Duy Nhất Là Em

Chương 2: Siêu sao nhạc rock Khương Cửu Sênh


Đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 2: Siêu sao nhạc rock Khương Cửu Sênh

“Vinh quang của tôi, tồn tại cùng các bạn”.

Dưới ánh đèn flash chói lóa, cô gái trang điểm mắt khói ngậm một ngọn tóc bên môi, hôn lên chiếc đàn ghi-ta của mình. Âm tiết cuối cùng vang vọng khắp sân vận động, hòa cùng tiếng hét điên cuồng của fan.

Nói về siêu sao nhạc rock Khương Cửu Sênh, báo giải trí từng đăng: Mười năm trước lẫn mười năm sau, giới âm nhạc không còn Khương Cửu Sênh thứ hai.

Ba album, doanh thu đột phá trăm triệu, tổ chức bảy concert. Cô dùng ba năm để leo lên đỉnh cao nhạc rock, là nữ ca sĩ trong nước đầu tiên tổ chức concert ở sân vận động quốc gia.

Phía sau sân khấu.

Người phụ nữ dựa lưng vào bàn trang điểm, nhếch môi cười: “Concert rất thành công, hiệu quả sân khấu tốt đến bất ngờ”.

Cô là Mạc Băng – người đại diện của Khương Cửu Sênh.

Mạc Băng hơn Khương Cửu Sênh bốn tuổi, đã vào giới được sáu năm. Trước khi dẫn dắt Khương Cửu Sênh, cô chỉ là người đại diện tầm thường của truyền thông Thiên Vũ.

Mạc Băng từng hỏi Khương Cửu Sênh, tại sao lại chọn cô. Khương Cửu Sênh trả lời rất có lệ, nhưng giọng điệu lại chân thành: Bởi vì vừa mắt.

Sự thật chứng minh, Khương Cửu Sênh rất biết chọn người. Mạc Băng là người giỏi giang, thủ đoạn sắt đá, giải quyết công việc gọn ghẽ, tính tình điềm tĩnh chín chắn. Đối với Khương Cửu Sênh lười thành tính, người đàn bà thép Mạc Băng là sự lựa chọn tốt nhất. Quan trọng nhất là, Khương Cửu Sênh yêu cái đẹp, mà Mạc Băng lại có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người quyến rũ.

Khương Cửu Sênh đáp lại Mạc Băng một nụ cười nhẹ: “Chị vất vả rồi”. Cô tùy tiện với chiếc bút kẻ lông mày búi mái tóc dài, “Tôi muốn hút thuốc, chị để ý không?”.

Mạc Băng hỏi ngược lại: “Tôi để ý thì cô có hút không?”.


Khương Cửu Sênh cười lắc đầu: “Tôi sẽ sang phòng bên cạnh hút”.

Cô nghiện thuốc lá nặng, nhất là khi sáng tác nhạc, cô phải hút hết một bao. Mạc Băng ép cô cai thuốc không dưới một lần nhưng đều bó tay, đành phải tìm thuốc lá nữ có mùi và thành phần không gây hại. Dù gì đối với ca sĩ, cổ họng chính là cần câu cơm.

Mạc Băng cười mắng: “Con bé này!”. Cô mò mẫm ngăn kéo lấy bao thuốc cho Khương Cửu Sênh, “Hút vừa thôi, dạ dày cô không tốt đâu”.

More xanh, loại thuốc này rất nhẹ, Khương Cửu Sênh cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng. Cô thích thuốc nồng, rượu cay, và cả người đẹp.

Đương nhiên Mạc Băng không cho cô chạm vào những thứ này.

“Tuân lệnh”. Khương Cửu Sênh chào kiểu quân đội, nhận lấy thuốc, châm lửa bằng chiếc bật lửa bánh răng kiểu nam cô đã quen dùng.

Điếu thuốc dài nhỏ kẹp giữa ngón tay, làn khói mỏng manh cao dần, mịt mùng bao phủ sườn mặt cô. Cô hơi nheo mắt, lười nhác tựa vào lưng ghế, thong thả nhả khói.

Mạc Băng chưa từng thấy người phụ nữ nào hút thuốc mà còn có thể xinh đẹp mà quyến rũ đến thế. Thật ra, giữa vô vàn người đẹp ở giới showbiz, Khương Cửu Sênh không thể xem như đứng đầu, nhưng lại mang nét riêng biệt. Khi không cười, trông cô rất lạnh nhạt, nhưng chỉ cần nhếch môi, cô sẽ toát lên nét hấp dẫn ngút ngàn. Chấp chứa dưới mi mắt là vẻ anh kiệt mà biếng nhác, thần bí lại tao nhã.

Ban đầu Mạc Băng cho rằng người được sắp xếp cho cô là bông hoa lạnh lùng, vậy mà lại là cô nàng lười chảy thây, đường nào thảnh thơi thì theo đường đấy. Trái lại, fan lại thích tính thuận theo tự nhiên đó của cô nàng, trích lại lời fan nói, ngầu hết phần thiên hạ, mà cũng tự tại hơn bao người khác.

Hút hết một điếu, Khương Cửu Sênh dụi tắt điếu thuốc, hàng mày khó giấu nét mệt mỏi.

Mạc Băng gọi thợ trang điểm đến tẩy trang cho cô: “Họ đã đi club rồi”.

Khương Cửu Sênh không ra mắt một mình, “họ” mà Mạc Băng nói chính là các thành viên trong ban nhạc. Bởi vì bài cuối chỉ có mình cô hát, nên họ kết thúc trước.

