Đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 292: Thời Cẩn trộm hương cắp ngọc. Hoắc Nhất Ninh ôm người đẹp trong lòng
Editor: Nguyetmai
Từ Thanh Bách cười thành tiếng: “Ồ, hóa ra là hái hoa tặc à.”
Lão Tưởng nghẹn lời.
Thằng bé này, sao có thể nói bác sĩ Thời phong độ ngời ngời như vậy được chứ.
Lão Tưởng bèn nhã nhặn lên tiếng hỏi: “Ba Bác Mỹ à, cậu leo lên cửa sổ làm gì thế?” Bởi vì ông cụ Từ luôn gọi anh là ba Bác Mỹ nên lão Tưởng cũng gọi theo, nghe có vẻ gần gũi hơn chút.
Ba Bác Mỹ mặc một bộ đồ ngủ kẻ ca rô, bộ quần áo này là do mẹ Bác Mỹ tự mình chuẩn bị, bởi vì ba Bác Mỹ hơi thích sạch sẽ một chút. Có điều, cho dù chỉ mặc đồ ngủ thì anh vẫn mang một vẻ đẹp thanh thoát.
Lão Tưởng chưa từng thấy người đàn ông nào có cốt cách đẹp hơn ba Bác Mỹ.
Ba Bác Mỹ đáp: “Ngắm trăng ạ.”
Lão Tưởng đờ người.
Ông ngẩng đầu nhìn lên trời, vào lúc này mây đen đang che kín ánh trăng. Lão Tưởng gãi đầu, lúng túng ném cây gậy to bằng cánh tay mà mình đang cầm đi.
Giờ Từ Thanh Bách mới ôm tay đi tới, khóe miệng nở nụ cười trên nỗi đau khổ của người khác: “Thời Cẩn à, trộm hương cắp ngọc không phải là hành vi của người quân tử đâu.”
Sắc mặt Thời Cẩn vẫn rất bình thường, đôi mắt của anh phản chiếu ánh đèn, tạo thành những cái bóng vụn vỡ rất tươi đẹp. Anh nói: “Tôi không phải là quân tử.” Nói xong, anh lấy điện thoại di động ra và bấm một dãy số, sau khi ba tiếng tút vang lên, anh nói với người trong điện thoại: “Tôi là Thời Cẩn.
Anh mở loa ngoài.
“Xin chào bác sĩ Thời.” Là Viện trưởng Tiêu của Bệnh viện Thiên Bắc.
Từ Thanh Bách ngây người không hiểu, đêm hôm khuya khoắt còn gọi điện thoại cho Viện trưởng Tiêu làm gì.
Thời Cẩn vẫn giữ khí chất và vẻ ôn hòa, anh nói chuyện vô cùng lễ phép và khách sáo: “Xin lỗi, làm phiền anh quá.”
“Không phiền, không phiền.” Bình thường Viện trưởng Tiêu luôn hận không thể cúng bái Thời Cẩn như Bồ Tát, nên giọng điệu của ông ta cũng rất cung kính.
“Anh đã xác định danh sách đội cứu viện châu Phi cho chuyến đi tiếp theo chưa?”
Mí mắt Từ Thanh Bách giật giật.
“Hả?” Viện trưởng Tiêu có phần chưa kịp hiểu: “Vẫn chưa xác định.”
Thời Cẩn hơi cúi đầu, ngọn đèn bên cạnh chiếu vào người anh chia đường nét của anh thành hai mảng sáng tối rõ ràng, nhưng ánh đèn không chiếu tới được bên trong ánh mắt thâm trầm của anh: “Tôi muốn đề cử cho anh một người không tệ.”
Mí mắt Từ Thanh Bách giật liên tục.
Viện trưởng Tiêu nói chuyện rất khép nép: “Cậu cứ nói, cứ nói.”
Thời Cẩn quay đầu lại, ánh mắt lười biếng lướt qua Từ Thanh Bách, giọng nói trầm thấp giống như dòng suối mùa thu trong veo: “Bác sĩ Từ của Khoa Ngoại thần kinh.”
Từ Thanh Bách nghẹn lời. Đ*t mợ nó chứ!
Viện trưởng Tiêu chỉ mất vài giây đã hiểu được ý anh.
