Đọc truyện Duyên Trời Định – Chương 2: Chân tướng dưới chiếc áo bông vải hoa
“Bần tăng pháp hiệu Ngộ Sắc!”
Y chắp tay, mặt hơi cúi
xuống, đôi môi mím nhẹ, giọng nói nhẹ như làn mây bay. Tuy chỉ là câu
nói giản đơn nhưng mang đến hơi thở thanh tao, như thể mang theo sự mê
hoặc, khiến những người xung quanh nhất loạt trở nên tĩnh lặng một cách
vô thức.
Nhưng, sự tĩnh lặng ấy không kéo dài được lâu. Nó đến bởi y mà kết thúc cũng tại y.
“Mọi người không tin sao? Đây là chứng nhận của tại hạ. Nếu biết chữ hãy thử nhìn mà xem, song bức ảnh ở trên đó không đẹp trai bằng tại hạ.” Đột
nhiên, Ngộ Sắc chợt cong môi cười đắc ý hả hê, và chẳng biết từ đâu y
lôi ra được một tập giấy, ở trên có dấu ấn quan rất rõ, “Nào nào, đừng
ngại, mọi người cùng tới xem đi!”
“Đại sư, hòa thượng… cũng có
giấy chứng nhận sao?” Nàng hiếu kỳ liếc mắt nhưng không nhìn rõ được,
rón rén giật giật chiếc áo cà sa màu xanh lên tiếng hỏi. Sự xuất hiện
của y khiến Hình Hoan bỗng quên đi mất cuộc huyên náo, tập trung toàn bộ sự chú ý vào những tờ “chứng nhận” đó.
Nghe thấy câu hỏi, Ngộ
Sắc lướt nhìn nàng một cái, lại vẫn dùng ánh mắt nặng nề ấy, “Ồ, hòa
thượng thông thường thì lấy đâu ra. Nhưng sư phụ nói, trông bộ dạng tại
hạ thế này, không ai tin là cao tăng đắc đạo nên phải có chứng nhận làm
bằng.”
“Thưa đại sư, cao tăng đắc đạo có thể không cần cạo trọc đầu được sao?”
“Không có loại dao cạo nào hợp với kiểu đầu của tại hạ nên tạm hoãn việc đó
lại!” Y nói rất thật và đưa tay giật lại những tấm chứng nhận, “Cô nương trông rất giống vị hôn thê đã qua đời của ta, xin hỏi cô nương còn câu
hỏi nào nữa không? Nếu không còn nữa, chúng ta có thể đi với nhau được
rồi!”
Hình Hoan đứng đơ người lắc lắc đầu.
“Đồ hòa
thượng rởm kia! Thật không ngờ ngươi dám tụ tập phi pháp với đám lưu
manh không nghề ngỗng này ư? Lần này thì ngươi đừng hòng thoát, mau cùng ta đi gặp quan phủ.”
Một giọng nói lanh lảnh từ trên cao rót xuống, đi cùng với nó là một đống mảnh ngói vỡ bay tứ tung.
Mọi người lại một lần nữa đồng loạt ngẩng đầu lên, trên nóc nhà tự dưng
xuất hiện một lỗ hổng, ánh sáng chói chang chiếu xuống. Chốc lát sau,
lớp gạch ngói rung chuyển, một cô nương mặc trang phục bộ khoái nhảy ra, nàng phủi phủi bụi khắp người, thổi phù phù vài cái rồi mới lấy lại
tinh thần. Nàng nắm chặt đao trong tay, xông thẳng tới phía người đàn
ông tự xưng là cao tăng đắc đạo.
“Cô nương, nàng rất giống vị
hôn thê đã qua đời của ta!” Ông chủ của tấm áo cà sa màu xanh lục vứt bỏ tư thế hiên ngang nhảy từ xà ngang nhà xuống khi nãy, thay vào đó vắt
chân lên cổ mà chạy, song vẫn không quên quay lại liếc mắt đưa tình và
buông lời mật ngọt.
“Đừng có lấy cái trò chỉ có đồ ngốc mới tin ấy mà lừa ta! Ta sẽ không tin nữa đâu!”
“Đừng, đừng có lại gần bần tăng, bần tăng có bệnh dịch, không sống được bao lâu nữa, ta không muốn lây cho nàng!”
Câu nói này thật hiệu nghiệm, vừa nói xong tất cả mọi người cùng đồng loạt lùi lại ba bước.
Chỉ có cô nương bộ khoái là vẫn cứ bám riết đuổi theo, “Cút, ngươi đã giở trò này rồi!”
“…Thì ra ta đã giở trò với nàng nhiều lần thế rồi sao? A di đà phật, tội lỗi tội lỗi!”
“Ngươi còn chạy nữa hả!”
