Duyên Tới Là Lang Quân

Chương 22: Bàn Đào Yến


Đọc truyện Duyên Tới Là Lang Quân FULL – Chương 22: Bàn Đào Yến


https://ichapt.sstruyen.vn/public/images/storyimg/20210510/duyen-toi-la-lang-quan-22-0.jpg
Chương 22: Bàn Đào yến.

Thiên giới, đã lâu chưa từng náo nhiệt như vậy.

Bàn Đào thịnh yến, năm trăm năm cử hành một lần, đêm trước yến hội, Nguyệt Lão kiểm nhận Hảo hợp quả của Nhân Duyên Ty các nơi tiến công, rồi dâng lên cho Thần Đế, Thần Đế lấy thêm một phần ở lúc mở tiệc Bàn Đào sẽ chiêu đại chúng tiên.

Cho nên, dù nói là Bàn Đào hội nhưng thật ra hoa quả mọi người ăn nhiều nhất vẫn là Hảo Hợp quả.

Tư Đồ Ngu ghim một khối Hảo Hợp quả đã cắt gọt trên mâm bạch ngọc trước mặt, thịt quả màu tím nhạt, chỉ cần cắn nhẹ sẽ tràn ra chất lỏng ngọt ngào, lan tỏa khắp miệng.

Tư Đồ Ngu chậm rãi nhai, đột nhiên cảm thấy rất vô vị.

Nên biết là bên trong nhà kho riêng trong phủ của nàng cất chứa cũng có mấy trăm quả, tùy tùy tiện tiện là có thể ăn được.

Bây giờ lại ngàn dặm xa xôi chạy đến thiên giới, ăn thứ mà mỗi ngày ở nhà đều có thể ăn được a! Ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, phát hiện mấy vị đồng liêu cai quản Nhân Duyên ở trước bàn tiệc cũng lộ ra biểu tình tương tự, Tư Đồ Ngu lắc đầu.

Chậc chậc, các Nhân Duyên Ty tham gia Bàn Đào hội, quả nhiên lòng đều đau xót a.

“Đại nhân, cái này ăn không ngon sao?” Bạch Y mỹ nhân ngồi chung bàn nhàn nhạt lên tiếng.

Thanh âm trong trẻo lạnh vang lên, lúc này tiếng sáo cùng với tiếng đánh đàn ngâm xướng của Bích y tiên tử vang vọng khắp nơi, dường như bên trong trăm hoa rơi xuống một phiến tuyết, đặc biệt sáng tỏ động lòng người.

“Cho dù ngon, ăn nhiều cũng sẽ ngán.” Tư Đồ Ngu uể oải buông đũa, đang định lấy bầu rượu, không ngờ một bóng đen đột nhiên áp tới, trong nháy mắt bắt lấy tay nàng.

Sau đó Tư Đồ Ngu bị kéo vào bên trong một cái ôm mềm mại thơm ngát.

Hết thảy phát sinh quá nhanh, quá đột ngột, cho nên biểu tình trên mặt nàng còn chưa kịp biến hóa, thì nghe thấy đỉnh đầu truyền đến một tiếng kêu gào thê lương: “Hài nhi của ta!”
Trong chớp mắt này, Tư Đồ Ngu cảm thấy nhìn già đi nhiều.

Nỗ lực dời đầu từ hai luồng mềm mại kia một chút, lành lạnh mở miệng: “Mẫu thân đại nhân, khuê nữ ngươi ở đây.”

Không sai, đang ôm chặt suýt đem Tư Đồ Ngu nàng ngộp chết trong ngực là mẫu thân nàng, Bách Hoa tiên tử – Hoa Nhan, mọi người thường gọi là Hoa phu nhân.

Hoa Nhan cùng phu quân của mình sớm đã ngồi vào chỗ, vẫn luôn hướng mấy ghế phía dưới quan sát, lúc này Tư Đồ Ngu cùng Mộ Dung Ly Túc được tiên đồng dẫn đường đi đến chỗ ngồi, nàng liền nhanh mắt nhìn thấy.

