Duyên Phận Kiêu Ngạo

Chương 16: Tì vết xấu xí


Đọc truyện Duyên Phận Kiêu Ngạo – Chương 16: Tì vết xấu xí

“Em không muốn che giấu bản chất xấu xa của mình! Nếu anh chấp nhận được thì chúng ta mới có thể bên nhau cả đời!”- Lâm An Mỵ.

“Anh cũng không phải là người tốt! Nhưng anh không thích chơi xấu! Không phải anh cần chấp nhận em, mà là em thuộc về anh!”- Trình Duệ.

Lâm An Mỵ cảm thấy hồi hộp, đã mười năm trôi qua không biết cô có nhận ra ai hay không? Lâu ngày xa cách gặp lại người bạn cũ trong trí nhớ nhưng hiện tại không còn như ngày xưa nữa! Mượn tạm câu “ai rồi cũng khác” của Hamlet Trương mà nói, ai biết được những người bạn cũ này ra sao!?

Lâm An Mỵ cười khổ, quá mức đa nghi đúng là không tốt nhưng cô vẫn thể nào buông xuống phòng thủ trong lòng. Có những chuyện đã xưa cũ nhưng vẫn ám ảnh lại trong lòng. Có những bài học về lòng người cô được học ở những gương mặt đã từng quen thuộc sau cánh cửa này. Hôm nay cô đến vì vài người bạn thân thuộc và vì sự khích bác của một người.

Lâm An Mỵ đưa tay lên gõ cửa phòng.

“Chờ chút!” Một giọng nữ cất lên từ hành lang khiến Lâm An Mỵ quay đầu lại.

Khoảnh khắc quay đầu nhìn nhau như dừng lại vài giây. Như câu hát trong phòng đang vọng ra một giọng nam cố ý hát luyến láy: “Mười năm không gặp… tưởng tình đã xa…~”

Đôi mắt quen thuộc,  mũi quen thuộc, miệng cũng quen thuộc. Bất giác cô và cô ấy cùng nở một nụ cười đồng thanh nói: “Mỵ!/ Mai!” Hai người bọn cô cùng cười ha ha!

“Mau vào trong thôi! Tao tưởng không gặp lại mầy đó!” Tuyết Mai cười lôi kéo tay cô vào trong.

Lâm An Mỵ quay đầu cười sung sướng: “Chị đây lên đời đương nhiên là phải tới gặp bây! Tiện thể kiếm thông tin liên lạc sang năm mời ăn đám cưới!”

Tuyết Mai đẩy cửa, liếc mắt cười nhạo cô một chút: “Lâu ngày không gặp hết ế rồi sao?”

Tuyết Mai là bạn thân ngồi cùng bàn với cô, hai người vẫn luôn giữ liên lạc nhưng ít khi liên lạc với nhau. Ra xã hội mỗi người một hướng, khó lòng được gặp lại nhau, tình bạn thân thiết của năm đó vẫn còn nhưng là trong quá khứ, hiện tại gặp lại thứ tình cảm đó bùng lên nhưng rồi khi quay lại guồng quay của cuộc sống, mọi thứ sẽ chẳng có gì thay đổi.

Lúc còn nhỏ, cô không tin cái gọi là không thể giữ mãi mãi tình bạn thân, nhưng lớn rồi mới hiểu được. Mười năm không phải là một con số nhỏ là cả một thanh xuân của người phụ nữ, là cả một quá trình học tập và làm việc.

Bạn thân thường xuyên gặp nhau có thể sẽ mãi bền chặt, gần gũi và gắn bó. Thế nhưng xa nhau, dù có thân cấp mấy cũng vẫn tồn tại một chút e dè, nhưng phần e dè này bị cô đè nén lại. Dù là mười năm trước, ngay thời điểm này hay về sau cô cũng không muốn e dè đề phòng với cô ấy.

Lâm An Mỵ biết nhược điểm của cô là tin người, nhưng cô nguyện tin tưởng Tuyết Mai, cô ấy là người cô tin tưởng tuyệt đối trước đây. Có thể nói tình bạn giống như duyên phận vậy, nhóm bạn thân của cô từng học cùng khá lâu nhưng lại tình cờ “thân” nhau. Từ chỗ Tuyết Mai, cô học được rất nhiều bài học về cách đối nhân xử thế, điều mà một đứa ngốc về khoản ngoại giao như cô rất nhiều điều.

Mà Lâm An Mỵ chính là một đứa bệnh tự kỷ lâu ngày gặp được cô ấy như gặp được thuốc đặc trị. Cô càng ngày càng nói nhiều và cành lúc càng “bệnh”. Hai người bọn họ “ôm nhau” nói chuyện chí chóe, cười ha hả như trở lại trước đây! Chuyện cũ như mới hôm qua nhưng chẳng còn chạm tay vào được nữa!

“Ố kìa kìa…” Một cô gái trẻ trung thời thượng nhào đến tấn công “ngực” của Lâm An Mỵ. Hai tay còn hết sức linh hoạt “định dạng” ngực cô -.-“

“……………” Hai mắt Lâm An Mỵ trợn tròn nhìn chủ nhân của đôi bàn tay thô bạo đó. Và không ai khác đó là cô nàng mệnh danh là “nữ hoàng bolero” của lớp.

Cả một đám nữ nhân cười ồ lên, Bạch Đào cười muốn rớt cả quay hàm liền cười cười giải vây cho cô: “Tha cho nó đi! Nhìn xem hoảng sợ đến tột cùng!” Cô bạn này khá là menly.