…
Tiếng rượt đuổi dần mất đi trong Quần Anh lầu, chỉ còn lại lỗ hổng trên mái
nhà làm bằng chứng cho thấy việc vừa xảy ra không phải là ảo giác của
mọi người.
Vậy là tất cả mọi ánh mắt giễu cợt lại tập trung vào Hình Hoan.
Đây chính là cô ngốc tin vào lời của vị hòa thượng rởm!
“Cô nương này, đã phiêu bạt chốn giang hồ, nên học cách thông minh một chút!”
“Cô nương, nàng rất giống vị hôn thê đã qua đời của ta!”
“Ha, ha, ha…”
Những lời nhói tai, những tiếng cười chế giễu đâm vào tai Hình Hoan, nàng cố
cười gượng để đối phó, làm như không hề hay biết sự ác ý trong những lời nói đó. Nàng không chạy cũng chẳng bước chân đi, cứ đứng sững ở đó, cắn chặt môi dưới để cho người ta chê cười.
Nàng vốn đã quyết tâm ép mình bị điếc bị câm, đợi cho họ cười chán xong cũng sẽ tự bỏ đi.
Thật không ngờ, tên đầu sỏ gây nên trò cười này lại bất chợt quay lại.
“Thưa các vị, xin lỗi, bần tăng quên mất vị hôn thê!”
“Ôi! Ôi!” Hình Hoan chẳng hiểu gì, chỉ cảm thấy cổ tay mình nặng trịch, khi
định thần lại thì đã thấy bị kéo ra cạnh cửa sổ, nhìn xuống dưới, từ
trên cao này có thể thấy cảnh người đi lại nườm nượp ở bên dưới, “Làm…
làm… làm cái gì đấy? Định nhảy lầu sao? Đại… đại… đại sư ngài trấn tĩnh
lại chứ, đây là tầng 4 đấy, á á á…”
Nghe tiếng thất thanh hãi hùng cũng có thể đoán ra, vị đại sư đã dắt nàng nhảy xuống thật, nhảy mà chẳng do dự chút nào.
Tại Trầm Hương các ở ngoại ô, có một am ni cô ở nơi hẻo lánh, hương khói
không quá nghi ngút, nhưng hôm nay lại nhộn nhịp hơn mọi khi.
“Chậc chậc, vị hôn thê, nàng cởi xiêm y ra trông cũng rất mê hoặc lòng người.”
Đúng vậy, tiếng nói dung tục ấy đích thị phát ra từ phòng khách của Trầm Hương các.
Chí ít thì với Ngộ Sắc, khung cảnh hiện ra trước mắt lúc này có thể hình
dung là “xinh xắn đáng yêu”. Không còn chiếc áo bông vải hoa đỏ, cái cơ
thể khiến người ta nhầm tưởng là béo mập đó cũng mất đi, thực tế là,
thậm chí nàng trông còn hơi gầy nữa. Cỡ áo quần trong am vốn không rộng
lắm thế mà mặc lên người nàng còn thấy rộng. Dù đai thắt lưng được nàng
buộc thật chặt nhưng vạt áo phía trước vẫn hơi thùng, xương đòn nhô hẳn
ra, thấp thoáng vẫn có thể thấy làn da trắng mịn như mỡ dê.
Mái
tóc vốn lòa xòa được thả ra, đen mướt như một dòng thác xõa trên bờ vai. Khuôn mặt ấy, hơi tròn trịa, toát lên sự đáng yêu, các đường nét không
sắc sảo nhưng rất thanh tú. Dù nhìn thế nào đi nữa cũng không hề giống
người con gái được cứu khi nãy tại Quần Anh lầu.
Ánh mắt hau háu của Ngộ Sắc khiến Hình Hoan không thèm nhìn y. Nàng chỉ lo nếu có liếc
nhìn y thì có lẽ không kiềm chế được bản thân mà giết chết vị “cao
tăng”.
“Thê thảm quá, vị nữ thí chủ này đắc tội với ai chăng? Mà sao bị thương khắp người thế này?” Vị sư thái xem xét tình hình thương
tích của Hình Hoan suốt từ nãy giờ chợt lên tiếng.
“Không biết ạ, bần tăng nhặt được cô ấy đấy!” Y trả lời mà không hề chớp mắt.
“…” Hình Hoan không chịu nổi nữa, nàng quay ngoắt đầu, trợn tròn mắt trừng
trừng lườm y, “Đại sư, chẳng phải chính ngài kéo tôi nhảy lầu nên mới bị ngã sao? Ngài nói ngài là cao tăng đắc đạo, khinh công cái thế, đừng
nói là từ tầng 4, cho dù có nhảy từ tháp bảy tầng cũng đảm bảo tôi chẳng bị hề hấn gì?”
