Duy Nhất Là Em

Chương 8: Bà dì gây nghiệp chướng


Đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 8: Bà dì gây nghiệp chướng

Thời Cẩn ngẩng đầu, khóe môi hơi nhếch: “Là cô, cô Khương”.

Bờ môi hơi cong như cười như không, nhưng muôn triệu vì sao trong đôi mắt anh như vén rặng mây mù, khoe mình rực rỡ.

Thời Cẩn như con người bước ra từ bức tranh cổ, từng đường từng nét được khắc họa tinh tế, thảo nào có nhiều người đeo đuổi đến vậy.

Cô kéo lại hồn vía đang điên đảo của mình, chậm rãi ngồi xuống, cuối cùng tháo khẩu trang và mũ: “Xin chào, bác sĩ Thời”.

Cô không phải là thần tượng không có tiếng tăm, lượng fan cũng đông đảo, vậy mà suốt chặng đường không ai nhận ra, không ngờ Thời Cẩn vừa liếc nhìn đã biết cô là ai.

“Khó chịu ở đâu à?”. Thời Cẩn hỏi.

Khương Cửu Sênh ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, hơi chút bần thần. Anh mặc áo blouse trắng, bên trong là áo sơ mi trắng cài cúc tới cổ. Đơn giản đến độ bình thường, cách phối hợp quá đỗi phổ biến, nhưng dáng vẻ ấy càng tôn lên phong thái lịch thiệp nhã nhặn của anh.

Sau phút ngẩn ngơ, cô miêu tả triệu chứng: “Lượng máu rất nhiều”, cố gắng coi đối phương là bác sĩ bình thường, cô bổ sung, “Rất đau”.

Cô cúi đầu, nói ngắn gọn nhưng đầy đủ, dù gì cô cũng không quen kể lể về chuyện riêng tư của mình.

Nghe vậy, Thời Cẩn hơi cau mày, nghi ngờ hỏi: “Vết thương ở đâu?”.

Khương Cửu Sênh sững sờ. Vết thương ư?

Anh rất kiên nhẫn, giọng vẫn nhẹ nhàng: “Cô Khương, có thể cho tôi xem giấy khám bệnh của cô không?”.

Cô đưa giấy cho anh.


Thời Cẩn cúi đầu đọc rồi khẽ cười, hàng mi che lấp vì sao ôn hòa nhất mùa xuân: “Cô Khương, đây là khoa ngoại, phụ khoa ở tầng dưới, phòng số bốn từ trái sang”.

Sau phút xấu hổ ngắn ngủi, cô chợt nảy lên suy nghĩ: Ồ, thì ra Thời Cẩn là bác sĩ khoa ngoại. Ánh mắt cô bất giác rơi lên đôi tay đang cầm giấy khám bệnh. Nếu đôi tay tuyệt đẹp ấy cầm dao giải phẫu…

“Cần tôi dẫn cô đi không?”.

Khương Cửu Sênh thôi suy nghĩ vẩn vơ: “Chắc hẳn anh bận lắm, không cần đâu”. Anh thậm chí còn không có thời gian ăn bữa cơm với cô Chu kia mà.

Thời Cẩn gỡ ống nghe trên cổ: “Không bận”.

Cô không tìm được cớ từ chối nữa rồi.

Thời Cẩn đi trước, cách cô một quãng không xa không gần. Anh không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng dắt cô xuống tầng, dừng ở ngoài phòng số bốn từ trái sang.

Trên cửa có bảng tên, viết bằng chữ Khải màu đen: Phụ khoa, Chương Dung.

Gõ cửa, bên trong vọng ra giọng nữ: “Mời vào”.

Thời Cẩn dẫn Khương Cửu Sênh vào phòng. Người phụ nữ ngồi trên ghế xoay khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, tóc mai đã điểm bạc. Ngoại hình bà bình thường, đeo đôi kính viền bạc, trông rất hiền hòa.

Đây là Chương Dung bác sĩ chủ nhiệm phụ khoa.

Thấy Thời Cẩn, hiển nhiên bác sĩ Chương rất kinh ngạc: “Sao bác sĩ Thời cũng tới?”.

“Tôi dẫn bạn tới đây”.

Bà giật mình hơn nữa.

Bà và Thời Cẩn không cùng một khoa, bình thường không hay giao tiếp, nhưng bác sĩ phẫu thuật thiên tài ấy đã sớm nổi như cồn. Hai mươi tuổi, anh đã lấy được hai bằng tiến sĩ của khoa y trường Yale, hai mươi mốt tuổi anh lần đầu đứng mổ chính một ca bệnh tim. Dù chỉ là ca mổ rất đơn giản, nhưng cách khâu vết mổ chuẩn xác và nhanh chóng đã giúp danh tiếng anh lan khắp bệnh viện trung ương. Nghe nói, phương pháp khâu vết mổ của Thời Cẩn đã được ghi vào sách giáo khoa của khoa y trường Yale. Năm hai mươi hai tuổi, anh đã hoàn thành xuất sắc ca mổ u tim với tỉ lệ thành công dưới năm mươi phần trăm, viết nên thành tựu y học mới cho bệnh phình động mạch tâm nhĩ. Hai mươi bốn tuổi, anh nhậm chức tại bệnh viện Thiên Bắc. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, Thời Cẩn đã trở thành cái tên uy tín nhất của khoa ngoại tim mạch trong nước.

