Đọc truyện Duyên Trời Định – Chương 3: Một cuộc hôn nhân một trò đùa cợt
“Mau mau, mang lò sưởi này đến nhà A, thiếu phu nhân về rồi.”
“Nhị thiếu gia đã dặn dò ở bên ngoài không được gọi là thiếu phu nhân cơ mà?”
“Ồ đúng, Hình Hoan về rồi.”
“Nhưng chẳng phải nhị thiếu gia nói làm lạc mất cô ấy sao?”
“Không phải, chuyện tôi nghe được là Hình Hoan cuối cùng cũng bị những lá từ
hôn làm cho phát điên, nên đã nhảy lầu tự tử trước mặt các đại hiệp ở
Quần Anh lầu.”
“Cậu nghe phải dị bản của câu chuyện rồi, thực ra Hình Hoan đã chạy trốn cùng với bộ khoái.”
“Xì, rõ ràng là chạy trốn cùng với hòa thượng mặc áo cà sa màu xanh lục.”
…
Các câu chuyện phát tán khắp các ngõ ngách của Quần Anh lầu, và nhân vật
chính của câu chuyện đang cuộn tròn trên chõng quý phi trên tòa nhà A,
chăn bông màu xanh đen trùm kín mít từ đầu tới chân nàng. Trong lòng
nàng còn ủ một cái lò nhỏ. Dù vậy, cơ thể nàng vẫn run lên bần bật.
Nàng cúi mặt, trông như rất tủi thân, không dám thốt lên lời. Mặc kệ cho
Triệu Vĩnh An đứng trước mặt nàng đang thở dốc, mãi sau chàng mới gào
lên rít qua kẽ răng: “Trông ta đáng sợ lắm sao? Ngẩng mặt lên!”
Hình Hoan sợ run người, không hề phản bác trước những lời hà khắc của chàng, nàng ngoan ngoãn nghe chàng ngẩng mặt lên.
Tỏ ra như mình là nạn nhân của bạo lực gia đình, thế là ý gì chứ? Chàng đã hành hạ nàng bao nhiêu? Chàng có cả đống lửa tức giận bất cứ lúc nào
cũng có thể bùng phát, nhưng chính lúc bắt gặp ánh mắt của nàng bỗng
dưng chợt xuất hiện sự hổ thẹn.
Cuối cùng, những lời lẽ khó nghe được chàng chuẩn bị sẵn nay đã bị chặn lại, đổi lại là tiếng ho khẽ
ngại ngùng. “Hừm! Nàng định nhảy lầu tự tử thật sao?”
Đầu Hình
Hoan lắc mạnh như cái trống cầm tay. Ngay cả những lá thư từ hôn mà đến
nay nàng có thể đọc ngược vanh vách nàng còn chịu được thì làm sao hai
năm sau nàng còn muốn tự tử?
“Vậy là định chạy trốn cùng với bộ
khoái?” Câu nói của chàng tự dưng lên giọng cao dần về cuối câu, cơn
giận vô cớ chuẩn bị bùng lên.
Nàng chẳng cần nghĩ ngợi gì, lại lắc đầu tiếp. Buồn cười, bộ khoái đó là một người con gái, chạy trốn với nhau sao được chứ?
Lắc đầu có nghĩa là phủ nhận, nàng không chạy trốn cùng bộ khoái, những lời của bọn nô tài không đáng tin. Nhưng, khi chàng đưa mắt nhìn sang bên
cạnh thì thấy một chiếc áo cà sa màu xanh lục được gấp ngăn nắp, cảm
giác khó chịu trong người lại trào dâng, nó chi phối lời nói và hành
động của chàng. “Mẹ kiếp, chạy trốn thì chạy trốn, chạy với bộ khoái ta
còn chịu được, lại còn dám chạy trốn với tên không có tóc! Nàng muốn cái mặt ta phải giấu đi đâu?”
“Không phải đâu, nhị thiếu gia, chàng đừng hiểu lầm…” Nàng không còn lắc đầu nữa, mà dũng cảm lên tiếng để thử phản bác lại.
“Két!”
Tiếng rít của chân ghế cào trên nền nhà cắt ngang lời nàng. Chàng thô bạo lôi cái ghế, ngồi bịch xuống, trông điệu bộ như ở tư thế chuẩn bị đối kháng với nàng dài lâu để làm cho rõ chuyện này, “Hiểu lầm cái gì? Nói mau!”
“Bẩm nhị thiếu gia, y có tóc, hơn thế còn rất nhiều tóc, tóc cũng rất đẹp.
