Đọc truyện Duyên Phận Kiêu Ngạo – Chương 15: Một chút ngọt ngào
“Có phải anh rất may mắn vì gặp được em không?”_ Trình Duệ.
“Là ông trời cho ta nối tiếp duyên kiếp trước!”_ Lâm An Mỵ.
Trình Duệ và Lâm An Mỵ vừa đặt chân trở về thành phố H, Trình Duệ phải đến bệnh viện ngay lập tức vì có một ca phẫu thuật gấp sắp xảy ra cần tới người có nhiều kinh nghiệm như anh cùng bàn bạc. Lúc hai người chưa lên máy bay, anh đã định là sẽ cho tài xế riêng chở cô về, còn anh thì bắt taxi đến bệnh viện.
Lâm An Mỵ đôi khi rất cứng đầu, ví dụ như hiện tại, cô không đồng ý để anh bắt taxi đi! Cho dù thế nào thì với anh, cô đã quyết định mở lòng đương nhiên cách đối xử phải khác. Nếu là lúc trước thì cô sẽ im lặng nghe theo anh sắp xếp, nhưng mà hiện tại cô ngồi ở vị bạn gái, người mà anh yêu thương nên cô cũng muốn đáp trả lại tất cả những tình cảm đó.
Cô gọi cho Raymond lái xe đến đưa cô về nhà, lúc xuống máy bay cho đến lúc cô lên xe đi khuất Trình Duệ mới để tài xế riêng đưa anh đến bệnh viện.
Trên đường trở về, Lâm An Mỵ nhìn qua cửa kính, ánh đèn đường vụt sáng nhiều lần, trên đường đầy những xe như đang chạy đua với nhau, mà đích đến là một nơi vô định. Trong giây phút tĩnh lặng của tâm hồn, Lâm An Mỵ lại thả hồn vào những suy nghĩ miên man.
Có đôi khi con người thật kì quái, cứ nghĩ bản thân lạnh lùng kiêu ngạo nhưng trái tim vẫn bằng máu thịt, vẫn rung động, vẫn muốn được yêu thương. Tình yêu là cái gì đó mù quáng, nhưng liệu trong xã hội tràn đầy giả dối hiện nay có mấy người là thật tâm yêu nhau để đi đến cuối cùng!
Giữa cái chốn “phồn hoa” khiến bao người lận đận mưu sinh, kiếm sống và giành giật quyền lực cùng tiền bạc. Cô đã nghi ngờ nhiều rồi, đã thất bại thảm hại nhiều lần rồi, cô không biết là anh có thật sự thật tâm muốn yêu cô hay không!
Nhưng hiện tại, cô nguyện ý tin tưởng anh! Cô thấy sự chân thành trong đôi mắt anh, nếu lần này anh chỉ đang giả vờ thì cũng là lúc cô mất tất cả! Nếu anh dám phản bội cô sao!? Cô nhất định sẽ trả thù! Một cô gái nhỏ thuộc cung bọ cạp như cô tuyệt đối khó có thể bỏ qua, đối với cô “có thù tất báo” cho dù là “yêu vô bờ, hận vô bến” nhưng đó là bản chất tồn tại của cô.
Lâm An Mỵ sẽ một khi đã nhận định sẽ yêu thương và bảo vệ thứ gì thì cô sẽ dùng tất cả những gì bản thân có để bảo vệ nó, cô không phải một thánh nữ, cô không cao cả chút nào, tình cảm của cô là sự ích kỷ, cô hoàn toàn không muốn sẻ chia nó với bất kỳ ai. Ai cũng nói cung bọ cạp chiếc biết ghen tuông, nghi ngờ. Vậy cứ để họ thấy được đằng sau những ghen tuông nghi ngờ là điều gì, không phải người phụ nữ cung bọ cạp không tin tưởng bạn, mà có lẽ hành động của bạn khiến cô ấy mất cảm giác an toàn.