“Thí chủ, sao trước chốn thanh tịnh của phật môn lại thốt lên những lời dối trá như vậy? Rõ ràng là chúng ta mới gặp
nhau lần đầu, bần tăng đã có lòng tốt ra tay giúp đỡ.” Vừa nói y vừa
vung chiếc áo cà sa rườm rà, không kiêng kị gì ngồi lên thành giường áp
sát vào nàng, một tay liền rút tràng hạt, mặt trầm ngâm lật từng hạt.
Trong làn tóc của y có hương bạch đàn, lại gần một chút là nó xộc vào hơi thở của Hình Hoan, quấy rầy những suy nghĩ trong nàng, khiến nàng không thể tư duy bình thường được. Nàng như bị giật mình, ngồi dịch sang một bên, giữ khoảng cách an toàn với y, “Rốt cuộc ai là kẻ nói lời dối trá? Lẽ
nào ngài vẫn muốn nói là tôi bị ngã thành ra ngốc nghếch nên đã nghĩ
thêm ra những ký ức thừa thãi?”
“Thường người ta ngã thì mất trí nhớ, còn thí chủ thì lại có thể thừa thêm cả trí nhớ, xem ra nữ thí chủ rất có tuệ căn, thí chủ thử suy nghĩ đến việc xuất gia xem sao?”
“Ngươi…” Y đã thành công! Dù là lần đầu tiên bị Vĩnh An viết thư từ hôn, nàng
cũng không bị tức đến mức líu lưỡi như thế, nhưng tên hòa thượng giả này đã làm được điều đó.
“Ngồi lên cái ghế kia! Nam nữ thụ thụ bất thân!”
“Ghế cứng quá, khó chịu!”
Đừng nghĩ rằng ngươi có chứng chỉ hòa thượng mà ta không dám cho mi một trận! Ngươi có tin là ta sẽ thay phật tổ xử lý ngươi.
Những lời bực tức ấy suýt nữa thì phát ra từ miệng Hình Hoan, nhưng khi bắt
được nhìn ánh mắt cợt nhả của y nàng cố nuốt chúng lại, kìm nén cơn
giận, tự dặn mình không được mất tự chủ. Để đối phó với loại người này,
phải lấy độc trị độc, đã chơi thì chơi độc luôn.
“Hu hu! Sư thái đừng lo, không phải chữa vết thương cho tiểu nữ đâu, dù gì thì tiểu nữ
cũng không muốn sống nữa. Chuyện đã đến nước này, tiểu nữ cũng chẳng
thiết nữa, xin nói thật với sư thái. Tiểu nữ mệnh khổ, mới năm tuổi đã
mất phụ thân, mẫu thân ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng tiểu nữ lên người
với hy vọng tiểu nữ sẽ đỡ đần lúc về già. Nào ngờ tiểu nữ bị tên quan
cướp đi, mẫu thân do ngăn cản chúng nên bị đánh đập dã man. Khó khăn lắm tiểu nữ mới thoát ra được, suốt quãng đường chạy trốn bị chúng truy
sát, đến kinh thành thì gặp được đại sư… Hu hu, vốn tưởng thế là được
cứu thoát, ai ngờ, ai ngờ… Thói đời đen bạc, hắn hắn hắn, hắn dám làm
chuyện đó với tiểu nữ… Tiểu nữ phản kháng lại, hắn liền đánh tiểu nữ…
đừng ngăn cản tiểu nữ, tiểu nữ còn mặt mũi nào sống ở trên đời…”
“Này, này, này! Cô nương thật là lấy oán trả ân! Ai đã giúp cô nương giải
vây? Chẳng qua khinh công của tại hạ đôi khi bị mất hiệu lực, mới khiến
cô nương bị thương, cô nương cũng ác thật đấy!” Đây là lần đầu tiên
trong đời Ngộ Sắc nhìn nhầm người, vốn tưởng nàng chỉ là một cô nương
chỉ biết phục tùng, bị trói buộc bởi những lễ tục. Sự chuyển biến ấy
khiến y không kịp trở tay, thậm chí quên rằng cần phải bình tĩnh mà ứng
phó.
Hình Hoan coi như không nghe thấy những lời biện bạch của
y, chỉ cố ôm lấy sư thái mà khóc than, “Tiểu nữ còn mặt mũi nào để mà
phụng dưỡng mẫu thân. Sư thái, làm ơn hãy ban cho con khăn trắng để con
kết liễu cuộc đời bi thương này.”