Điện thoại vừa cúp, trên trán Từ Thanh Bách lập tức nổi gân xanh, anh ta tức giận trợn mắt nhìn Thời Cẩn: “Tại sao Viện trưởng Tiêu phải nghe lời cậu?” Bây giờ thì anh ta còn ngờ rằng trong danh sách đội cứu viện mấy lần trước có tên anh ta cũng là trò quỷ của Thời Cẩn tạo ra ấy chứ.
Thời Cẩn trả lời rất thản nhiên: “Quyên góp ít tiền ấy mà.”
Từ Thanh Bách tức nghẹn.
Quân tử cái rắm, không có ai nham hiểm hèn hạ hơn Thời Cẩn nữa rồi!
Từ Thanh Bách thầm nghĩ, đúng là thời buổi tư bản gian ác nắm quyền quyết định, về sau anh ta cũng phải quyên góp ít tiền mới được.
Lão Tưởng cầm gậy ra ngoài bắt trộm, người giúp việc gác đêm cũng biết nên lật đật chạy tới phòng bếp lấy cái chảo. Tóm lại, sau một hồi lạch cạch leng keng ồn ào như vậy, người nhà họ Từ đều tỉnh dậy hết, Khương Cửu Sênh ngủ không sâu, nên đương nhiên cũng tỉnh dậy.
Người trong nhà đều nhìn Thời Cẩn.
Sắc mặt ông cụ Từ rất đặc sắc: “Cậu đang leo cửa sổ thật đấy à?”
Thời Cẩn gật đầu, nói một tiếng xin lỗi.
Ông cụ đang định giáo dục tư tưởng một chút, thì Thời Cẩn đã đi tới trước mặt Khương Cửu Sênh. Khóe mắt có ánh sáng rời rạc tan vào sâu trong đáy mắt: “Anh vừa làm phẫu thuật xong.”
Giọng nói giống như dòng suối trong veo chảy qua, vừa trong trẻo lại mang theo chút ngọt ngào và mềm mại.
Có nghĩa là, Thời Cẩn này đang tỏ ra yếu ớt để tìm chỗ dựa dẫm phỏng?!
Quả nhiên, Khương Cửu Sênh rất đau lòng: “Anh có mệt không?”
Thời Cẩn cụp mắt, đáy mắt có bóng tối đổ xuống: “Anh mệt lắm.”
Thằng ranh con đáng ghét này! Sao đàn ông thời nay lại…
Khương Cửu Sênh cắt đứt lời oán thầm từ sâu trong đáy lòng của ông cụ: “Ông nội, cháu dẫn Thời Cẩn đi nghỉ trước nhé.”
Ông cụ Từ lườm Thời Cẩn một cái: “…Ừ.” Không muốn ừ cũng phải ừ thôi! Thời Cẩn thật sự quá xấu xa! Ông cụ hô hào: “Mọi người cũng về ngủ đi.”
Tất cả mọi người giải tán, Thời Cẩn đã được Khương Cửu Sênh dẫn đi như mong muốn.
“Sao anh lại leo cửa sổ?” Cô không khỏi bật cười.
Thời Cẩn cúi người, ghé sát vào bên tai cô: “Anh muốn bò lên giường của em.”
Ông cụ Từ đang đứng dưới lầu đưa mắt nhìn theo bóng lưng Thời Cẩn cũng phải nghẹn lời. Mắt đau, đầu đau, tim gan tỳ phổi thận đều đau.
Khương Cửu Sênh dắt Thời Cẩn tới căn phòng của cô. Bà Vương, vợ của Từ Hoa Vinh đã đặc biệt chuẩn bị phòng này cho Khương Cửu Sênh. Vì không biết cô thích kiểu phòng như thế nào, nên bà chọn rất ít đồ trang trí nữ tính. Màu sắc trong phòng thiên về màu hồng phấn trẻ trung, ngay cả ánh đèn cũng rất ấm áp.
