Đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 9: Sờ rồi còn muốn sờ nữa
“Xin lỗi”.
Khương Cửu Sênh quay đầu lại, là một cô học sinh tầm mười bảy mười tám tuổi, lưng đeo balô. Cô gật đầu thay cho lời chào.
Rõ ràng cô nhóc rất kích động: “Chị… chị là Sênh gia ạ?”.
Khương Cửu Sênh tháo khẩu trang theo phép lịch sự: “Xin chào”.
Cô nhóc ngạc nhiên mở to mắt, không sao tin nổi: “Em… em thích chị lâu rồi”. Cô run rẩy lấy chiếc bút màu từ ba-lô, khẩn thiết mà mong đợi hỏi Khương Cửu Sênh, “Có thể ký tên cho em không?”.
“Được”, Khương Cửu Sênh nhận bút, “Ký ở đâu?”.
Cô vội vàng cởi chiếc áo hoodie, chỉ lên ngực áo phông, đôi mắt phát sáng: “Đây! Đây! Ký lên ngực em nè!”.
Khương Cửu Sênh mỉm cười gật đầu, ký tên lên ngực áo phông cô bé. Khác với chữ ký rắc rối điệu đà của những nghệ sĩ khác, chữ ký của cô chỉ là ba chữ Khải chỉnh tề ngay ngắn.
Vừa đóng nắp bút, không biết ai bỗng hét lên: “Khương Cửu Sênh!”.
Ngay sau đó, hành lang bắt đầu nổi sóng, người người vội vã chắn kín lối đi, nơi vốn yên tĩnh như bệnh viện cũng trở nên ồn ã. Tiếng kêu khi nãy quá gây chú ý, dù là fan của Khương Cửu Sênh hay là người qua đường đều dõi mắt về phía này.
“Là Khương Cửu Sênh!”.
“Khương Cửu Sênh!”.
“Sênh gia, em yêu chị ~”.
Khương Cửu Sênh trầm lặng đã quen, người đại diện và trợ lý cũng không ở bên, tình cảnh này khiến cô lúng túng vô cùng.
“Sênh gia”.
Khương Cửu Sênh nhìn về cô bé xin chữ ký ban nãy.
Cô nhóc trưng lên vẻ mặt hiên ngang bất khuất, giang hai tay che Khương Cửu Sênh sau lưng, dáng điệu như đã chuẩn bị hy sinh anh dũng, chí khí sục sôi xông pha khói lửa vì thần tượng: “Chị đi trước đi, em ngăn cản họ”.
Quả nhiên là fan ruột. Cô trịnh trọng nói: “Cảm ơn”.
Chần chừ chốc lát, cô xoay người tránh khỏi đám đông ùa tới.
“Đây là bệnh viện, xin giữ trật tự!”.
“Xin các vị giữ bình tĩnh”.
“Sênh gia của chúng tôi…”.
Fan của Khương Cửu Sênh nổi tiếng là trung thành, hầu hết là fan bà xã trẻ tuổi, mức độ cuồng nhiệt không cần nghĩ cũng biết. Cô nhóc không giữ chân đám đông được bao lâu, dòng người đã nhào tới như ong vỡ tổ, tình hình lại một lần nữa mất khống chế.
Dù sao cũng là bệnh viện, Khương Cửu Sênh không muốn gây rối loạn không cần thiết. Cô xoay người chạy vào khúc ngoặt, còn chưa nhận biết được phương hướng, tay đã bị tóm chặt.
Là một bàn tay khô ráo mà lạnh ngắt, sức lực mạnh mẽ vô cùng.
Trong lúc sửng sốt, cô đã bị kéo vào đầu cầu thang khuất sáng. Thời khắc ngẩng đầu, cô chạm ngay đôi mắt sâu thẳm như sao trời của người đó. Chóp mũi vẩn vương mùi thuốc sát trùng gay mũi, cô khẽ gọi tên anh: “Bác sĩ Thời”.
Anh mỉm cười, nói tiếng “Thất lễ” rồi nắm chặt cổ tay cô, dắt cô đi về một phía.
“Đi theo tôi”. Anh nói.
Yên tâm một cách khó hiểu, Khương Cửu Sênh lẳng lặng mặc người đàn ông không mấy thân quen ấy kéo tay cô, bước đi trên con đường mờ tối.
Anh dẫn cô vào thang máy nội bộ cần nhập vân tay. Ngón tay tuyệt đẹp đặt trên máy quét bao lâu, ánh mắt Khương Cửu Sênh dõi theo bấy lâu. Đang lúc bần thần, Thời Cẩn buông lỏng tay, bấy giờ cô mới phát hiện bàn tay vừa nắm cổ tay cô chảy mồ hôi, lành lạnh hệt như tay anh.
