Em Ấy Thuộc Về Tôi

Chương 8: Đối Tượng Có Chứng Chỉ


Đọc truyện Em Ấy Thuộc Về Tôi FULL – Chương 8: Đối Tượng Có Chứng Chỉ


Hai người không hẹn trước, bây giờ cùng nhau ăn cơm, Lộc Hành Tuyết hỏi ý kiến ​​của Khương Từ, Khương Từ liền đề nghị nên đi đến Lâm Ký.
Lâm Ký đã mở được nhiều năm, bởi vì những món ăn ở đây phù hợp với khẩu vị của Khương Từ, cho nên chỉ cần ở thành phố G, cô luôn cách một khoảng thời gian thì sẽ đến đây.
Người quản lý tiếp đón vị khách hàng quen thuộc này, Khương Từ vừa bước vào cửa, nàng đã mỉm cười chào hỏi: “Hôm nay đến ăn cơm cùng với bạn sao?”
Lộc Hành Tuyết nghe thấy Khương Từ nói: “À…!vâng.”
Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, nàng cùng Khương Từ cùng nhau ngồi xuống.
Khương Từ đã quá quen thuộc với thực đơn ở đây, sau khi giới thiệu vài món cho Lộc Hành Tuyết, phát hiện có cuộc gọi nhỡ từ người phụ trách cửa hàng băng đĩa trên điện thoại di động của mình, vì vậy liền đứng dậy gọi lại.
Chờ cô quay trở lại, người phục vụ đã gọi món cho các nàng, Lộc Hành Tuyết hỏi cô: “Khương Từ, nhẫn đâu?”
Khương Từ nuốt nước miếng rồi mới đáp lại: “Cái gì, nhẫn?”
Lộc Hành Tuyết: “Em mang nhẫn cưới ra ngoài sao?”
Ánh mắt của Khương Từ rơi vào ngón tay của Lộc Hành Tuyết, Lộc Hành Tuyết cũng không có mang nhẫn.

Khương Từ nói: ” Không có, như thế nào? “
Lộc Hành Tuyết:” Bởi vì em đã ở dưới nước…..!không có làm rơi ở công viên thuỷ cung là tốt rồi.”
Khương Từ hiểu rõ nói: ” Vì để thuận tiện khi làm việc nên tôi không mang nhẫn.

Nhưng mà………!Cô không cảm thấy cô chuẩn bị nhẫn cưới..

ừmm…..!những viên kim cương trên đó có chút khoa trương sao?”
editor: đoạn này Khương Từ đang tính trách Lộc Hành Tuyết lựa chọn nhẫn cưới tuỳ tiện không có tâm, nhưng nghĩ lại nên thôi.^^
Lộc Hành Tuyết mở to đôi mắt: “Em không thích?”
Khương Từ: “……”
Khương Từ: “Thích.”
Khương Từ “Thích” khẩu thị tâm phi quá mức rõ ràng, Lộc Hành Tuyết nghiêng đầu tựa lưng vào ghế, ánh đèn chiếu vào trong ánh mắt nàng, sáng lấp lánh, tất cả đều là ý cười rạng rỡ.

Bầu trời bên ngoài tối đen, trên bầu trời thành phố có thấy rất ít ngôi sao, nhưng mặt đất ánh đèn lộng lẫy, gió đêm thổi vào nhà hàng nơi phát ra tiếng nhạc dương cầm động lòng người.
Khương Từ cùng Lộc Hành Tuyết từ khi biết nhau đến nay, hiếm khi có được chung bầu không khí thoải mái và vui vẻ như vậy.
“Dì Uân đã nói gì với em?” Lộc Hành Tuyết khóe môi liên tục hướng lên trên: “Thời gian qua lâu rồi, tôi đều đã quên mất.”
Khương Từ lắc lắc ly rượu vang đỏ: “Trộm làm bạn cùng sâu ngủ, Lộc Hành Tuyết nào sẽ nói như vậy.”
Khương Từ ngửa mặt lên uống rượu, mới uống vài ngụm trên má đã hiện lên một vệt hồng nhạt.
Lộc Hành Tuyết đặt thìa xuống, nghiêng người về phía trước, mang theo một chút dỗ dành không dễ phát hiện: “Vậy thì em có muốn biết Lộc Hành Tuyết làm bạn cùng sâu ngủ kia không?”
Đôi mắt nàng không chớp mắt, âm điệu khi nói đến tên của mình rất mềm mại và nhẹ nhàng.