Cửa vừa đóng lại, cô lập tức bị Thời Cẩn đặt lên bức tường dán giấy màu hồng nhạt. Anh ngậm lấy môi cô, nụ hôn ập đến vội vàng lại mạnh mẽ. Dường như tâm trạng của anh không vui, anh cắn xé trên môi cô như đang trừng phạt
Khương Cửu Sênh bị ôm eo, toàn thân liền nhũn ra, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Thời Cẩn cởi áo khoác của cô ra, bên trong là váy ngủ tơ tằm dán sát vào đường cong cơ thể. Đầu ngón tay anh mang theo chút cảm giác mát lạnh, chậm rãi tiến từ xương quai xanh trắng nõn bằng phẳng của cô vào cổ áo, khều dây váy trên vai xuống, úp tay mình lên.
“Làm thế này trong nhà người khác thật không lễ phép…” Giọng nói của anh rất trầm, đã bắt đầu khàn đi rồi: “Nhưng mà, anh rất muốn.”
Dưới ánh đèn, khóe mắt anh vằn đỏ, trong con ngươi ngập tràn lửa tình, hừng hực khí thế.
Phía sau lưng là bức tường lạnh buốt, cô thấy hơi lạnh nên chui vào trong lòng anh, giọng nói trầm thấp: “Anh không mệt à?”
Thời Cẩn nắm lấy tay của cô, đặt nó lên bụng mình.
Anh cúi đầu, ngậm lấy môi của cô: “Anh chỉ làm một lần thôi.
Đương nhiên, lúc ở trên giường Thời Cẩn luôn luôn là người không ngoan gì cả, vừa dụ dỗ cô vừa giày vò cô, rồi lại tiếp tục giày vò cô mạnh hơn…
Ba tiếng đồng hồ trước.
Chủ đề [Khương Cửu Sênh là thiên kim thị trưởng] được toàn bộ internet thảo luận sôi nổi. Nhà họ Từ cũng không cố gắng che giấu tin tức, mà còn để mặc cho tin tức lan truyền nhanh chóng. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên nhà họ Từ luôn khép kín thu mình lại thể hiện phách lối như vậy, có thể thấy được, Khương Cửu Sênh được nhà họ Từ coi trọng thế nào.
Fan ăn mừng khắp nơi, người qua đường coi như được xem một vở kịch của gia đình quyền thế, nói vài lời gato chua ngoa, mắng chửi vị thiên kim giả mạo danh thế thân kia, đương nhiên, cũng không thiếu antifan ác miệng ác mồm. Giới giải trí chính là như vậy, nhận được bao nhiêu hâm mộ vinh quang chói lọi, thì cũng có bấy nhiêu lời căm phẫn của xã hội, không ăn được nho thì chê nho chua.
Tóm lại là, từ nay về sau Khương Cửu Sênh sẽ có thêm một cái danh hiệu nữa, thiên kim nhà họ Từ.
Buổi tối, Tô Khuynh lại đăng một Weibo chúc mừng, đương nhiên, cô cũng bị antifan mắng xối xả vào đầu. Không sao cả, cả mạng internet anti cô thì cứ anti đi, cô vẫn vui vẻ, thoải mái, sung sướng như thường. Chờ cô kết hôn rồi, thì cô với Khương Cửu Sênh chính thức là người một nhà hàng thật giá thật còn gì nữa.
Từ Thanh Cửu không làm gì khác, mỗi ngày đều khoe ảnh mặc trang phục nữ của Tô Khuynh. Cư dân mạng càng mắng cậu càng khoe.
Antifan nghẹn lời. Chúng tôi có thể làm gì được đây? Chúng tôi cũng khó xử lắm ấy, không thể tìm được từ gì mới để mắng chửi nữa rồi.
Lại nói tới Lệ Nhiễm Nhiễm, thành viên trong ban nhạc của Khương Cửu Sênh. Vừa nghe thấy tin tức này, cô ây lập tức phát tiền lì xì điên cuồng trong nhóm fan The Nine, tỏ ý chúc mừng.
Ngày hôm nay quần chúng thật sự vô cùng vui mừng hào hứng.
Lệ Nhiễm Nhiễm vùi mình trên ghế sofa lười biếng lướt Weibo, cực kỳ say mê tự khen bản thân một câu: “Em cảm thấy em rất có năng khiếu viết tiểu thuyết.”
Cận Phương Lâm đi từ phòng tắm ra: “Sao tự dưng lại nói thế?”
