ghế
Không vội trở về, gió đêm hiu hiu, vốn dĩ cũng không uống nhiều, cảm giác say thật mau tiêu tán được bảy tám phần.
“Meow ~ meow ~”
Không biết từ đâu chạy ra một con mèo hoang, đi kiếm ăn giữa chợ đêm náo nhiệt, nó không hề sợ hãi, ngồi xổm bên chân Khương Từ, phe phẩy cái đuôi hướng về phía cô mà kêu.
Khương Từ quay trở lại cửa hàng tiện lợi, dạo qua một vòng không có bán thức ăn cho mèo, vì vậy cô mua một hộp cơm nắm cá ngừ đại dương, bẻ nát ra đút cho nó ăn.
Mèo hoang ăn ngấu nghiến, Khương Từ nói nhỏ: “Mày ăn chậm một chút.”
Cô mở nắp chai nước khoáng, ngửa đầu cái miệng nhỏ uống một ngụm.

Nâng tầm mắt nhìn lên chú ý đến cửa sổ của tiệm xăm đối diện, bức rèm cửa được kéo ra một chút, lộ ra nửa bóng dáng mông lung của Lộc Hành Tuyết.
Nhìn dáng vẻ hình như là đang nghe điện thoại.

Trong lòng Khương Từ vừa động, đem hết tất cả tên ” Lộc Hành Tuyết ” lưu trong di động, tất cả đều đổi thành “Lộc”.
Lại ngẩng đầu nhìn lên, Lộc Hành Tuyết đã rời khỏi vị trí đó.

Mèo hoang đang ăn “meo meo meo meo”, Khương Từ mở nắp hộp cơm nắm ra đổ một ít nước khoáng vào hộp.
Ánh đèn của cửa hàng tiện lợi từ cửa kính hắt ra, một người một mèo bị bao phủ bởi ánh sáng bên trong, bóng dài đổ trên mặt đất, chẳng mấy chốc, có một hình bóng thứ ba liền hòa nhập với bọn họ.
“Nếu thích mèo, tại sao không nuôi một con?”
Giọng nói của Lộc Hành Tuyết.

Khương Từ nhìn nàng, lại cúi đầu xuống, không chút do dự nói:
“Phải cho nó một mái ấm, có trách nhiệm với nó, toàn tâm toàn ý để nó phụ thuộc vào…..!Tôi không có tự tin có thể làm được.

Cho nên nhìn xem một chút là được rồi.


Lộc Hành Tuyết trầm mặc.
Mèo hoang đã no nê nằm xuống bên cạnh Khương Từ, nằm ngay tại chỗ bắt đầu liếm lông của nó.

Khương Từ nghịch chai nước khoáng, di chuyển từ tay trái sang phải, rồi đổi từ phải sang trái.
“Bạn bè của tôi có chút ồn ào phải không?” Khương Từ chủ động hoá giải im lặng.
Lộc Hành Tuyết: “Không sao đâu.”
Khoé mắt đôi lông mày của Khương Từ vẫn còn tàn dư đỏ ửng, cô hỏi lại:
“Lộc Hành Tuyết, cô có biết màu sắc tôi thích nhất là gì không?”
Lộc Hành Tuyết chần chờ mà lắc đầu: “Tôi không chắc chắn.”
Khương Từ: ” Cô có biết tên cô được tôi lưu trong điện thoại là gì không?”
Lộc Hành Tuyết: “……!Lộc Hành Tuyết?”
Khương Từ cười một tiếng.

Lộc Hành Tuyết: “Không phải?”
Khương Từ: “Đúng vậy.”
Ngày hôm đó về nhà gần như đã là 0 giờ.

Trên đường trở về Khương Từ chợp mắt một lúc, lúc tắm xong mới tỉnh táo lại giống như vừa mới rời khỏi giường.
Có lẽ do vừa uống rượu vừa ăn tôm hùm đất nên cổ họng cứ khô khốc.

Sau khi tự làm cho mình một ly nước ép trái cây, Khương Từ uống xong rồi trở về phòng, theo bản năng nhìn về phía cửa phòng Lộc Hành Tuyết.
Căn phòng đang mở, bên trong tối om, cách đó không xa có một khe cửa của phòng làm việc, có ánh sáng hắt ra từ bên trong.
Khương Từ trở về phòng của mình, chưa đầy một phút lại đi ra, tay chân nhẹ nhàng mà đi đến phòng làm việc, thăm dò nhìn vào bên trong.
Lộc Hành Tuyết đang đeo kính ngồi sau bàn thiết kế, biểu cảm đang tập trung vào việc vẽ một cái gì đó trên bản vẽ.
Đã muộn như vậy rồi còn làm việc?

Khương Từ không có ý định làm phiền nàng, nín thở quay trở lại.
Ngay khi cô rời đi, cây bút trong tay Lộc Hành Tuyết liền dừng lại, ngước mắt lên nhẹ nhàng nhìn về hướng cửa.