Cô nhíu mày: “Tôi về nhà tắm rửa đã, hai tiếng sau tới đón tôi”.

Mạc Băng ra dấu OK.

Lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra. Một người đàn ông tướng mạo đường hoàng, ăn vận bảnh bao, cầm bó hoa hồng đi tới.

Trông nghiêm chỉnh vậy nhưng lại là hạng mặt người dạ thú. Đương nhiên Mạc Băng biết anh ta, cô tiến lên một bước, trên môi là nụ cười thương mại: “Anh Giản, lần sau tới nhớ gõ cửa”.

Anh Giản này là ngài Giản Thành Tông tiếng tăm lừng lẫy, là cậu Hai bất động sản Giản thị. Gần đây, anh ta bỗng dưng nổi hứng với giới âm nhạc, concert của Khương Cửu Sênh là vụ đầu tư đầu tiên của anh ta trong giới.

Ông trùm bất động sản có ai không thích người đẹp xe ngon chứ, tiếng thơm về cậu Giản đây lại càng vươn xa.

Giản Thành Tông mặc bộ vest cắt may tinh tế, túi áo ngực lấp ló góc khăn vuông màu đỏ, toát lên vẻ hào hoa phong nhã. Anh ta mỉm cười lên tiếng: “Tôi đã phải bỏ ra ba mươi triệu đấy, không được đặc cách à?”


“Không phải vấn đề đặc cách”. Mạc Băng thờ ơ chỉnh lời, “Đây là phép lịch sự”.

Khương Cửu Sênh nhếch môi như cười như không, Mạc Băng nhà cô đúng là hoa có gai, người bình thường vào tay cô ấy không có đường sống yên ổn.

Quả nhiên sắc mặt cậu Giản lập tức thay đổi, nhưng vì thể diện của mình nên nhẫn nhịn không nổi cáu.

Mạc Băng vẫn thờ ơ, thái độ giải quyết việc chung: “Anh Giản có việc gì không? Nghệ sĩ nhà tôi muốn thay quần áo, có lẽ anh cần tránh mặt”.

Giản Thành Tông lạnh mặt liếc nhìn Mạc Băng, giơ bó hoa về phía Khương Cửu Sênh: “Tối nay cùng ăn nhé”.

Khương Cửu Sênh không buồn ngước mắt, thảnh thơi gác chân lên ghế: “Xin lỗi, tôi không chấp nhận lời mời riêng tư của người lạ”.

Lịch sự mà lạnh nhạt.

Người thân quen đều biết Khương Cửu Sênh không hề nóng tính, nhưng rất khó gần. Đàn ông mà, luôn thích khiêu chiến, mang ham muốn chinh phục bẩm sinh.

“Sau này không phải là người lạ nữa”. Giản Thành Tông cười, lời lẽ sặc mùi tiền, “Em có ba buổi lưu diễn, tôi muốn tiếp tục tài trợ. Một lần lạ, hai lần là quen thôi”.

Khương Cửu Sênh ngước mắt, cười hỏi: “Vậy ba lần thì sao?”

Cô có đôi mắt đào hoa quyến rũ, ở nơi sâu thẳm thoáng nét lạnh lùng, điểm chút lôi cuốn, lại phảng phất vẻ lười nhác xinh đẹp. Quả là hớp hồn!

Giản Thành Tông híp mắt, không giấu được tính xâm lược nơi đáy mắt: “Tôi cho rằng cô Khương hiểu ý tôi”.

“Tính tôi không thích vòng vo”. Hình như cô chán lắm rồi, ngón tay chạm nhẹ lên cánh hoa hồng, thu lại nụ cười, “Anh muốn giở quy tắc ngầm với tôi à?”

Đối phương rất thẳng thắn: “Thỏa mãn nhu cầu đôi bên thôi”.


Tuy Khương Cửu Sênh là siêu sao nhạc rock, nhưng không giống ca sĩ chuyên nghiệp và diễn viên nổi tiếng, chí ít tính thương mại nằm ở phạm vi khác.

Hiển nhiên, cậu Giản rất giàu. Anh ta không phải là người đầu tiên muốn quy tắc ngầm Khương Cửu Sênh, đương nhiên cũng không phải người cuối cùng.

Cô nhận hoa của anh ta.

Việc này như đã nằm trong dự liệu của Giản Thành Tông. Anh ta đắc ý nhếch môi cười lạnh với Mạc Băng, hỏi Khương Cửu Sênh: “Đi đâu dùng bữa tối đây?”

Khương Cửu Sênh đứng dậy, ước lượng bó hoa rồi nện lên mặt cậu Giản, để từng cánh hoa chầm chậm tung bay.

Lòng bàn tay bị gai đâm phải, Khương Cửu Sênh rút khăn giấy lau đi: “Vẫn muốn ăn à? Chưa tức đến no sao?”

Khuôn mặt quý giá của cậu Giản trở nên dữ tợn: “Khương Cửu Sênh! Cô đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Ông muốn ngủ với cô là phúc…”.

Cô dửng dưng ngắt lời hổn hển của anh ta: “Tiểu Kiều, gọi bảo vệ”.

Trợ lý Trần Dịch Kiều đứng ở cửa đáp một tiếng.

“Tôi sang phòng bên hút một điếu”.

Khương Cửu Sênh để lại một câu rồi cầm bao thuốc sang phòng bên, bỏ mặc Giản Thành Tông sắc mặt lúc trắng lúc xanh và Mạc Băng khoanh tay nhướng mày, không hề bất ngờ với hành động của cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.