Đọc truyện Duyên Phận, Tôi Luôn Bên Em – Chương 7
– Tiểu Dĩnh à,chị đây biết mình người gặp người thích, hoa gặp hoa nở thì em cũng không cần nhìn chị chìm đắm thế đâu. Chị đi, bảo bối khỏi cần thương nhớ.
Kẻ nào đó đang tự đa tình, ình làm trung tâm vũ trụ. Sáng nay cô đã gửi đơn xin nghỉ việc, nhìn bà cô trưởng phòng bộ mặt toát ra vẻ ưu thương, nhung nhớ làm cô toát mồ hôi hột.
Cô đi thì không có ai để dọa nạt nữa đúng không? Dù sao trong mấy năm làm việc tuy trưởng phòng luôn cho cô sắc mặt khó coi, nhưng người ta cũng có chén miếng thịt nào của cô đâu.
Nhìn chai rượu vang có nhãn hiệu Charm của công ty, cô vẫn nghĩ là mình nhìn nhầm. Ách. Chai rượu này là do bà cô trưởng phòng cho cô. Nói rằng dù sao cũng làm việc lâu năm nên đây coi như quà tạm biệt.
– Lam Ngọc đại nhân, ngài có việc gì mà không cho tiểu nhân đây biết vậy.
Nghỉ làm đột ngột như thế, làm tâm hồn ta đây thật không chịu được. Khả Dĩnh cố làm ra vẻ ôm ngực bi thương.
– ngừng ngay câu buồn nôn của cậu đi. Chỉ là việc của mình không tiện nói cho người khác biết!
Cô lườm Khả Dĩnh, miệng hơi cười cười khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn như khỉ 1 mức khoa trương của cô.
– chậc chậc, không tiện nói? Hay là…. Khả Dĩnh liếc mắt đầy thâm thúy nhìn bụng cô.
– hử? Sao?
– ôi Tiểu Ngọc thân ái! Cậu sắp lấy chồng đi, lại còn có quà tặng kèm nữa đúng không? Người lơ mơ như cậu mà cũng có người rước. Có phải nên cho bản tiểu thư ta đây nhìn mặt?
Khả Dĩnh bắn 1 tràng luôn miệng, không hổ à đứng đầu hội bà tám. Sức tưởng tượng kinh người.
Lấy tay bịt cái loa phát thanh đang oang oang này, cô gằn giọng nói:
– cậu tính cho cả cái công ty này biết à? Bà đây đã nổi danh lắm rồi.
– thế , thế…ậu ó ật á? ( thế, thế cậu có thật á?) Vì bịt miệng Khả Dĩnh nõi không rõ ràng, nói có đôi chút buồn cười. Nghi ngờ hỏi cô.
– nghĩ cái gì vậy! Ai lấy chồng, ai có con? @@. Bớt lảm nhảm đi chiều nay về nhà mình ăn cơm. Coi như tiệc chia tay.
Cô vừa nói vừa lắc lắc chai rượu vang nhìn Khả Dĩnh. Chẹp, giá chai rượu này trên thị trường không phải thấp nha.
– thôi được rồi, ta đây tính tình rộng lượng tha cho ngươi.
Giữa trưa chở ra cô đi rút tiền lương tháng này về. Việc cô thích nhất là cuối tháng rút tiền nhìn những đồng tiền xanh xanh lòe lòe cám dỗ. Ai bảo không yêu tiền, kẻ đó là kẻ mộng mơ. Cô thì lại đặc biệt yêu tiền tiền. Vì sao á?từ bé tới lớn tiền cô kiếm được thật không dễ dàng.
Nên đi mua chút gì đó cho bữa chiều chứ nhỉ? Dù sao đây cũng có thể là lần gặp cuối cùng cô bạn của cô. Ai biết ngày mai cuộc đời cô biến đổi ra sao. Dù sao cô và Khả Dĩnh đã có những năm tháng bạn bè đẹp nhất.
Tâm Lam Ngọc khá đơn thuần, cô không có hướng suy nghĩ tiêu cực, luôn lạc quan. Cô nhanh quên những gì khó khăn trước mắt, nhìn mọi việc 1 cách đơn giản. Mọi việc dù sao cũng đến, có tránh cũng không thay đổi được gì.
Cũng như hắn rớt trúng nhà cô đấy thôi. Ai biết trước mà tránh. Mọi việc do ai sắp đặt thì cứ để nó diễn ra đi.
Đó là vì sao mọi người luôn biết đến 1 Lam Ngọc ngốc nghếch luôn cười ngây ngô. Khuôn mặt bầu bầu, với 2 cái má phấn nộn trẻ con.
Khả Dĩnh đã từng hỏi cô với tiền kiếm được chi chả ọi thứ như thế, đến ăn cô cũng kham khổ mà tại sao cô lại có cái dáng người nhỏ nhỏ gần 1m60, hơi mũm mũm, hai cá má bánh bao.
Dù không quá nổi bật, ném cô vào 1 đám người cũng không phải là mang nhan sắc xuất sắc. Nhưng nhìn tổng thể lại thấy cô tròn tròn khá khả ái đáng yêu, sạch sẽ, tươi mới.
Cô chỉ có thể trả lời với câu hỏi tu từ : – có lẽ là ăn toàn bánh bao đi? >