Bạn đang đọc Duyên Nợ – Tiểu Thiên Yết: Sa Sút
Hàn Phong ra đi, để lại sau lưng bao uẩn khúc, khiến Lạc Nhạn một lần nữa lại chạnh lòng. Nhưng vì cái tôi quá cao, nàng đã không nói lên được lời nào. Nàng luôn dằn vặt, suy nghĩ sau đó. Giá như lúc đó nàng lên tiếng thì có lẽ nào Hàn Phong sẽ không phải ra đi, có lẽ nào hắn sẽ lên tiếng minh oan cho bản thân, lật tẩy bộ mặt giả tạo của người đàn bà đó? Những suy nghĩ đó cứ quẩn quanh trong tâm trí nàng, nó khiến nàng ngày ăn không ngon, đêm không ngủ yên. Vẻ mặt bất cần của Hàn Phong lúc đó thật khiến cho Lạc Nhạn suy nghĩ.
– Tiểu thư!
– Sao vậy A Xuân?
– Ban nãy em đi ra phố, em thấy…
– Sao? Em thấy cái gì?
– Em thấy… em thấy… Hàn thiếu gia… ngài ấy say khướt, còn bị đám du côn đánh nữa…
Lạc Nhạn hốt hoảng. Vẻ mặt nhanh chóng biến sắc, chồm dậy, túm lấy tay của A Xuân, nói gấp:
– Em thấy hắn ở đâu? Mau đưa ta tới đó…
– Dạ! tiểu thư…
A Xuân hốt hoảng khi Lạc Nhạn có hành động như vậy, bèn dẫn Lạc Nhạn tới chỗ mà nàng thấy Hàn Phong ban nãy.
Một con hẻm heo hút.
Rác bốc mùi hôi thối. Bóng dáng những kẻ du côn quanh quẩn tại con hẻm, cộng thêm những kẻ ăn mày nằm la liệt. Một tiểu thư như Lạc Nhạn không nên đến những chỗ như thế này. Mặc cho A Xuân cản lại nhưng nàng vẫn lăm lăm đi tới để tìm bóng dáng của Hàn Phong.
Phía xa xa, nàng trông thấy trong ánh nắng mờ ảo của buổi chiều tàn, có bóng dáng quen thuộc của một lãng tử đồng thời cũng là dáng đi say khướt của một tên bợm rượu. Nàng định tiến lại gần thì thấy một người phu nữ đến bên cạnh hắn. Nàng dừng chân lại, và chợt nhận ra rằng, đó chính là người đàn bà đê tiện đó- vợ lẽ của Hàn lão gia, Thiện Tâm.
Nàng định quay lưng bỏ về thì bất chợt quay đầu lại, thấy Hàn Phong và Thiện Tâm đang giằng co, cãi vã nhau. Nàng thấy nghi ngờ bèn lén đến gần để nghe xem chuyện gì đang xảy ra.
– Ha ha ngươi làm rất tốt… đợi khi ta đạt được mục đích, cô gái của ngươi sẽ được an toàn, ha ha ha…
– Cút đi đồ tiện nhân, bà đã hại ta ta nông nỗi này, bà khiến tình phụ tử của cha con ta rạn nứt, khiến nhân duyên của ta đứt đoạn, vậy bà còn muốn gì nữa? Rốt cục Hàn gia nhà ta có thù oán gì với bà để mà bà phải hãm hại gia đình ta như vậy?… Tại sao?
– Ha ha! Ngươi thật sự muốn biết? Được, ta sẽ nói cho ngươi biết, là do…
Bất chợt có tiếng động khiến Thiện Tâm giật mình, quay phắt lại
– Ai? Ra đây cho ta…
Bà ta tiến lại chỗ phát ra tiếng động, từ từ, chậm rãi từng bước một và rất cẩn thận, trong tay cầm một chiếc gậy. Lạc Nhạn và A Xuân vô cùng bối rối, không biết phải làm sao để thoát khỏi chỗ đó thì bất chợt Hàn Phong lên tiếng:
– Bà có tật giật mình hay sao? Làm chuyện xấu nhiều quá nên giờ cảm thấy lo sợ bất an à? Ha Ha thật nực cười.