Thứ mà Lâm An Mỵ vẫn luôn nhìn thấy ở tình yêu ở mọi người xung quanh cô đều là một loại mong manh và dễ dàng rạn nứt. Họ luôn nói với cô về thứ tình cảm khiến người ta cảm thấy vui sướng thậm chí là đau khổ “tột cùng” của họ, nhưng rồi họ nói là yêu thương một giây lát cũng đã để lại cho nhau những kỉ niệm đẹp.
Họ tỏ ra bản thân là người sáng suốt, cố buông tay để người ta hạnh phúc, thật nực cười là bao nhiêu năm qua vẫn có vô vàng những người lấy lí do đó để chia tay nhau. Trong một mối quan hệ, khi họ bên nhau lí do là họ thích 1 điểm gì đó của nhau, khi chia tay đơn giản họ nói là đã cạn tình với nhau, không còn cái cảm giác rạo rực như thuở ban đầu và người mới lại khiến họ có những cảm giác mới mẻ khác. Họ luôn đóng vai một người tội nghiệp, dù người vứt bỏ đi tất thải những thứ bản thân đang có được.
Vậy bản chất thật sự của tình yêu là thứ gì?
Thành phố H về đêm lại khoác lên mình chiếc áo lộng lẫy, là một thành phố năng động của cả nước thành phố H luôn là trung tâm kinh tế hiện đại và vượt trội. Lâm An Mỵ thả hồn theo ánh đèn đường chớp nhoáng từng chặn, nhìn bản đèn nê-ông chớp sáng tạo ra những nét rất riêng của thành phố. Đây vốn không phải là nơi thuộc về cô.
Lâm An Mỵ cười khổ, đúng là càng lớn tuổi suy nghĩ càng nhiều. Lãng phí nhiều năm thanh xuân như vậy khiến người ta cười nhạo bao nhiêu năm cuối cùng cũng có thể thoát khỏi danh hiệu “gái ế”. Nghĩ lại đúng là cô không phải quá mức trẻ trung cũng chưa đến nỗi quá tuổi lấy chồng, nhưng mà tuổi thanh xuân của người con gái đúng là quá nhanh, thoắt cái đã qua.
Vương Nhất Minh nãy giờ vẫn lặng yên không nói, liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, bất chợt run tay lái. Cậu ta hoảng hồn nắm chặt lấy điều khiển xe. Xe ổn định trở lại cậu ta mới thở phào, cân nhắc lên tiếng: “Chị… Môi của chị… Sư..sưng… Chị với bác sỹ Trình, chẳng lẽ đã…. Cái đó cái đó!”
“Hả?” Lâm An Mỵ vẫn còn đắm chìm trong những suy nghĩ bâng quơ, bị cậu ta gọi như mới vừa tỉnh ngộ. Tay vô thức sờ lên hai cách môi anh đào, nhớ lại nụ hôn “cắn loạn” lúc chiều, gương mặt cô liền đỏ bừng. Thẹn quá hóa giận cô gắt: “Ăn nói lung tung tôi liền quăng cậu xuống dưới!”
Trương Nhất Minh gật đầu, cậu ta lại lảm nhảm: “Có gì đâu chứ? Người ta mừng giùm chị thôi mà! Người bảo thủ đặt chữ “trinh” trên đầu, chết sống không bỏ như chị còn sót lại mấy người!” Cậu ta giống như tìm được đề tại để diễn thuyết liền luyên thuyên nói: “Dù sao thì như vậy cũng không tệ! Bác sỹ Trình người ta vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, kiếm được nhiều tiền, chị chắc chắn là tu “n” kiếp mới gặp được!
Chị xem người không có gu thời trang như chị, không thích “trưng diện”, suốt ngày chỉ biết kiếm tiền, kiếm tiền và kiếm thật nhiều tiền. Lí tưởng sống của chị thật là quá tầm thường.
Cũng may, mẹ chị di truyền lại cho chị gương mặt coi được! Em đây chỉ sợ chị thừa hưởng được vẻ “trẻ mãi không già” của mẹ chị thì coi như xong.”
Mặt Lâm An Mỵ đen thui, cô nói bằng giọng điệu bực bội: “Nói đủ chưa?”
