Duyên Tới Là Lang Quân

Chương 23: Gặp Lại Thanh Trạc


Đọc truyện Duyên Tới Là Lang Quân FULL – Chương 23: Gặp Lại Thanh Trạc


https://ichapt.sstruyen.vn/public/images/storyimg/20210510/duyen-toi-la-lang-quan-23-0.jpg
Chương 23: Gặp lại Thanh Trạc.
Sao lại là nàng?!
Tâm tình vui sướng vừa mới xem múa trong nháy mắt biến thành kinh sợ.

Tư Đồ Ngu xiết chặt cái ly, trong lòng có loại dự cảm không tốt.

Nhưng mà nói đi nói lại, trên Bàn Đào hội, Công chúa hiến vũ, đây là lần đầu a.

Lần này sao lại đổi chương trình, vũ sư ngự dụng đâu? Tư Đồ Ngu cau mày, chợt nghe chỗ ngồi cách đó không xa có người nói: “Ai nha, vốn tưởng có thể chứng kiến Mẫn Lan Tiên tử nhảy múa, không nghĩ đến Tiên tử không thể đến bữa tiệc a.”, “Vì sao không thể đến bữa tiệc?” Tư Đồ Ngu cấp tốc tiếp lời nói.

“Ta nghe nói vì Mẫn Lan Tiên tử trước đó không lâu luyện vũ ngã bị thương.” Người bên kia trả lời.

“Ngã bị thương? Vậy có nghiêm trọng lắm không?” Tư Đồ Ngu vội vàng hỏi hắn, trong lòng âm thầm ảo não.

Ngày thường không quan tâm đến chuyện tình Tiên giới, ngay cả biểu muội mình xảy ra chuyện cũng không biết, ôi, người thích khiêu vũ như vậy lại không thể bày ra kỹ thuật nhảy ở yến hội long trọng, phải có bao nhiêu khổ sở a.

Người bên kia dường như nhìn ra sự lo lắng của nàng, liền lên tiếng an ủi: “Tiên Quân đừng lo, Mẫn Lan Tiên tử chỉ bị ngoại thương, nghỉ ngơi một hai tháng là có thể trở lại sân khấu.”
“Nếu lo lắng, một lát nữa liền đi thăm đi.” Mộ Dung Ly Túc bên cạnh nhẹ giọng nói, ánh mắt vẫn nhìn vân đài.

Lúc này bốn phía lại vang lên từng trận thán phục.

Tiên nhân giáp: “Tử y mỹ nhân múa dẫn đầu là Thanh Trạc Công Chúa sao?”
Tiên nhân ất: “Ơ, Công chúa tự mình hiến vũ, lần này thật may mắn có thể chứng kiến phong thái nữ nhi Thần Đế.”
Tiên nhân bính: “Ta vẫn thích Mẫn Lan Tiên Tử hơn, có điều, Công chúa múa cũng không tệ.

Thật đẹp a.”
Tiên nhân đinh: “Thanh Trạc Công chúa a, ta nghe nói nàng thích tiểu thư nhà Chấn Nam Thần Quân – Tư Đồ Ngu đó!”
Tiên nhân giáp: “Không phải chứ? Ta nghe nói là Tư Đồ Ngu thích Công chúa, còn nhìn lén nàng tắm rửa.”
….!
Mặt của Tư Đồ Ngu tối sầm, ngồi nghiêm chỉnh.

Mộ Dung Ly Túc khóe mắt dư quang thoáng nhìn thấy nàng dáng vẻ tức giận, nhếch miệng: “Bọn họ không có ác ý, tùy ý tâm sự thôi, đại nhân dường như vẫn còn so đo người ta ngôn luận, vũ này nhảy rất trọn vẹn, ừ Thanh Trạc Công chúa kỹ thuật nhảy thật tuyệt diệu.”
Hồ ly nàng, quá ghê tởm, rõ ràng trong lòng cười trộm! Tư Đồ Ngu bĩu môi, cũng ngẩng đầu nhìn vân đài.

Bên trên vân đài, hoa rơi như mưa, sương trắng lợn lờ.

Thanh Trạc chân ngọc nhẹ nhàng, phi thân nhảy lên, xoay tròn, phất tay áo, động tác liền mạch.

