[edit - Hoàn] Cả Đời Sủng Ái - Nghê...

Chương 2: Ai Dám Làm Cho Tranh Gia Tức Giận Thế Này?


Bạn đang đọc [edit – Hoàn] Cả Đời Sủng Ái – Nghê… – Chương 2: Ai Dám Làm Cho Tranh Gia Tức Giận Thế Này?

“Tương Tương, trong khoảng thời gian này con cứ yên tâm ở nơi này, cần cái gì cứ nói với chú, ngàn vạn không cần khách khí.”

Con người chú Phó rất tốt, từ lúc cô bước vào nhà, vẫn luôn tiếp đón cô rất nhiệt tình.

Chu Tương Tương rất cảm kích, mỉm cười gật đầu, “Cảm ơn chú.”

Cha Chu Tương Tương và Phó Chấn Sơn là bạn tốt.

Chu Hoa Lâm và vợ vừa mới bắt đầu việc làm ăn ở nước ngoài, bận rộn không thể chăm sóc con gái, liền đưa con gái đến nhà bạn tốt ở nhờ mấy ngày.

Phó Chấn Sơn giúp Chu Tương Tương mang va li hành lý vào nhà, quay đầu lại hỏi dì Dung quản gia, “Đã gọi điện thoại cho thiếu gia chưa? Không phải đã nói với nó hôm nay nhà có khách đến sao? Tại sao vẫn chưa về?!”

Nhắc tới đứa con không biết cố gắng của mình, giọng nói Phó Chấn Sơn liền không tốt.

Chu Tương Tương trầm mặc không lên tiếng. Nghe ba nói, chú Phó có con trai, học ban nhất giống cô.

Dì Dung vội vàng nói: “Lão gia, đã gọi điện cho thiếu gia… Thiếu gia cậu ấy….”

…………

Sinh nhật 18 tuổi Lục Quýnh bao một phòng bao ở hội sở* M.R, hẹn các anh em tốt trong nhóm đến chúc mừng.

(Hội sở*: Club)

Trên bàn bày một đống chai rượu.

Phó Tranh lại thua bài, Lục Quýnh đem rượu rót đầy cho anh, “Tranh ca, hôm nay anh có chuyện gì vậy? Không có tâm trạng sao?”

Phó Tranh nghĩ đến về sau trong nhà nhiều thêm một đứa con gái, phiền chịu không nổi, khó chịu ngửa đầu đem rượu một ngụm uống hết, “Loảng xoảng” âm thanh rúng động, cái ly đập thật mạnh trên khay trà thủy tinh.

“…” Phó Tranh nổi giận, xung quanh trong nháy mắt im lặng, mọi người hai mắt nhìn lẫn nhau, không ai dám lên tiếng.

Phó Tranh dựa lưng vào ghế sô pha, bực bội tháo cúc áo sơ mi, lấy điếu thuốc ra từ trong túi quần, bật lửa, hút hai cái.

Thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, nhíu mày. “Nhìn tôi làm cái gì, nên làm gì thì làm đi.”

Phó Tranh nói xong, mọi người mới ầm ĩ trở lại, nên đánh bài thì đánh bài, nên uống rượu thì uống rượu.

Lục Quýnh ngồi bên cạnh Phó Tranh, tò mò hỏi: “Có chuyện gì hả? Ai dám làm cho Tranh gia tức giận thế này?”


Phó Tranh hừ lạnh một tiếng, “Còn có thể là ai, cha tôi thôi!”

Với Phó Tranh con gái rất nhàm chán, mà cha anh lại cố tình đưa một tiểu nha đầu về cho anh.

Nghĩ tới về sau phải ở cùng một chỗ với một tiểu nha đầu, tâm tình liền sa sút.

Lục Quýnh hỏi: “Sao vậy? Cãi nhau với cha cậu à?”

Phó Tranh không đáp, hít một ngụm khói, đầu lưỡi chống đỡ phía sau hàm răng, cực kỳ bực bội.

