[edit - Hoàn] Cả Đời Sủng Ái - Nghê...

Chương 3: Ngọt Chết Anh


Bạn đang đọc [edit – Hoàn] Cả Đời Sủng Ái – Nghê… – Chương 3: Ngọt Chết Anh

Ăn sáng xong, Phó Tranh hai tay đút vào túi, đứng ở trong sân, dựa vào xe chờ Chu Tương Tương đi ra.

Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, còn 20 phút nữa là vào học, từ nhà đến trường học ít nhất là 15 phút chạy xe.

Anh liếm liếm răng, chậc chậc hai tiếng, quan niệm về thời gian của học bá thật kém nha.

Lúc Chu Tương Tương mới vừa đi nhà vệ sinh, phát hiện bà dì tới, phải giặt sạch quần làm chậm trễ không ít thời gian.

Cô biết rằng sắp trễ, thu dọn xong liền đeo cặp sách chạy nhanh ra cửa.

Mới vừa chạy đến sân, Phó Tranh liền nhướng mày, trêu ghẹo cô, “Học bá à, bởi vì cậu rề rà nên sắp trễ giờ học rồi, cậu biết không?”

Chu Tương Tương mặt đỏ tới mang tai, “Thực xin lỗi…”

“Ách…”

Phó Tranh vốn dĩ chỉ nói giỡn, đối với anh mà nói, đừng nói là đến trễ, thậm chí một ngày không đi cũng không có vấn đề gì. Lúc này Chu Tương Tương áy náy cúi đầu xin lỗi, anh lại thấy có chút ngượng ngùng, đưa tay sờ sờ cái mũi, nói: “Không sao.”

Bởi vì bà dì đến nên Chu Tương Tương ngồi ở trong xe hết sức thận trọng, thân thể căng cứng, một cử động nhỏ cũng không dám động. Kinh nguyệt của cô nhiều sợ sẽ bị rỉ.

Phó Tranh ngồi bên cạnh cô, thấy cô căng thẳng như vậy, bật thốt lên hỏi, “Cậu làm sao vậy? Bà dì đến?”


“…” Mặt Chu Tương Tương trong nháy mắt đỏ bừng.

Người này thật là, có thể đừng nói nhiều như vậy được không?!

Phó Tranh vốn dĩ chỉ là thuận miệng hỏi, thế nhưng không nghĩ tới anh lại nói trúng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Chu Tương Tương, không khỏi cũng có chút lúng túng, anh quay đầu đi, nhìn bên ngoài cửa sổ.

Chu Tương Tương mím môi, cũng không nói chuyện.

Trong xe lập tức cực kỳ yên tĩnh.

Cũng may chỉ hơn mười mấy phút đi xe, không lâu sau gần tới cổng trường, Phó Tranh nói với tài xế đằng trước: “Chú Lý, dừng ở phía trước.”

“Vâng thiếu gia.”

Chu Tương Tương ngẩn người, nhìn về phía anh, “Cậu không đến trường học sao?”

Phó Tranh nói: “Tôi đi bộ tới.”

Chu Tương Tương: “…”

Xe dừng lại, Phó Tranh nói với Chu Tương Tương: “Ở trường học đừng tỏ ra quen biết tôi.”

“…” Mặc dù không biết vì sao nhưng Chu Tương Tương vẫn gật đầu.

Trên thực tế, cô cũng không muốn cho mọi người biết chuyện mình và Phó Tranh ở chung một nhà. Ở trường học nếu nhiều người biết sẽ rất khó để giữ bí mật, không chừng khi truyền ra danh dự của cô sẽ bị ảnh hưởng.

Lúc Phó Tranh tới lớp học thì đã trễ, đứng ở cửa gửi tin nhắn cho Lục Quýnh, kêu cậu ta mở cửa sau ra.

Lục Quýnh ngồi ở hàng cuối cùng gần cửa, vừa nhận được tin nhắn lập tức mở cửa ra.

Phó Tranh từ bên ngoài bước vào, kéo ghế ra, lập tức ngồi xuống. Không gây ra động tĩnh gì, cũng không ảnh hưởng đến bạn học trong lớp.

Giáo viên trên bục giảng nhìn anh một cái, không nói gì cả.

