Bạn đang đọc Duyên Nợ – Tiểu Thiên Yết: Cái Tát Đầu Tiên!
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lạc Nhạn. Làn da hồng hào, khuôn mặt tươi tắn của nàng giờ chuyển sang tái nhợt, thất thần. Rất khó để chấp nhận được cái điều mà được gọi là hôn ước đó. Rất khó cho nàng khi nàng chưa hề gặp mặt vị hôn phu của nàng dù chỉ một lần. Những lời mà phụ thân nàng vừa nói khiến nàng không khỏi ngỡ ngàng, pha chút bất mãn.
– Nhạn nhi! Con làm sao thế?
– Cha à, tại sao lại có chuyện hôn ước gì ở đây chứ? Con không đồng ý. Đây là chuyện trọng đại của cả đời con mà, sao lại có thể tùy tiện sắp đặt như vậy được?-nàng đáp lại một mạch, khuôn mặt giờ từ tái nhợt chuyển sang đỏ ửng lên vì tức giận, gần như khóc.
Bấy giờ Hàn Phong mới để ý đến Lạc Nhạn. Chàng nhìn một vòng bao quát cái người được gọi là “vị hôn thê” của mình. Hàn lão gia cũng không khỏi bàng hoàng trước phản ứng của Lạc Nhạn. Dường như đây là cú sốc rất lớn đối với nàng, rất khó để mà chấp nhận. Vương lão gia thấy vậy bèn lên tiếng:
– Không được vô lễ. Từ cổ chí kim, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, không được bàn cãi. Huống chi hôn sự này đã được các lão tiền bối của gia tộc chấp thuận. Con lấy tư cách gì mà phản đối?
Ngừng một lát như để lấy hơi, Vương lão gia hắng giọng:
– Hơn nữa, con nhìn xem, Hàn thiếu gia có gì không tốt? Con thử nhìn xem, Hàn thiếu gia văn võ song toàn, khôi ngô tuấn tú. Con phải xem đây là diễm phúc của mình chứ!
Dường như đây là lần đầu Vương lão gia lớn tiếng quát mắng đứa con gái yêu quý này. Thấy vậy, Vương Du và Lạc Hy vỗ vai khuyên em gái:
– Nhạn nhi à! Hàn Phong là một người đàn ông tốt, lấy được hắn muội sẽ được sung sướng, sẽ được cưng chiều hết mực. Đây là việc tốt, muội nên chấp thuận đi.
Quá phẫn uất, Lạc Nhạn quay sang đại huynh và đại tỷ của mình, quát lên:
– Nếu thấy hắn tốt như vậy thì hai người đi mà thành thân với hắn. Còn riêng muội, thật sự muội không thể chấp nhận được.
Một tiếng bốp nhanh chớp nhoáng, má của Lạc Nhạn in năm vết ngón tay của Vương lão gia. Mọi người đều hết sức kinh ngạc, bao gồm cả Lạc Nhạn. Những giọt lệ bắt đầu rơi. Suốt mười sáu năm qua, nàng luôn được cha cưng chiều, yêu thương hết mực. Cha nàng chưa từng một lần quát mắng nàng nặng lời, huống chi … huống chi lần này lại là một cái bạt tai. Đôi mắt đen láy đẫm lệ mở to. Nàng vẫn chưa hết bàng hoàng, nghe văng vẳng bên tai tiếng cha mình.
– Xin lỗi Hàn huynh, tại lão già này không biết dạy con, chỉ tại ngày thường quá nuông chiều nó nên giờ nó không còn biết trên dưới là gì.
– Vương huynh sao lại nói thế. Điều này khó tránh khỏi mà. Nhạn nhi chẳng qua do quá sốc nên chưa chấp nhận được thôi. Huynh không nên nặng tay với con bé như vậy.
– Hôn sự vẫn sẽ được tiếp tục theo đúng dự định. Hàn huynh yên tâm.
Lúc bấy giờ, Lạc Nhạn mới cảm thấy sự có mặt của mình tại đây thật thừa thãi. Mọi lời nói của nàng đều không còn có giá trị nữa. Nàng ôm mặt khóc chạy một mạch ra hậu hoa viên mà không thèm nói thêm một lời nào nữa.