Anh hỏi Lục Quýnh, “Chỗ kia của cậu còn chỗ không? Tôi đến ở cùng cậu mấy ngày.”

Lục Quýnh sờ sờ mũi, “Có chỗ có chỗ, chỉ là buổi tối khả năng có chút ầm ĩ.”

Phó Tranh: “???”

Lục Quýnh vẻ mặt thâm sâu, “Chính là cái… Ừm, cậu hiểu mà.”

Phó Tranh: “… Mẹ kiếp!”

Hội tụ đến nửa đêm hơn hai giờ mới kết thúc.

Phó Tranh tâm trạng không tốt, anh thua bài, rượu đổ vào bụng không ít, về đến nhà, người hơi say.

Đứng mở cửa, chọc chìa khóa vào ổ cả nửa ngày làm thế nào cũng không chọc vào được, anh tức giận đạp mạnh lên cửa.

Vô liêm sỉ thật vô liêm sỉ! Anh không phải chỉ về muộn sao, ông già chắc sẽ không thay khóa cửa chứ?? Này mẹ nó là không cho anh vào nhà à?

Thời điểm Phó Tranh đạp cửa, Chu Tương Tương vừa đúng lúc đi xuống lầu uống nước.

Cô vốn dĩ đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên ngoài cửa truyền đến “Ầm” một tiếng vang thật lớn, dọa cô giật mình một cái, cơn buồn ngủ trong nháy mắt tỉnh hơn phân nửa, trừng đôi mắt tròn xoe, nhìn cửa chằm chằm.

Dì Dung chạy từ trên lầu xuống, “Ai da, khẳng định là tiểu tổ tông trở về!”

Dì Dung vội vội vàng vàng chạy đến cửa, mở video ra vừa nhìn quả nhiên là tiểu tổ tông Phó Tranh!

Bà vội vàng mở cửa, một cỗ mùi rượu đập vào mặt, “Ai da, tiểu tổ tông của tôi, tại sao cháu lại uống rượu, lão gia mà biết sẽ đánh cháu chết mất!”

Dì Dung đè thấp giọng nói, sợ bị lão gia ở trên lầu nghe thấy, đỡ Phó Tranh vào nhà.


Phó Tranh đẩy bà ra, “Đừng… Đừng đỡ tôi… tôi tự đi!”

Phó Tranh đã quá say, nói chuyện không còn rõ câu chữ.

Chu Tương Tương đứng ở cầu thang, từ thời khắc Phó Tranh đi vào, cả người cô hoàn toàn tiến vào trạng thái hóa đá.

Thật sự là gặp quỷ, con trai chú Phó, chính là lão đại tam trung???

Khó trách chú Phó vừa nhắc tới con mình thì lộ một vẻ mặt chết không còn gì luyến tiếc. Có đứa con vô sỉ như vậy, đổi lại là cô, không chừng đã sớm bị làm cho tức chết.

Phó Tranh lảo đảo đi vào trong nhà, trông thấy tiểu cô nương tóc dài đứng ở cầu thang, cô gái mặc váy ngủ hello- kitty màu hồng nhạt đang đứng nhìn anh.

Phó Tranh nheo mắt lại bước đến trước mặt Chu Tương Tương, nắm lấy cổ tay cô, “Cô là ai?”

“…”

“Ai da, tiểu tổ tông của tôi ơi, đây là tiểu thư Tương Tương, mau buông tay ra nào!” Dì Dung vội vàng đi tới, dùng sức lấy tay Phó Tranh ra.

Phó Tranh không biết chừng mực, nắm chặt cổ tay Chu Tương Tương đến mức làm làn da hằn lên vết đỏ

Cô đưa tay ra sau lưng, mím môi, cảnh giác nhìn anh.

Vẻ mặt Phó Tranh không tốt trừng mắt nhìn Chu Tương Tương, ngược lại không nói thêm gì nữa, quay đầu lại đi lên lầu.

Dì Dung muốn đỡ anh, sợ anh uống say té ngã, kết quả bị đẩy ra.