“Em từng nhìn thấy Từ Trăn Trăn dây dưa với cái tên bác sĩ khoa huyết học kia, ông ta tới đòi tiền Từ Trăn Trăn. Lúc ấy em đã tưởng tượng ra vở kịch thiên kim giả lừa gạt chiếm chỗ thiên kim thật rồi, không ngờ lại có thể đoán trúng. Em quá là siêu luôn ấy!”
Cô rất kích động, cảm thấy bản thân cao siêu vô cùng, có thể bay lên mặt trăng sánh vai cùng với mặt trời.
Cận Phương Lâm đi qua, ngồi xuống, xoa đầu của cô: “Ừ, em rất siêu cao thủ, có phải là nên đi ngủ rồi không?”
Lệ Nhiễm Nhiễm đang phấn khởi nên không buồn ngủ chút nào: “Không ngủ, em phải thức đêm gõ bản thảo.”
Cô đã đăng ký một một bút danh ở trên web, chuyên viết đam mỹ, phúc hắc công khiêm tốn và ngạo kiều thụ bướng bỉnh, nguyên mẫu chính là Thời Cẩn và Tạ Đãng. Cô cảm thấy cô có thể gõ được một triệu chữ, miêu tả các kiểu tư thế ở nhiều chỗ khác nhau…
Cận Phương Lâm thu máy tính bảng của cô: “Đi ngủ.”
Lệ Nhiễm Nhiễm hằm hừ: “Ngôi sao sáng Nhiễm Nhiễm đang dẫn dắt nền văn học mạng đi về phía con đường tươi sáng thênh thang, nhưng anh lại bảo ngôi sao sáng này đi ngủ.” Cô hất đầu: “Không ngủ, cả đời này cũng không ngủ.”
Công của cô vẫn còn chưa bắt được thụ, sao cô có thể đi ngủ chứ. Cứ để cho công ngủ với thụ đã rồi nói sau, nhưng mà…
Lệ Nhiễm Nhiễm cười híp mắt đi tới cướp máy tính bảng: “Em xem một bộ truyện đam mỹ tìm xúc cảm trước đã.” Ngày hôm qua Tô Khuynh vừa mới gửi cho cô một bộ truyện có thịt xong, ha ha ha ha…
Tay Cận Phương Lâm dài nên dễ dàng ném máy tính bảng ra xa, sau đó ôm người đi về phía giường ngủ.
Lệ Nhiễm Nhiễm nhảy hai cái trên giường, diễu võ dương oai như một con hổ giấy: “Tổng giám đốc bá đạo, anh đối xử với vợ yêu bé bỏng của anh như vậy à?” Cô nhe răng: “Anh có tin là vợ yêu bé bỏng của anh sẽ ôm bóng bỏ trốn không?”
Cận Phương Lâm đè lên người cô: “Trước hết phải làm cho em ôm bóng được đã rồi nói sau.”
Vợ yêu bé bỏng nghẹn lời.
Cô đột nhiên cảm thấy tổng công bá đạo và tiểu thụ yêu kiều cũng không tồi, bộ tiếp theo có thể thử xem.
6 giờ sáng, ánh mặt trời sớm mai đã bắt đầu ló rạng.
Hoắc Nhất Ninh vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một đôi mắt đỏ ửng đang nhìn mình. Cô vẫn chưa tẩy trang, khóc lem hết cả lớp trang điểm, mũi cũng đỏ cả lên, con ngươi nhìn anh chằm chằm không nhúc nhích. Thấy anh mở mắt, cô chớp mắt một cái, giọt nước mắt lập tức lăn dài trên má.
“Đội trưởng…”
Tiếng khóc khàn cả đi, đáng thương vô cùng.
Thật ra Hoắc Nhất Ninh bị thương không nặng, viên đạn bị bắn chệch, tố chất cơ thể anh cũng tốt nên không có chuyện gì lớn. Có điều, nhìn cô gái nhỏ nhà anh như vậy, anh cũng có ảo giác như thể mình thật sự bị một phát đạn xuyên tim, đau đến phát sợ vậy.
Anh đưa tay lên, khẽ vuốt ve khuôn mặt lấm lem nước mắt của cô, hỏi: “Em khóc bao lâu rồi?”