Đen nhánh, bóng mượt, không rõ là gội đầu bằng gì, còn có cả mùi bạch
đàn. À, còn nữa, búi tóc của y khá đặc biệt.”
“Ta không hiếu kỳ
về y, mà cũng không muốn tìm hiểu về y!” Trước mặt bao nhiêu người, nàng giẫm đạp nên sự tôn nghiêm của chàng, giờ lại còn không biết xấu hổ mà
khen ngợi tóc của tên gian phu? Còn chàng, vẫn nhẫn nại đợi nàng cho một lời giải thích hợp lý? Đúng là chuyện hiếm lạ!
“Trời ạ, nhị
thiếu gia, chàng định đi đâu đấy, thiếp còn chưa nói hết mà?” Nàng đang
hứng kể, còn cả một đống những tình tiết phóng khoáng chưa kịp trần
thuật, thế mà sao chàng đã định đi?
“Viết giấy từ hôn, ta cho
nàng toại nguyện, ta không cần biết y có tóc hay không, nàng hãy cầm
giấy từ hôn rồi cút đi.” Chính xác là vậy, dù tạm thời sự tôn nghiêm có
bị tổn thất. Chẳng phải chàng luôn mong tống khứ thứ vị ôn thần này đi
sao? Chẳng phải sự tình phát triển như hiện nay đúng như những gì chàng
mong đợi sao? Chàng phải mở tiệc ăn mừng ba ngày ba đêm mới đúng, có gì
mà phải tức giận?
“Chàng… nếu thực sự chàng muốn thiếp toại
nguyện thì đừng đuổi thiếp đi. Ở chốn kinh thành này, thiếp không chốn
nương tựa, chàng muốn thiếp sống thế nào? Ngộ nhỡ gặp phải tên hoàng
thượng giả kia thì sẽ bị giết người diệt khẩu mất.”
Nàng đã thành công, điệu bộ ủ rũ, tủi thân của nàng đã khiến chàng ngừng bước. Chàng ngạc nhiên hỏi: “Giết người diệt khẩu?”
Hình Hoan gật mạnh hai lần, trượt mình khỏi chiếc chõng quý phi. Đôi chân
trần vừa chạm đất, cái lạnh nhức xương đâm thẳng lên tim, nàng hít một
hơi thật sâu, nhanh như cắt kéo lấy vạt áo của Vĩnh An, thừa lúc chàng
chưa định thần được, nàng giẫm chân lên bàn chân của chàng.
Thấy chàng chau mày có vẻ không vui, nhấc chân định đẩy nàng ra, nhưng nàng
đã cố hết sức để những giọt nước mắt chứa chan trào ra đúng lúc. “Tướng
công, thiếp chỉ một lòng một dạ với chàng, điều này trời xanh có thể
chứng giám! Thiếp không hề quen biết tên hòa thượng nào cả, y thấy thiếp một mình bị ức hiếp ở Quần Anh lầu nên giả vờ giải nguy đưa thiếp đi.
Thực ra là… thực ra là y là một con buôn, định bán thiếp, nhưng bên mua
chê thiếp xấu quá, chỉ chịu mua theo giá cân, một cân là một đồng tiền,
chỉ một đồng tiền thôi. Cái cân đó có cái móc rất to, làm rách cả áo
bông của thiếp, may mà thiếp có ý chí, cứ nghĩ đến cảnh chàng đang đợi
thiếp về để hầu hạ là thiếp lại như có thêm sức mạnh chạy trốn, thiếp cứ chạy mãi, chạy ra tận ngoại ô và được sư thái ở Trầm Hương các cứu
thoát.”
Hình Hoan nức nở trần thuật lại câu chuyện ly kỳ, từ lúc nào nàng đã bấu chặt lấy vai Vĩnh An, khóc lóc thảm thiết.
“Thế cái áo cà sa kia là thế nào?” Chàng rất muốn tin lời nàng, câu hỏi của
chàng chí ít cho thấy sự tôn nghiêm đàn ông nơi chàng chưa bị tổn
thương.
“… Là tội chứng.” Nàng ôm chàng càng chặt hơn. Thật khó
tin Triệu Vĩnh An không đẩy nàng ra, mặc kệ cho nàng làm nũng, “Nhị
thiếu gia đã từng nói nữ nhi trong giang hồ phải biết cách bảo vệ mình,
những tên giả mạo đệ tử phật gia để bán người thì không thể tha thứ
được, Triệu gia trang ta phải trừ hại cho bách tính! Đây là đạo cụ để y
lừa gạt, chắc có lẽ y sẽ quay lại lấy, đợi đến lúc đó chàng có thể ra
tay bắt sống y.”