Trương Nhất Minh không sợ khí thế của cô chút nào, cậu ta quá rõ bà chị này là “mèo” chứ chả phải “cọp”. Nóng vậy thôi chứ có làm gì được ai đâu chứ, y như “cọp giấy”, cậu ta không quản khó khăn tiếp tục vui vẻ nói: “Thời đại này, mấy chuyện đó là rất bình thường, chị cần gì phải ngại!…”
“Ừ, nếu tôi không lầm cậu vẫn còn là “trai tân”!” Lâm An Mỵ quăng trả một quả bom khác.
Mặt Vương Nhất Minh bỗng chốc đỏ bừng, lắp bắp: “Hứ, bạn gái em vẫn còn nhỏ!”
Lâm An Mỵ “hừ” một tiếng, cô không muốn bình luận gì thêm về bạn gái của cậu ta. Cô không có thiện cảm mấy đối với bạn gái của Vương Nhất Minh- Raymond, cô gái đó mới hai mươi tuổi chứ mấy lại là hotgirl gọi là Mino. Dáng người xinh đẹp, quyến rũ phong cách rất độc đáo đặc biệt là cực kỳ mê hàng hiệu. Chỉ có mấy thằng nhóc loi choi và ngu ngốc như Vương Nhất Minh mới để bị lợi dụng như vậy thôi! Gặp kẻ khác không chừng đã phải mang thân ra đổi lấy đồ hiệu.
Haiz, cô đã nói hết lời mà thằng nhóc này không nghe thì đành chịu thôi! Nói quá nhiều mất công toi, có khi còn bị người ta xem là cố tình chia rẽ tình cảm người khác. Nói tới chia rẽ người khác, phải kể đến Trần Trung.
Lâm An Mỵ nheo mắt trầm tư, trong đầu đang xoay chuyển những suy nghĩ cho kế hoạch ngày mai. Bất chợt cô lên tiếng khiến Vương Nhất Minh giật mình đem xíu nữa là cầm tay lái đâm vào đuôi xe khác: “Ngày mai cậu nhớ đến đón tôi sớm, khoảng 6 giờ đi. Còn nữa, liệu ngày mai môi tôi có hết sưng không?”
Vương Nhất Minh bật cười sằng sặc, nếu không phải quá thân cận với Lâm An Mỵ, cậu ta nhất định không dám cười. Cậu ta dừng xe bên đường, ôm bụng cười sặc sụa.
Lâm An Mỵ nổi cáu, đạp chân “trút giận” vào ghế trước, khoanh tay trước ngực, giận dỗi quay đầu nhìn kính xe. Giọng điệu dọa nạt: “Nhóc con, cậu còn cười nữa thì tôi đá cậu xuống xe!”
Vương Nhất Minh cố nín nhịn mong muốn được cười của mình lại, giơ tay ra hiệu “ok”. Cậu nhóc ca thán kể lể: “Được rồi, vì tội nghiệp chị là cô gái trong sáng có nụ hôn đầu đời nên em đây sẽ nói cho chị biết! Ôi trời, chắc bác sỹ Trình cũng cuồng nhiệt lắm đây! Cắn sưng húp rồi kìa!”
“Rốt cuộc cậu có cách nào giúp tôi không?”
“Không có!” Một câu nói tỉnh bơ.
“………..” Lâm An Mỵ giơ chân đạp vào ghế, tự giận mình ngây thơ đi tin lời thằng nhóc điên khùng này.
— ——
Sáng ngày hôm sau, đúng 6 giờ 4 phút Vương Nhất Minh đã đến nhà Lâm An Mỵ.
Không khiến cậu thất vọng, bà chị Lâm này phải nói là khá thích hợp với loại hình trẻ trung đáng yêu. Nhìn cứ như là em gái của cậu ta vậy, mỗi tội bộ quần áo lại khiến cho người khác phải trố mắt. Váy liền bằng ren màu trắng thuần khiết, điểm xuyến hoa hồng nhỏ màu xanh lam.
