Duyên Nợ - Tiểu Thiên Yết

Oan Khuất


Bạn đang đọc Duyên Nợ – Tiểu Thiên Yết: Oan Khuất


Hàn lão gia phất ra tiếng thét kinh người, khiến cho vạn vật khiếp sợ, người người hoảng loạn.
– Vương huynh… huynh đang nói gì vậy? Huynh có biết huynh đang nói gì không thế?
Bất chấp vẻ mặt cau có, đầy bức xúc của Hàn lão gia, Vương lão gia vẫn điềm nhiên, bình thản nhấp ngụm trà, rồi ngước lên nhìn Hàn lão gia:;
– Đương nhiên ta biết ta đang nói gì. Ta mới là người hỏi huynh, huynh có biết có chuyện quái gì đang xảy ra trong nhà huynh hay không kìa!
Bấy giờ vẻ mặt của Vương lão gia không còn bình thản nữa mà trở nên cáu gắt. Vân máu nổi lên trong ánh mắt đầy nếp nhắn của ngài. Vẻ mặt của Hàn lão gia không khỏi bất ngờ, sững sờ trước câu nói đó của Vương lão gia.
– Huynh nói như vậy là sao? Ta không có hiểu ý huynh…
– Hừ… vị thiếu gia quý hóa của bổn gia nhà huynh dám tư tình với cô nương khác trước mặt vị hôn thê của mình, thử hỏi chuyện như vầy có thể chấp nhận được hay sao?

Tách trà trên tay Hàn lão gia rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh. Đồng thời ngài cũng bật dậy khỏi ghế, vẻ mặt thất thần:
– Sao?… tại… sao lại có thể… có thể xảy ra chuyện như thế được cơ chứ? Phong nhi…
– Chuyện như nào ta không cần biết, nhưng sự việc đã đến nước này thì coi như hai gia chúng ta không có duyên làm thông gia. Còn về chuyện của Phong nhi thì huynh tự giải quyết đi…
Hàn lão gia vô cùng tức giận, sai người đi kêu gấp Hàn Phong ra đại sảnh để làm rõ mọi chuyện. Hàn Phong từ tốn bước ra, chưa kịp lên tiếng chào hỏi mọi người thì đã lãnh ngay một bạt tai của cha mình. Mọi chuyện diễn ra nhanh như chớp, anh mắt của Hàn Phong và mọi người đều ngỡ ngàng, pha them chút thương hại. Nhưng riêng Lạc Nhạn, ánh mắt nàng rất lạnh lung, không nhìn Hàn
Phong lấy một lần, dù chỉ là liếc sơ qua. Chỉ vậy thôi cũng đủ thấy rằng trái tim nàng đang băng giá và chan chứa hận thù đến mức nào.
– Cha… cha… cái này…
Hàn Phong vô cùng ngạc nhiên, đưa tay lên xoa má, nhìn trân trân về phía Hàn lão gia, rồi đưa mắt nhìn những con người cùng có mặt ở đây. Bất chợt bắt gặp cái nhìn lạnh lùng của Lạc Nhạn, hắn có vẻ cảm thấy điều gì đó qua ánh nhìn vô tình đó của Lạc Nhạn, rồi đành quay đi chỗ khác, cụp mắt xuống. Lúc này, vợ lẽ của
Hàn lão gia từ trong đi ra, ẻo lả, đưa tay khua khua trong không khí, tiến lại nói:
– Lão gia à, sao người lại đánh Phong nhi mạnh tay như vậy?
– Nàng không có chuyện gì ở đây thì lui vào trong đi, ra đây làm gì?
Hàn lão gia vẫn tiếp tục quát tháo, đôi mắt rực lửa vẫn không rời khỏi Hàn Phong.
– Đi gì cơ chứ Hàn thúc? Chính bà ta là nhân tình của Hàn Phong, chính là ả đàn bà đó…
Tiếng quát tháo đó phát ra từ phía Lạc Hy, khiến ọi người vô cùng sửng sốt. Lạc Hy từ trước tới nay vốn là một người hòa nhã, dịu dàng, chưa bao giờ lớn tiếng quát tháo, trách mắng ai. Vậy mà giờ đây nàng lại lớn tiếng như vậy, thật khiên mọi người không khỏi bỡ ngỡ. Nhưng người sốc nhất lại là Hàn lão gia, mặt của ngài không còn chút thần thái nào nữa, trở nên trắng bệch, môi tái nhợt.

– Hy nhi, con… con… con vừa mới… nói cái gì thế…
Hàn lão gia nói một cách khó khăn, dường như có hòn đá đang chặn ngang họng làm ngài không thể mở lời nói được tiếp.
– Hàn thúc, những điều con nói là sự thật, không hề có nửa lời gian trá.
Trên dưới Hàn gia đều ngỡ ngàng, nhưng trước vẻ mặt kiên quyết của Lạc Hy, không ai dám nghi ngờ, vì học hiểu tính cách của Lạc Hy, nàng không hề biết dối trá là gì. Bấy giờ Hàn lão gia nhìn Hàn Phong với ánh mắt đầy căm phẫn, tức giận đến tột độ. Còn Hàn Phong thì chỉ chăm chăm quan sát thái độ của Lạc Nhạn, nhưng nàng không hề nhìn Hàn Phong dù chỉ là một cái liếc chớp nhoáng.
– Lão gia à, oan cho thiếp quá, là do Phong nhi cứ dụ dỗ, đe dọa thiếp, chứ thực sự thiếp vô tội, thiếp trong sạch…
Mọi người đều ngỡ ngàng, chẳng lẽ Hàn Phong lại là con người đê tiện như vậy? Sự việc hôm đó mà Lạc Hy và Lạc Nhạn trông thấy lại hoàn toàn khác, như vậy là sao? Đâu mới là sự thật?
Lạc Hy toan mở miệng nói thì đã bị Lạc Nhạn chặn lại rồi thì thào vào tai:
– Tỷ bình tĩnh để xem sự việc ra sao đã!
Lạc Hy chỉ khẽ gật đầu, rồi im lặng. Vương Du lại gần hai tiểu muội với ánh mặt khó hiểu toan hỏi điều gì đó, Lạc Nhạn đã khẽ xua tay, khiến Vương Du càng khó hiểu hơn.
– Phong … nhi… con có… điều gì… muốn giải thích với ta không?

Từng lời được thốt ra một cách khó khăn, gương mặt biến sắc, đôi mắt hằn lên những vân máu. Hàn lão gia giờ đây trông thật đáng sợ khiến ai cũng phải e dè.
– Con không có điều gì muốn nói hết!
– Đồ mất dạy, ai dạy mi làm ra cái trò bại hoại này hả? Cút đi, ta không có đứa con như mi. CÚT ĐI CHO KHUẤT MẮT TA!
Lần đầu mọi người thấy Hàn lão gia tức giận như vậy, đứa con trai duy nhất của ngài mà ngài cũng đuổi đi. Thật là chuyện động trời.
– Lão gia à, sao người lại…
– Tâm nhi, nàng im đi, chuyện này không phải là nàng không có lỗi đâu, …
Người đàn bà đó, đến nước này vẫn gian dối, đổ mọi tội lỗi lên đầu Hàn Phong một cách phũ phàng. Làm rạn nứt tình cha con của họ, phá hỏng nhân duyên của hắn. Có lẽ trong bụng người đàn bà đó là một bồ dao găm, giờ đây đang hò reo vui mừng. Còn Hàn Phong thì mặt lạnh lùng, đi ra khỏi gia, mặc ọi người can ngăn, và Hàn lão gia không them nhìn lấy đứa con của mình lấy một cái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.