Bạn đang đọc [edit – Hoàn] Cả Đời Sủng Ái – Nghê… – Chương 67: Ai Cũng Không Thể So Sánh Với Em
Edit: Phưn Phưn
Nam sinh không thể vào kí túc xá nữ sinh, Phó Tranh cũng là do may mắn, lúc đi tới, vừa vặn đụng phải Thẩm Đình và Trương Tâm đi ra mua cơm.
Phó Tranh vội vàng đi tới, mở miệng hỏi: “Tương Tương đâu rồi?”
Phó Tranh đột nhiên nhảy ra, Thẩm Đình với Trương Tâm nhất thời bị dọa cho giật mình.
Lấy lại tinh thần, sắc mặt hai nữ sinh đều có chút không tốt lắm, “Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi Tương Tương?”
Phó Tranh ngẩn ra.
Tại sao anh lại không thể hỏi Tương Tương?
“Cô ấy sao vậy? Tôi gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy liên tục đang trong trạng thái trò chuyện.”
Đến lúc này, trong lòng Phó Tranh không hiểu sao có một dự cảm chẳng lành.
“Bạn gái của cậu, tại sao cậu lại hỏi chúng tôi?” Giọng điệu Thẩm Đình không tốt, liếc Phó Tranh một cái.
Mặc dù cô thích trai đẹp, nhưng Phó Tranh lại đối xử với Tương Tương như thế, cô cũng tức cho Tương Tương.
Phó Tranh có chút ngốc, “Không phải… Rốt cuộc Tương Tương làm sao vậy? Các cậu mau nói cho tôi biết đi.”
Anh làm gì sai?
1
Trương Tâm nói: “Tương Tương không muốn để ý đến cậu, kéo cậu vào danh sách đen, cậu nói đi cậu đã làm sai điều gì.”
Phó Tranh giật mình, nhất thời luống cuống.
Lại nói rất lâu với Thầm Đình và Trương Tâm, mới thuyết phục được hai người bọn họ đi vào gọi Tương Tương ra giúp anh.
Thầm Đình và Trương Tâm trở lại phòng ngủ.
Chu Tương Tương còn đang cuộn mình trong chăn, Giản Vi nằm sấp ở trên bàn viết này nọ. Nghe tiếng mở cửa, thấy hai người quay lại, “Ô” một tiếng, “Sao hai cậu lại về rồi?”
Thẩm Đình nháy mắt với Giản Vi, đến gần bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Phó Tranh đến, đang chờ ở bên ngoài.”
Giọng cô nàng rất nhỏ, chỉ có Giản Vi nghe được.
Giản Vi nghe vậy, theo bản năng nhìn thoáng qua Chu Tương Tương ở trên giường.
Chu Tương Tương vẫn như lúc xế chiều, động cũng chưa từng động một cái.
Cũng không khóc. Không nghe thấy âm thanh phát ra.
Chỉ là, bây giờ Tương Tương còn đang bực bội, nói với cô là Phó Tranh đến, chỉ sợ là không chịu gặp.
Giản Vi nghĩ một lát, đặt bút xuống, từ trên ghế đứng lên.
Đi đến bên giường Chu Tương Tương, đưa tay nhẹ nhàng chọc xuống chăn của cô, “Tương Tương, Tương Tương.”
Chu Tương Tương không ngủ, nghe thấy Giản Vi gọi cô, trở mình, chui đầu từ trong chăn ra, dụi dụi đôi mắt, “Sao thế?”
Giọng cô hơi khàn, có lẽ là do đã lâu vẫn không lên tiếng.
Theo vô thức Giản Vi nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, thấy mắt cô cũng không có đỏ lên, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng kéo chăn cô, “Tương Tương, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi, hôm nay tớ muốn ăn thịt nướng.”
Chu Tương Tương lắc đầu, “Tớ không muốn ăn, tớ cũng không đói bụng, các cậu cứ đi ăn đi.”
“Đừng mà, phòng ngủ chúng ta liên hoan đấy, làm sao có thể thiếu cậu được.” Giản Vi vừa nói, vừa cởi giày bò lên giường.
Bò lên trên, duỗi tay kéo lấy chăn của Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương nắm lấy chăn không chịu buông tay, sức lực Giản Vi lớn, lại thêm một chút lực, đã xốc được chăn của Chu Tương Tương lên.
Chu Tương Tương cuộn tròn người, hai tay che mặt, giống như trẻ nhỏ đang ăn vạ, “Không đi, tớ không đi đâu, các cậu cứ đi đi.”
Giản Vi nhìn cô, nhịn không được liền bật cười, duỗi tay kéo cô, “Đi thôi đi thôi, đi ăn một bữa cơm, chuyện buồn gì đều sẽ quên hết.”
Cuối cùng Chu Tương Tương vẫn bị Giản Vi lôi xuống giường.
Ba người cứ như vậy mà đưa cô ra khỏi cửa.
Nhưng Chu Tương Tương thật sự không có khẩu vị, cô đang buồn muốn chết, làm gì còn có thể nuốt trôi đồ ăn.
Chu Tương Tương bị ba cô bạn cùng phòng cứng rắn lôi ra khỏi phòng ngủ.
Nhưng mà, lúc cô ngẩng đầu lên, trông thấy Phó Tranh đứng ở cửa, trong nháy mắt liền hiểu được dụng ý của các cô nàng.
Làm gì có chuyện đi ăn thịt nướng chứ, rõ ràng là bị Phó Tranh mua chuộc.
Chu Tương Tương nghiêng đầu, xụ mặt, trừng Giản Vi một cái.
Giản Vi tinh nghịch nháy nháy mắt, cười nói: “Này, hai vợ chồng son các cậu có cái gì không thể nói à, ồn ào dẫn đến chiến tranh lạnh là không tốt, tới nói chuyện đi, cho cậu ấy một cơ hội.”
Nói xong, thì đẩy người trước mặt lên phía trước.
Lúc này, Phó Tranh cũng vội vàng chạy tới, “Tương… Ui da!”
Còn chưa kịp mở miệng gọi hai chữ “Tương Tương”, đầu gối đã bị ăn một cước nặng nề, đau đến nỗi anh Ui da một tiếng, ôm đầu gối đáng thương nhìn Chu Tương Tương, “Vợ đau…”
Chu Tương Tương còn đang tức giận, trừng mắt nhìn anh, “Đau chết anh luôn đi!”
Giản Vi và Thẩm Đình Trương Tâm liếc mắt nhìn nhau, ba người đều nhịn không được mà bật cười.
Nhìn bộ dạng Phó Tranh ở trước mặt Chu Tương Tương sợ hãi như vậy, sợ là ầm ĩ không nổi.
Vì vậy nói: “Tương Tương, bọn tớ đi ăn cơm tối đây, hai người các cậu từ từ nói chuyện nhé.”
“Đúng đó Tương Tương, hai vợ chồng son các cậu cứ từ từ mà nói chuyện, bọn tớ đi trước đây.”
Nói xong, ba người liền bỏ lại Chu Tương Tương, nắm tay nhau rời đi.
“Vợ.” Phó Tranh mặt dày lại gần Chu Tương Tương, đưa tay muốn kéo tay cô, Chu Tương Tương hất anh ra, xoay đầu, tức giận nói: “Anh còn tới tìm em làm cái gì? Nghe nói trong khoa các anh có nhiều người đẹp lắm, đi mà tìm mấy cô ấy đi.”