Đọc truyện Duyên Phận, Tôi Luôn Bên Em – Chương 9: Quá Khứ
Cô mở mắt, bóng tối ập thẳng vào, xòe năm ngón tay trước mặt cũng không nhìn thấy. Vặn vặn cái hông đau nhức do bị kéo mạnh rồi cô rơi hẳn xuống đây. Cô đứng dậy tay quơ quơ xung quanh, cố gắng dùng xúc giác để cảm nhận xem mình đang ở chỗ quái gở nào.
Lần mò trên nhưng bức tường, thứ cô cảm nhận được chỉ là trơn nhẵn, nhẵn nhụi, không có 1 điểm gồ ghề nào để Lam Ngọc biết đâu là của ra.
Lại 1 hồi mò mẫm 4 bức tường kết quả vẫn là như thế! Mẹ nó! Cô chửi thề. Cô lọt vào cái phòng giam quái dị gì rồi. Không có cửa ra vào xung quanh.
Chợt nhớ ra là mình rơi từ trên xuống, cô ngước mắt lên nhìn trần phòng giam.
Tối om! Giờ thì hay rồi ngay cả mình đang ở chỗ nào cô cũng không biết. Mệt mỏi 1 hồi cũng không kiếm ra chỗ thoát. Cô dựa lưng vào tường, không biết suy nghĩ những gì.
Cô hiện tại chỉ là 1 người bình thường làm sao cô có thể như Lãnh Phong hay Âu Dương được. Haiz. Chả lẽ ở đây chịu chết. Đây là bắt cóc trong truyền thuyết sao? Nhưng cô thì có gì mà để cho họ chứ? Kẻ nào ăn no dỗi việc như vậy?
Mẹ khiếp! Cô đây ghét nhất bất lực phải ngồi chờ đợi vào người khác. Ngồi cứng người bao lâu cô cũng không biết, mọi thứ vẫn mờ mịt, cô cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
1 bàn tay xương xẩu thò ra, lại tóm lấy chân cô rất chuẩn xác, kéo cô vụt đi.
Đầu năm nay, bắt người đều thịnh hành kiểu này à? Cô tự hỏi khi bị kéo đi vun vún đến nỗi hoa mắt chóng mặt, bụng cồn cào. Hương hoa hồng lan tỏa nồng đậm, cô hít vào 1 lượng lớn, lịm đi.
Ở bìa rừng Lãnh Phong và Âu Dương đã giết đỏ cả mắt, mồ hôi từng giọt lăn dài trên má, trượt xuống đất. Khắp nơi đều là xác sói chất chồng, bay lên mùi máu cùng mùi hôi ghê tởm.
Máu của hàng trăm con sói nhuộm đỏ đất rồi bị rễ cây xung quanh hút sạch, suối cũng nhuộm màu máu, nhưng bông hoa lan chuông hút nước lên đến cả hoa trắng tinh khôi cũng nhiễm 1 tầng phớt hồng.
1 trận gió lớn thổi qua, như có bàn tay giúp đỡ, cả rặng hoa lan chuông quanh bờ suối rung lên, tiếng leng keng phát ra nhưng bông hoa chuông bé nhỏ.
Lúc đầu chỉ là tiếng leng keng trong như nhạc càng về sau càng phát ra những tiếng chói tai, kích thích thần kinh con người cực độ. Âm độ càng lên cao, chỉ còn như những tiếng rít xuyên thủng màng nhĩ.
2 người cô gắn gtrasnh xa nguồn âm thanh, lấy tay bịt tai lại.
Những con sói điên cuồng gào thét, rồi dần dần lịm xuống, mắt đỏ tơ máu trở về bình thường.
Những con sói còn sống sót sau khi tỉnh lại, nhìn mặt trời chiếu xuống thiêu đốt dọa người, sợ hãi chạy sâu vào trong rừng. Cả đàn rút lui, chỉ còn lại những xác sói đang cháy xèo xèo dưới mặt đất.
Rặng lan chuông cũng ngừng rít gào, chỉ nhẹ rung tạo ra thứ âm nhạc du dương như làm xoa dịu nỗi đau.