Hạnh Nhi đầu sỏ vẫn đang ôm bụng cười ngặt nghẽo, sao khi cười đã miệng liền ưỡn ngực nâng mông nói: “Thấy không? Dáng người chuẩn năm xưa nay càng nở nang quyến rũ! Nhìn coi nè Mỵ!” Cô ấy dùng tay đánh một cái “bép” lên mông của cô, bĩu môi: “lép quá!”

Tuyết Mai cười ha hả nói: “Hù dọa một hồi nó chạy mất dép bây giờ!”

Cả đám cười ồ, kéo nhau về bàn tiệc. Bạn nam A lên tiếng: “Ủa, “anh em” kéo đi đâu vậy? Chuẩn bị ăn rồi kìa!”

Bạch Đào: “Biết rồi ông ơi!”

Hạnh Nhi đưa tay múa may: “Ôi thôi thôi, cái gì cũng phải từ từ chờ “anh em” ăn với!” Hạnh Nhi quay sang nói với Tuyết Mai: “Nãy bóp con Mỵ, có thì có chứ không có bự mầy ơi!”

Tuyết Mai cười ngặt nghẽo: “Mầy nhẹ tay thôi! không thôi con nhỏ “xẹp” luôn thì khổ!”

“……………..” Lâu ngày gặp lại cô liền trở thành thú vui cho bọn họ. Cười khổ một tiếng, nhờ những trò đùa “quái đản” của bọn họ liền xóa tan sự e dè ban đầu. cơ mà cô không nhớ hết tên và mặt từng người.

Bạn nam B oán thán:  “Ai da, số người ta đúng là tốt! Học xong ra đi làm có bạn gái là con gái ông chủ! Haiz, vài năm nữa lên làm chủ là thấy giàu càng giàu!”

Bạch Đào đập lên vai cậu ta: “Có gì đâu, ông kiếm gái giống vậy là được rồi!”

Bạn nam B hỏi ngược: “Bà nuôi tui hay gì?”


Bạch Đào: “Nhà má tui dưới quê có chuồng heo nè ở hông? Chung chuồng với mấy con heo! “Thú dị” lắm! A  kakakakaka!!!”

Thế là chưa vào tiệc mà tất cả mọi người đã có thể cười đùa vui vẻ, dù vậy nhưng cũng chỉ là một nhóm người bọn cô. Hôm nay là họp lớp, dường như mọi người đều đi khá đầy đủ, người kiếm đủ ăn đủ sài, người thì hàng hiệu sành điệu, người thì còn độc thân, người thì bạn trai bạn gái thành bầy, kẻ có con lớn nhất cũng đã đi học tiểu học.

Lê Tố Nhi và  Lê Tố Tâm là cặp chị em sinh đôi trong lớp, cô từng tiếp xúc, thế nhưng dù là mười năm hay bao nhiêu năm nữa thì cô vẫn chỉ cười lạnh khi nhắc đến bọn họ thôi! Vấp ngã đầu tiên trước khi cô bước chân ra khỏi cấp ba chính là tin lầm hai chị em nhà này, lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được sự giả dối thật sự mà bản thân bị lừa gạt. Có thể những người khác đều cho rằng cô đang nói quá lên sự việc, nhưng hãy thử hỏi những người thuộc cung bọ cạp một lần rồi sẽ hiểu. Tất cả mọi thứ đều có thể tha thứ chỉ duy nhất lừa dối thì không!

Kể lại chuyện này chắc chắn tốn không ít nước miếng, sau chuyện đó cô cũng cảm thấy cảm ơn Tố Nhi, cảm ơn cô ta đã phá vỡ lớp mặt nạ giả dối đó để cô biết bản thân không nên quá tin người! Cô chán ghét bộ mặt giả tạo của cô ta, thật sự rất buồn nôn khi nhìn thấy cô ta tỏ ra thân thiết với người cô ta từng nói xấu sau lưng. Liệu có thể thể tin được những gì cô ta nói sao!?

Lâm An Mỵ sống hai mươi mấy năm, ngay cả tội phạm giết người cô cũng không chán ghét bằng Tố Nhi.

Hạnh Nhi là cô gái sắc bén, chưa bao giờ để người khác ức hiếp bản thân, hiện tại về nhà “nuôi chồng dạy con”. Thật ra người thật sự bị Tố Nhi “đá láy” không ai khác là Hạnh Nhi, còn Lâm An Mỵ chỉ là người tình cờ chứng kiến. Có thể người khác nói ra câu thôi thì chuyện cũng không lớn gì bỏ qua đi! Trong lòng Hạnh Nhi và Lâm An Mỵ đều biết, cả đời này đừng nói là động lòng trắc ẩn giúp đỡ cô ta không chừng hai người bọn cô còn giơ chân đạp thêm cho cô ta một cái.

Bạn nam A cười đê tiện thông báo: “Nghe nói Mị* bị đám Anh Túc “tẩy chay” rồi!”

(Mị= ở đây là cách nói ẩn ý, ám chỉ Tố Nhi với nhân vật Mị trong truyện ngắn “Vợ chồng A Phủ” được học ở lớp 12)

Hạnh Nhi “xuýt xoa”: “Kệ nó đi! Nói tới mắc công hỏng tâm trạng, tạo thêm “khẩu nghiệp”! Tui còn phải tích đức cho “chồng con”.”

Bạn nam C kéo tay bạn nam D trêu chọc cậu ta: “Tình cũ của ông thế nào?”

Bạn nam D phủi tay: “Mị á hả…. hà… nói chớ sao ngày xưa tao ngây thơ quá!”

Bạn nam A cười ha hả: “Tội nghiệp bị lừa tình!”