Bất luận là thị giác hay là thính giác, đều quá mức trêu người, trái tim Khương Từ giống như có con kiến bò qua.

Khương Từ uống cạn, từ trong mũi đáp lại một âm nhẹ nhàng “ưmm”.

Sau khi nhận được câu hồi đáp khẳng định, Lộc Hành Tuyết mím môi cười, sau đó đảo mắt nói: “Còn em thì sao?”
Khương Từ để ly rượu xuống: “Tôi?”
Lộc Hành Tuyết: “Khi còn nhỏ em có bộ dáng như thế nào?”
Khương Từ bên môi tươi cười dần dần tắt đi.

Đối với ký ức thời thơ ấu của cô, cô có ấn tượng, hầu hết ấn tượng của cô đều là cảnh cùng Ôn Niệm ở bên nhau.

Khương Từ không muốn nhớ lại, đang muốn nói sang chuyện khác, đây là cách để tránh khỏi hồi tưởng về Ôn Niệm, giọng nói của Ôn Niệm đột nhiên vang lên ở bên tai.

“A Từ.”
Khương Từ chưa kịp phản ứng thì một đôi tay đã ấn lên đầu vai cô: “Quản lý nói rằng em cũng đang ở đây.

Tôi còn tưởng cô ấy cố ý nói đùa với tôi……….đã lâu không gặp, Lộc tổng.”
Khương Từ cùng Lộc Hành Tuyết đồng thời nhìn lên.
Với đôi mắt hạnh nhân cùng đôi môi cánh hoa, Ôn Niệm hơi gầy một chút, tóc xõa ngang vai, hoa tai thon dài rũ xuống xương quai xanh, váy ôm eo, còn chưa thấy rõ bụng.
Lộc Hành Tuyết gật đầu: “Xin chào.”
“……!Chị đi một mình sao?” Khương Từ đứng lên, tay Ôn Niệm liền dọc theo cánh tay cô trượt xuống.

“Cùng bạn bè.” Ôn Niệm ra hiệu hướng đến bàn cách đó không xa, Khương Từ nhìn theo qua đó, là hai gương mặt xa lạ.
Cũng đúng, cô cùng Ôn Niệm sớm đã vượt qua giai đoạn “Bạn bè của chị, em điều biết “.

Bất đồng quỹ đạo trong cuộc sống, giao thoa ngày càng ít.
“Uống rượu? Uống ít một chút.

Em uống rượu vang đỏ rất dễ dàng say.” Ôn Niệm đặt mu bàn tay lên mặt Khương Từ: “Nhìn xem, trên má đã đỏ rồi.”
Khương Từ mở to mắt: “Em không uống nhiều.

Bất quá uống say cũng không có gì, Lộc Hành Tuyết cũng đang ở đây.


Ôn Niệm liền nói với Lộc Hành Tuyết: “Cô nghe thấy rồi đấy, xem ra hôm nay em ấy quyết tâm muốn gây phiền phức cho cô.”
Lộc Hành Tuyết ngồi thẳng lưng, ngậm cười, chậm rãi nói: ” Không phiền phức đâu, tửu lượng em ấy rất tốt, sau đó trở về sớm nghỉ ngơi là được.”