Tóc Lâm An mỵ vốn thẳng lại dài, nay không uốn “giả” nữa, thẳng tắp nhưng cũng không kém phần bồng bềnh.Cô chuộng tô son nhưng không thích trang điểm, trừ khi có dịp đặt biệt không thì chẳng bao giờ cô tự nguyện trang điểm. Son môi hôm nay là sắc đỏ hồng tự nhiên, nhìn vừa tràn trề sức sống vừa xinh đẹp lại tươi mát.
Cậu ta hét ầm lên kích động: “Chị à, nhìn trẻ quá đi! Cứ như mới hai mươi!”
“…………..” Thế cô đã ba mươi rồi hay sao!?
Vương Nhất Minh hai mắt tròn xoe, kích động nhao nhao: “Phụ nữ đúng là thất thường! Bình thường đến trang điểm cũng không thích, đằng này “túm” được anh chàng đẹp trai liền đổi phong cách!”
Lâm An Mỵ xách bình giữ nhiệt tao nhã bước lên xe, chị đây không thèm nói nhảm với nhóc nhé! Hừ, hừ! Muốn đẹp phải có người xem chứ!?
Chẳng mấy chốc đã đến cổng bệnh viện, suốt quãng dường Vương Nhất Minh cứ luyên thuyên suốt, còn cô chỉ khoanh tay trước ngực nhìn ra ngoài nghĩ ngợi.
Lâm An Mỵ hôm nay chỉ mang giày cao gót khoảng năm phân, thoải mái đi đứng. Váy liền bằng ren bồng bềnh, dài đến đầu gối làm nổi bật đôi chân với làn da trắng ngần. Bình thường cô hạn chế mặc váy và quần ngắn ra đường, nhưng mà Lương Đình bĩu môi khinh miệt. Lương Đình cho rằng cặp chân cô mặc dù không dài như siêu mẫu, cũng không săn chắc cho lắm nhưng được một cái là trắng. Vì cô thấp nên khoe chân thon mới có thể ăn gian chiều cao một chút.
Vì ngày hôm nay, cô lục tung cả tủ đồ mới tìm được cái váy hợp ý nhất. Cô đã đứng trước gương ngắm nghía kỹ lưỡng, không tìm được chút lỗi nhỏ nào mới dám ra đường. Lâm An Mỵ không quan tâm thì thôi, một khi quan tâm thì nhất định vẹn toàn tất cả. Trong bình giữ nhiệt là cháo thịt bò cô vừa nấu, cô thật sự không thích cháo chút nào nhưng Lương Đình nói là Trình Duệ rất thích nên cô buộc lòng phải xuống bếp nấu.
Lâm An Mỵ cảm thấy quan tâm cũng giống như nấu một nồi canh, cho quá nhiều muối sẽ mặn, cho ít muối sẽ quá nhạt nhẽo, nêm vừa phải cũng chưa chắc hợp miệng người ăn, tất cả đều phải phù hợp với sở thích của người muốn ăn thôi!
Lâm An Mỵ bước vào sảnh chính, bệnh viện Tinh Tú là bệnh viện tư nhân nên hết thải mọi y tá và bác sỹ đều là tuấn nam mỹ nữ. Chi phí ở đây cũng khá cao so với bệnh viện công, tuy nhiên cái gì cũng có mặt trái của nó. Bạn không có tiền, bạn khám bệnh bằng bảo hiểm y tế thì phải chờ đợi rất lâu cũng mệt mỏi hơn vả lại chưa chắc các bác sỹ sẽ vui vẻ mà khám cho bạn. Thế nhưng khi bạn có tiền, khám tư thì bạn liền được chăm sóc chu đáo.
Đồng tiền ngoài xã hội khó kiếm, Lâm An Mỵ cũng không muốn nói cho người khác biết suy nghĩ lúc này của cô. Nhận xét của cô về nền y tế nước nhà vẫn không được tích cực, nhưng cô cũng tin y đức ở bác sỹ cũng không hẳn là mất hết. Đôi khi cũng không thể trách họ, họ muốn kiếm thêm chút thu nhập để bản thân và gia đình sống tốt hơn.