Lâm An Mỵ im lặng, thật sự là rất khó chịu khi đang vui vẻ mà nhắc lại người cô ghét. Thành thật mà nói Lâm An Mỵ rất ít khi dùng từ ghét cho ai, thường thì chỉ là không thích nhưng đối với Tố Nhi, cô sẵn lòng dùng từ ghét. Nghĩ đến việc hít thở chung một bầu không khí với cô ta thì cô đã thấy thật khó thở!

Thế nhưng không ưa phẩm cách giả dối của cô ta là một chuyện, chuyện còn lại là cô ta đúng là đậu đại học điểm khá cao. Nếu nói tiểu thuyết luôn luôn màu hồng thì Lâm An Mỵ đã vươn lên hạng nhất soán ngôi của Tố Nhi mà thành công trở thành cô gái lập kì tích, thật bất ngờ là từ khi “cạch” mặt với cô ta, Lâm An Mỵ “đội sổ” chứ chẳng chơi. Được rồi, cái gọi là thiện luôn luôn thắng ác thường thì trong xã hội này rất hiếm hoi. Cái quái gì cũng giả được hết “trụi” rồi còn đâu?!

Tóm lại, từ câu chuyện của Tố Nhi, Lâm An Mỵ rút ra cả ngàn bài học về đạo đức, nhân sinh.

Lê Tố Nhi vào ngồi bên cạnh những người thân cận với cô ta, thật ra ngay cả đám con trai trong lớp cũng chẳng có người nào là “ưa” Tố Nhi. Năm xưa còn ngây thơ không hiểu, nhưng giờ cô đứng về phía “anh em”, thể loại “đạo đức giả” như cô ta quá khó coi.

“Học hành giỏi nhiêu dữ mà bày đặt!” Bạn nam A liếc mắt.

Hạnh Nhi: “Ui, thui thui…. Mặc kệ đi! Lo ăn của mình đi!”

Tuyết Mai nhìn Lâm An Mỵ hỏi: “Sao nãy giờ không nghe mầy nói câu nào?”

Hạnh Nhi cười nói: “Khoái rồi! Nãy giờ ai nói gì nói An Mỵ cúi đầu ăn miết miết! Chừa cho “anh em” ăn với coi!” Lâm An Mỵ cười cười phụ họa cho cô ấy.

Bạn nam B tiếp tục đề tài: “Nghe nói Tố Nhi làm bác sỹ đó!”

Hạnh Nhi: “Nhìn mặt này giống đang quan tâm không?”

Bạn nam B: “Thì nói cho biết thôi mà!”

Hạnh Nhi: “Thôi đi! Bàn mất công bị đồn là nói xấu nữa! Không rảnh!”

Vừa nhắc liền xuất hiện, Lê Tố Nhi ăn mặc chỉnh chu đi cùng Lê Tố Tâm. Nói tới cũng phải nói lui, ngày hôm nay không phải vì muốn ôn lại tình xưa mà Lâm An Mỵ về đây!

Đương nhiên là tốn không ít công sức của Lê Tố Nhi, cái gọi là bị mang tiếng ác thì Lâm An Mỵ quá quen thuộc rồi! Cơ mà bạn bè cũ làm vậy cũng quá “đê tiện” rồi! Trước đây Lâm An Mỵ tin tưởng cô ta bao nhiêu thì bây giờ cô càng thêm tự trách móc bản thân, tự nhắc nhở bản thân lầm tin kẻ giả dối, nhìn thấy cô ta chính là nhìn thấy sai lầm nghiêm trọng lớn nhất của cô từ xưa đến nay.

Lê Tố Nhi và Lê Tố Tâm lúc còn chơi với Hạnh Nhi và bọn cô thường hay diễn vai người tốt, tất cả những điều bọn họ nói ra, kể lại thì bọn họ luôn đóng vai nạn nhân, kể lể bản thân bị người này đối xử, người kia vùi dập thế này, thế kia.

Thế nhưng vì tin tưởng mà cả bọn chịu một “vố” đau không thể tưởng, cái người ngoài nhìn vào đương nhiên chỉ thấy cãi nhau một trận chẳng ra sao. Nhưng người trong cuộc mới hiểu được, bạn sẽ thấy thế nào khi người bạn tin tưởng lại dối trá, câu chuyện bạn từng tin tưởng phải “lật” lại mà suy xét.

Trước khi đổ lỗi cho chị em Tố Nhi và Tố Tâm, Lâm An Mỵ đã phải tự dằn vặt bản thân, cô có lỗi vì đã tin tưởng vào kẻ giả dối bọn họ, nghe lời kẻ xấu mà cô lập người bị hại. Đừng nói Lâm An Mỵ đang tự làm quá lên vấn đề, từ nhỏ đến lớn cô đối xử tử tế với ai thì đều dùng sự chân thành nhất, lần đầu tiên trong đời cô bị người ta lười dối kiểu đó.


Thật ra cô cũng không mấy cảm thấy bản thân gắn bó mật thiết với lớp cũ. Lớp cô cũng chỉ có thể gọi là bằng mặt không bằng lòng, họ đối xử giả dối với nhau tất thải. Lần “cát đứt” với Tố Nhi, Lâm An Mỵ đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều,… Sau đó cô rơi vào trầm mặc, sự phòng thủ trong lòng của bản thân kéo lên mức cao nhất.

Tuyết Mai nói với cô, đừng quá tin tưởng bất kỳ ai, kể cả bản thân cô ấy cũng giả dối. Thế nhưng cô ấy bảo cô hãy sống như thường đi, đừng quá nghi ngờ mà khép kín bản thân. Thế nhưng Lâm An Mỵ đã là đứa cứng đầu, cứng cổ, thà chết chứ không thèm ngó ngàng đến Tố Nhi và Tố Tâm. Càng nghĩ đến, càng nói đến càng khó chịu đi!