Lãnh Phong tiến lại gần bụi hoa, lấy tay đào lên 1 gốc cây lộ ra 1 chiếc rẽ nhỏ bàng bạc. Rút lấy tủy của rễ mảnh như sợi chỉ hắn cất vào 1 lọ thủy tinh nhỏ, cất vào không gian.
– thật không ngờ chúng ta đã tìm được thứ giúp chị Lam Ngọc. Âu Dương lộ vẻ vui mừng.
Trời về trưa, mặt trời lên cao nhất, cái nóng tới đỉnh điểm. Nhìn mặt trời chiếu thẳng bóng hắn thu lại lưỡi hái tử thần.
– trước khi trời tối phải tới được trung tâm khu rừng, cô ấy bị tay sai của Ma Vương bắt đi. Rất có thể bọn hắn vẫn lưu lại đó.
Hắn vung cánh bay lên , Âu Dương nhờ Tiểu Mặc cũng bay theo. 2 người nhanh chóng tiến vào khu rừng.
Càng vào sâu trong rừng, ánh sáng mặt trời càng thưa thớt. Trên tầng cao là ngàn là xanh bao phu kín mít, tranh nhau hứng nắng mặt trời. Mặt đất chỉ được chiếu vài tia ánh sáng yếu ớt.
Xế chiều nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, sương đã bắt đầu giăng. Chỉ không lâu nữa sẽ giăng đầy cả khu rừng. Bao phủ lên mọi vật. Mọi thứ sẽ càng mơ hồ.
Trong hồ nước lớn, trên mặt có những cụm bèo nổi thành từng đám, mặt nước sương vờn mờ ảo. Cạnh hồ có 1 con trăn lớn cuộn mình, thè cái lưỡi chẻ 2 đầu. Cảm nhận mùi của kẻ lạ tiến vào, nó nhanh nhẹ trườn thân thể khỏng lồ xuống sâu hồ. Mặt hồ chỉ gợn nhẹ sóng rồi yên tĩnh lại.
Trời đã tối hắn, 2 người hạ xuống đi dưới mặt đất. Sương khói mờ ảo vờn quanh chân. Đã tiến vào trung tâm rừng U Minh.
Đợi 2 người đi qua cái hồ, con trăn lại ngoi lên khỏi mặt nước, lần này nó uốn mình trườn lên thân cây gần đó, quấn thật chặt, thân thể từ từ hòa nhập vào thân cây mất dạng.
Đột nhiên mọi thứ xung quanh biến đổi nhanh chóng. Cảnh vật trước mắt biến đổi liên tục. Lãnh Phong cùng Âu dương lạc vào ma trận.
– chúng ta gặp quỷ đánh đường, phải tìm ra cơ quan phá giải nếu không không thể ra được. Lãnh Phong âm trầm nhìn xung quanh.
Âu dương tạo ra 1 ngọn lửa ma trơi, lơ lửng trên tay, chiếu sáng nhìn mọi thứ xung quanh. Không biết từ khi nào họ lại đang đứn gtrong 1 hang động lớn rất nhiều ngóc ngách nhỏ.
Cơ quan khởi động, 1 con linh hồ trắng như tuyết vọt ra, móng sắc nhọn cào qua người Lãnh Phong hắn nhanh chóng né được. Con linh hồ như thể chỉ là con khởi đầu, ngay sau đó rất nhiều con khác như mũi tên bắn ra, lao nhanh.
Chúng như cố tình dồn ép 2 người đi sâu vào những ngõ ngách trong ma trận.
2 người bị tách ra lạc vào 2 căn lối khác nhau, trước mặt lại hiện ra hai khung cảnh khác.
Căn phòng hai người cùng biến đổi.
Hắn như 1 cô hồn đứng nhìn cảnh trước mắt đang diễn ra 1 cách sinh động.
Người đàn bà xinh đẹp kiều mị, đôi mắt câu hồn nhìn người đàn ông trước mặt.
Người bà đầy máu, trộn lẫn cùng màu đó của áo, càng tăng lên vẻ đẹp quỷ dị. Người đàn ông kia mặt không 1 chút thương xót, vô cảm,tay cầm thanh kiếm đã xuyên qua ngực trái của bà, máu tươi chảy nhỏ xuống thành dòng.