Cảnh Sắt nắm lấy tay anh, áp lên mặt mình, sau đó nhăn mặt dụi vào tay anh như một con mèo đang ấm ức tủi thân. Lúc nói chuyện, giọng cô nghẹn đi, mềm nhũn: “Rất lâu rất lâu rồi.” Cô sụt sịt rồi nói tiếp: “Anh mà không tỉnh lại dỗ em, thì em sẽ khóc suốt không ngừng.”
“Sắt Sắt này.”
“Dạ?” Mắt cô đỏ lên, vẫn còn đang long lanh đẫm lệ: “Anh cần gì, để em lấy cho anh.”
Mặt Hoắc Nhất Ninh bợt bạt không còn chút sắc máu, đôi đồng tử đen nhánh sâu thẳm nhìn không thấy đáy, giọng nói hơi khàn: “Vết thương của anh đau quá, không nhúc nhích được, em tới gần anh chút nữa đi.”
Cảnh Sắt nói: “Vâng ạ.” Cô nhoài người lên giường bệnh của anh, ghé sát vào mặt anh, rất gần, rất rất gần.
Hơi thở nóng bỏng, mùi của thuốc sát trùng rất nồng. Hoắc Nhất Ninh duỗi tay ra quàng qua gáy của cô, nhẹ nhàng vuốt ve rồi ấn gáy cô xuống dưới một chút, môi anh chạm vào mắt của cô: “Em đừng khóc nữa được không?”
Cô vừa khóc, xương cốt của anh đều đau buốt cả rồi.
Cảnh Sắt rất dễ dỗ, cũng rất nghe lời. Cô ngoan ngoãn gật đầu, cố nhịn khóc, mắt long lanh ầng ậc nước mơ hồ nhìn anh: “Vậy em không khóc nữa, sau này anh cũng đừng bị thương nữa được không?”
Không dám nữa, anh không muốn nhìn thấy cô khóc nữa. Cô gái nhỏ của anh cười lên mới là xinh đẹp nhất.
Hoắc Nhất Ninh hôn lên môi cô. Vừa hôn vừa mút từng chút từng chút một trên mặt, trên mắt cô. Anh hơi dừng lại chút rồi liếm môi nói: “Mặn mặn này.”
Còn hơi chát nữa, là vị nước mắt của cô.
Cảnh Sắt hơi ngượng ngùng. Vì cô khóc nhiều nên lớp trang điểm đã bị lem hết: “Em đi rửa mặt đã.”
Không có đồ tẩy trang, cô chà xát khuôn mặt nhỏ nhắn tới đỏ ửng cả lên. Sau khi khóc xong, đôi mắt cô cũng vằn đỏ, Hoắc Nhất Ninh lướt nhẹ qua khuôn mặt của cô, hỏi: “Công việc của em thì sao?”
Cô nhoài người bên giường bệnh của anh: “Em mặc kệ, anh là quan trọng nhất.”
Bóng đèn trong phòng bệnh rất tối, còn chẳng bằng chút ánh sáng ngoài cửa sổ. Có lẽ là vì chạy suốt đêm tới đây, da Cảnh Sắt lại trắng, nên càng lộ rõ vẻ uể oải hơn. Cô lại không chịu ngủ, mở to đôi mắt hạnh xoe tròn nhìn anh.
Hoắc Nhất Ninh khẽ dỗ dành: “Em đi ngủ một lát đi.”
“Em muốn ngủ với anh.” Tay cô rất nhỏ, đặt gọn vào trong lòng bàn tay anh, sau đó nắm chặt. Cô nhỏ giọng nói: “Em ngủ rất ngoan, chỉ chiếm một chút xíu giường thôi, sẽ không đè lên vết thương của anh đâu.”
Giọng nói vừa ngọt ngào vừa mềm mại, như cây kem tươi vị quýt.
Đương nhiên Hoắc Nhất Ninh biết cô ngủ rất ngoan, co lại thành một khối tròn vo nho nhỏ, cả đêm cũng không động đậy. Anh dịch vào bên trong một chút, chừa chỗ cho cô trèo lên.
