Bạn đang đọc Ê, Con Hầu Kia, Tôi Thích Em Rồi Đó: Chương 7: Công viên giải trí (1)
Mi tạm thời sẽ chưa cho ra 2 tam giác tình yêu do vừa mới cố sóng trong chuyện. Chắc các bạn đã biết ai sẽ là người tham gia vào tam giác tình yêu của cặp Vũ Minh – Mị Tuyết đúng không?
———–
– Hoàng tử …. Em chán lắm, rủ em đi đâu chơi đi nha?- Nó mặc bộ váy trắng tinh, miệng lải nhải câu nói muôn thưở. Đã 1 tuần rồi mà hoàng tử vẫn cứ bắt nó ở trong cung, nó chán lắm chứ bộ!
– Mày yếu thì đi đâu!- Hắn gắt, cái con nhỏ này lúc nào cũng kêu chán!
– Hoàng tử không cho em đi đâu, em tử tự nè!- Nó đe doạ. Hắn vẫn chẳng thèm nhìn nó:
– Mày thử đi!
Nhưng một lát sau… Sau lưng hắn vẫn chẳng có tiếng động gì. Hắn lo lắng. Bỏ mẹ, con nhỏ này nó tử tự thật thì sao? Hắn quay đầu lại mà há hốc mồm. Nó bóp chặt cái miệng và cái mũi nó để nín thở, nín đến nỗi mặt đỏ lựng. Hắn giật phăng cái tay nó, gào lên:
– Mày dở hơi à!?
Nó trợn mắt, cao giọng nói:
– Tại hoàng tử thách em đây chứ! Bộ tưởng em không dám chắc!
Hắn ngao ngán ôm mặt. Đành chiều theo ý nó vậy, không nó tử tự tiếp thì bỏ bố! Hắn nói:
– Rồi, tí nữa cháu dắt cụ đi chơi, được chưa?
– Yahhhh! Yêu hoàng tử nhất!- Nó lao đến bá cổ hắn. Hắn bị bao vây bởi hương kẹo bông ngòn ngọt mà chỉ duy nó có. Hắn ngay lập tức gỡ con gấu koala đang bám dính lên mình rồi quay người đi, chỉ bỏ một câu:
– Quần áo trong tủ, lấy mà mặc, ta ày 5 phút để thay đồ!
Thế là nó hối hả tìm quần áo. Hắn chuồn đi. Nguy hiểm thật. Hắn nghĩ rồi che khuôn mặt đỏ bừng.
5 phút sau…
– Hoàng tử ơi, xong rùi!- Nó la lên. Nó chọn cái áo cổ bướm, ống tay bồng, trông rất đáng yêu. Vì áo dài nên nó chỉ mặc cái quần bó đen, đi kèm đôi ủng nâu. Nó khôg làm tóc nhiều, chỉ lấy hai sợi ruy băng ông bà cho nó buộc thành hai bên tóc, để xoã xuống vai. Hắn bước đến. Hắn cũng khôg cầu kì, chỉ mặc áo phông với áo khoác nhẹ, không cài khoá, quần bò kím mít. Mậc dù ăn mặc đơn giản vậy thôi nhưng hắn khiến cho tim nó lỗi mất một nhịp. Hắn nhìn nó hỏi:
– Ê, cái mặt gì mà đỏ gay thế? Ốm à?
– Em khôg sao, hoàng tử đừng bận tâm…- Nó nói rồi quay mặt xoa cái má đỏ ửng.
Tại công viên giải trí W.I.N.G nổi tiếng…
– Oa… Hoá ra trên trái đất có nơi thế này…
Nó trầm trồ. Hắn chọc nó nhưng lòng thấy thương:
– Mày quê thật, chỗ này nổi tiếng thế mà không biết!
– Hoàng tử thì hay đi rồi, em đã bao giờ đi đâu đâu!- Nó hậm hực. Hắn xoa đầu an ủi:
– Thôi, thôi, đừng giận ta, hôm nay ta đãi, thích gì cứ chơi!
– Oh yeah! Hoàng tử đệ nhất! – Nó hét lên sung sướng, rồi dắt hắn xông vào khu vui chơi:
” Bập!”
Hắn thờ thẫn nhìn tay mình bị cái còng số 8 trói lại với tay nó. Nó cũng thế. Cô nhân viên ngọt ngào nói:
– Dạ, hôm nay là 14/2, nên chúng tôi có chương trình kết nối các cặp tình nhân với nhau. Mong mọi người vui vẻ.
Nó la lên:
– Dạ bọn em đâu phải người yêu đâu!
Cô nhân viên nhướng mày nghi ngờ rồi buông lời:
– Dạ, 5 h chiều chúng tôi mới được phát chìa khoá để mở còng tay. Mong quý khách thông cảm.
Nó mém khóc. Còn hắn cười rạng rỡ. Đúng là công viên tốt nhất nước, quá tâm lí luôn!
Hắn vỗ đầu nó:
– Khóc gì nữa, có muốn đi chơi không?
Nó giật mình, rồi lau nước mắt. Đúng, không thể để chuyện cỏn con này phá hỏng hôm nay được! Nó liền hùng dũng dắt hắn đi.
Nó đứng trước căn nhà ma nhìn tò mò. Hắn hỏi:
– Mày thực sự muốn vào đây hả?
– Ưm, nhìn có vẻ vui.- Nó bình thản nói. Hắn toát mồ hôi lạnh: Con nhỏ này có vấn đề về đầu óc à? ( Đúng thế mà con rể!)