Tay áo dài cuốn lên tầng tầng cánh hoa hồng phấn, Tử Y Tiên Tử eo nhỏ nhắn linh động, làn váy theo động tác xoay tròn vẽ ra độ cong lưu loát, xán lạn tươi đẹp, tựa như đóa hoa nô đùa cùng bươm bướm, lại tựa như tử liên ( sen tím) xinh đẹp, thanh nhã chập chờn trong gió.

Quả thật, cực kỳ xinh đẹp.

Dưới đáy lòng than thở, Tư Đồ Ngu nhớ đến những văn nhân ở nhân gian xem vũ thường nói, không khỏi lẩm bẩm lên tiếng: “Vũ thế tùy phong tán phục thu, ca thanh tự khánh vận hoàn u.


Thiên hồi phó tiết điền từ xử, kiều nhãn như ba nhập tấn lưu.” ( thế vũ theo gió phất phơ, tiếng ca tựa như âm thanh đàn cổ thăm thẳm.

Mắt kiều như sóng nước lưu chuyển).

Thanh Trạc thong dong múa, hình thư ý rộng ( dáng điệu chậm rãi, ý nghĩa sâu xa).

Nhạc khúc chậm rãi, dáng người của nàng cũng mềm mại, nhẹ nhàng theo, nhanh nhẹn như chim trã ( bói cá) trên đám hoa lan, uyển chuyển như du long bơi lội.

Mái tóc dài phất phơ trong gió, nửa che khuất khóe mắt đuôi mày, nụ cười như có như không.

Tư Đồ Ngu ngơ ngác, là cảm giác sai sao, làm sao lại thấy Công chúa này đang cười với nàng chứ?! Mà Bạch y mỹ nhân ngồi bên cạnh nàng lại đăm chiêu.

Thanh Trạc tầm mắt tìm đến Tư Đồ Ngu, đáy mắt ý cười rõ ràng như vậy, cũng chỉ có tên ngốc như nàng không phát hiện, uổng nàng ấy trong ngày thường tự cho là phong lưu, quả nhiên người ngoài rõ ràng, người trong cuộc u mê sao? Ánh mắt Mộ Dung Ly Túc lưu chuyển, cùng tầm mắt Thanh Trạc trong hư không giao nhau, lập tức sản sinh một loại cảm xúc kỳ dị, đối lập không rõ, trong nháy mắt chạm nhau sinh ra lửa.

Tử y mỹ nhân mỉm cười, trong con ngươi lộ ra khiêu khích khó nhận ra, rồi liền quay người giương tay áo, dời tầm mắt.

Mày phượng của Bạch y mỹ nhân khẽ nheo, như cười như không.

Dường như có một cỗ khí tràng cường đại áp bức khiến hô hấp khó khăn, Tư Đồ Ngu giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác hoảng hốt đáng sợ này, có điều cái cảm giác này…!rất quen thuộc a.

Gò má nhìn về phía bên cạnh, Mộ Dung Ly Túc cũng vừa vặn nghiêng thân đến, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Xem ra, Thanh Trạc Công chúa đối với ngươi nhớ mãi không quên a.” Ngữ khí có chút chế nhạo, biểu hiện cao thâm khó dò.

Đột nhiên hiếm khi hai người gần nhau như vậy, sợi tóc như cùng quấn lấy nhau, Tư Đồ Ngu bị cổ áo trắng nõn như tuyết ẩn ẩn tỏa ra mùi hoa lan làm suy nghĩ lung tung, không nói nên lời.

Chỉ là trạng thái của Tiên Quân đại nhân thật quá dễ khiến người ta hiểu lầm, Bạch y mỹ nhân thấy nàng lộ ra vẻ mặt mê gái, ý cười khóe miệng thoáng chốc biến mất, phất tay áo rời đi, ngồi lại vị trí của mình cầm ly rượu chậm rãi uống, không thèm liếc nàng một cái.

Nhất thời Tư Đồ Ngu cảm thấy quanh thân không khí lạnh lẽo thêm vài phần.