“Xin lỗi”.
Cô lắc đầu, nói cảm ơn.
Ngón tay nhấn nút B1, sắc xanh hắt ra từ nút bấm chiết xạ lên ngón tay anh, để lại vòng sáng trong suốt. Một người đàn ông sao lại có đôi bàn tay đẹp đến vậy cơ chứ.
Không biết mũ cô đã rơi từ lúc nào, mái tóc cô xõa tung che nửa gương mặt. Cô rũ mắt, nhìn theo tay Thời Cẩn: “Tay của anh”, cô chần chừ hồi lâu, nhưng không thể nào dằn được, “Tôi có thể sờ thêm một chút không?”.
Thời Cẩn ung dung rút tay lại, ánh mắt sâu xa mà chuyên chú nhìn thẳng vào cô: “Cô thấy tay đẹp đều muốn sờ sao?”.
Khương Cửu Sênh sửng sốt.
Đây mới là lần thứ ba cô gặp Thời Cẩn, thật quá thất lễ. Hình như đôi tay ấy khiến cô không còn là chính mình nữa rồi, ma xui quỷ khiến thế nào cứ vượt ranh giới hết lần này đến lần khác, xốc nổi đánh mất bản thân một cách khó hiểu.
“Xin lỗi, là tôi mạo muội”. Ngẫm nghĩ một lát, cô quyết định giải thích, “Anh là người duy nhất”.
Thật ra cô vẫn không rõ vì sao bản thân thích tay Thời Cẩn đến vậy. Dù cô cuồng tay nhiều năm, nhưng chưa bao giờ mất tự chủ tới mức này. Không phải cô chưa từng gặp người có tay đẹp, ví dụ như cậu đàn em Tạ Đãng cũng có đôi tay chơi đàn violin đẹp cực kỳ, nhưng cô chưa từng lỗ mãng như vậy.
Đôi môi nhẹ mím của Thời Cẩn thả lỏng, anh không cười nhưng khóe môi khẽ cong, hàng mày cũng giãn ra, chỉ như vậy thôi đã khiến người ta lóa mắt.
“Tôi vừa có ca mổ, phải khử trùng nên tay còn mùi cồn y tế. Nếu cô không để ý…”. Dứt lời, anh đưa tay về phía cô.
Cô không chút do dự cầm lấy tay anh, đôi mắt cong cong ánh lên sự thỏa mãn thuần túy, khác hẳn nét cười lạnh lùng mà thờ ơ thường ngày.
Thật muốn giấu đôi tay này làm của riêng.
Mười giờ đúng, sau khi khám bệnh, bác sĩ Thời có một ca mổ nối mạch máu tim. Mọi công tác chuẩn bị đã hoàn tất, nhưng bác sĩ phẫu thuật chính lại chưa vào vị trí.
Trợ lý bác sĩ Tiếu Dật gấp đến độ đi đi lại lại ngoài phòng mổ. Bác sĩ phụ mổ vừa cất tiếng giục giã lần hai, ngoài hành lang đã truyền đến tiếng bước chân.
Tiếu Dật ngẩng đầu nhìn, bấy giờ hàng mày mới buông lỏng: “Bác sĩ Thời”.
Thời Cẩn gật đầu, đi thẳng vào phòng cách ly thay quần áo.
Tiếu Dật theo sát phía sau, tò mò hỏi: “Anh vừa có việc gấp gì ạ?”.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy bác sĩ Thời rời khỏi phòng giải phẫu ngay trước khi ca mổ bắt đầu.
“Không có việc gì”. Thời Cẩn thay áo sơ mi trắng bằng đồ vô khuẩn màu xanh, “Chuẩn bị xong chưa?”.
“Xong xuôi hết rồi ạ”.
Thời Cẩn gật đầu, vào phòng giải phẫu.
Tiếu Dật cầm găng tay vô khuẩn theo sau, kinh ngạc hỏi: “Anh không rửa tay ạ?”.
“Đã rửa rồi”.
Trước kia dù đã rửa thì anh vẫn rửa nữa mà, bác sĩ Thời thích rửa tay nhất còn gì. Càng kỳ lạ hơn, lần này bác sĩ Thời không những không rửa tay hai lần, còn đeo hai lớp găng tay. Thậm chí phẫu thuật xong, bác sĩ Thời cũng không lập tức đi rửa tay.
Chín giờ tối, Khương Cửu Sênh đăng weibo.
Khương Cửu Sênh V: Muốn giữ làm của riêng.
Cùng với đó là hình phác họa một bàn tay, tuy chỉ là vài nét vẽ đơn giản song vẫn không giấu được vẻ đẹp của bàn tay ấy.