Thế là mặc sự phản đối của hắn, nó vẫn sử dụng thành công ” Thỏ con kế” để bắt hắn theo nó vào. Thế là trước vẻ dễ thương của nó, hắn – con sói kinh điển – phải run rẩy cùng nó vào nhà ma.
Căn ma ma này thực sống động. Nó vào, thích thú ngắm nhìn xung quanh còn hắn thì run lẩy bẩy. Chợt một con ma nữ tóc dài từ đâu hù hai đứa một phát, hắn đứng tim, còn nó quay lại nhìn hắn nói:
– Có gì sợ đâu, chỉ là một cô gái thôi mà!
– Ta… mà sợ á!- Hắn hùng hồn hét lên, nhưng mặt tái dại.
– Rồi rồi… Ta đi tiếp thôi!- Hắn lại bị nó lôi đi tiếp.
Nó và hắn đang đi bình thường thì chợt hai bàn tay lành lạnh nắm lấy chân hai đứa. Hắn suýt ngất xỉu, rồi lay mạnh chân thoát khỏi bàn tay đó. Còn nó cứ tò mò, nhìn trân trân vào bàn tay. Hắn hỏi:
– Không sợ à?- Hắn thoát khỏi bàn tay, lại quay hỏi nó.
– Bình thường ạ.- Rồi nó lao đi vun vút. Hắn bất đắc dĩ phải chạy theo.
…. Một lát sau…
– Căn nhà này vui quá!- Nó hét lên sung sướng khi ra khỏi căn nhà ma. Hắn thì ngồi phịch xuống ghế, mặt tái xanh, trông thật thảm.
– Hay mình đi lại nha!- Nó khẩn khoản. Hắn hét lên:
– Đi gì mà đi! Trò khác đi.
Thế là con thỏ con phải ngậm ngùi rời xa căn nhà ma trước sự uy hiếp của con sói kiêu ngạo nhát gan ( Vũ Lam: Cái cốt truyện kiểu khỉ gì vậy? Đáng lẽ cô ấy phải sợ hãi ôm lấy tôi chứ?* Mi: con rể, ta thích viết thế nào thì viết, kệ con!)
Trưa…
Nó vui vẻ hát vang, còn hắn thì ủ rũ đi sau. Mẹ kiếp, con nhỏ này có thần kinh thép hay sao ý mà nó toàn chọn trò mạo hiểm vậy trời? Rồi bụng nó sôi lên. Nó vội vội vàng vàng ôm bụng. Hắn chỉ tay về phía nhà hàng của công viên:
– Ăn trưa đi, rồi chơi tiếp.
Nó vui vẻ chạy theo hắn. Ngồi an phận, hắn gọi món rồi thả cái menu xuống. Nó dịch sát lại gần hắn:
– Trong mấy món đó có cà rốt không ạ?
– Có!- Hắn gật đầu. Hắn biết nó thích cà rốt nên đã gọi nước ép cà rốt. Nhưng một lần nữa, hắn lại bị bao phủ bởi hương kẹo ngòn ngọt của nó. Hắn dịch ra nó chút xíu.
– Vậy có măng tây hông?- Nó nhìn cái menu. Hắn hỏi:
– Ủa, mày hỏi mần chi? – Hắn thắc mắc. Bình thường nó khôg thích mà cũng không ghét rau đó mà, sao lại hỏi nhỉ?
– Vì… Hoàng tử bị dị ứng với măng tây mà! – Nó thản nhiên nói. Hắn cúi mặt, che cái nụ cười trên môi.
– Không có đâu. – Nó nghe xong, mới nhẹ nhõm trong người.
Hôm nay đúng là ngày tình nhân. Set ăn của hai đứa toàn là đồ ăn chung, kể cả đĩa mì Ý. Đến cả cốc nước ép cà rốt của nó cũng có hai ống hút được tạo thành hình trái tim nữa chứ. Nó không quan tâm, nhiết tình nói:
– Em mời hoàng tử nha!
– Ừm, ăn đi, ta gọi món khác…- Hắn quay người kêu bồi bàn. Nó bỏ miếng cà rốt xào vào miệng rồi thàm nghĩ: Hoàng tử sao vậy nhỉ?
Ăn uống xong xuôi, nó dũi mắt rồi ngáp. Hắn thương lắm, liền dỗ nó vào khách sạn ở công viên ngủ trưa rồi dậy đi tiếp. Nó ầm ừ.
Đứng trong phòng khách sạn…
Nó sáng mắt nhìn căn phòng. Ôi, thật là đẹp quá đi! Rồi nó lân la tìm giường ngủ. Nhưng…. nhìn đi nhìn lại, sao lại chỉ có một cái giường!? Nó hỏi hắn, hắn trả lời không biết, dù hắn chính là kẻ đặt giường đơn. Nhìn bộ dạng ngại ngùng của nó, hắn cười nhẹ rồi giả đò:
– Thôi, vậy thì để ta nằm ghế cũng được.
Nó xua tay:
– Không được, tay trói với nhau mà!
– Ừ nhỉ!- Hắn nói. Nó quay nhìn giường rồi đưa ra quyết định táo bạo:
– Hay nằm chung đi.
Hắn vui vẻ đạt được mục đích nhưng kìm nén lại:
– Cũng được.
Rồi hai đứa lẩn lên giường. Nó đặt cái gối ôm ở giữa, rồi nói:
– Hoàng tử không được qua cái gối nhé.
– Ừ…. – Hắn uể oải nói. Rồi một lát sau, nó cìm vào giấc ngủ. Hắn vuốt tóc nó, lẩm bẩm:
– Cô nương à… Tin tưởng đàn ông qua đó!