Con người ai chẳng có lòng tham, lòng tham cũng giống như cơn đói bụng, ăn quá nhiều sẽ có lúc bị nghẹn, không ăn sẽ chết đói. Đứng ở góc độ của bản thân bất kỳ ai cũng nói là không thể chấp nhận được những việc xấu trong cuộc sống, có thể cô có suy nghĩ kì quặc nhưng cô sẽ đứng trên lập trường của người khác để suy nghĩ.
Có những việc không thể nói trước được điều gì, không nên nói ra những suy nghĩ của mình với người khác. Trừ những người thân cận, câu nói nhận xét khách quan tuy không cố ý nhưng đôi khi lại kéo theo những người khó chịu với mình. Và cô cũng là người bị ghét nhiều vì điều đó. Lớn dần cô cũng biết cư xử lại một chút nhưng mà chứng nào tật đó vẫn y như vậy,nếu nói cô xã hội bao lâu nay cũng chỉ như đang diễn một bộ phim truyền hình tranh đấu kinh doanh, mà cô từ dầu tới cuối chỉ là một nhân vật bị sai khiến.
Cô vốn dĩ không biết cách cư xử cũng như làm vừa lòng ai, cho dù cô có những suy nghĩ trưởng thành đến mấy hay mấy trò đấu đá đã thành thục thì vấn đề cư xử cô vẫn luôn giữ sự trẻ con đó!Người ta cho cô cái kẹo, cô sẽ nhớ nhưng khác với những đứa trẻ ngây thơ dễ dụ. Thứ mà người khác ít có được lại may mắn có được ở trên người cô, mắt cô thuộc loại “đui mù” cận thị khá là nặng, may mà công nghệ tiên tiến trị được, cưới đôi mắt mình cô lại thích quan sát và luyện được kĩ năng nhìn sắc mặt người khác.
Đối với cô ghét chính là ghét, thích chính là thích, lững thững ở giữa thì là người cô không quen biết chưa từng tiếp xúc. Thật ra cô rất ít khi tiếp xúc với người khác, mà thường thì chỉ nói chuyện qua loa chứ chả thân thiết gì? Thế nhưng dễ tính đến mấy vẫn sẽ biết ghét là gì!?
Ngồi trong phòng làm việc riêng của Trình Duệ, Lâm An Mỵ vừa hồi hộp vừa lo lắng nhưng vẫn có chút bồn chồn vui vẻ.
Trình Duệ tối qua vừa về đến thành phố liền bay vào phòng cấp cứu cả đêm, cuộc phẫu thuật vừa kết thúc không bao lâu thì cô đến. Mặc dù anh là bác sỹ đa khoa nhưng anh cũng bác sỹ có nhiều kinh nghiệm thực tế ở nước ngoài nên dù không chính tay cầm dao phẫu thuật anh cũng có thể hướng dẫn bác sỹ khác làm tốt.
Kinh nghiệm làm việc lâu nay, chỉ mấy tiếng đồng hồ qua cũng không mấy khiến anh mệt mỏi quá mức. Nhưng Lâm An Mỵ thì khác, cô rất coi trọng việc nghỉ ngơi. Nếu trước đây anh đi sớm về khuya làm việc mệt như “chó” cũng không liên quan đến cô, nhưng hiện tại anh còn cần chịu trách nhiệm với cô nữa.
Lâm An Mỵ rất ít khi săn sóc người khác, theo Lương Đình thì cô vốn dĩ là cái đứa tự cao co mà hơi bị ngu. Bình thường không làm động đến móng tay nhưng mà người quen thân một chút sai bảo gì cũng làm, lúc động kinh thì quăng ngược lại việc cho người khác.
Trình Duệ tao nhã “húp” không đúng là “ăn” cũng không được, là “dùng” cháo mà Lâm An Mỵ đã nấu. Anh cúi đầu che giấu đi cảm xúc biến hóa trong mắt, chậm rãi múc từng muỗng cháo đưa lên bên môi.
Lâm An Mỵ lúng túng vì chú ý quá mức vào đôi môi của anh, cô quẫn bách dời ánh mắt sang nơi khác. Khóe mắt Trình Duệ chưa từng rời khỏi bóng hồng trong phòng, môi anh khẽ nhếch lên một chút tiết lộ tâm tình tốt của anh lúc này. Có phải anh rất may mắn khi tìm được cô không!?