“Chào hết nhé!” Lê Tố Nhi giơ tay như chủ tịch nước vẫy chào đồng bào.

Ai có tâm một chút thì chào lại cô ta, còn lại ai cũng giả vờ bận rộn không, hoặc cúi đầu, hoặc xoay người giả vờ không thấy. Lâm An Mỵ thấy rất hả dạ, bảo sao người ta nói do ăn ở.

Muốn giữ hay muốn có một tình bạn thật sự tốt đẹp thì bản thân chúng ta đầu tiên hãy trao ra sự chân thành của bản thân, bạn bè thật sự thì đừng nên nói những điều bản thân khó chịu đối với người kia nói cho người người thứ ba. Nên thẳng thắn với nhau, khó chịu với nhau thì nói thẳng với nhau, xảy ra xung đột gặp mặt rồi giải quyết, vì nếu cãi nhau trên điện thoại không thấy được cảm xúc trên gương mặt đối phương, không rõ giọng điệu nói chuyện nên chẳng biết rốt cuộc bên kia thế nào! Chính vì những lí do đó, Lâm An Mỵ có được người bạn tốt Tuyết Mai.

Tố Nhi lên nhóm chat trên mạng của cả lớp “ba hoa chích chòe” gì gì đó, được rồi lâm An Mỵ không ngờ rằng tấm ảnh của Trình Duệ lại bị Tố Nhi đăng lên cho người trong lớp xem, tiêu đề là: Bác sỹ nổi tiếng đẹp trai, mục tiêu theo đuổi!

Cô ta làm cái quái gì, cô không thèm để tâm nhưng động đến người đàn ông thuộc sở hữu của cô thì cô ta chán sống rồi! Gần đây cô thường xuyên đến bệnh viện Tinh Tú nhưng vẫn chưa “tình cờ” gặp nhau được. Lâm An Mỵ mắc bệnh “cuồng chiếm hữu” vả lại cô có máu ghen của “Hoạn Thư” sẵn sàng xử lý tình địch tùy tâm trạng.

Mặc dù chưa “đóng mọc”, “xé tem” nhưng anh đã ấn định là “hàng đã có chủ”, vả lại Lâm An Mỵ cũng chẳng hiền lành nhân từ gì! Đừng nghĩ Lâm An Mỵ im lặng không nói mà nghĩ cô là con mèo nhỏ dễ dàng ức hiếp, mặc dù dáng người nhỏ nhắn nhưng trong lòng lại cực kỳ to lớn chứa đựng sự phân định rạch ròi người tốt, kẻ xấu. Chỉ là chờ thời cơ thôi!

Trần Thế Dân là chủ tiệc nhưng lại chọn bàn của bọn Hạnh Nhi, thật sự mà nói thì trước đây cậu ta vốn bị cô lập trong lớp này. Hiện tại thành công mỹ mãn, vừa có tiền, vừa được ôm người đẹp đương nhiên nhiều người cũng muốn dựa hơi đi lên. Nhóm nam chơi chung với bọn Hạnh Nhi có chút thân quen với cậu ta nên ngồi cùng một bàn.

Đa số mọi người đều đến đầy đủ, tiệc rượu mở đạt với chủ đề “hôn nhân và gia đình” là điều muôn thuở của các chị em. Người khoe chồng, kẻ khoe con xôn xao cả phòng. Mấy người bạn học nam cũng vui vẻ chung vui với mấy câu chuyện “không đầu không đuôi” của đám phụ nữ.

Đương nhiên cũng có một số người không muốn chia sẻ những chuyện riêng tư này, thế nên ai có lòng muốn khoe khoang thì đưa điện thoại chuyền một vòng cho “bàn dân thiên hạ” cùng chiêm ngưỡng. Hạnh Nhi giơ điện thoại cho đám phụ nữ cùng xem ảnh con trai hai tuổi của cô ấy! Cả đám phụ nữ phát cuồng với độ đáng yêu của đứa bé đáng yêu.

Bạch Đào yêu trẻ con nhất, cứ lao nhao cả lên: “Cưng quá mậy!” Sau đó còn bắt sang lời nói năm nào, năm nao với Lâm An Mỵ. “Con tao bốn tuổi rồi đó con quỷ Mỵ! Hồi đó mầy hứa nuôi nó mà phải không?”

Lâm An Mỵ cười cười nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ đùa giỡn ngày trước: “Biết, biết! Giờ mầy gửi con mầy qua chỗ tao đi, tao nuôi cho! Sợ là nguyền nhà mầy nhao nhao cả lên nói tao bắt cóc nữa!”

Hạnh Nhi nhìn cô cười kiểu dâm đãng: “Đẻ một đứa dáng “bốc” liền đó Mỵ!”

Tuyết Mai: “Sang năm nó mời đám cưới với đám đầy tháng thì đừng có đứa nào than nha!”

Lâm An Mỵ cười ha hả không để ý hình tượng, giống như mười năm trước vui vẻ nói: “Từng thiệp, từng thiệp nhớ đừng có trốn!”

Bạn nam A cười đê tiện: “Có ghệ chưa mà đòi cưới, đòi đẻ rồi má?”

Bạn nam B nói đùa: “Cho “anh em” coi hình mới biết chứ? Phải không?”

Trần Thế Dân ngồi chung một bàn vẫn luôn im lặng cười cười, cũng lên tiếng: “Là anh chàng đẹp trai ở khu mua sắm hả?”

Hạnh Nhi: “Ông thấy hả? Ố ồ!”

Bạch Đào: “Đâu? Đâu? Cho coi cái coi?”