Đến lúc này đôi lông mày nhíu chặt suốt đêm của Cảnh Sắt mới nới lỏng ra một chút, cô rón rén leo lên giường rồi nằm xuống. Đây là phòng bệnh VIP nên giường bệnh rất lớn, đủ cho hai người bọn họ ngủ, nhưng cô vẫn sợ mình sẽ đụng phải miệng vết thương của anh nên nằm sát mép giường nhất có thể. Cô chỉ chiếm một góc giường nho nhỏ, vừa xoay người là có thể sẽ lăn xuống đất, cho nên cô căng cứng người không dám nhúc nhích.
Hoắc Nhất Ninh mỉm cười: “Nằm sát vào đây một chút.”
“Vâng.”
Cô dịch người qua một chút xíu.
“Eo anh không bị thương, có thể ôm được.” Hoắc Nhất Ninh xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Em có muốn ôm không?”
“Em muốn!”
Cô vươn tay ra ôm lấy eo của anh, vậy mới vui vẻ hơn một chút. Ôm người mà mình thích trong lòng như vậy giống như ôm lấy toàn bộ thế giới ấy, chỉ muốn mang tới cho anh tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất.
Cô gọi anh, giọng nói mềm nhũn: “Anh Hoắc ơi.”
Anh Hoắc.
Lần trước ở trên giường anh đã dụ dỗ cô gọi như vậy.
Ngoan quá đi mất.
Hoắc Nhất Ninh hôn nhẹ một cái: “Ơi.”
Vừa đặt lưng xuống giường, cô cũng thấy hơi buồn ngủ. Thần kinh bị căng thẳng suốt một thời gian dài thả lỏng ra khiến toàn thân nhũn như con chi chi. Cô lí nhí lẩm bẩm: “Em bảo anh không được bị thương, là vì muốn anh phải cẩn thận hơn một chút, không phải là muốn làm vướng chân anh. Anh muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó, mặc dù em sẽ khóc, nhưng mà em không yếu đuối.” Cô dựa vào trong lòng anh như một con mèo con, sau đó ngửa đầu lên, đôi mắt lóe sáng lấp lánh: “Anh Hoắc, anh là cảnh sát nhân dân, em là bạn gái của cảnh sát nhân dân, không thể cản trở anh. Chờ sau này chúng ta kết hôn, sinh thêm một vài cục cưng, em sẽ không còn sợ như vậy nữa.”
Quá ngoan ngoãn, quá hiểu chuyện, làm cho người ta đau thắt cả lòng.
Hoắc Nhất Ninh gật đầu: “Ừ, anh biết rồi.” Cô gái tốt như vậy, anh phải dốc lòng dốc ruột mà yêu thương chứ.
Nhận được câu trả lời của anh, Cảnh Sắt mới yên tâm, mí mắt cô nặng trĩu: “Em ngủ đây, buồn ngủ quá.”
“Ừ.”
Cô ngửa đầu lên, hai mắt vẫn còn nhắm, cô thầm thì như đang nói mơ: “Anh hôn em chúc ngủ ngon đi.”
Hoắc Nhất Ninh chạm lên môi cô một cái.
Cảnh Sắt đã đủ hài lòng, cô nhẹ nhàng dụi đầu vào lòng anh rồi không cựa quậy nữa, ngoan ngoãn nằm bên cạnh anh.
Một lát sau.
Hoắc Nhất Ninh gọi: “Sắt Sắt ơi.”
Chỉ mới một lát như vậy mà cô đã ngủ say không đáp lại lời của anh rồi. Có lẽ do mệt mỏi nên hơi thở hơi nặng nề. Cô nằm ở bên cạnh anh như một con mèo con, cực kỳ mềm mại yên tĩnh.
Thuốc tê từ từ tan hết, vết thương của anh hơi đau đau, lại còn ngứa ngáy ê ẩm, rất trướng, như có chiếc lông vũ mềm mại đang nhẹ nhàng thổi qua vậy.
Hoắc Nhất Ninh cúi đầu, hôn lên bên tai cô: “Sắt Sắt, anh rất yêu rất yêu em.”
Tháng Mười mùa thu đã trôi qua, tiết trời tháng Mười một dần dần chuyển lạnh, mặt trời buổi sáng cũng mang theo khí lạnh âm u. Ánh nắng ngoài cửa sổ bị đại thụ cao ngất tách rời thành những vệt loang lổ rải rác nho nhỏ, rớt vào trong phòng, tạo thành những bóng nắng nhảy nhót khắp sàn.