– Giờ ngươi là kẻ bại trận, đừng có lên tiếng giáo huấn ta, nếu không thì Vương nhị tiểu thư bé bỏng của ngươi không bảo toàn tính mạng đâu.
– Bà… bà… thật độc ác…
Không để ý tới lời nói của Hàn Phong, Thiện Tâm, bà ta quay lưng bước đi cùng a hoàn, vừa đi vừa cười một cách hả hê. Bóng dáng người đàn bà độc ác đã khuất xa, lúc này Hàn Phong lại cầm bình rượu tu và rồi đám lưu manh đến chỗ hắn sính sự.
– Ê, tên kia, mày là dân xó nào? Sao dám đến chỗ bọn tao làm ăn hả? Mau mau rao nộp tất cả tiền của trên người mày ra đây.
Hàn Phong làm ngơ mọi lời nói của bọn lưu manh, vẫn ung dung ngồi uống rượu, điều này khiến Lạc Nhạn rất lo lắng. Rồi điều nàng lo lắng cũng đã xảy ra, bọn lưu manh túm áo Hàn Phong, gằn giọng:
– Đồ chó, mày không nghe tao nói gì à? Anh em đâu, xông vào đánh nó cho ta…
A Xuân định kéo tay Lạc Nhạn tránh xa vụ ẩu đả này nhưng nàng đã nhanh hơn, chạy ra chỗ xảy ra vụ ẩu đả. Nàng hét lớn:
– Dừng tay lại mau…
– Ái chà! Tiểu thư nhà nào mà lại không an phận vậy nè?
Tên cầm đầu đám lưu manh quay lại, nói với Lạc Nhạn bằng vẻ mặt đùa cợt. Nàng nghe thấy câu nói đó, tóc gáy dưng ngược lên, da gà nổi khắp nơi. Nhưng ánh mắt của nàng vẫn kiên quyết, sắc bén. Dẫu sao nàng cũng xuất thân trong một gia đình nhà võ. Ngày thương trông nàng là một tiểu thư dịu dàng, ít khi ra ngoài, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc nàng không biết võ công. Có thể võ công của nàng không sánh được với cha nàng và đại huynh. Nhưng, nó cũng đủ để nàng cứu thoát Hàn Phong khỏi vụ ẩu đả này.
– Ta nói các ngươi dừng tay lại ngay, rồi đi khỏi đây đi…
– Đại ca, đó là Vương nhị tiểu thư của Vương gia đó đại ca…
Tên lâu la bị chột một bên mắt đứng cạnh kẻ cao lớn cầm đầu đám lưu manh lên tiếng. Vẻ mặt của tên cầm đầu bỗng khác hẳn, có vẻ gian hơn, nguy hiểm hơn.
– Ái chà chà, đây là nhị tiểu thư nhà họ Vương xinh đẹp lẫy lừng đây sao? Hôm nay sao lại có nhã hứng làm anh hung vậy? Mau mau về làm phận nữ nhi của cô đi. Ha ha ha…
– Im miệng ngay cho ta, cút khỏi đây mau…
Lạc Nhạn không còn giữ được bình tĩnh nữa, nàng thét vào mặt tên cầm đầu đám lưu manh, khiến hắn cũng có chút bất ngờ. Hắn đưa tay lên, định vuốt má Lạc Nhạn nhưng đã bị nàng gạt phắt ra. Lần này thì hắn đã thực sự tức giận. Ra hiệu cho đàn em tiến lại bắt nàng. Nhanh như sóc nàng luồn khỏi những đòn tấn công của đám lưu manh.
Chỉ trong chốc lát, nàng đã hạ gục được bọn chúng, những thế võ của nàng đẹp như rồng bay phương múa. Khiến người xem mê hồn. Đám lưu manh chạy mất hút, để lại trong con hẻm ánh mất của Lạc Nhạn và Hàn Phong chạm nhau. Trong rất lâu.
Bên cạnh đó là A Xuân đang thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười.
– Tại sao… tại sao… ngươi lại ra nông nỗi này? Rốt cuộc là tại sao?