Lâm An Mỵ cười cười với Trần Thế Dân: “Không phải!”

Tuyết Mai liếc xéo cô một cái, hằng giọng hờn dỗi: “Gọi đến hay đưa ảnh ra! Hai chọn một!”

Lâm An Mỵ cười khổ, tự nguyện “dâng” điện thoại: “Đây này các cô!”

Tuyết Mai ngay bên cạnh “chộp” ngay cái điện thoại: “Tao coi trước!”

Bạch Đào cũng nhào đầu sang “coi ké”: “Đâu?”

Hạnh Nhi nhìn bọn họ chen chúc tranh giành, bĩu môi: “Trai thôi mà! Có chồng con hết rồi mà ham hố quá mấy cô ơi!” Thế nhưng cô ấy cũng tham gia vào đám tranh giành ngay sau đó!


Bạch Đào hét to: “Đẹp trai bây ơi!”

Tuyết Mai đánh lên đầu Lâm An Mỵ một cái: “Đùa giỡn với bọn chị à? Download hình trên mạng về chắc luôn!”

Hạnh Nhi: “Ui dời, chồng tui là nhất rồi! Hố hố hố!!!” Cô ấy cười hô hố.

Lâm An Mỵ cười khổ, nhận lại điện thoại. Tấm ảnh này là của Trình Duệ mà cô tự chụp lúc anh ngồi trong phòng khách viết luận văn! Áo sơ mi màu vàng nhạt, dáng vẻ nghiêm túc kia giống như một nam diễn viên, người mâu cho tạp chí, phim ảnh vậy! Tuy nam diễn viên, người mẫu gì đó có đẹp cũng khó có được loại khí chất đặc biệt của Trình Duệ. Khí chất của anh rất thu hút, nhưng cũng đầy vẻ xa cách. Lâm An Mỵ nhìn tấm ảnh mà cười, nếu không phải chính tay cô chụp thì cô cũng không tin đây là người cô đang nói chuyện yêu đương!

Bạch Đào làu bàu, bay sang bóp cổ Lâm An Mỵ: “Lừa đảo chị đây, thật đáng chết!”

Trần Thế Dân tươi cười: “Lại mê nam minh tinh nào nữa à?”

Lâm An Mỵ lắc đầu cười cười: “Là tại mọi người không tin chứ không phải tại tôi nói dối nhé!”

Hạnh Nhi giành được điện thoại bắt đầu “điều tra”, lúc đầu là: “Úi chao!” sau đó là: “Trời! Trời!” sau đó là há hốc miệng không nói nên lời. Giơ điện thoại lên hét to: “Hình thiệt tụi bây!”

Cả đám lại được diệp chụm đầu, tranh giành điện thoại. Ai nói người lớn không lộn xộn, ai nói người lớn không nhiều chuyện đây chính là minh chứng tốt nhất! Tấm ảnh bị Hạnh Nhi “đào” ra được là tấm ảnh mới chụp gần đây, là tấm ảnh Lương Đình gửi qua cho Lâm An Mỵ và Trình Duệ mỗi người một tấm làm kỉ niệm.

Là tấm ảnh chụp lại thời điểm Trình Duệ đến công ty đón cô! Hai người ngọt ngào tình tứ khoác tay nhau về nhà! Lương Đình không không biết đã mai phục sẵn ở đâu mà chụp được kha khá. Quyết liệt bảo vệ đám tài sản đó, tuyệt không nhượng bộ Trình Duệ, chỉ đưa ra vài tấm cho hai người bọn họ xem.

Tuyết Mai “đánh hơi” thấy người quen: “Bạn trai mầy là bác sỹ mà Tố Nhi đăng trên trang cá nhân hả?”

Lâm An Mỵ cười nhạt: “Vậy sao?”

Hạnh Nhi nghe được cười càng thêm sung sướng: “Đăng tấm này lên cho cái bọn thèm khát kia tức hộc máu chơi!”

Bạn nam A: “Bây ác quá!”

Bạn nam B: “Nhìn sao vậy! Đâu có đẹp trai bằng tui!”

Bạn nam C: “Vô chủ đề chính là ăn uống đi”anh em”!”

Cả bọn cười ồ, Lê Tố Nhi và Lê Tố Tâm vẫn liếc nhìn sang bàn bọn họ im lặng. Bạn nữ A hỏi: “Hai người gần đây thế nào?”

Lê Tố Nhi dường như vẫn chờ câu này nãy giờ: “Đang làm bác sỹ tại bệnh viện Tinh Tú, trai xinh gái đẹp không à!”

Lê Tố Tâm cũng góp vui: “Bệnh viện tư nhân mắc mà tốt lắm đó!”

Bộ dạng đó khiến Lâm An Mỵ thật sự muốn ói, nếu không phải biết cái “đức hạnh” của chị em bọn họ thì cô cũng sẽ bị câu chuyện “thẳng thắn”, giọng điệu “đáng yêu” của chị em bọn họ lừa gạt. Thật tiếc là cô một khi đã hiểu rõ sự thật trần trụi đó nen tuyệt không thể nào đối xử hào phóng và hòa nhã với bọn họ. Liệu có thể tin những lời chị em cô ta nói! Xin lỗi đi, Lâm An Mỵ đối với lời nói của bọn họ chỉ nghe rồi bỏ chứ chẳng thể tin.

Bạn nữ B liền xúm xít: “Thiệt hả? Sướng dữ ta!”

Lê Tố Nhi càng thêm hăng hái miêu tả những điểm đặc sắc của bệnh viện. Lê Tố Tâm cũng không thua kém kể tất tần tật.