Gần 9 giờ, ngoài phòng bệnh ồn ào ầm ĩ.
Cửa bị đẩy ra, giọng nam vừa dồn dập vừa thô kệch vang lên: “Đội trưởng.”
“Đội trưởng.”
“Đội…”
Tiếng nói im bặt, đoàn người ở cửa ra vào đều dừng chân lại, sửng sốt nhìn chằm chằm vào trên giường một lúc lâu. Trong chăn có hai đống nhô lên, trong ngực đội trưởng bọn họ có một cái đầu xù nho nhỏ, hơn nữa đội trưởng nhà bọn họ còn đang hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh của con gái nhà người ta.
Ngại quá, gặp phải cảnh đội trưởng đang ôm người đẹp trong lòng rồi.
Triệu Đằng Phi làm bộ làm tịch ho khẽ hai tiếng: “Ngài cứ tiếp tục, tiếp tục đi.”
Tuy vừa bị thương do trúng đạn, nhưng trước khi tới đây bọn họ đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói không có việc gì, còn nói sức khỏe của đội trưởng Cực – Kỳ – Tốt!
Chu Tiêu lại hoàn toàn không cùng chung suy nghĩ. Anh ta hơi nóng vội nói: “Tiếp tục cái gì mà tiếp tục! Đội trưởng, anh vừa mới làm phẫu thuật đấy, không thể nhịn một chút sao?”
Cảnh Sắt nằm trong chăn vốn định thò đầu ra nhưng nghe vậy thì lại chui vào trong chăn.
Hoắc Nhất Ninh ngẩng đầu, trên mặt vẫn còn có vẻ xanh xao ốm yếu, giọng nói không lớn, nhưng lại tràn đầy lực uy hiếp: “Tất cả xoay qua chỗ khác cho tôi.”
“Đám chó nghiệp vụ” của đội hình sự số 1 bị nhét thức ăn chó đầy họng nghe lệnh đều xoay người đi, lỗ tai dựng thẳng, lắng nghe tình hình.
“Em ngủ nữa không?”
Cảnh Sắt thò đầu ra, trên mặt hiện lên hai ráng mây hồng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Không ạ.” Lúc đội trưởng hôn cô thì cô đã tỉnh rồi, nhưng vẫn giả vờ ngủ để mặc anh hôn.
Sau đó lại bị bắt quả tang tại trận.
Tới muộn một chút thì tốt biết mấy, cô muốn hôn lâu hơn một chút.
“Em đi rửa mặt trước đi.”
“Vâng.”
Cảnh Sắt từ trên giường bò dậy, hôn lên mặt đội trưởng nhà cô một cái rồi che mặt chui vào toilet.
Hoắc Nhất Ninh liếm liếm môi, đôi môi tái nhợt đỏ hơn vài phần, mặt mày tuy ốm yếu xanh xao nhưng cũng không che được vẻ đắc ý mãn nguyện nơi khóe mắt: “Tất cả quay lại đi.”
“Đám chó nghiệp vụ” của đội hình sự số 1 cùng quay lại, Tưởng Khải bắn như súng liên thanh: “Vừa tỉnh dậy đã tọng thức ăn chó cho chúng tôi, đội trưởng, anh thật không phúc hậu gì cả.” Ngày hôm qua thiếu chút nữa là hù chết mấy người bọn họ, hôm nay vừa gặp đã thấy như rồng như hổ rồi.
Ôi cái mùi vị chua lòm của tình yêu, vẫn luôn làm cho người ta thấy thật dễ chịu.
Hoắc Nhất Ninh nằm trên giường, quét mắt nhìn họ: “Vừa rồi cậu là người đầu tiên đẩy cửa bước vào phải không?”
Chu Tiêu ấp úng: “… Vâng.”
“Đi mua bữa sáng đi.”
“Em đi ngay ạ.”
Đừng nói là mua bữa sáng, cho dù lên núi đao xuống biển lửa anh cũng đi. Phát súng này là đội trưởng chịu thay cho anh, từ nay về sau đội trưởng là ba của anh, Cảnh Sắt là mẹ của anh. Anh là thằng con trai ngoan biết nghe lời!
