Đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 3: Tôi có thể sờ tay anh không?
Vị thuốc lá cho nữ quá nhạt, Khương Cửu Sênh hút hai điếu mới sang phòng bên cạnh thay đồ tẩy trang. Cô cắn đầu thuốc đã tắt lửa, đắp áo khoác đen ngả người trên sô pha nghỉ ngơi. Chiếc crop top cô mặc khoe trọn vòng eo vừa trắng vừa nhỏ, đôi chân thon dài gác lên tay ghế. Dáng vẻ ấy hệt như yêu tinh quyến rũ.
Khương Cửu Sênh xinh đẹp nhưng làm gì cũng biếng nhác, bớt đi vài phần phấn chấn tươi trẻ.
Mạc Băng lắc chiếc chìa khóa xe: “Tôi đưa cô về”.
Khương Cửu Sênh đứng dậy, vừa mặc áo khoác vừa hỏi: “Giải quyết rồi à?”.
“Giản thị muốn rút tiền”.
“Ừ”. Khương Cửu Sênh thờ ơ ném đầu thuốc lá vào gạt tàn.
Mạc Băng cười mắng: “Xem tính tình cô kìa!”. Đây đã là lần thứ hai trong tháng cô không nể mặt “người đầu tư”.
Cô hỏi ngược lại: “Cần thay đổi sao?”.
Mạc Băng nhướng mày, không đáp lại.
Đúng là không cần. Từ khi ra mắt, người muốn quy tắc ngầm Khương Cửu Sênh có thể xếp một vòng quanh Thiên Vũ rồi, nhưng cuối cùng đám “kim chủ” kia đều biến mất, còn cô nàng vẫn thuận buồm xuôi gió. Chỉ mất ba năm, cô đã có một khoảng trời riêng trong giới âm nhạc Hoa ngữ.
Mạc Băng bước chậm lại, đi song song với Khương Cửu Sênh: “Sênh Sênh, cô nói thật cho tôi biết, rốt cuộc ai đứng sau bảo vệ cô khỏi mấy tay đó?”.
Mạc Băng không phải tay mơ, nhưng không thể nào nhìn thấu chuyện của Khương Cửu Sênh.
Khương Cửu Sênh uể oải ngáp dài: “Tôi cũng muốn biết”.
Vẫn là vẻ mặt hờ hững, như người ngoài cuộc không buồn quan tâm.
Mạc Băng bật cười. Hồi mới ra mắt, tính tình Khương Cửu Sênh cũng phóng khoáng mà thẳng thắn như bây giờ. Một gã tổng giám chế âm nhạc của Thiên Vũ thấy cô hấp dẫn, liền giở trò lúc đêm hôm khuya khoắt. Khương Cửu Sênh nện chiếc gạt tàn đoạt nửa cái mạng của gã, khi ấy Mạc Băng còn nghĩ, phen này xong rồi, chưa làm được trò trống gì đã phải giã từ cuộc chơi. Kết quả, Khương Cửu Sênh không những không bị đóng băng, gã tổng giám chế kia còn bốc hơi khỏi thế giới. Có tin đồn, gã ta phải nằm trong phòng ICU hơn nửa năm.
Có nhà đầu tư giả vờ say rượu, chòng ghẹo Khương Cửu Sênh. Nhưng còn chưa chạm tới áo của cô nàng, hôm sau tay gã đã gãy, hai chiếc xương sườn cũng đi tong.
Những chuyện kỳ quái cứ xảy đến liên tiếp. Trong giới có tin đồn, ca hậu nhạc rock Khương Cửu Sênh là lời nguyền, những kẻ muốn quy tắc ngầm cô, muốn bôi đen cô, muốn thế chỗ cô… đều không được chết già. Dĩ nhiên, vẫn có rất nhiều người không sợ chết, ví dụ như cậu Giản vừa nãy.
Mạc Băng nghi ngờ Khương Cửu Sênh có chỗ chống lưng vững chắc, nếu không chỉ có thể dùng chuyện ma quỷ để giải thích cho những vụ án thảm khốc kia.
Lên xe, trợ lý Tiểu Kiều đã ngồi ở ghế lái.
“Chào chị Sênh”.
Tên đầy đủ của Tiểu Kiều là Trần Dịch Kiều, mới tốt nghiệp đại học, nhỏ hơn Khương Cửu Sênh hai tuổi, trông hiền lành xinh xắn, tính tình e lệ trầm ngâm, hệt như cô em gái đáng yêu nhà bên.
Cô được Mạc Băng chọn. Tuy nói không nên chọn trợ lý quá xinh đẹp, dễ nổi bật hơn nghệ sĩ, nhưng Mạc Băng thấy cô biết điều, kiên định mà không oán thán, nên giữ cô lại. Trong nửa năm nay, Tiểu Kiều chưa từng phạm sai lầm.
Khương Cửu Sênh gật đầu chào rồi ngồi ra sau, hàng mày nhíu chặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
“Sao thế?”. Mạc Băng hỏi.
“Lúc nãy hăng quá, giờ đau bụng kinh rồi”.
Sức khỏe cô không tốt nhưng ăn uống không kiêng khem, thích đồ cay, nên tháng nào cũng phải chịu trận.
Mạc Băng nghiêm mặt, “Cô đau suốt thế này, phải đi viện khám thôi”.
Cô từ chối, híp mắt như cười như không: “Tôi không muốn lên báo vì đau bụng kinh đâu”.
“Đâu phải ai cũng lên báo được”.