Lúc này trên vân đài vũ nhạc đã tới hồi kết, cuối cùng, tay áo dài vẽ một độ cong hoàn mỹ trên không trung, khúc nhạc ngừng lại.

Bên trong những lời ca tụng, Tử Y Tiên Tử ngoái đầu nhìn lại nở nụ cười, nhưng chân chân thật thật hướng về phía Tư Đồ Ngu.

Không ít người nhận ra Tư Đồ Ngu cũng nghe qua sự kiện Tiên sơn năm đó, hai mắt tỏa sáng, quả thật so với vừa nãy xem vũ tinh thần còn lên gấp trăm lần.

Trong lòng Tư Đồ Ngu hồi hộp, thật muốn kéo ống tay áo rộng lớn thuần trắng của Mộ Dung Ly Túc che mình lại, nhưng lại bị hàn khí làm không dám đến gần.

Sau đó, trong bữa tiệc lại ăn uống linh đình.

Trên vân đài ca múa mừng cảnh thái bình.

Nhưng Tư Đồ Ngu như đứng đống lửa ngồi đống than.

Nàng mẩn cảm tiếp thu được ánh mắt ám muội mạnh yếu ở khắp nơi hướng đến.

Trong đó nơi mãnh liệt nhất, ừ, nếu không lầm thì đến từ tầng cao nhất, chỗ ngồi của phụ mẫu nàng.


Trong đầu Tư Đồ Ngu lập tức hiện ra nụ cười gian của mẫu thân đại nhân, cùng với hình tượng hiền thục, đoan trang ngày thường vô cùng không phù hợp.

Ôi, Nhân Duyên Tiên Quân ở đáy lòng rơi lệ, đều do Công chúa kia gây họa a…!
“Không phải muốn đi thăm biểu muội sao?!” Chính vào thời khắc quẩn bách này, Mộ Dung Ly Túc đột nhiên lên tiếng.

Âm thanh lành lạnh, vẫn không nhìn nàng.

Trong nháy mắt Tư Đồ Ngu phúc chí tâm linh*, cười híp mắt nhìn Bạch y mỹ nhân bên cạnh, “Ly Túc, ngươi đi cùng ta sao?” Mỹ nhân không nhìn ánh mắt nóng bỏng của nàng, tiếp tục chậm rãi đổ chất lỏng trong suốt, hương thuần vào ly rượu trước mặt.

“Ta sẽ không đi với ngươi, hai người đều rời chỗ không tốt, ngươi chỉ cần trở về trước khi tan tiệc là được rồi.

Nhớ kỹ, không được gây sự, càng không được…!trêu chọc người khác.” Mộ Dung Ly Túc thờ ơ nói, nói đến câu cuối có ý như nhắc nhở, ừ, có lẽ còn có một chút tâm tình giấu giếm trong đó, chỉ là giờ khắc này Tiên Quân đại nhân bị tầm mắt mọi người xuyên thân nên không cách nào lĩnh hội, đáp ứng rồi như một làn khói biến mất không thấy bóng.

( * ) Phúc chí tâm linh: phúc ở đây có nghĩa là hạnh vận, ý câu là khi vận khí đến thì tự nhiên tâm tư cũng mẫn tiệp linh động ra.

“Mộ Dung Tiên Tử, Hạo Trạch Tiên Quân nàng đi đâu a? Tìm người sao?” Tư Đồ Ngu đi, lập tức có người đến hỏi.

“Phải đi tìm người, nhưng tìm ai, cũng không rõ.” Mộ Dung Ly Túc nhàn nhạt trả lời, độ cong khóe miệng ý tứ sâu xa.

Những tiên nam ở gần đó…!đối với nàng ái mộ đã lâu một thoáng mê mắt.
✂━━━━━━
Quỳnh lâu ngọc vũ ( lầu quỳnh điện ngọc), bách chuyển thiên hồi ( quanh co lòng vòng).

Tiên đồng dẫn đường mang Tư Đồ Ngu xuyên qua tầng tầng vách tường, đi qua tầng tầng đài các.

Rốt cuộc đi đến một toàn điện ngói vàng tường đỏ rồi dừng lại.

“Tiên Quân, Mẫn Lan Tiên tử ở bên trong.” Tiên đồng khom người nói với Tư Đồ Ngu.