“Đồ ngốc! Nàng nghĩ là y sẽ tự đâm đầu vào rọ
mà quay lại Quần Anh lầu cho ta bắt sao?” Nhìn xem mẹ chàng đã chọn cho
chàng một người vợ như thế nào, đầu như đầu lợn, mình cũng giống thân
lợn, từ đầu đến chân đích thị là một con lợn phì.
“Ồ vậy sao, vậy phải làm thế nào đây?”
“Chẳng liên quan gì đến ta, y bán nàng chứ đâu có bán ta.” Cuối cùng thì chàng cũng trở lại là mình, chàng đẩy mạnh Hình Hoan ra, “Đi hài vào, cút
xuống dưới kia mà hầu hạ nhân sĩ giang hồ ăn cơm. Nhanh nhẹn lên, hết
một tuần hương mà chưa thấy ở phòng ăn, ta sẽ viết thư từ hôn.”
“Chàng ở lại Quần Anh lầu cùng ăn cơm với thiếp chứ?”
“Không rảnh!”
“…” Hình Hoan không hiểu nổi, chẳng phải nói trái tim cũng là thịt mà, đã
hai năm nàng chăm chỉ hầu hạ chàng, sao quan hệ của họ vẫn không có chút cải thiện nào, thậm chí còn tồi tệ hơn cả lúc ban đầu là sao?
Nàng bĩu môi ra, lặng lẽ nhìn chàng đi thẳng. Hình Hoan nắm tay, lặng thầm
tự nhủ mình phải cố lên – cố thêm một lần nữa, lần cuối cùng, nếu vẫn
không được… thì đành thôi vậy.
Sau khi bước ra khỏi phòng, đôi
lông mày Vĩnh An vẫn cau có, chàng cứ nghĩ đi nghĩ lại từng lời nói của
Hình Hoan, vẫn cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Đi được một lúc, chàng bỗng
dừng phắt lại.
“Nhị thiếu gia, có chuyện gì vậy?” Tùy tùng theo sau thấy lạ hỏi.
“Cử người đến ngoại ô xem có am ni cô nào tên là Trầm Hương các không?”
“Á? Hình Hoan không chạy trốn với một hòa thượng, mà là một ni cô ư?”
“…”
Có thể tưởng tượng được rằng, hành tung sau khi Hình Hoan nhảy lầu hoành tráng đã có rất nhiều dị bản đáng kinh ngạc.
Đến nỗi Hình Hoan không chịu nổi áp lực nặng nề, giờ đã biết thế nào là
miệng thế gian và quyết tâm không bao giờ xuất hiện trước mặt những
người giang hồ, tránh trở thành trò hề cho họ, cảm giác ấy thật không dễ chịu chút nào.
Nhưng, hỡi ôi, trời không chiều lòng người!
Nghe nói trong bảng lịch trình của ban tổ chức có viết ngày thứ ba sẽ là
ngày nhị thiếu gia họ Triệu dẫn mọi người đi tham quan kinh thành.
“…Ai là ban tổ chức?” Hình Hoan mạnh bạo hỏi. Đi tham quan kinh thành? Tên khốn nào thiết kế ra lịch trình đó?
“Triệu gia trang.” Vị chưởng môn Mao Sơn phụ trách việc đón tiếp nói.
“…”
Hình Hoan đành thu lại sự bất mãn vừa rồi đối với ban tổ chức, truyền cho người đi mời Triệu Vĩnh An tới.
Nhưng chả thấy bóng dáng Triệu Vĩnh An ở đâu. Hình Hoan đã huy động toàn bộ
sức người, lùng sục khắp các biệt vườn nhưng vẫn không tìm thấy.
Vậy là…
“Hình cô nương, hôm qua cô nương chạy trốn cùng với tên hòa thượng đó thật à?”
“…”
“Hình cô nương, nghe nói đó không phải là hòa thượng mà là một ni cô, có đúng vậy không? Thảo nào, làm gì có nam nhi nào trông lại đẹp như vậy chứ.”
“…”
“Hình Hoan, cô nương là nô tỳ thân cận của nhị thiếu gia và nhị thiếu phu
nhân à? Nghe nói đến giờ họ vẫn chưa động phòng phải không?”
“…”
“Nếu thế hay là Triệu Vĩnh An có bệnh gì tế nhị? Chậc chậc, không thể ngờ
được, mới trông còn tưởng là nhân tài mới nổi, ai dè lại có vấn đề không thể hé răng ra được.”
Chuyện của các hiệp sĩ, hiệp nữ càng ngày càng rôm rả, càng ngày càng đi vào những điều cấm kỵ, chủ đề của họ đều vây quanh Triệu Gia.