Lâm An Mỵ chỉ có thể để lại một câu trong lòng, người xưa nói không sai “họa hổ họa bì, nan họa cốt”,  ai biết được cốt cách bên trong con người thế nào! Nhắc nhở một số người: Đừng quá tự cho mình biết nhìn người! Đừng quá tin tưởng vào lời nói của người khác, bản thân cô đã ngã đau rồi!

Hạnh Nhi cũng không thèm nể mặt, không liếc nửa con mắt đến chỗ hai chị em bọn họ. Tình bạn sao!? Nực cười! Hạnh Nhi cô ấy không học đại học nên cũng không mấy quan tâm nhiều.

Chuyện cũng chẳng mấy gì, mười năm trước tất cả còn đang học cấp ba. Là lớp giỏi đi nữa cũng sẽ đi hỏi đề của các lớp khác, quay bài hoặc lật tài liệu chắc chắn ai cũng làm, năm cuối nên thầy cô cũng mắt nhắm mắt mở cho bọn họ. Cái ngày định mệnh kể ra cũng chỉ do một buổi kiếm tra, hôm đó là ngày kiểm tra toán.

Lâm An Mỵ làm bài cũng chỉ dạng khá, bài làm còn chưa xong. Chỗ ngồi cũng bị đổi đi lộn xộn, Hạnh Nhi ngồi trên cô một bàn, cô ngồi bên trái, cô ấy bên phải.

Lâm An Mỵ cúi đầu làm bài của bản thân, còn nhiều câu chưa xong cô đành đánh thí hết. Hạnh Nhi gọi cô cầu cứu, nhờ cô gọi bạn nam khác nhưng bạn nam đó cũng không dám trả lời. Hạnh Nhi truyền giấy xuống nhưng Bạch Đào bị giáo viên nhìn chằm chằm run rẩy không dám. Cuối giờ cô ấy chỉ đành đánh thí.

Mà ai cũng cho rằng Hạnh Nhi nhất định làm bài rất tốt, lí do là cô ấy ngồi cạnh Tố Nhi. Dù sao Tố Nhi học giỏi, không cho người khác xem bài thì thôi, cả lớp cũng đoàn kết lắm có đề kiểm tra liền chia sẻ cho nhau xem, kiểm tra cũng có qua có lại, hỏi ai cũng được. Cuối cùng vỡ lẽ ra Hạnh Nhi cũng không thể nói gì vì Tố Nhi từ đầu đến cuối đều che bài lại, làm bài không được thì thôi!

Thế nhưng chuyện không dừng lại đó, Tuyết Mai vốn hơi thân thiết với Tố Nhi, khi hỏi lại chuyện đó thà cô ta nói là tao không muốn cho coi cũng thôi! Nắm tay Tuyết Mai nằng nặc nói là Hạnh Nhi xem hết bài cô ta, theo Lâm An Mỵ thì cái nết của cô ta lúc đó là “nhảy đong đỏng”. Nếu Lâm An Mỵ không chứng kiến cô sẽ đứng phe trung lập, nhưng cô là người chứng kiến. Xin thứ lỗi cô khó mà tin cô ta thêm một lần nào nữa!

Nói ra sợ người khác không tin, Lê Tố Nhi và Lâm An Mỵ bùng nổ chỉ bởi một “bịch” bánh tráng trộn. Lâm An Mỵ trước nay ít chọc ghẹo người khác trừ khi thân quen, buông lời chọc ghẹo vài câu Lê Tố Nhi la lối om sòm là cô “mắng chửi” cô ta! Nghe ra thành câu chửi cũng thật là xuất sắc à!?

Lâm An Mỵ, cô từ xưa đến nay làm người thẳng thắn không chơi trò “dựng chuyện”, lần đầu tiên cô bị cáo buộc giống như là làm nhục nhã cô ta đến vậy!

Nói thật, cô không biết câu chuyện giữa cô và cô ta sẽ bị cô ta biến tấu thành cái dạng gì cho người khác. Cô cũng không cần biết bạn bè thân thiết của cô ta ghét bỏ cô thế nào!? Nhưng cô lại cảm thấy thương hại cho những người đang tin tưởng vào bộ mặt đạo đức giả của cô ta, xin thưa rằng những bất hạnh và những đau thương mà cô ta nói chỉ để lấy sự đồng tình của những người đồng cảm đứng về phía cô ta. Mà Lâm An Mỵ từng là người tin tưởng lời cô ta, tin tưởng vào những câu chuyện bịa đặt thêm thắt để bản thân cô ta hóa thân thành nhân vật đáng thương, vô tội!

Vất ngã không phải là điều xấu, bị lừa gạt không phải là chuyện quá lớn lao. Nhưng bài học quý giá mà cô học được vô cùng có giá trị, trong một câu chuyện tranh cãi về thói xấu của người khác, đừng tin tưởng vào một phía, hãy đứng trung lập. Điều Lâm An Mỵ hối hận nhất là tin vào lời nói phiến diện của Tố Nhi mà tránh xa một người bạn tội nghiệp, dù cho cô đã đích thân nói lời xin lỗi với cô ấy thì trong thâm tâm của cô vẫn cảm thấy hối hận. Đây là sai lầm nghiêm trọng về cách nhìn người của cô, sai phạm trong vụ này dù cô chỉ là một người nhẹ dạ nhưng cô lại vô tình trở thành một nhân vật đóng vai phản diện để Tố Nhi “cứu rỗi” cô bạn đáng thương bị cô lập.


Phải nói sao nhỉ!? Lâm An Mỵ thật muốn cười to! Loại người như Lê Tố Nhi không xứng đáng nhận được những tình cản chân thành mà cô từng trao ra! Có lẽ người khác sẽ tự trách một chút rồi có lẽ có người sẽ làm như “thánh nữ” thánh thiện tha thứ lỗi lầm cho cô ta.