“Đồ đàn bà thối tha, ngươi…”
“Thôi đủ rồi, nữ thí chủ, bần ni tin nữ thí chủ, không cô nương nào có thể
đem sự trinh tiết của mình ra mà đùa cợt được. Nữ thí chủ cần phải dũng
cảm mà tiếp tục sống, đừng nghĩ quẩn thế. Nếu không còn nơi nào để đi
thì Trầm Hương các này nguyện giữ thí chủ ở lại. Phật tổ sẽ không ghét
bỏ gì thí chủ. Thí chủ, hãy trông coi tên súc sinh này, bần ni sẽ đi tìm người đến cho hắn một bài học nhớ đời!” Vị sư thái vốn hiền từ phúc hậu bỗng thay đổi hẳn, lời lẽ đầy chính nghĩa như cắt đứt đôi lời của Ngộ
Sắc, sư thái hất tay áo rồi chạy đi tìm người thật.
Bóng sư thái đầy chính nghĩa vừa đi khỏi, Hình Hoan liền thôi thút thít, lấy tay
vuốt lại mái tóc bị rối, miệng nhếch mép cười đầy vẻ khiêu chiến, rướn
mày nhìn Ngộ Sắc – kẻ đang trợn mắt nhìn nàng, “Nhìn cái gì mà nhìn, đại sư chưa từng nghe người ta nói là “độc nhất lòng dạ đàn bà” sao?”
“Đã từng nghe qua rồi, nhưng chưa từng chứng kiến.” Thoắt cái, mặt y như
dãn ra, miệng nhếch mép cười bí hiểm. Y quay người lại, mặt gần như áp
sát mặt nàng với vẻ mặt ám muội, “Không biết thí chủ có từng chứng kiến
tận mắt cảnh “không độc không phải trượng phu” chưa?”
“Ngươi
muốn làm gì?…” Hình Hoan chợt thấy bầu không khí có gì đó không ổn, thấy y cứ càng ngày càng sán lại gần, tim Hình Hoan cũng đập nhanh hơn, cố ý lùi lại phía sau, lùi đến khi áp sát vào tường.
Nàng muốn đứng
dậy định chạy về hướng khác. Không ngờ, y như biết trước được ý định của nàng, tay chống lên tường, chặn đường chạy của nàng. Ngón tay thon dài
của y ung dung gõ gõ lên tường, rồi y cười đắc ý, tận hưởng sự sợ hãi
của nàng, “Nếu thí chủ đã nói tại hạ làm chuyện đó với thí chủ mà ta lại không để thí chủ lĩnh hội được chút ý vị của thời khắc đêm xuân thì
chẳng phải là đã phụ lòng ý đẹp của thí chủ rồi sao?”
“Không, không sao, ta không sợ bị phụ lòng!” Ai thèm làm chuyện đó với hòa thượng cơ chứ?
“Làm thế sao được, bần tăng sợ nhất là làm phụ lòng phái đẹp!” Y nói rất
nhẹ, giọng líu ríu, giống như đang trêu ghẹo, khiến hơi thở nàng dồn
dập. Khi nàng nín thở, bỗng y quay mặt sang một bên, đầu mũi chạm nhẹ
lên mi mắt của nàng.
Môi của y sắp chạm vào môi của nàng. Hình
Hoan nhắm nghiền mắt, định hét lên kêu cứu, bỗng, áp lực vừa đè lên
trước mắt không còn nữa, thay vào đó là một cái ôm ấm áp. Hình Hoan ngửi thấy mùi bạch đàn rất nồng.
Hình Hoan mở mắt ra, thấy trên mình vốn chỉ có chiếc áo ni cô mỏng manh nay có thêm chiếc áo cà sa màu xanh lục. “Hình như nàng rất sợ lạnh, đừng để bị cảm!” Y đứng dậy, chỉnh sửa lại chiếc áo màu hồng nhạt, đồng thời giải thích cho hành động của
mình.
Trước lời nói đầy quan tâm ấy, cổ họng Hình Hoan chợt
nghẹn lại. Đúng vậy, nàng sợ lạnh, rất sợ lạnh, dù giờ đang là giữa mùa
hè, thế nên nàng mới mặc chiếc áo bông vải hoa chẳng đẹp đẽ gì để chống
lạnh. Nhưng chi tiết mà ngay cả vị tướng công chung sống với nàng hai
năm trời cũng không để ý đến đã được tên hòa thượng giả vừa mới gặp nói
ra, chả trách khiến cho trái tim nàng run rẩy.
“Vị hôn thê, ta
đang vội, khi nào có thời gian để hưởng đêm xuân sau nhé!” Y bước những
bước dài đi đến bên cửa sổ, quay đầu lại với nụ cười trên môi và nói với nàng.
Chớp mắt, trong phòng chỉ còn lại Hình Hoan.
Nếu
trên mình không có tấm áo cà sa độc đáo và cả những vết thương đau trên
mình, có lẽ nàng đã nghĩ rằng “cao tăng đắc đạo” chỉ là tưởng tượng hư
vô.