Phó Tranh chưa bao giờ đọc sách, các thầy cô cũng mặc kệ anh. thậm chí anh đi hay không đi học, kỳ thật đều không sao cả, chỉ cần không quấy rầy tới lớp học là tốt rồi.


Cũng may người này mặc dù không đọc sách, bài tập không nộp, thỉnh thoảng đánh nhau uống rượu có chút vô liêm sỉ, nhưng anh có một điểm đặc biệt tốt, chính là không quấy rầy học sinh giỏi học tập, cũng không cùng học sinh giỏi kết giao bằng hữu.

Chính anh còn nói, sức ảnh hưởng của tôi rất lớn, học sinh giỏi chơi với tôi, có thể sẽ bị tôi đưa lên trời, chính tôi chơi mỗi ngày thì thôi, ngàn vạn lần không nên làm chậm trễ những đóa hoa của tổ quốc.

Cho nên mỗi lần có nữ sinh đưa thư tình cho anh, lời nói anh đầy thấm thía: “Tiểu muội muội, học tập cho tốt, thanh xuân rất đẹp nên đừng lãng phí thời gian với người như tôi.”

Cho nên đôi lúc con người Phó Tranh làm cho giáo viên rất ưa thích.

Lục Quýnh ngồi cùng bàn với Phó Tranh.

Phó Tranh ngồi xuống, Lục Quýnh khẽ hỏi anh, “Tại sao lại tới muộn vậy?”

“Dậy trễ.” Phó Tranh thuận miệng trả lời. Cũng không thể nói là do chờ bệnh nhân có bà dì đến được.

“Tối hôm qua lại cùng ba cậu cãi nhau à? Nếu thực sự không chịu được thì cậu dọn đến ở với tớ đi, cùng lắm thì tớ sẽ không dẫn phụ nữ về nhà.”

Phó Tranh liếc mắt nhìn cậu một cái, giễu cợt, “Tiểu tử cậu, không đụng vào phụ nữ sẽ nhịn được sao?”

Lục Quýnh đen mặt, “Nói cứ như không có phụ nữ thì tớ sẽ không chịu được ấy.”

Phó Tranh cười giễu cợt, nói: “Không cần, ở trong nhà vẫn tốt.”

Đột nhiên trong đầu Phó Tranh hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp giống trẻ con của Chu Tương Tương, khóe miệng không tự giác cong lên một chút.

Lúc trước anh rất phản cảm với việc trong nhà đột nhiên có thêm một cô gái. Chẳng qua là, vị cô nương của nhà chú kia đáng yêu hơn so với trong tưởng tượng của anh, ngược lại nhìn rất thích.


Cười rộ lên, chậc chậc chậc, ngọt chết anh.

“Đúng rồi, cậu biết hạng nhất ban chúng ta không?” Phó Tranh đột nhiên hỏi.

Lục Quýnh vừa nghe, đặc biệt kích động: “Biết rõ chứ! Chu Tương Tương học lớp chọn! Nữ thần của tớ đó!!!”

Phó Tranh híp híp con mắt, “Tại sao tớ lại không biết cậu còn có nữ thần?”

Lục Quýnh che ngực hộc máu, “Cậu… Cậu không thèm quan tâm tớ!”

“…”

Lục Quýnh đột nhiên lấy điện thoại di động ra, mở taobao*, đưa giỏ hàng của mình cho Phó Tranh coi, “Ngày ba tháng sau là sinh nhật nữ thần, cậu giúp tớ xem một chút, mua quà gì thì tốt?”

(taobao*: Trang mạng mua sắm trực tuyến của Trung Quốc.)

“…” Phó Tranh cúi đầu liếc nhìn, bên trong giỏ hàng của Lục Quýnh chất đầy đủ loại đồ chơi bằng vải nhung, lớn nhỏ vừa, cái gì cần có đều có.

Mí mắt Phó Tranh giật giật, “Cậu xác định người ta sẽ thích mấy loại đồ chơi tầm thường này??”

Tác giả có lời muốn nói: Có thích không? Mong các bạn ủng hộ nhiều nhiều nha, cảm ơn cảm ơn cảm ơn (*^__^*)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.