Nhưng Lâm An Mỵ tuyệt đối không, đó là một vết sẹo xấu xí trong lòng cô, dù nó có muốn lành cô cũng sẽ mổ xẻ nó ra mà tự nhắc nhở bản thân. Người nhìn vào thấy cô tuyệt tình, nhưng không ai biết cô đã phải chịu những đả kích to lớn như thế nào lên chính sự tin tưởng non nớt của bản thân, sẽ không ai hiểu được khi cô thấy bộ mặt thật của Tố Nhi cô đã phải thất vọng như thế nào, cô còn cố gắng thuyết phục bản thân có lẽ không nghiêm trọng như vậy. Nhưng rồi điều đó hoàn toàn bị rũ bỏ, cái thời điểm ấy đầu óc cô quay cuồng, một câu hỏi luôn quanh quẩn trong đầu cô như muốn nghiền nát tất cả suy nghĩ của cô: Tại sao? Tại sao lại giả dối với tôi! Tôi đối xử thật lòng với bạn, bạn lại đáp trả tôi bằng thứ gì?

Con bọ cạp tượng trưng cho lòng cô lại mang thêm một lớp giáp nặng nề vô cảm, từ phút đó, cô không còn quá tin tưởng vào bộ mặt của con người. Trưởng thành hơn, đó là những gì cô nhận được sau sự suy sụp trong trái tim trong chính lý trí của bản thân.

Hiện tại cô ngồi một bên, giống như một khán giả bắt đắc dĩ nhìn bộ mặt giả dối của Lê Tố Nhi đi lừa bịp hết người này đến người kia! Cô không còn hứng thú muốn tốt bụng đi nhắc nhở những người đang tin tưởng cô ta nữa, vì sao ư?! Vì trong mắt họ câu chuyện mà cô là kẻ ích kỉ xấu xa mà cô ta rêu rao chính là sự thật, họ sẽ lựa chọn tin người bọn họ quen thuộc chứ không thể tin cô người họ ít tiếp xúc.

Vậy thì sao? Họ tin cô ta, họ che chở cho cô ta nhưng rồi một ngày nếu họ phát hiện kẻ “âm hiểm” đầy chiêu trò thật sự là người họ luôn cho rằng thẳng thắn có chút tính trẻ con thì sẽ thế nào!? Lâm An Mỵ cũng muốn biết những người ghét bỏ cô vì cô ta khi bị cô ta “đá xéo” một cú thì sắc mặt sẽ thế nào? Có dễ coi hay không?

Trên đời này đừng vội chỉ trích, đừng tưởng tát cả câu chuyện đều là thật. Có những thứ nhìn thấy nghe thấy nhưng chưa chắc là thật.

— —–

Trời đêm, sao trời lấp lánh bị che khuất đi bởi ánh sáng của hàng vạn đèn nhân tạo, cái gọi ánh đèn thành phố. Sắp sửa nửa đêm, nhưng dường như sự sôi của thành phố vẫn khiến cho không ai cảm thấy đã là thời điểm nên nghỉ ngơi.

Mắt của Lâm An Mỵ sắp nhíu lại, cô thường đi ngủ rất sớm dù rất là bận rộn thì cô cũng sẽ đi ngủ sau 12 giờ đêm. Dường như 10 năm không gặp nhau đầy đủ đông vui khiến ai cũng muốn chơi thả ga một ngày.

Ai cũng phải bận rộn với công việc của mình, lúc nào cũng phải phấn đấu hết mình, đấu tranh giành giật đấu đá giẫm đạp lên nhau để đi lên. Họ mệt mỏi và giờ khắc này là lúc họ muốn tìm một nơi để vui chơi thoải mái bỏ qua công việc mà thỏa sức buông thả bản thân một ngày.

Hạnh Nhi có con nhỏ nên chồng cô ấy đã đến đón về từ sớm, mấy người có gia đình cũng liền lục tục ra về trước. Còn lại một đám người độc thân vẫn muốn thân đêm suốt sáng.

Lâm An Mỵ một lần vào bệnh viện “rửa ruột” đến nay vẫn chưa dám động đến chút xíu cồn nào. Cô chỉ ngồi suốt buổi chỉ uống mỗi nước ngọt, ngồi bên cạnh làm người săn sóc cho nhóm chị em. Cô còn hăng hái xung phong phục vụ “anh em” say bí tỉ.

Hứa Tống Ngọc lau mồ hôi lạnh trên trán, bà cô lười biếng thường ngày không muốn động đến móng tay, hôm nay lại có tâm trạng giúp đỡ khách hàng đến vậy!

Tàn tiệc, lớp trưởng chỉ huy phân công sắp xếp đưa mọi người về nhà, còn lại ai còn muốn tiếp tục thì họ lại đến quán Karaoke tiếp tục.

Vì còn tỉnh táo nên Lâm An Mỵ giúp đỡ gọi xe đưa những người khác về. Cô cùng Tuyết Mai đứng đợi bạn trai cô ấy đến đón. Tiễn Tuyết Mai cùng người bạn trai của cô ấy, Lâm An Mỵ cười tươi roi rói vì mừng rỡ cho cô ấy gặp được người thương. Còn cô tiếp tục đứng tại chỗ xem một lượt còn ai chưa về không!?

Chiếc xe hơi hiệu Toyota màu đỏ chót đột nhiên dừng trước mặt cô, Trần Thế Dân hạ kính xe xuống nói: “Lên xe, tiện thể tôi đưa cậu về!”