Dì Dung thở dài, nghiêng đầu nhờ cậy Chu Tương Tương, “Tiểu thư Tương Tương, làm phiền cháu canh chừng cậu ấy, tôi đi nấu canh giải rượu cho cậu ấy, nếu không sáng mai ngủ dậy sẽ đau đầu chết mất.”

Chu Tương Tương gật đầu, “Cháu biết rồi, dì Dung.”

Dì Dung đi vào phòng bếp, Chu Tương Tương ngẩng đầu nhìn Phó Tranh lảo đảo cả nửa ngày mới leo lên được ba bậc thang, đứng ở bậc thang thứ tư, cơ thể lung lay, mắt thấy sắp té ngã, Chu Tương Tương trong lòng nhảy dựng, vội vàng chạy lên đỡ lấy anh, “Này, cẩn thận một chút.”

Đầu Phó Tranh choáng váng nghĩ thầm, mẹ nó, về sau sẽ không đánh bài cùng đám vô liêm sỉ kia nữa, rót rượu cứ như rót nước lọc.

Anh ổn định thân thể, liếc mắt nhìn Chu Tương Tương, “Cô…”

Chu Tương Tương đỡ cánh tay anh, ngước mặt lên, “Hả?”


“…” Phó Tranh hơi há mồm, chưa kịp nói gì, hai mắt khép lại, đầu gục lên vai Chu Tương Tương.

Bả vai Chu Tương Tương trĩu xuống, vẻ mặt đau khổ, “Mẹ ơi, nặng quá…”

………….

Sáng hôm sau, Phó Tranh từ trong phòng đi ra, đúng lúc Chu Tương Tương cũng đi ra từ phòng bên cạnh, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều sững sờ.

Phó Tranh mới vừa gội đầu, tóc vẫn chưa khô. Quần áo cũng đã đổi, t-shirt trắng, quần đen, toàn thân tỏa ra nhàn nhạt mùi sữa tắm hương bạc hà.

Sạch sẽ, so với tối hôm qua thuận mắt hơn nhiều.

Không hổ là hot boy, lớn lên quả thực rất đẹp trai.

Chu Tương Tương gật đầu chào hỏi lấy lệ xong liền đi một mạch xuống lầu

Không ngờ chưa đi được hai bước, cổ áo đã bị túm lại

Chu Tương Tương nhướng mày, quay đầu lại thì thấy vẻ mặt Phó Tranh cười xấu xa nhìn cô.

“Cậu làm gì vậy? Buông tôi ra!” khuôn mặt Chu Tương Tương nhỏ nhắn béo tròn, mím môi, mất hứng trừng anh.

Phó Tranh bước lên một bước, tiến đến gần tai cô, hơi thở nóng ấm phả lên gò má Chu Tương Tương, “Tối qua, cậu cởi quần áo của tôi?”

Chu Tương Tương: “…”

“Nếu tôi nhớ không nhầm, tối hôm qua là cậu đỡ tôi về phòng?” Phó Tranh nhìn Chu Tương Tương chằm chằm, càng nói càng có ý trêu ghẹo , “Thế nào? Dáng người anh không tồi chứ?”

Chu Tương Tương nói với vẻ bất lực: “Ảo tưởng là bệnh, phải trị.”

Phó Tranh: “Cậu mắng tôi?!”

Sắc mặt Phó Tranh tối sầm vừa định nổi giận, liền thấy dì Dung ôm quần áo tối hôm qua anh mặc đang đi tới, “Ô, thiếu gia cháu dậy sớm vậy?!”

Phó Tranh chau mày, nhìn chằm chằm vào quần áo trong tay dì Dung.

Dì Dung hiểu ý, giải thích, “Tối hôm qua cháu ói lên trên người, tôi giúp cháu cởi quần áo ra giặt, nếu không cả đêm sẽ không thoải mái.”

Bà nói, tay cầm quần áo run rẩy.