Những chuyện cả họ Triệu cũng không dám bàn tới đều bị họ khơi lên.
“À, Hình Hoan, nghe nói hai năm trước đại thiếu gia nhà họ Triệu bị thất tình, sau đó bỏ nhà ra đi, có thật như vậy không?”
“Chắc là như vậy.” Hình Hoan cười ngượng trả lời vẻ hiền hòa.
“Suốt hai năm trời không về nhà sao? Thấy bảo đại thiếu gia phong thái đĩnh
đạc, nữ nhi thường tình chỉ cần nhìn một lần là say cả đời, sao lại thất tình được nhỉ? Cô nương đã từng gặp cô nương làm cho đại thiếu gia thất tình chưa? Trông thế nào?”
“Sáng ngời như hoa xuân, vằng vặc
như trăng thu.” sách vở hay miêu tả những cô gái đẹp như vậy thì phải.
Ai mà biết được, suốt hai năm nay nàng còn chả thấy bóng của đại thiếu
gia, mẫu thân cũng không thấy nhắc tới. Nhưng nếu các nam thanh nữ tú
giang hồ muốn nghe thì nàng cũng xin hầu chuyện dựa vào những gì mình đã nghe được từ gia nô suốt hai năm nay. Chỉ cần chủ đề họ nhắc tới không
có nàng thì nàng sẽ toàn tâm phối hợp.
“Sao dùng những từ ngữ trừu tượng thế.”
“Rạng rỡ, xinh tươi như hoa của mùa xuân, dịu dàng như trăng sáng của mùa thu.” Nói như vậy đã cụ thể hơn chưa?
“… Cô nương có thể nói chi tiết hơn không?”
“Trông giống bổn cô nương!” Nếu cứ giải thích mãi chắc chẳng xong được, nên nàng chốt hạ một câu.
Hình Hoan đã thành công, chiêu này rất hiệu nghiệm, mọi người im bặt, không
hỏi thêm nữa. Vậy là hứng thú tìm kiếm cô nương khiến đại thiếu gia họ
Triệu vốn phong lưu nổi danh phải thất tình trong truyền thuyết vụt tan
biến.
Những lúc im lặng như vậy, chỉ cần một người thì thầm một mình cũng nghe rõ rành rành.
“Ấy, kia chẳng phải là Triệu Vĩnh An sao? Không phải là hôm nay không được khỏe nên sai Hình Hoan đến đi cùng chúng ta sao?”
Câu nói nhẹ nhàng ấy khiến tất cả mọi người chú ý.
Hình Hoan cũng như mọi người đưa mắt nhìn theo hướng người đó chỉ.
Dáng người cao ráo thanh tú, chiếc áo bào buộc eo màu hoa xanh, giọng nói
tiếng cười toát lên vẻ đường hoàng đĩnh đạc một cách tự nhiên, cử chỉ
càng tỏ phong thái khác thường… Ngoài Triệu Vĩnh An ra, còn có thể là ai vào đây được nữa?
Gặp chàng trên phố thế này không khiến Hình Hoan ngạc nhiên, nhưng điều khiến nàng sững sờ là cô nương đi bên cạnh chàng.
“Sao nàng lại ở đây?” Dường như cùng lúc Triệu Vĩnh An nhìn thấy nàng, không hề có ý giấu giếm hay cảm giác ngại ngùng, đường hoàng dẫn cô nương kia tiến lên phía trước, thậm chí còn chau mày tỏ ý không hài lòng.
Cứ như thể sự xuất hiện của nàng đã phá tan một chuyện vui nào đó, có cảm
giác như vừa ngứa mắt vừa thừa thãi, điều đó khiến con tim Hình Hoan đau nhói. Nàng bất giác nhìn về phía cô nương kia.
Cô ta mặc chiếc
váy ống tay rộng, nền màu trắng ngà, phần thắt lưng tôn thêm phần eo
thon thả, thân váy thêu những bông hoa mẫu đơn nở rộ, vẻ đẹp của cô ta
sặc sỡ đến mức không ai dám nhìn trực diện.
Hình Hoan mím chặt
môi dưới cúi gầm mặt xuống nhìn đôi bàn chân mình, lí nhí trả lời:
“Thiếp[1] dẫn mọi người đi thăm kinh thành.”
[1] Cách xưng hô ngôi thứ nhất trong tiếng Trung xưng là wo, giống tiếng Anh, không phân biệt rõ ràng như trong tiếng Việt.
“Vậy sao? Vất vả quá nhỉ?”