Trình Duệ lên tiếng phá vỡ sự yên lặng đầy lúng túng này: “Cháo là em nấu?”
Giọng nói đầy lôi cuốn của anh khiến tai Lâm An Mỵ đỏ bừng, cô vẫn làm ra vẻ không lúng túng: “Vâng, lần đầu nấu có vừa miệng anh không?”
Trình Duệ cúi đầu thưởng thức cháo, nhẹ nhàng nói: “Hơi ngọt! Lần sau anh dạy em nấu!”
“À!” Lâm An Mỵ lúng túng không biết nên nói gì tiếp, cô là lần đầu chính thức yêu đương thật sự đó. Cô vẫn có chút lo lắng cái miệng độc địa của Trình Duệ nhưng dường như gần đây anh không “móc mỉa” cô lắm. Thái độ cũng tốt hơn hẳn.
“An Mỵ!” Anh đột nhiên gọi tên cô.
“Hả?” Phản xạ có điều kiện cô đáp lời.
“Lại đây!” Anh cười nhẹ nhìn cô.
Lâm An Mỵ cảm thấy tim mình muốn “xổ” tung ra bên ngoài, nụ cười của anh chỉ xuất hiện trong chớp mắt nhưng thật sự khiến cô bị lay động. Suốt hai mươi mấy năm qua đây là lần đầu tiên cô biết rung động mãnh liệt là gì? Không giống như lần đầu tiên thích một người, lúc còn nhỏ vì bị phim ảnh đầu độc nên cô thích một cậu nhóc.
Cái suy nghĩ ngây thơ của trẻ con lúc đó là thích thì sẽ có ngày gặp lại nhau như những bộ phim truyền hình. Cô đợi thật lâu, thật lâu cuối cùng cô đợi được sự trưởng thành. Nhưng cô không hối hận, nhờ kiên nhẫn chờ đợi đến ngày cô hiểu chuyện thì cô càng cảm ơn quãng thời gian đó.
Có thể cô quá mức tự cho bản thân là đúng, nhưng mà đối với cô mà nói cô sẽ cảm thấy có lỗi và tự dằn vặt bản thân mình nếu cô không giữ được bản thân toàn vẹn cho chồng cô. Cô biết xã hội đã ít đi những dị nghị về “trinh tiết” của người phụ nữ, nhưng đâu đó vẫn có những cô gái sầu muộn về điều này. Lâm An Mỵ không cần biết người ta suy nghĩ thế nào nhưng cô không may mắn gặp được người mà cô yêu tuổi học trò, tuy nhiên cô lại thấy vậy cũng tốt đa phần những cặp đôi yêu nhau thời đi học 100 cặp thì chỉ khoản vài cặp là tình yêu duy nhất đi đến cuối đời.
Cô đối với những thứ khác có thể qua loa nhưng người đàn ông cô chọn thì không. Đối với Trình Duệ, cô rất tiếc vì không thích anh đầu tiên trong đời, nhưng cũng cảm ơn trời vì gặp được anh người cô tìm kiếm bấy lâu nay.
Trình Duệ nhìn ra từng biểu hiện trên gương mặt của cô, biết cô đang ngẩng ngơ anh liền đứng dậy đi về phía cô. Anh áp sát vào cô, đột ngột ôm cô vào lòng. Anh ghé môi gần sát tai cô thầm thì: “Tin anh được không?”
Lâm An Mỵ chìm sâu trong ánh mắt chân thành của anh, hiện tại cô nghĩ “tan xương nát thịt” cô cũng sẽ không rời xa anh. Cô gật đầu ôm lấy anh: “Tuy không thể thích anh trước nhất, nhưng mà từ giờ em sẽ cân nhắc yêu anh trước nhất!” Cô không phải cô gái dễ dàng ti tưởng trong tình yêu,cô tuyệt đối không dễ dàng tin người con trai nào nhưng với anh lại khác.