Hai mươi sáu tuổi, đôi tay của người đàn ông này đã trở thành vật báu của giới y học. Anh tao nhã, thanh quý, nhưng rất cô độc.

Đây là lần đầu bác sĩ Chương thấy bác sĩ Thời xưa nay vẫn một thân một mình có bạn có bè, không khỏi nhìn người phía sau anh thêm mấy lần. Cô đeo khẩu trang, quàng khăn kín mít, chiều cao gần mét bảy, hơi gầy, cử chỉ dáng điệu không chê vào đâu được.

Cô nói cảm ơn Thời Cẩn.

Giọng tuy hơi khàn nhưng rất dễ nghe, bác sĩ Chương càng thêm tò mò.

“Không có gì”. Thời Cẩn mỉm cười, đặt giấy khám lên bàn, nói với bác sĩ Chương câu “Mong giúp đỡ” rồi ra khỏi phòng.

Bác sĩ Chương có cảm giác rằng, vẻ quan tâm lo lắng của bác sĩ Thời không khác gì người nhà bệnh nhân. Bà liếc nhìn tờ giấy khám, giọng thêm phần khách sáo: “Mời cô Mạc ngồi”.

Khương Cửu Sênh gỡ khẩu trang: “Tôi họ Khương”.


Để tránh fan và phóng viên, Mạc Băng lấy tên mình đăng ký giúp cô.

Sau khoảnh khắc kinh ngạc, bác sĩ Chương lộ vẻ vui mừng ít nhiều: “Con gái tôi là fan của cô”.

Siêu sao nhạc rock Khương Cửu Sênh là “ông xã” mà con gái luôn miệng nhắc tới. Cô gái hai mươi ba hai mươi tư tuổi, không biết có sức hấp dẫn gì mà có thể khiến tiểu tổ tông phá phách nhà bà say như điếu đổ, tường trong phòng dán đầy poster Khương Cửu Sênh.

Bởi vậy bác sĩ Chương mới nhận ra khuôn mặt này.

Bà ôn tồn hỏi: “Khám xong có thể kí tên cho tôi không?”.

Khương Cửu Sênh cười với bà: “Dĩ nhiên”.

Vấn đề không quá nghiêm trọng, kiêng lạnh kiêng cay, bác sĩ Chương kê thuốc Đông y điều trị. Ra khỏi phòng, Khương Cửu Sênh nhận được điện thoại của Mạc Băng.

“Khám xong rồi à?”.

“Ừ”.

Không đề cập đến chuyện Lâm An Chi, Mạc Băng hỏi tiếp: “Thuận lợi chứ?”.

“Trừ việc đi nhầm phòng”.

Cô nàng này không giỏi nhận biết phương hướng, Mạc Băng không hề kinh ngạc, khẽ cười một tiếng, “Ồ, anh bác sĩ có tay đẹp nói với cô lần trước đó, là bác sĩ khoa ngoại tim mạch”.

Khương Cửu Sênh đeo khẩu trang, kéo mũ thật thấp: “Đã gặp”.

Mạc Băng rất bất ngờ: “Có duyên thật đấy”.

Khương Cửu Sênh khẽ ừ, bổ sung: “Anh ấy là hàng xóm nhà tôi luôn”.


Xem ra không chỉ gặp một lần, đúng là ông trời se duyên!

Mạc Băng trêu chọc: “Đã sờ thử chưa? Tay anh ta đó”. Cô biết, Khương Cửu Sênh nếu thấy tay đẹp, sẽ có xúc động muốn động chạm thậm chí là chiếm đoạt.

“Sờ rồi”. Khương Cửu Sênh khảng khái thừa nhận.

Mạc Băng rất bất ngờ. Tuy nghệ sĩ nhà cô có hứng thú với tay đẹp, nhưng chưa dám chạm vào, vị hàng xóm bác sĩ này là ngoại lệ.

“Sênh Sênh”, Mạc Băng thoáng dừng, không cợt nhả nữa, “Nếu cô không phải ca sĩ thần tượng, yêu đương cũng không sao”.

Khương Cửu Sênh bật cười: “Tôi chỉ muốn tay, không muốn người thì biết làm thế nào?”.

Mạc Băng trả lời rất chân thành: “Tin tôi đi, thứ làm cô sướng nhất tuyệt đối không phải tay đâu”.

Khương Cửu Sênh hoàn toàn câm nín, tài xế Mạc lái lụa thế này biết đường nào mà lần.

Sau vài câu trêu ghẹo, Khương Cửu Sênh cúp máy. Cửa thang máy mở ra, cô sửng sốt ngẩng đầu nhìn… Lại đi nhầm đường rồi. Khu vực đại sảnh thanh toán người qua kẻ lại, ồn ã nhốn nháo, hoàn toàn không phải là lối đi vắng vẻ Mạc Băng dẫn cô vào.

Cô kéo khăn quàng, kéo vành mũi, cúi đầu rảo bước xuyên qua dòng người. Qua quầy thanh toán là một hành lang dài, cuối hàng lang là đường xuống bãi đậu xe.

Cô lấy điện thoại, đang định gọi cho Tiểu Kiều.

“Xin lỗi”.

Khương Cửu Sênh quay đầu lại, là một cô học sinh tầm mười bảy mười tám tuổi, lưng đeo balô. Cô gật đầu thay cho lời chào hỏi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.