“Phục vụ cho giang hồ là điều nên làm.” Hình Hoan che giấu tất cả những cảm
xúc của mình nhưng lại không giấu được ánh mắt nhìn lén cô nương kia.
“Nhị thiếu gia, điều này là nhị thiếu gia không đúng rồi. Chúng tôi lại cứ
nghĩ nhị thiếu gia không được khỏe nên mới sai a hoàn đến hầu hạ, hóa ra là bận rộn sánh đôi cùng mỹ nữ. Tuy đã là thiếu hiệp thì khó tránh khỏi chuyện phong lưu nhưng nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân xa nhau chưa được bao lâu, có vụng trộm thì cũng không nên vội vàng thế chứ.” Một
thiếu hiệp trẻ tuổi đứng ra cất tiếng hỏi.
“Nhị thiếu phu nhân?
Chàng thành thân khi nào vậy? Sao chưa thấy chàng nhắc đến chuyện này?”
Cô nương kia bỗng lên tiếng, vô cùng kinh ngạc.
Những lời nói
tưởng như vô thưởng vô phạt của thiếu hiệp trẻ tuổi kia khiến trái tim
Hình Hoan như thắt lại, từng chữ từng câu cứ như lưỡi dao sắc nhọn cứa
vào tâm can. Hóa ra, chàng vẫn luôn đứng cạnh những cô nương khác như
thể mình chưa hề thành thân. Vậy có nghĩa là chàng chấp nhận để nàng đến kinh thành cũng cũng là vì cô nương kia sao?
Vậy, rốt cuộc nàng là cái thá gì cơ chứ? Trong mắt chàng nàng thực sự chỉ là a hoàn gọi là đến đuổi thì đi sao?
Triệu Vĩnh An dành ngay cho nàng câu trả lời.
“Người không quan trọng không cần phải đề cập đến làm gì.” Chàng vội bào chữa đồng thời liếc nhìn Hình Hoan.
“Nhị thiếu gia, câu này nghe hơi quá. Trong giang hồ ai chả biết chuyện nhị
thiếu phu nhân là vợ danh chính ngôn thuận, sao lại nói là người không
quan trọng?” Trong đám người có kẻ lên tiếng.
“Ta đã viết thư từ hôn cho ả, nhưng ả cứ lỳ ra không chịu đi.” Vừa nói Triệu Vĩnh An cố ý lườm sang phía Hình Hoan.
“Thiếp…” Những uất ức trong lòng đang ào lên, khiến não nàng như nóng lên suýt nữa thì trào ra để biện minh cho chính mình.
“Câm miệng!” Triệu Vĩnh An hoàn toàn không cho nàng cơ hội, khẽ tiếng gằn
giọng làm cho nàng co rúm người lại như ve sầu mùa đông.
Lời
chàng vừa dứt, cô nương bên cạnh bỗng mắt sáng lên, động tác thanh thoát rút thanh kiếm ở thắt lưng, tạo dáng thách thức: “Ồ! Ta nhận ra các
ngươi rồi, du dân thất nghiệp lại tụ tập bất hợp pháp! Lần trước coi như các ngươi may vì có tên hòa thượng giả quấy nhiễu, hôm nay ta phải bắt
bằng được các ngươi đem đi giải quan.”
Những lời nói nghe quen quen làm Hình Hoan sực nhớ ra cô nương kia chính là bộ khoái hôm gặp tại Quần Anh lầu.
“Đồ hâm! Đi lại trong giang hồ gọi là phạm pháp sao?”
“Đúng vậy, lập đảng phái là phạm pháp.”
Cuộc tranh luận bất ngờ thu hút sự quan tâm chú ý của mọi người. Lúc này
Triệu Vĩnh An mới nhìn thẳng sang Hình Hoan, thấy nàng cứ lặng yên như
không hề tồn tại, một cơn giận vô cớ bỗng trào lên trong lòng chàng.
Chàng vụt giơ tay ra lôi nàng về một bên, nóng giận hỏi: “Ai cho phép
nàng đi theo bọn chúng?”
“Vì thiếp không tìm thấy chàng đâu nên
mới thay chàng đi cùng họ. Nếu chàng không thích thì thiếp về trước,
chàng đi chơi vui vẻ.”
“Đợi một lát…“ Lời chàng chưa nói xong,
Hình Hoan co chân chạy thẳng rồi vụt mất hút. Vĩnh An hằn học nhìn theo
cái bóng ấy, không còn chỗ nào để xả giận. Không thấy là chàng đang bận
sao? Sao nàng lại phá hỏng chuyện của chàng, khiến chàng lâm vào thế
tiến thoái lưỡng nan, vứt cho chàng đống phiền phức rồi chạy là sao?!