Ghế ngồi yến hội hình vòng tròn, cách năm thước là một bàn.

Đoàn ghế hình vòng tròn có hơn mười tầng, từ dưới càng mở rộng lên phía trên, tầng dưới cùng bao quanh thành vòng ở giữa là một cái vân đài to lớn, lúc này yến hội còn chưa bắt đầu, rất nhiều Bích y tiên tử ở trên đàn thổi nhạc đàn hát, tiên thần các nơi lục đục ngồi vào vị trí.

Hoa Nhan lôi kéo Tư Đồ Diệu Minh băng băng chạy xuống, từ chỗ ngồi tầng đỉnh thượng thần chạy đến chỗ ngồi ở vòng giữa, sau đó đem nữ nhi nàng ngày nhớ đêm mong kéo vào trong ngực.

“Ngu nhi, nương nhớ ngươi muốn chết, ngươi cũng không chịu bỏ chút thời gian về thăm nhà gì cả.” Hoa Nhan nâng đầu Tư Đồ Ngu lên, bàn tay ở trên gương mặt béo mập xinh đẹp của nàng hung hăng chà đạp, ai nha, gương mặt nàng, dáng dấp càng ngày càng xinh đẹp nha, nếu không phải có nhiều người ở đây, thật muốn hảo hảo hôn vài cái a…!Hoa tiên tử hai mắt sáng lên, mà người bị tay nàng nhào nặn gương mặt thành đủ loại hình thù vô hạn hoảng sợ.

Tư Đồ Ngu thật muốn ngất đi quên hết, trước mặt mọi người, đường đường một Tiên Quân bị âu yếm như vậy, cái này, cái này bảo nàng làm sao đi gặp người nữa! Liều mạng lắc đầu, vẫn không thoát khỏi ngọc chưởng kia, Tư Đồ Ngu vô hạn ủy khuất nhìn về phía Bạch y mỹ nhân ngồi bên cạnh nàng không lên tiếng, ngoài ý muốn phát hiện nàng quay mặt sang một bên, mím môi, biểu tình kia, là….!nhịn cười đi? Cái Hồ Ly này, lại đang cười trộm! Tư Đồ Ngu nghẹn họng, suýt chút nữa ngất đi.

May mà Thần Quân đại nhân ở phía sau Hoa tiên tử có lương tâm phát hiện, rốt cuộc lên tiếng ngăn cản phu nhân thất thố nhà mình, “Nhan nhi, cái kia, Ngu nhi và Ngự Thư vừa từ xa chạy đến đây, khẳng định có chút mệt mỏi, trước để cho các nàng ăn chút gì đã nha.” Tư Đồ Diệu Minh vỗ vỗ bả vai Hoa Nhan.

Hoa Nhan lúc này mới dừng động tác, nhìn về phía bên cạnh Tư Đồ Ngu, ánh mắt càng sáng chói.

Lúc này Mộ Dung Ly Túc cũng đứng lên, gật đầu: “Mộ Dung Ly Túc gặp qua Hoa phu nhân, Chấn Nam Thần Quân.”
“Ôi, Ly Túc nhiều lễ sinh ra xa cách, về sau a, cứ gọi ta là Nhan tỷ a! Ha ha.” Hoa Nhan một bộ dáng vẻ đại tỷ ôn nhu, nói xong còn cười rộ lên.

Tư Đồ Ngu một hồi buồn nôn, nghĩ đến ma ma trong lầu các ở nhân gian, ngón tay lan hoa chỉ* nói: Ai u, về sau chúng ta cứ gọi nhau là tỷ muội a!, vì vậy không nhịn được xen mồm: “Nương, người tuổi lớn như vậy còn bắt Ly túc gọi người là tỷ tỷ, người đây không phải chiếm tiện nghi của người ta sao?”
( *) Lan Hoa Chỉ: ngón cái áp vào ngón giữa.