Bà bất lực dùng chút hơi thở còn xót lại, không để ý vết đâm đang ào ào máu, tay ôm chặt che trở đứa bé trai nhỏ khoảng 3 tuổi mập mạp, phúng phính, đôi mắt lung liếng.
Nam hài 3 tuổi đưa mắt nhìn mẹ, đưa tay mập mạp xoa xoa gò má tái nhợt của bà. Sau lưng cặp cánh ác quỷ nho nhỏ khẽ run. Nhìn máu chảy thành dòng, lòng nó hoảng sợ nhưng không dám khóc.
– Lãnh Phong, ngoan, mẹ không sao. Chỉ là chốc nữa mẹ sẽ cho con thấy mẹ con đẹp như thế nào!
Bà vỗ về đứa nhỏ, liếc nhìn người đàn ông bà yêu suốt bao nhiêu năm qua, đã hi sinh thật nhiều. Đến chết bà vẫn muốn hỏi hắn thật sự có yêu mình không. Dù 1 chút mảy may động lòng. Hắn sẽ chút thương cảm khi bà chết đi sao?
Mù quoáng chạy theo, rốt cuộc bà được gì. Khẽ cười lên 1 tiếng châm chọc. Bà chỉ luyến tiếc 1 điều duy nhất đứa con của mình và hắn. Được chết dưới tay người mình yêu bà cũng cam lòng.
Trên đời này có 2 loại hạnh phúc đó là yêu và được yêu. Bà tự hỏi hắn được yêu có hạnh phúc không?
Tiếng cười dứt, người đàn bà xinh đẹplưu luyến nhìn người đàn ông trước mắt, nhắm mắt.
Thân thể bà biến thành tro bụi, bụi tường vi lấp lánh dưới trăng bay đầy trời đêm. Chết đi cũng xinh đẹp như còn sống.
Đứa bé ngơ ngác nhìn mẹ tan biến, chỉ còn 1 mình ngồi dưới nền đất trong tòa lâu đài cổ hoa lệ, bụi tường vi vẫn lấp lánh xinh đẹp như vì tinh tú bao quanh nó.
Người đàn ông lạnh lùng quay người ra khỏi lâu đài, không ai nhìn thấy 1 giọt nước mắt của hắn chảy xuống rơi vào hoa cỏ trắng trên bậc thềm.
Tiểu Vi ta thật xin lỗi nàng!
Hắn không quay đầu lại nhìn.
Quay đầu lại giờ chỉ còn là hư vô. Người đàn ông đưa tay chạm nhẹ vào bụi tường vi sáng, nắm tay lại, dứt khoát rời đi.
“ nhân thế huyên náo chi bằng ngừng lại
Mấy phần trần duyên, mấy phần sầu
Hoa rơi chỉ còn trống không thê lương
Nước chảy vạn dòng đến cuối thu
Nơi trường đình nhớ người lại bẻ nhành liễu
Đêm khuya không ngủ, thân người hao gầy…”
(trích bài: Mộng Vọng Đoạn)
Cảnh vật trước mắt tan biến, Lãnh Phong gục xuống mê man, cơ thể ngày càng suy yếu như bị rút cạn. Hắn lại nhớ tới hương hoa cỏ bên người cô, nhớ tới nụ cười trong sáng khi cô cho hắn chiếc vòng hoa dại nguyệt quế, nhớ ánh mắt tức tối trợn phồng má như cái bánh bao nhỏ của cô
Hắn gượng dậy, tập trung nguồn lực, bàn tay vươn móng sắc quét 1 lực mạnh mang theo câu trú, xé tan không gian ma ma trận. Mọi thứ lại trở về cảnh như cũ. Hắn mệt mỏi đi về phía Âu Dương đang thở hổn hển trên mặt đất, trán đầy mồ hôi lạnh.
Vực dậy Âu dương để cậu tự điều trị, màu mắt hắn chuyển đỏ, lóe lên nhìn vào trong mà đêm, dừng lại ở gốc cây gần hồ nước. Nhanh nhẹn đị tới vươn móng cắm sâu vào thân cây máu lạnh của con chăn trào ra. Hiện thân thành con trăn , rơi xuống nền đất.
Đêm khuya thanh vắng, hai người tiếp tục đi sâu vào trung tâm, lòng đầy lo lắng cho cô.