“Làm phiền rồi.” Tư Đồ Ngu mỉm cười, tiên đồng này vừa vặn chính là tiên đồng dẫn các nàng đến bàn tiệc, bộ dáng thanh tú mềm mại, thật khiến người yêu thích.

Tiên đồng thấy nàng như vậy, trên mặt không tự chủ được lộ ra ý cười ngượng ngùng, rồi lại khom người với nàng, sau đó bước nhanh đi.

“A, thật sự là đáng yêu a.” Rất muốn, ôm về nhà nuôi a…!Tư Đồ Ngu nhìn một chút hướng tiên đồng ly khai, cảm thán lắc đầu một cái, hơi sửa lại quần áo một chút rồi bước vào trong điện.

Xuyên qua tiền điện, bước chân vội vàng cũng không khỏi chậm lại.

Trong vườn tràn ngập hoa hải đường.

Trong mây mù mông lung, đầu cành trăm hoa nửa nở nửa thưa thớt,.

Lay động theo gió, vài cánh hoa theo gió rơi bên cửa sổ đang mở.


“Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi.

Tâm duyệt quân hề quân bất tri *.” Trên giường chạm trổ hoa văn ngọc lưu ly, có một nữ tử mặc áo ngủ màu trắng có thêu hoa mẫu đơn ngồi dựa vào thành giường, cầm một quyển tập thơ.

Ngón tay ngọc thon dài chạm đến một hàng chữ trên sách, lẩm bẩm nói.

Bỗng nhiên một cánh hoa bay xuống trang sách, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.

Nữ tử nhẹ nhàng cầm cánh hoa lên, để sát vào mũi ngửi, dung nhan ôn nhu, dịu dàng nổi lên ý cười.

Nhìn lại về phía cửa sổ.

Bên trong phồn hoa có một người đang đứng nhìn sang, ánh mắt chạm nhau, một khuôn mặt mỉm cười, một khuôn mặt ngơ ngác không nói gì.
https://ichapt.sstruyen.vn/public/images/storyimg/20210510/duyen-toi-la-lang-quan-23-1.jpg
– ——————–
( * ) Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi.

Tâm duyệt quân hề quân bất tri: Núi có cây, cây có cành.

Lòng ta có người, người nào có hay.

Trích từ bài thơ Việt Nhân Ca, có cuối chương.
– ——————–
Vạt áo màu xanh nhạt của Tư Đồ Ngu quét qua hoa rụng ngổn ngang trong gió, đẩy cửa gỗ điêu khắc ra, đến gần Tiên tử như vẫn còn đang trong mộng.

“Lan nhi.” Tư Đồ Ngu ôn nhu gọi nàng, khóe miệng nhếch lên.

Đi đến bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, “Lan nhi biểu muội, ta nghe nói trước đó ngươi bị thương, hiện tại sao rồi, vết thương có nặng không?”
Mẫn Lan phục hồi tinh thần, nhìn thấy Tư Đồ Ngu rõ ràng ngồi trước mặt mình, mà không phải là trong mộng, trên mặt rốt cuộc cũng nở nụ cười, lời nói ra lại đầy u oán: “Tư Đồ, ngươi làm sao lại đến?”,”Ai nha, lúc này không phải nên khóc lóc nhào vào lòng biểu tỷ ta đây kể rõ oan ức sao, có phải là Lan nhi biểu muội không đây?” Tư Đồ Ngu đưa tay chọt chọt gương mặt nàng, cười xấu xa.

“Ngươi nghĩ hay!” Mẫn Lan vỗ móng vuốt không an phận của Tư Đồ Ngu, giả vờ tức giận nói: “Còn có, chỉ cho phép ngươi gọi ta là Lan nhi, không được thêm hai chữ biểu muội vào.” Vốn khuôn mặt dịu dàng lộ ra vẻ tức giận, rất là trẻ con.

Hai mắt Tư Đồ Ngu nhất thời tỏa sáng, cảm thấy dáng vẻ của nàng như vậy thật đáng yêu, “Tại sao không gọi biểu muội? Ngươi vốn là vậy a.”
“Bởi vì…!Ngươi, ngươi căn bản cũng không giống biểu tỷ ra.