Trình Duệ ôm cô vào lòng, dúi đầu vào cổ của cô để ngửi mùi hương thoang thoảng trên người cô. “Có phải anh rất may mắn!?” Gặp được người con gái của đời mình, từ trước đến nay họ chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của nhau nhưng dường như ông trời đã sắp đặt sẵn “tiền duyên” kiếp trước của họ.
Lúc nhỏ trước khi bà nội anh mất đã từng nói: Trình Duệ thật may mắn! Đường chỉ tay này là nhân duyên trời định từ “kiếp trước” đấy nhá!
Lúc đó anh còn nhỏ chưa hiểu được những điều này, nhưng mà có lẽ bà nội đã đưa cô đến bên anh không chừng. Cô gái trong định mệnh của anh quả thật đã khiến anh nhận ra ngay từ lần gặp đầu tiên.
Điều thỏa mãn nhất đối với anh chính là cô gái của anh cũng giống như anh đang chờ đợi định mệnh xuất hiện. Không thể bên cô lúc thanh xuân, không thể nhìn thấy cô từng ngày trưởng thành nhưng cô gái của anh vẫn rất ngoan ngoãn. Tuy không phải là người đầu tiên cô thích nhưng bù lại tất cả mọi thứ kể cả cái nắm tay đầu tiên cũng vẫn là của anh.
Trên đời này, đừng tin những gì người khác nói. Nhìn tận mắt, nghe tận tai chưa chắc đã là sự thật. Thật thật giả giả đều do ý niệm mà thôi!
— ——
Lâm An Mỵ mặc áo sơ mi màu lam đậm, váy công sở đen ôm trọn eo và đùi, dài đến tận đầu gối xẻ đùi nhẹ một đường kín đáo. Tóc dài uốn cong ở đuôi tóc, mặt trang điểm nhẹ, son môi đỏ hồng tươi tắn. Giày cao gót tinh xảo, tôn lên đôi chân nhỏ nhắn đáng yêu.
Cô trở thành mẫu phụ nữ văn phòng- office lady, dáng người nhỏ nhắn nhưng khí chất đặc biệt. Cô cảm thán quả nhiên đồ hiệu mặc vào liền khác hẳn so với quần áo bình thường.
Phòng riêng ở Á My không khó đặt trước, chỉ có dịch vụ “Bữa ăn lãng mạn” của tình nhân hiếm khi còn chỗ để đặt. Người làm ăn buôn bán đều phải chấp nhận kiểu bữa đắt, bữa ế. Không ngờ họp lớp lại may mắn ngay thời điểm vắng khách.
Nhìn sảnh chính vắng khách, mặt Lâm An Mỵ trầm xuống. Ai mà thích chỗ làm ăn không kiếm được tiền đây! Mà người xem tiền như mạng là cô đây đương nhiên khó mà vui vẻ được.
Vốn dĩ định mang Trình Duệ đến khoe khoang nhưng công việc của anh bận rộn, Lâm An Mỵ cũng không muốn dắt anh ra mắt những người không liên quan gì đến cô. Nghĩ đến anh, cô lại cảm thấy vui vẻ ngọt ngào. Lần đầu tiên cô mới biết không kiếm được tiền nhưng tâm trạng lâng lâng khá là tốt đẹp.
Buổi sáng khi cô đã thay quần áo sửa soạn chỉnh tề, cô cười hỏi Trình Duệ một câu: “Đẹp không?”
Anh nheo mắt nhìn một cái, tóm đầu hôn lên tráng cô một cái dỗ dành: “Đẹp!”
Tuy câu khen có chút miễn cưỡng nhưng hành động của anh khiến tinh thần cô lên mây rồi còn đây mà ý kiến ý cò chi nữa.
Quản lý nhà hàng chạy như bay ra sảnh chính, hôm nay bên sảnh chính không tiếp khách nên anh ta lo lắng bà chủ của mình dùng bộ mặt dọa người “đuổi” hết số khách còn lại. Thế nhưng bất ngờ là anh ta nhìn thấy gương mặt của bà chủ lại tươi cười như tết đến, anh ta đang tự hỏi có phải cô trúng số độc đắc chăng?