Trong giới giải trí, fan Khương Cửu Sênh không xem là nhiều, nhưng sức chiến đấu lại rất khủng khiếp. Nếu bị chụp lại, có lẽ chuyện con gái kín đáo “Siêu sao nhạc rock Khương Cửu Sênh đau bụng kinh” không còn là bí mật nữa.
Nhưng Khương Cửu Sênh lười đến độ không muốn lên báo.
Mạc Băng tìm lý do khác hấp dẫn hơn: “Lần trước tôi đưa em họ đến bệnh viện Thiên Bắc số Một khám, tình cờ gặp anh bác sĩ có bàn tay đẹp lắm”.
Khương Cửu Sênh nổi hứng thú: “Bác sĩ phụ khoa à?”.
Mạc Băng bật cười: “Khoa ngoại”.
“Cầm dao giải phẫu à”, Khương Cửu Sênh quay đầu, nhìn rặng mây tía ngoài cửa xe, đôi mắt lấp lánh, “Vậy còn hấp dẫn hơn nữa”.
Cô cuồng tay, khi nhìn thấy tay đẹp, sẽ không dằn được mà muốn vuốt ve, muốn giấu làm của riêng.
Nếu cuồng tay là bệnh, chắc hẳn cô là bệnh nhân mức độ nhẹ. Nhưng cô không hề giấu giếm như những người có sở thích kỳ quặc khác, mà thoải mái thể hiện niềm yêu thích của mình.
Sân vận động chỉ cách nhà Khương Cửu Sênh hai mươi phút. Cô vừa chợp mắt đã bị Mạc Băng đánh thức.
“Có muốn tôi đưa cô lên không?”.
“Không cần, chung cư này an toàn lắm”. Cô ở chung cư cao cấp, hệ thống giám sát và bảo mật đều rất tốt.
Mạc Băng vẫn không yên tâm: “Không phải lần trước có fan cuồng lẻn vào sao?”. Đặc biệt là fan cuồng có tiền, thậm chí còn đáng sợ hơn phần tử khủng bố.
Khương Cửu Sênh dửng dưng như không: “Không phải bị tôi đánh cho tè ra quần rồi à?”.
Mạc Băng á khẩu. Nghệ sĩ nhà cô từng tập tán đả, khả năng phối hợp tốt, IQ cao, học gì cũng giỏi. Mới tập chưa được chín tháng, cô nàng đã đánh gục vị sư huynh tập võ bảy năm, thậm chí đã mở lớp ngoài.
Nghĩ vậy, Mạc Băng cũng yên tâm: “Vậy tôi về nhà một lúc rồi đến đón cô”.
“Được”.
Khương Cửu Sênh ở lô Bảy, nằm phía trong cùng. Cô đi rất chậm, bụng đau nên bước chân hơi lảo đảo. Giữa bóng tối lặng thinh, tiếng lá cây xào xạc trong gió thêm rõ rệt. Phía sau cô vài mét, có một bước chân vẫn theo đến tận tầng Một lô Bảy.
Tới cửa thang máy, Khương Cửu Sênh quay đầu lại: “Muốn ký tên à?”.
Đó là một người đàn ông rất cao, mặc áo sơ mi trắng quần Tây. Dưới ánh sáng mịt mùng, cô chỉ thấy loáng thoáng đường nét trên mặt anh, nhưng vẫn cảm nhận được từng nét tinh tế như bức tranh thủy mặc ấy.
Hơi thở cô thoáng ngừng. Sao gương mặt này lại quen thuộc đến vậy? Như thể nét mực đậm nhất trong giấc chiêm bao, khắc sâu đến độ khiến trái tim run lên từng hồi.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, lịch sự mà xa cách: “Không phải”.
Bấy giờ Khương Cửu Sênh mới nhìn rõ mặt mũi anh. Quả nhiên đĩnh đạc thanh khiết, đặc biệt là đôi mắt ấy, hệt như ánh sáng rực rỡ phủ kín bầu trời đêm.
Khuôn mặt này nào có giống fan cuồng, sao phải theo cô đến tận đây?
Anh lên tiếng giải thích, chất giọng ôn hòa như gió mát bên tai: “Tôi ở đây, phòng 703 lô Bảy”.
Ồ, thì ra là hàng xóm. Khương Cửu Sênh cười với anh, dằn lại cảm giác xao xuyến khó hiểu ấy.
Cửa thang máy mở ra, anh đứng bên phải, nhấn số bảy, ngón tay anh dừng trên phím bấm ánh xanh, ngẩng đầu nhìn Khương Cửu Sênh.
Lúc này cô mới thôi nhìn: “Tôi cũng ở tầng Bảy”.
Anh như vô tình gõ nhẹ ngón tay lên số bảy, móng tay chỉnh tề, mang màu trắng sạch sẽ, khớp xương mảnh khảnh thon dài.
Quả là tư thái của người đẹp, ngay cả bàn tay cũng hơn người.
Khương Cửu Sênh ca ngợi từ tận đáy lòng: “Tay của anh đẹp quá”. Cô không dời nổi mắt.
Anh gật đầu: “Cảm ơn”.
Có thể thấy anh là người giỏi tiết chế, không hề nhiễm vẻ xốc nổi trần tục, khác hẳn cậu Giản kia, dù ra vẻ đến đâu đi nữa cũng không che lấp được mùi tiền khắp người. Còn người đàn ông trước mắt cô là một quý tộc chân chính, mỗi một động tác cử chỉ đều phong độ mà tinh tế.
Khương Cửu Sênh nuốt nước bọt theo bản năng. Đã hát bốn tiếng, giọng cô cũng khàn đi: “Tôi có thể”, dừng một chút, dù gì câu hỏi này cũng khá thất lễ, “Tôi có thể sờ thử không?”.