Lâm An Mỵ từ chối: “Không cần đâu tôi sống gần đây thôi! Cậu đưa mọi người đi trước đi!” Trên xe của Trần Thế Dân còn đang chở Lê Tố Nhi và vài người khác, dù nhà cô xa thì cô cũng thà “lết bộ” chứ không muốn ngồi cùng xe với cô ta.

Trần Thế Dân đang định thuyết phục cô thì…

Một chiếc xe đạp chạy với vận tốc cao phóng tới, thắn “lếch bánh” trước cửa nhà hàng, tạo thành một tiếng “kéttttttttt” kéo dài và chói tai, thu hút sự chú ý.

Bóng dáng quen thuộc ngẩng đầu lên, Lâm An Mỵ run chân, tim đập loạn. Cô tự khinh bỉ bản thân càng không có tí kháng cự nào đối với Trình Duệ. Cô nắm chặt túi xách, vội vàng nói tạm biệt, mắt vẫn dán lên bóng người chạy xe đạp kia.

Trần Thế Dân nhìn thấy một màn ngọt ngào trước mắt, người nam (Trình Duệ) chiều cao vượt trội cởi áo khoác choàng lên người Lâm An Mỵ. Anh ta (Trần Thế Dân) không nghe rõ bọn họ nói gì nhưng sau đó người đàn ông bên cạnh Lâm An Mỵ gật đầu dắt xe vào nhà hàng.

Trần Thế Dân không thể nán lại lâu nên đành chậm chạp khởi động  xe, anh ta liếc nhìn qua kính chiếu hậu thấy bọn họ nắm tay nhau cùng đi trên đường. Anh ta cụp mắt xuống, lái xe rời đi.

— ——- 

Hứa Tống Ngọc vừa tiễng khách xong, ngáp dài một cái chuẩn bị phân phó nhân viên đóng cửa. Nhìn thấy bà chủ nhà mình ngọt ngào nhu thuận đứng trước mắt, anh ta suýt nữa sặc nước miếng. Nửa đêm rồi đấy, có phải anh ta bị ảo giác không!?

Nhưng mà xem ra không phải anh ta bị ảo giác, mà là bạn trai của bà chủ hung dữ đang ở bên cạnh nên mới thế.

Thế nhưng khiến cho anh ta càng ngạc nhiên là người đàn ông này lần trước đi xe hơi đến đón bà chủ của anh ta, thế nhưng hôm nay lại đi xe đạp. Thật khó hiểu! Mà nói mới để ý, chiếc xe đạp này là xe đạp kiểu nữ có giỏ xinh xắn không phải xe của bà chủ thì của ai!?

Nhìn từ đầu đến cuối, thấy Trình Duệ dịu dàng săn sóc còn rất nghe lời Lâm An Mỵ nữa chứ,  Hứa Tống Ngọc trố mắt nhìn chằm chằm vào Trình Duệ và Lâm An Mỵ, bị anh ta nhìn đến “lông tóc dựng đứng” Lâm An Mỵ gắt: “Nhìn đủ chưa!? Còn nhìn nữa tôi móc hai mắt cậu ra!”

Nghe giọng điệu và điệu bộ quen thuộc, Hứa Tống Ngọc cười xấu hổ thu hồi tầm mắt, trước khi bọn họ đi còn không quên “chêm” thêm một câu hết sức “chân chó”: “Bà chủ với ông chủ tương lai về thong thả!”

Lâm An Mỵ lườm anh ta một cái, khoác tay kéo Trình Duệ ra ngoài. Hứa Tống Ngọc nheo mắt nhìn bà chủ bé nhỏ nhà mình lôi kéo người đàn ông cao lớn, anh ta sờ mũi nghĩ bản thân chắc là bị dọa không nhẹ nên mới có ảo giác nhìn thấy “cô bé quàng khăn đỏ” lôi kéo “sói”, Hứa Tống Ngọc tự đánh vào đầu bản thân, bà chủ của anh ta là “thợ săn” cosplays “khăn đỏ” thì có.

Hiện tại Lâm An Mỵ đang hưởng thụ đặc quyền làm bạn gái, tìm thật lâu mới tìm thấy anh nha! Bạn trau tới đón, cả hai cùng nắm tay đi bộ về nhà, tất cả đều là những mong muốn giấu kín trong lòng cô bao năm qua. Mỗi một cô gái đều chôn giấu một ít bí mật nhỏ trong lòng khi chờ đợi người đàn ông của đời mình.

Nhìn Lâm An Mỵ cúi đầu cười suốt, Trình Duệ nhìn xuống đôi bàn tay đang đan vào nhau của họ mà cười mỉm, tay anh to lớn bao trọn đôi tay bé nhỏ của cô siết chặt thêm một chút. Không chỉ bị tâm trạng của cô chi phối, anh còn cảm thấy đặc biệt thích thú với bộ dạng nhỏ nhắn của cô đang choàng áo khoác của anh.

Trình Duệ cảm nhận bàn tay nhỏ lành lạnh được ủ ấm trong tay anh, anh nới lỏng lực đạo ở tay sợ làm cô đau. Bàn tay cô mềm mại không xương như tay trẻ con vậy, khớp xương mềm mại lại mỏng manh.

Tâm trạng đêm nay của Lâm An Mỵ không được tốt cho lắm, nhìn thấy thứ cô ghét bỏ nên tâm trạng cũng bị kéo theo tuy nhiên giờ phút này thật tốt, có anh bên cạnh không cần để ý đến ánh mắt của người khác, không cần để tâm đến nhận xét của người ngoài chỉ đơn giản ở bên cạnh anh và quên hết những thứ không vui là đủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.