Ôn Niệm: “Ừm…………..A Từ, các người từ từ ăn, lần sau chúng ta tìm thời gian uống trà nói chuyện phiếm.”
Ôn Niệm đi rồi, Khương Từ một lần nữa ngồi xuống, nhưng bầu không khí ăn uống thoải mái vui vẻ vừa rồi đã biến mất không còn sót lại chút gì.
Ôn Niệm ở trong lòng cô quá lâu, chiếm cứ quá sâu, đột nhiên gặp được, Khương Từ khó có thể không bị nàng ảnh hưởng.
Kế tiếp ăn đến cái gì, Khương Từ ăn mà không biết mùi vị gì.
Ôn Niệm ở gần cô như vậy, thỉnh thoảng lại có tiếng cười nhàn nhạt vang lên từ chiếc bàn kia truyền tới, Khương Từ không tập trung liền sẽ nghĩ các nàng đang nói chuyện gì vậy, có thể vui vẻ như vậy sao?
Chờ phản ứng xong, Khương Từ nâng ly rượu lên như muốn uống rượu, nhưng miệng ly chưa kịp chạm môi, cô nhớ tới lời Ôn Niệm nói cô rất dễ say khi uống rượu vang đỏ.
……
Lộc Hành Tuyết nhìn thấy hàng lông mày cau lại của Khương Từ từ trong ly rượu, lông mi rũ xuống như một bức tranh, cảm xúc đều bị che dấu.
Ăn xong gọi tính tiền, người phục vụ nói với Khương Từ rằng đã có người thanh toán bàn này trước rồi, Khương Từ quay đầu lại, Ôn Niệm bắt gặp tầm mắt của cô, mỉm cười cùng vẫy tay tạm biệt với cô.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Ngụy Ninh đã đợi sẵn bên ngoài, hai người lần lượt lên xe, Ngụy Ninh hỏi các nàng sắp xếp tiếp theo như thế nào.

Lộc Hành Tuyết nhìn Khương Từ, Khương Từ nhẹ giọng nói: “Về nhà đi.”
Lộc Hành Tuyết: “Vậy về nhà.”
Khương Từ hạ cửa sổ xe xuống, gió đêm thổi vào mặt.

Bởi vì sự xuất hiện của Ôn Niệm, bữa tối ngon lành trở nên đầu voi đuôi chuột.

Khương Từ biết rằng tinh thần cùng cử chỉ không yên của mình là không tôn trọng Lộc Hành Tuyết; khẳng định Lộc Hành Tuyết đều xem ở trong mắt, nhưng lại cho cô đủ không gian.

—— Lộc Hành Tuyết càng phối hợp như vậy, Khương Từ càng cảm thấy có lỗi.
Phải nói gì đó để bày tỏ lời xin lỗi, nhưng là Khương Từ không có tâm tình.
Khi chuẩn bị về đến nhà, điện thoại rung lên từ túi xách.

Lúc đầu Khương Từ không muốn để ý tới, đối mặt với màn đêm dày đặc ngoài cửa sổ, đột nhiên nhận ra điều gì đó, cô không khỏi kêu lên một tiếng “á”.
Lộc Hành Tuyết đưa ánh mắt theo hỏi.
“Hoắc Trăn Trăn……” Khương Từ lấy di động ra, quả nhiên là Hoắc Trăn Trăn gọi, cô thiếu chút nữa đã quên các cô đã hẹn cùng nhau ăn tối.
Khương Từ chần chờ nói: “……!Lộc Hành Tuyết, có người muốn mời ăn tối, muốn cùng đi không?”

Tiệm xăm hình của Hoắc Trăn Trăn mở ở một phố chợ đêm náo nhiệt sầm uất.

Khương Từ dẫn Lộc Hành Tuyết lên lầu khi trong tiệm không còn tiếp khách nữa, tiếng nhạc dance đinh tai nhức óc, có người gân cổ hét lên:
“Ngươi mới yêu nhau là ở mẫu giáo! Ta nói rõ ràng với ngươi rằng mối tình đầu của ta là hồi tiểu học! Tiểu học! Uống đi, ngươi, Uống hết phần dư còn lại trong chai! ”

Bàn làm việc được đặt ở giữa căn phòng, được phủ bởi một tấm khăn trải bàn, để làm bàn ăn tạm thời, mấy cái hoa hoè loè loẹt người trẻ tuổi nháo đến rất vui.
Khương Từ vừa xuất hiện, Hoắc Trăn Trăn liền thúc giục tắt nhạc: “Lỗ tai của bé cưng đã mệt mỏi cả ngày rồi, phải nghỉ ngơi.

—— nhanh lên, A Từ đến chỗ mình!”
Một giây tiếp theo, âm nhạc quả nhiên dừng lại.

