Đọc truyện Duyên Phận, Tôi Luôn Bên Em – Chương 4
Tuần mới lại bắt đầu, cô lại lao vào công việc. Mỗi sáng dậy sớm ra trạm xa buýt bắt xe, ngồi trên xe buýt gật gù ngái ngủ. Cuộc sống của cô sẽ vẫn bình thường như trong suốt 23 năm qua nếu không có cái kẻ mặt lạnh trong 1 tuần trời vẫn sống trong nhà cô. Rơi vào nhà cô và định mọc rễ bám luôn à. Cô uất ức nghĩ. Nếu hắn cứ bình thường, khuôn mặt không lạnh lùng nhìn phía cô trong bữa cơm thì cô cũng không kêu than làm gì. Đằng này hắn dùng cái bộ mặt đẹp đấy nhì cô như cô thiếu nợ hắn không bằng( t/g: khổ thân a nam chính ngắm cũng bị ghét. Ha ha)
Đang lim dim buồn ngủ, xe buýt phanh gấp, cô chúi đầu về phía trước nhìn lưng ghế cứng đằng trước mà cái trán cô sắp đụng tới. Cô sẵn sàng tâm lí cho cú va chạm này rồi.
Nhưng không có đau như cô tưởng, 1 bàn tay nhanh lẹ giữ vai cô lại, giúp cô ngồi vững. Cô quay sang trái ngước nhìn người con trai vóc dáng khá cao bên cạnh, mỉm cười không quên cảm ơn anh.
Hiển nhiên cô chẳng còn tâm tình buồn ngủ, lơ đãng nhìn qua cửa kính ngắm dòng người nhộn nhịp bụi khói xe. Cô khẽ nghiêng đầu dựa vào cửa kính xe. Cảm giác giữa xe buýt chông chênh có 1 chỗ dựa thật tốt! Cũng như bất cứ ai họ cần 1 ai đó hay 1 điểm tựa để khi mệt mỏi còn có 1 điểm tựa cho khỏi ngã. Ai sẽ là điểm tựa cho cô trong cuộc đời này?
Từng đọc 1 cuốn truyện cô vẫn còn nhớ “ trong cuộc đời này điều cảm động nhất không phải câu nói “tôi yêu em”, mà là lúc khó khăn, mệt mỏi nhất “ tôi luôn bên em””!
Có lẽ cô lai mơ mộng rồi. chen chúc trên xe buýt chật chội, xuống điểm dừng cô chỉnh lại ngay ngắn cổ áo sơ mi , hít 1 hơi bước vào công ty làm việc.
Cô làm trong bộ phận dịch vụ, việc hàng ngày là trực điện thoại, thông báo thời gian lịch trịch giao hàng với đối tác làm ăn với công ty. Công ty cô sản xuất rượu vang, mặc dù là công ty nhỏ nhưng việc làm ăn khá thuận lợi. Những năm gần đây nhãn hiệu Charm của công ty cũng có chút danh tiếng.
Tài cán của cô chính là tài ăn nói. Mặc dù gặp khách hàng nóng tính thúc dục giao hàng, cô vẫn phải cười tươi mà đối đãi. Hận nhất chính là ức chế mà không có chỗ phát tiết. Vì tiền lương để kiếm cơm phải nhịn. Thông thường sau tiếng cúp điện thoại sẽ là 1 tràng cô xả bức xúc.
Trưởng phòng là bà cô năm nay đã 40 tuổi nhưng chưa có một mảnh tình vắt vai. Mà trong hội tám phòng cô chỉ có thể kết tinh vào 1 chữ cho trưởng phòng ” ế”.
Vì sao lại như vậy? Nếu có nhân viên mới đến hỏi cô, cô chỉ có thể nói trước hết xin mời nhìn mặt trưởng phòng, thứ 2 xin trải nghiệm cùng làm việc với bà cô này và thứ 3 thử nói về vấn đề chồng con sẽ biết!
Mà cô chính là nhân chứng sốg đầy trải nghiệm trong suốt mấy năm đi làm. (>”