Phó Tranh nghĩ đến cảnh tượng dì Dung cởi quần áo của mình, toàn thân cứng ngắc mặt thì tái mét.

Chu Tương Tương nghiêng đầu, bắt gặp vẻ mặt tựa như nuốt phải ruồi bọ của Phó Tranh, khóe miệng không nhịn được cười, nhẹ giọng hỏi: “Anh trai… Anh có thể thả tay ra không?”

“…” Mặt mũi Phó Tranh bực tức, trừng Chu Tương Tương một cái rồi hừ lạnh, buông cổ áo cô ra xoay người sải bước trở về phòng, “Rầm” đóng sầm cửa.


Chu Tương Tương nhìn chằm chằm vào cánh cửa, hé miệng cười một tiếng. Trong lòng tự nhủ, không thể ngờ lão đại tam trung trong truyền thuyết da mặt lại mỏng như vậy.

Vậy mà sau này khi Chu Tương Tương và Phó Tranh “Tiếp xúc thân mật”, không khỏi vỗ ngực liên tục… tại sao lúc trước cô lại cảm thấy da mặt Phó Tranh mỏng? Cô là mắt mù là mắt mù là mắt mù sao???

…………….

Trong lúc ngồi ăn sáng, Phó Chấn Sơn liên tục gắp thức ăn cho Chu Tương Tương, “Tương Tương à, con ăn nhiều một chút, con nhìn mình đi thật sự quá gầy. Tuổi này của con là tuổi đang phát triển, áp lực việc học lại lớn, bình thường nhất định phải bổ sung dinh dưỡng đầy đủ.”

Nói xong, lại gắp thêm một cái bánh bao cho Chu Tương Tương.

“Cảm ơn chú Phó.” Chu Tương Tương gật đầu nói cảm ơn không ngừng.

Chú Phó rất quan tâm cô, làm cho cô có chút ngại ngùng.

Ở một bên Phó Tranh nhìn cha mình đối xử với người ngoài tốt như vậy, hết sức bất mãn, “Ba, tại sao ba không quan tâm con? Không phải con cũng đang ở tuổi phát triển thân thể sao?”

Phó Chấn Sơn trừng mắt nhìn anh, “Con ăn nhiều làm cái gì?! Thân thể dài ngoằng nhưng não không phát triển thì có cái rắm dùng!”

Phó Tranh nổi giận, “Ba, sao ba có thể nói con mình như vậy? Não con làm sao mà không phát triển được?!”

“Đầu óc con phát triển? Đầu óc con phát triển vậy con thử thi được hạng nhất giống như Tương Tương cho ba!”

Phó Tranh: “…” Không thể nào, tiểu nha đầu này lại là một học bá!

“Đừng nói là hạng nhất, với đầu óc này của con, được hạng nhất là chuyện viển vông, con có thể thi được trên hạng một trăm cho ba, con muốn cái gì ba đều đáp ứng!”

Phó Tranh nghe thấy câu cuối cùng, ánh mắt sáng lên, “Ba, thật không?”

“Đương nhiên là thật! Chỉ cần con thi được trên một trăm, ba thỏa mãn một nguyện vọng của con!”

Phó Tranh vỗ bàn bảo đảm, “Một lời đã định! Ba, ba đừng quá coi thường đầu óc con trai mình!”

Vừa dứt câu, trong chén của anh đã có một viên bánh bao.

“Ách…” Phó Tranh ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn Chu Tương Tương đột nhiên gắp bánh bao cho anh.

Con mắt Chu Tương Tương cong cong, tay nắm thành quả đấm nhỏ, “Anh, bồi bổ đầu óc, cố gắng lên nha.”

Phó Tranh: “…”

Ba giây sau

F*ck! Tiểu nha đầu này tại sao lại cười ngọt với anh như thế!!

Tác giả có lời muốn nói: Ngọt sủng văn, toàn bộ hành trình đều ngọt, không ngược không có hiểu lầm không tiểu tam, mong mọi người yêu thích (*^__^*)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.