Mới không muốn xem ngươi là trưởng bối…” Mẫn Lan quay đầu qua một bên, dáng vẻ có mấy phần khó chịu, âm thanh càng nói càng nhỏ, sau cùng Tư Đồ Ngu còn phát hiện trên mặt nàng có đóa hồng hồng.

Chậc chậc, Lan nhi biểu muội cũng thật dễ đỏ mặt.

Độ cong khóe miệng Tư Đồ Ngu càng rộng, còn muốn trêu ghẹo một phen, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, nhìn thấy một chiếc giày thêu phượng bằng tơ vàng theo làn váy màu hồng phấn bước vào cửa.

Trong lòng Tư Đồ Ngu bỗng nhiên căng thẳng, nụ cười cứng ở trên mặt, người ngoài cửa đã bước vào, dung nhan xinh đẹp, yểu điệu thanh linh ( trong trẻo, linh hoạt).

Ôi, quả nhiên là ngươi a, Thanh Trạc Công chúa.

Tư Đồ Ngu vò vò mặt cười cứng ngắc, không tiếng động than thở.

Thanh Trạc nhìn nàng, lúm đồng tiền như hoa.

“A? Thì ra là Hạo Trạch Tiên Quân ở đây a.”
A, quả nhiên ở đây, sắc lang.
✂━━━━━━
Tư Đồ Ngu: ヾ(゜д゜)ノ—- Hu hu, Ly Túc mau tới cứu ta!

Mộ Dung Ly Túc: [ mắt lạnh ( ⇀ ‸ ↼) ] Đáng đời.

Tư Đồ Ngu: ( ゚д゚) Ta, ta chưa từng làm gì a.

Mộ Dung Ly Túc: (─‿─) Nếu như chưa từng làm gì, Thanh Trạc Công chúa cũng sẽ không làm khó dễ ngươi.

Thanh Trạc: [ chỉ vào Tư Đồ Ngu, khóc lóc kể lể (;︵;) ] Con sắc lang này từng nắm tay ta, sờ ngực ta, còn nhìn thấy ta lõa thể…!
Mộ Dung Ly Túc: [ trong mắt hàn quang hiện ra, trầm giọng (; ・д・)] Xem ra không cần ta nhúng tay, Công chúa, xin ngươi cứ thoải mái…!
Tư Đồ Ngu: ⊙﹏⊙Oa, Lan nhi, Hương Hương, Cẩn nhi…!Mau tới cứu ta!
– —————————-
( *) Bài thơ Việt Nhân Ca:
Kim tịch hà tịch hề?
Khiên chu trung lưu,
Kim nhật hà nhật hề?
Đắc dữ vương tử đồng chu.

Mông tu bị hảo hề,
Bất tý cấu sỉ.

Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề,
Đắc tri vương tử.

Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi,
Tâm duyệt quân hề quân bất tri.
– —————————-
Dịch nghĩa:
Đêm nay là đêm nào?
Đưa thuyền trôi giữa dòng.

Hôm nay là hôm nào?
Được cùng vương tử trên thuyền.

Thật lấy làm xấu hổ,
(Vương tử) không trách mắng thiếp (vì thân phận).

Trong lòng thấy phiền muộn không dứt,
Được biết vương tử.

Núi có cây, cây có cành,
Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay.
– —————————-
Đây là một bài ca dao lưu truyền ở nước Sở thời Xuân Thu.

Theo Thuyết uyển, thiên Thiện thuyết, em cùng mẹ của Sở vương là Ngạc quân tử du thuyền trên sông, cô gái người nước Việt chèo thuyền hát một bài ca biểu thị lòng mến mộ ông.

Bài thơ được cô lái thuyền hát bằng tiếng Việt, nhưng ông dù không hiểu tiếng Việt mà nghe lời hát lấy làm yêu thích, nhờ người dịch sang tiếng Sở, chính là bài ca ở đây.

Ngạc quân tử hiểu được càng vui mừng cởi áo gấm khoác lên người cô gái.

Từ đó Việt Nhân Ca trở thành bài hát để các nữ tử thổ lộ lòng mình.

( *) Việt: là một chư hầu nhà Chu thời Xuân Thu và Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.