Khương Từ mỉm cười, xoay người chờ Lộc Hành Tuyết bước vào.
Hoắc Trăn Trăn vốn dĩ chỉ để lại một chỗ trống bên cạnh cho Khương Từ, thấy vậy liền xua đuổi tiểu Á đang ngồi ở bên kia của mình, sau đó dời chỗ cho các nàng hai chỗ ngồi cạnh nhau.
Cách ăn mặc của Lộc Hành Tuyết cùng mọi người ở tiệm xăm như hai thế giới khác nhau, tất cả mọi người đều không tránh khỏi việc mắt sáng ngời, ồn ào nói: “…!A Từ tỷ mang đến bạn mới!”
Hoắc Trăn Trăn nâng cằm sửa sai: “Nói cho cẩn thận vào, cái gì mà bạn, đó là đối tượng của chị A Từ cậu, là kiểu được lãnh chứng chỉ!”
Mọi người: “……!Wow!”
Lộc Hành Tuyết nho nhã lễ độ nói: “Tôi họ Lộc, lần đầu gặp mặt.”
Mọi người: “Chào nai con tỷ”
Hoắc Trăn Trăn gõ đầu từng người bọn họ: “Cái gì nai con tỷ! Nai con tỷ! Là Lộc tổng! Lộc tổng!”
Mọi người đều thực cổ động, lập tức sửa miệng: “Chào Lộc tổng.”
Khương Từ cầm chai rượu trong tay của Hoắc Trăn Trăn lên, vừa lắc vừa hỏi: “Cậu đã uống bao nhiêu rồi?”
“Không nhiều lắm!” Hoắc Trăn Trăn bảo vệ chai rượu của mình, quay đầu lại liền dính bên tai Khương Từ nói nhỏ:
” Cậu cùng Lộc Hành Tuyết sao lại như thế này, gần đây các cậu ở bên nhau? Mình thấy số lần các cậu ở bên nhau trong tháng này gần như đã đuổi kịp số lần ở bên nhau trong ba năm qua.”
Hoắc Trăn Trăn chỉ biết các nàng kết hôn là do trưởng bối hai bên có ước định, lúc đầu nàng cũng phản đối kịch liệt, tự do yêu! Tự do kết hôn! Nhưng Khương Từ cứ khăng khăng muốn kết hôn, nàng cũng không còn cách.

Hôn nhân sắp đặt không có cơ sở tình cảm, Khương Từ sau khi kết hôn cũng không hay nhắc đến Lộc Hành Tuyết trước mặt nàng………!huống chi còn vắt ngang một Ôn Niệm ở giữa, cho nên Hoắc Trăn Trăn luôn nghĩ rằng hai người các nàng là tình cảm hời hợt.
Khương Từ hạ giọng: “Đều là trùng hợp.”
Hoắc Trăn Trăn không phát biểu thêm bất kỳ ý kiến gì về việc này, nâng chai rượu lên nói: “Mọi người, chúng ta cụng một cái.”
“Dôzzz!” Mọi người sôi nổi hưởng ứng.
Đây là lần đầu tiên Khương Từ mang Lộc Hành Tuyết đến bữa hội tụ bạn bè, cũng không biết nàng có thích loại bầu không khí này không.

Hoắc Trăn Trăn nói uống rượu, Khương Từ quay đầu lại, Lộc Hành Tuyết cũng rất phối hợp mà uống, hơi ngửa cổ lên, đường cong hàm dưới tinh xảo lại thanh tú.
Vẻ mặt của Khương Từ có chút ngạc nhiên, Lộc Hành Tuyết dời chai rượu ra, hỏi cô: “…!Tôi có chỗ nào không ổn sao?”
Hai người vốn dĩ đang ngồi gần nhau, lúc này Lộc Hành Tuyết hơi thấp đầu để sát vào nói chuyện.

Chóp mũi gần như cọ vào vành tai của Khương Từ.
Mùi nước hoa trên người Lộc Hành Tuyết phảng phất tản ra, không nồng đậm, nhưng càng hấp dẫn người ngửi.
“……” Khương Từ thanh thanh giọng nói: “Mới vừa nãy đã uống rượu vang đỏ, ở chỗ này nếu không muốn uống có thể không uống.”
Lộc Hành Tuyết: “Hai chuyện này không có liên quan.”
Các nàng nhỏ giọng nói chuyện với bộ dạng dán mặt vào nhau, rơi vào trong mắt Đỗ Tiểu Manh ngồi ở bàn tiếp khách đối diện các nàng:
“Tê —— đối với nhóm độc thân của chúng ta, hai người này quá không tự giác lắm phải không?”
Hoắc Trăn Trăn bỡn cợt nói: “Kia phải làm sao bây giờ?”
Đỗ Tiểu Manh đứng lên nhìn trái nhìn phải: “Tấm bảng đâu? Chơi đi, chơi đi!”
“Cái này được chứ!” Người đàn ông bên tay phải của Lộc Hành Tuyết cầm một tấm bảng có thể tẩy được.