“Ha ha, cũng phải.” Hoa Nhan như trước cười ôn nhu, “Được rồi, vậy không gọi tỷ tỷ, ta và Ly Túc cũng không phải ngoại nhân, gọi thế thì có sao đâu?” Nói xong đem mặt kề sát Tư Đồ Ngu, trong nháy mắt trở nên dữ tợn, chỉ lấy âm lượng hai người có thể nghe nói: “Nha đầu chết tiệt, mẫu thân ngươi già lắm sao?! Ta chỉ lớn hơn Ly Túc một ngàn tuổi, hừ, nàng cũng lớn hơn ngươi một ngàn tuổi đấy, ngươi không cho nàng gọi ta là tỷ tỷ, là muốn nàng sau này gọi một tiếng – Nương a!…” Biểu tình của Hoa Nhan bỗng trở nên tà ác, mặt Tư Đồ Ngu đỏ bừng.

Người đỏ mặt đột nhiên ý thức được một việc, quay đầu nhìn Mộ Dung Ly Túc, “Ly Túc…!ngươi quen biết phụ mẫu ta sao?”
“Ừ.” Bạch y mỹ nhân nhàn nhạt gật đầu, trong mắt lóe ra thần sắc phức tạp, “Năm xưa, Phu nhân cùng Thần Quân có ân cứu mạng ta.”
“Còn chưa đến mức nói cứu mạng, là ta nên làm.

Chỉ là bây giờ xem ra ngươi thay đổi rất nhiều, ta cũng yên tâm.” Tư Đồ Diệu Minh nhìn Mộ Dung Ly Túc, trầm giọng nói.


Tư Đồ Ngu ở một bên nghe như lọt vào sương mù, cảm thấy một màn này thật là quỷ dị, mà thần tình của phụ thân lúc này đúng là khó hiểu.

Vì vậy lại xen mồm: “Ân cứu mạng gì a?”, “Đại nhân nói chuyện, tiểu hài tử đừng có xen mồm!” Lần này phụ mẫu cùng nhau lên tiếng.

Tư Đồ Ngu ủy khuất cúi thấp đầu, tức giận ghim một khối Hảo Hợp quả bỏ vào trong miệng nhai.

Đúng lúc này, tiếng đàn sáo bỗng trở nên tươi sáng, vui vẻ, chuông lớn vang lên, mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy từng hàng tiên tử váy hồng cưỡi mây đạp gió tiến đến, trong tay bưng rượu và bàn đào.

Xem ra, yến hội đã bắt đầu.

Tư Đồ Diệu Minh kéo tay Hoa Nhan, “Nhan nhi, nên trở về chỗ rồi rồi.”
“Ừ.” Hoa Nhan gật đầu, lại nhìn hai người Tư Đồ Ngu: “Ly Túc, Ngu nhi, lát hồi trong yến hội chắc sẽ không đến tìm các ngươi được rồi, lần này có chút bận rộn, chờ thêm một thời gian chúng ta sẽ đến Tam Trọng giới thăm các ngươi a!”
“Vâng, đã biết, hai người mau đi đi.” Tư Đồ Ngu khoát khoát tay.

“Nha đầu chết tiệt kia, thật là chưa gì đã quên nương.” Hoa Nhan giận trách một câu, ánh mắt qua lại giữa các nàng có chút ám muội, sau đó xinh đẹp xoay người, ống tay áo mang theo trận trận hương hoa.

Thật là, vi lão bất tôn ( già mà không nên nết).

Tư Đồ Ngu bĩu môi, trở về chỗ ngồi.

Mấy vị tiên tử đạp mây nhẹ nhàng rơi xuống trước bàn của nàng, động tác dứt khoát mang lên đào tiên, rượu, thức ăn cùng bát đũa, sau đó khom người: “Nhị vị Tiên Quân mời dùng bữa.”
“Chậc chậc, thật sự là muội muội thần tiên ôn nhu, dịu dàng a! Ly Túc ngươi nói có phải không a?!” Mấy vị Tiên tử bay đi, Tư Đồ Ngu sờ càm cảm thán, Mộ Dung Ly Túc từ chối cho ý kiến, cúi đầu cầm ấm trà hướng hai chén ngọc lưu ly rót ào chất lỏng màu vàng, sau đó đem một chén đẩy đến trước mặt Tư Đồ Ngu.