Tháng 9 vừa qua, cuộc triễn lãm trang sức của Tiền phu nhân được tổ chức theo lịch trình.

Khương Từ có công việc nên đến muộn, đến rồi mới biết được hôm nay là kỷ niệm 20 năm ngày cưới của Tiền tiên sinh và Tiền phu nhân.
Triển lãm được giao cho người chuyên nghiệp lên kế hoạch, bối cảnh sử dụng ánh sáng và bóng tối để tạo cảm giác như một đường hầm thời gian, các hiện vật sưu tập được sắp xếp đan xen theo niên đại, mỗi hiện vật được gắn một tấm thiệp nhỏ, mặt bên trên có chữ của Tiền phu nhân cùng lời nhận xét của Tiền tiên sinh, thay vì nói đây là một cuộc triển lãm trang sức, không bằng nói đây là 20 năm tình cảm của Tiền tiên sinh cùng Tiền phu nhân lắng đọng lại.
Lần này đến không có ít người trong nghành sản xuất, thật nhanh có người biết Khương Từ, cùng cô chào hỏi:
” Khương tổng giám, đã đến muộn nha, Tiền tiên sinh đọc diễn văn khai mạc khiến tất cả mọi người cảm động đến hỏng rồi.”
Khương Từ cười cười, người đang nói chuyện tiến sát gần lại, dùng giọng nói chỉ có các cô mới có thể nghe được:
“Đây, đằng kia, giám đốc công ty các cô nói cô là người bận rộn.

Lúc trước công ty còn sắp xếp cho cô đi bồi Diệp Văn Đào lão sư trong suốt hành trình lưu diễn.

Cô ta nói chuyện đến nhức nhối, hàm răng chúng tôi đều sắp rụng rồi “.
Vưu Lộ là giám đốc phòng kinh doanh, vẫn luôn đơn phương mâu thuẫn với Khương Từ.

Khương Từ nghĩ thầm, đối với những hành động của Diệp lão sư, đây không phải là công việc tốt đáng để ghen tị, bất quá chuyện này được lật lại, cũng không cần phải nhắc đến.
Nhân viên phục vụ đi qua bưng khay rượu lên, Khương Từ cầm một ly champagne, cụng ly với người đang nói chuyện, coi như nhận được sự ưu ái đặc biệt này.
Sau đó, Khương Từ tiếp tục xem triển lãm, trên một tấm thiệp có gắn chiếc nhẫn máu chim bồ câu, Tiền phu nhân viết: “Sau khi phát hiện ra điều bất ngờ này được treo trên xương của chiếc ô, tôi chưa từng bao giờ mong chờ có một ngày mưa đến như vậy.”,
Tiền tiên sinh nhận xét: “Mùa mưa nào sẽ kéo dài như vậy?”
Khương Từ nhìn có vẻ thú vị, lúc này có người đứng bên cạnh nói:
“Mỗi món đồ trang sức ở đây đều có một câu chuyện nhỏ thuộc về bọn họ, khó trách Tiền phu nhân không chịu từ bỏ những vật yêu thích này.”
……!Lộc Hành Tuyết?
Khương Từ quay đầu lại, Lộc Hành Tuyết thu hồi ánh mắt khỏi tấm thiệp, nhìn Khương Từ khẽ cười.

Nàng để tóc mái, một chiếc bông tai kim cương hình chiếc lá sang trọng được kẹp giữa vành tai trái.

Trang điểm theo phong cách cổ đại cùng bộ sườn xám được may cắt khéo léo ôm lấy vóc dáng yêu kiều của nàng.

Ánh sáng ở đây hơi ảm đạm, nhưng Lộc Hành Tuyết lại tỏa sáng tuyệt đẹp.
Đột nhiên gặp nhau, Khương Từ bị sốc trước vẻ đẹp của nàng, sau khi nín thở vài giây, mới nhớ tới và hỏi: “Cô sao lại ở chỗ này?”
Lộc Hành Tuyết: “Tiền phu nhân có giữ một món đồ mà tôi cảm thấy hứng thú, nhưng mà……”
Đáp án quá rõ ràng, như lời Lộc Hành Tuyết vừa rồi đã nói, Tiền phu nhân cũng không có dự định từ bỏ những thứ yêu thích của mình.
Khương Từ: “Thật là đáng tiếc.”
Nói “Đáng tiếc” nhưng biểu cảm trong ánh mắt lại hoàn toàn trái ngược, như thể đang trêu chọc Lộc Hành Tuyết, cô mà cũng có lúc vấp phải trắc trở?
Lộc Hành Tuyết mỉm cười, loại nụ cười bao dung này, giống như mưa xuân nhỏ giọt, nhỏ vào đáy lòng cô, tim Khương Từ đột nhiên đập nhanh..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.