Đi qua bên trái, tấm bảng được chuyển qua tay Lộc Hành Tuyết, Đỗ Tiểu Manh lập tức kêu dừng lại:
“Chúng ta chơi thôi.

Chị A Từ cũng đã từng chơi rồi, khẳng định là đã biết luật chơi.

——Lộc tổng, chị nghe em nói, lời giải thích đơn giản của trò chơi này là chúng ta đặt câu hỏi về vấn đề của chị, nhưng chị A Từ sẽ trả lời.

Nói chung, chính là khảo nghiệm xem độ ăn ý của hai người đến đâu.


Lộc Hành Tuyết: “Đáp sai thì sao?”
Đỗ Tiểu Manh: “Vậy thì uống rượu!”
Khương Từ đưa ra phản đối: “Tôi không……”
Mắt thấy cô muốn chạy trốn, Hoắc Trăn Trăn giữ chặt cô: “Chỉ là chơi trò chơi mà thôi, cũng đâu phải lần đầu chơi đâu, nào, cùng lắm thì mình thay cậu uống.

—— Lộc tổng, cô nói thế nào?”
Khương Từ thầm nghĩ, đó là bởi vì người bên kia là Lộc Hành Tuyết cho nên cô mới từ chối.

Với sự giáo dưỡng của Lộc Hành Tuyết có khả năng nàng sẽ không làm mọi người mất hứng, nhưng chơi loại trò chơi ấu trĩ này đối với nàng chắc chắn là nhàm chán vô cùng.

Thay vì cùng với Lộc Hành Tuyết đoán ý nói hùa, tốt hơn là nên để cô ra mặt từ chối.
Lộc Hành Tuyết: “Nghe có vẻ rất thú vị.”
“……” Khương Từ khó có thể tin tưởng tượng nổi khi bắt gặp ánh mắt tràn ngập tò mò của Lộc Hành Tuyết.
Hoắc Trăn Trăn búng tay một cái: “Vậy thì tôi hỏi.”
Ánh mắt nàng đảo qua không gian giữa Khương Từ và Lộc Hành Tuyết không ngừng chuyển động, Khương Từ nghi ngờ nàng đang cố tình làm khó dễ nên nháy mắt rời đi, Hoắc Trăn Trăn quyết định tha cho cô, cười nói:
“Được rồi ~ Vậy mình sẽ hỏi cậu một câu đơn giản,…!Vậy Lộc tổng thích màu gì nhất?”
Mọi người đều đồng thanh vỗ tay.

Câu hỏi này thật sự quá đơn giản.
Hoắc Trăn Trăn cười “haha” và ra hiệu cho Lộc Hành Tuyết viết câu trả lời lên bảng.

Lộc Hành Tuyết cúi đầu viết hai chữ, người ngồi bên cạnh nàng cầm bảng đưa ra đáp án bên trên cho mọi người xem.
Hoắc Trăn Trăn duỗi dài cổ xem xong, thúc giục Khương Từ: “Cậu nhanh lên.”
Khương Từ nghĩ câu hỏi này nào có “đơn giản”, cô đối với Lộc Hành Tuyết căn bản là không hiểu biết gì, vậy làm sao có thể biết được màu sắc yêu thích của nàng?…!Khoan đã, Lộc Hành Tuyết thích đến Bạch Kình quán, chắc là thích biển, nghĩ đến dải ánh sáng màu lam trong Bạch Kình quán, Khương Từ đột nhiên nhanh trí.
“Màu lam.”
Hạ giọng xuống, Hoắc Trăn Trăn vỗ tay cười to, Đỗ Tiểu Manh chỉ vào Khương Từ: “Chị A Từ, mau! Mau uống rượu!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.