“Trước khi uống rượu, nên uống trước một chén trà.”
“Ha ha, được.” Tư Đồ Ngu cười híp mắt cầm chén lên.

Lúc này các bàn tiệc đã được bố trí rượu và thức ăn xong, nhưng mọi người vẫn chưa đụng đũa.


Mà chỗ ngồi ở giữa tầng cao nhất bỗng nhiên phát ánh sáng vàng rực rỡ, chúng tiên gia đều dừng động tác, cùng nhìn về phía nơi đó, thần sắc cung kính.

Chỉ thấy trong mảnh kim quang, Thần Đế mặc hoàng bào tuấn lãng uy nghiêm cùng Đế Hậu một thân phượng bào đoan trang xinh đẹp đứng kề vai nhau, quang hoa bắn ra bốn phía, chúng sinh cúi đầu.

Thần Đế phất ống tay áo, ẩn chứa nội lực thâm hậu, âm thanh uy nghiêm vang dội khắp bữa tiệc: “Các vị tiên gia, hôm nay là Bàn Đào thịnh yến năm trăm năm tổ chức một lần, để đền ơn các vị lao khổ công cao ( công lao to lớn), vì tiên giới tận tâm tận lực.

Tiên đào, rượu ngon, vũ nhạc mỹ vị, chúng ta cùng thịnh yến, không say không về!”
“Tạ ơn thánh ân Thần Đế.” Chúng tiên cùng hô bái tạ.

Bỗng nhiên tiên nhạc vang lê bốn phía, ánh sáng dần tối lại như đêm, tiếp theo liền xuất hiện vô số ngọn đèn hoa đăng trôi trong không trung, màu sắc rực rỡ soi sáng các bàn tiệc, như mộng như ảo, tráng lệ phi phàm.

Tư Đồ Ngu tràn đầy hưng phấn gắp một miếng cá chua ngọt bỏ vào trong bát Mộ Dung Ly Túc, bát ngọc bạch quang trắng muốt làm nổi bật thịt cá tiên diễm ngon miệng, khiến người ta càng muốn ăn nhiều hơn, Mộ Dung Ly Túc ngẩng đầu nhìn cặp mắt sáng lạn của Tư Đồ Ngu, nhếch miệng lên, cũng gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong bát nàng.

“Ngươi cũng ăn đi.”
Lời nói ôn nhu, đơn giản, khuôn mặt mỉm cười, người kia ở dưới ánh sáng ngũ sắc đẹp đến không chân thật.

Tim Tư Đồ Ngu bỗng đập nhanh, thụ sủng nhược kinh gắp thịt trong bát bỏ vào trong miệng, sau đó hướng Bạch y mỹ nhân nở nụ cười thật rạng rỡ.

Bầu không khí tốt đẹp vô cùng, trong bữa tiệc ăn uống linh đình.

Đáy lòng Tư Đồ Ngu vui vẻ đến muốn bốc lên bong bóng.

Chậc chậc, Nhân Duyên Ty được tham gia Bàn Đào hội, thật sự là hạnh phúc a…!
Uống rượu đến say sưa, trên vân đài to lớn, nhóm Tiên tử y phục rực rỡ tay áo dài tung bay, vụ khí nửa che dáng người lả lướt.

Nhóm Tiên tử người người xinh đẹp như hoa, quần áo hoa lệ, kỹ thuật nhảy càng động lòng người, trong lúc nhất thời khiến rất nhiều tiên gia say mê khó mà dời mắt.

Tư Đồ Ngu chép miệng một cái, nói với Mộ Dung Ly Túc: “Này Ly Túc, ngươi xem nhóm Tiên nữ này khiêu vũ, chậc chậc, người nào cũng là cực phẩm, nếu như đặt ở nhân gian, tùy tiện một người cũng có thể là phi tử hại nước hại dân.”
“Thật không?!” Mộ Dung Ly Túc nhàn nhạt trả lời.