Quản lý nhà hàng có một cái tên hết sức mỹ miều là Hứa Tống Ngọc, là một người bạn có duyên gặp được của cô: “Mỵ, bà vừa trúng số à?”
“Không có!” Cô đã biết địa điểm tổ chức họp lớp ở đây nên đi thẳng đến đó.
“Chẳng lẽ mới bán nhà!” Hứa Tống Ngọc kè kè kế bên cô lảm nhảm.
“Làm gì có!” Cô nhíu mày không vui.
“Sao tâm trạng bà tốt dữ vậy? Chẳng lẽ tìm được “gia” của bà!” Hứa Tống Ngọc không phụ cái tên mỹ miều này, anh ta chính là một trong những “khuê mật” của Lâm An Mỵ. Nói thẳng ra là hội “chị em bạn dì” của tụi con gái.
Từ năm mười bảy tuổi, cô đã đợi một người gọi là “gia”, là người cô chưa từng gặp mặt nhưng đó sẽ là người cô yêu trong tương lai chính là hiện tại: “Chắc thế!” Nghĩ đến Trình Duệ, cô lại cười thêm một chút.
Ôi!~ Cái cảm giác ngọt ngào này đúng là không uổng công cô đã chờ đợi bao nhiêu lâu nay! Lâm An Mỵ cười tủm tỉm, trong lòng cô đang cười to vì vui vẻ.
“…………….” Không phải chứ!? Còn khó tin hơn cả trúng số!
“Nhưng mà ông làm quản lý kiểu gì mà sảnh chính không thấy ma nào hết là sao vậy hả?” Lâm An Mỵ đang “tư xuân” nhưng cô còn chưa bại não đến mức ngu ngốc.
“Bị bao hết chứ sao?” Hứa Tống Ngọc nhún vai.
“Chậc… Chậc… Dư tiền thế không biết!”
Quản lý gật gù tán thành: “Vương tổng đã bao sảnh chính cả ngày hôm nay! Nghe nói là Vương tổng làm vậy vì bạn gái anh ta!”
“À, phục vụ tận tâm một chút! Người ta chịu chi tiền là được!” Nói gì thì nói vị Vương Minh Nhật này giúp cô kiếm tiền sao cô nỡ đuổi anh ta được đây!
“Quen biết cô bao nhiêu năm nay, tôi nhận ra một vấn đề!”
“Gì?”
“Cô định ôm tiền xuống mồ!”
“Không hẳn, đủ tiền nuôi con là được!”
“……………….” Cô cứ ảo tưởng tiếp đi.
— —
“Bác sỹ Trình xin anh làm ơn giúp tôi đi!” Cô gái mặc áo blue trắng chấp tay cần khẩn ngồi đối diện với Trình Duệ lên tiếng.
Chân mày Trình Duệ cau lại,trầm tư không nói.
Cô gái kia vẫn tiếp tục nói: “Bác sỹ Trình, anh cũng biết chuyện của tôi và anh ấy cần có hướng giải quyết mà!”
— ——-
Lâm An Mỵ nghĩ đến việc mặc nguyên bộ quần áo đặc sắc nhất khiến ai cũng phải ngước nhìn, nghĩ tới liền rùng mình ớn lạnh, nghĩ lại thấy quá lố lăng, cô điên mới làm vậy, chọn lựa tới lui đành diện bộ đồ công sở cho lịch sự, dù sao thì bị một số người soi mói bình phẩm này nọ là điều không tránh khỏi!
“Mỵ, lớp cô tổ chức họp lớp à?”
“Ừ!”
“Sao không nói sớm, tôi giảm giá cho họ!”
Lâm An Mỵ nhìn quản lý Hứa, hỏi lại: “Ông!? Giảm giá!?” Anh ta kiêu ngạo gật đầu thỏa mãn, chưa đắt ý được bao lâu liền bị cô kéo xuống: “Tổn thất của nhà hàng trừ vào lương của ông!”
Hứa Tống Ngọc nghe như sét đánh ngang tai: “Bà chủ đừng mà~~~…………”