“Không hổ là tiên giới a!” Tư Đồ Ngu cảm thán, bỗng nhiên như nghĩ đến điều gì, càng thêm hưng phấn nói: “Ta đã nói với ngươi ta có một biểu muội bà con xa a! Nàng tên là Mẫn Lan, là vũ sư ngự dụng ở tiên giới, hắc hắc, chờ một hồi nhất định có thể thấy được kỹ thuật nhảy của nàng đấy!”
Như ứng với lời nói của Tư Đồ Ngu, khi nàng vừa dứt lời, bầu không khí yến hội đột nhiên thay đổi.

Đèn lồng thất thải ( bảy màu) lơ lửng trên không trung toàn bộ đều biến thành màu tím nhạt, tiếng cầm tiêu du dương từ xa vang lên, Tiên tử trang phục rực rỡ trên vân đài biến mất không thấy đâu, trên đài ánh sáng mông lung.

Ah, màn hay đến rồi.


Tư Đồ Ngu mở to hai mắt nhìn về phía vân đài.

Bốn phía bỗng nhiên truyền đến một trận hô khẽ.

Chỉ thấy ở trên vân đài, chậm rãi bay xuống bốn vị Bích tiên tử, ở phía trên các nàng, một vị váy Tử Hoa đạp trên sợi tơ, trượt xuống.

Ống tay áo lay động, cánh hoa bay tán loạn, kinh diễm bốn phía.

Tư Đồ Ngu ngẩn ngơ tại chỗ, không phải bởi vì Tiên tử mê hoặc, mà vì nàng nhìn thấy rõ khuôn mặt của vị Tử y tiên tử kia, không phải biểu muội Mẫn Lan của nàng.

Mà là, công chúa điêu ngoa Thanh Trạc!
https://ichapt.sstruyen.vn/public/images/storyimg/20210510/duyen-toi-la-lang-quan-22-1.jpg
✂━━━━━━
Mộ Dung Ly Túc: [ cười nhạt( ̄ー ̄)] Mẫn Lan biểu muội, Thanh Trạc công chúa, Cẩn nhi, Hương thảo tinh, còn có Xà tinh…!Tư Đồ Ngu, sao ngươi lại trêu chọc nhiều người như vậy!
Tư Đồ Ngu: [ ngay thẳng, chính trực (*・v・) ] Ly Túc, ngươi nói bậy bạ gì đó! Không có Xà tinh nàng đâu!
Mộ Dung Ly Túc: [ trợn mắt ( ≖͞ _ ≖̥) ] Không có Xà tinh? Vậy những người khác thì sao, hả? Tư Đồ Ngu, ngươi muốn mở hậu cung sao?!
Tư Đồ Ngu: [ chơi ngón tayO(≧▽≦)O] Ừm…!Hậu cung không thể một ngày vô chủ, Ly Túc ngươi xem…!
Bỗng chốc, bụi đất tung bay.

Chúng tiên gia: [ ngẩng đầu nhìn xa (┌゚д゚)┌) ] A? Hình như có cái gì đó vừa bay ra ngoài.
✂━━━━━━
Ngoài sân khấu:
Thần Đế: ┌(゚д゚)┘Này, chuyên viên ánh sáng, đừng cho ta kim quang a, mặt mày kim quang, giống hệt nhà giàu mới nổi.

Tiểu Bạc: (。・o・。) Ngươi muốn như thế nào?
Thần Đế: ƪ ( ˘ ⌣ ˘) ʃ Mông lung, u nhã ( trầm tĩnh), lãng mạn.

Tốt nhất cho ngũ quan của ta có vẻ nhu hòa tuấn khí.

Tiểu Bạc: (≖ ‿ ≖) Được.

Đúng một cái một đạo ánh sáng màu trắng ảm đạm đánh vào mặt Thần Đế.

Thần Đế: [ thanh âm lay động (ↀ⌓ↀ) ] Các vị tiên gia, hôm nay tại đây tổ chức bàn Đào thịnh hội….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.