Thang Chính Nghĩa và Tưởng Khải kẻ xướng người họa, miệng chỉ toàn mấy câu đùa mặn mòi, nháy mắt trêu chọc Hoắc Nhất Ninh có diễm phúc quá đi mất.
Hoắc Nhất Ninh lạnh lùng nhìn sang: “Bớt nói vớ vẩn đi, nói thẳng chuyện chính, nói xong thì cút về làm việc cho tôi.”
Khí thế mắng chửi người này rất hùng hồn khiến các anh em yên tâm hẳn, bắt đầu nói chuyện chính.
“Toàn bộ đường dây của lô hàng kia đều bị bắt hết. Vẫn như cũ, nhà họ Tần chặt đứt dây nhánh rất sạch sẽ.” Triệu Đằng Phi nói: “Có điều, chúng ta cũng chém được một cánh tay rồi, cho dù nhà họ Tần ba đầu sáu tay thì cũng có một ngày sẽ bị chém hết.”
Kết quả nằm trong dự đoán.
Khối u ác tính nhà họ Tần này phát triển rất rắn chắc, không phải một sớm một chiều có thể khoét hết được, phải từ từ cắt từng chút từng chút một.
“Khương Cường thì sao?” Hoắc Nhất Ninh hỏi.
Tưởng Khải đang theo vụ án này: “Lấy mẫu vật sống trên cơ thể hắn đi làm giám định, trên người hắn có vết bỏng, dấu chân trùng khớp với dấu giày ở hiện trường hung án. Hắn ta rất dễ bị dọa, nên thẩm vấn mấy lần là đã khai hết toàn bộ. Đúng như dự đoán lúc trước của chúng ta, quá trình giết người giấu xác cũng không phức tạp. Dựa theo lời khai của hắn, chúng ta đã tìm được hung khí, vết máu trên mặt hung khí và vân tay cũng trùng khớp, chứng cứ vô cùng chính xác, chỉ chờ tòa án mở phiên tòa nữa thôi.”
Nói đến đây, Thang Chính Nghĩa bổ sung: “Sáng nay kiểm sát trưởng Chu đã tới, ý của bên phía truy tố là muốn quy thành vụ án đồng phạm. Khương Cường là thủ phạm chính, Khương Dân Hải là tòng phạm, Từ Trăn Trăn là tòng phạm bị ép buộc, tính cả vụ án chín năm trước giả mạo quan hệ với người nhà họ Từ, gộp lại thẩm vấn chung. Thị trưởng Từ cũng có ý xử lý theo pháp luật.”
Lông mày Thang Chính Nghĩa nhíu lại như con sâu róm, sắc mặt rất phiền não.
Hoắc Nhất Ninh nhìn anh ta, hỏi: “Có vấn đề à?”
“Có vấn đề lớn.” Thang Chính Nghĩa giải thích: “Khương Dân Hải không chịu chỉ chứng Từ Trăn Trăn là đồng phạm. Ông ta không những không thừa nhận Từ Trăn Trăn tham dự vào vụ án giết người, mà còn phủ nhận hành vi lừa gạt làm giả DNA vào chín năm trước của cô ta. Tuy là bên thị trưởng Từ cung cấp chứng cứ Lương Văn Lãng và Khương Dân Hải lừa gạt, nhưng bất luận thế nào Khương Dân Hải vẫn một mực khai rằng đây là do một mình ông ta gây ra, Từ Trăn Trăn hoàn toàn không biết nội tình. Đêm qua đã thẩm vấn suốt cả đêm, ông ta nhất định không khai, miệng rất chặt. Nếu cứ như vậy thì rất khó định tội Từ Trăn Trăn.”
Không chỉ như thế.
Tưởng Khải tiếp lời: “Khương Dân Hải không còn trẻ, dù sao hai tội gộp lại cũng phải ngồi trong tù tới lúc chết. Từ Trăn Trăn là con gái ruột của ông ta, ông ta không chịu khai ra cô ta cũng là điều bình thường, hai người ngồi tù thì vẫn tốt hơn là ba người cùng ngồi tù. Hơn nữa cho dù Khương Dân Hải chỉ chứng Từ Trăn Trăn xúi giục giết Kiều Phương Minh, thì muốn định tội sợ là cũng không dễ dàng gì, chỉ có bằng chứng của đồng phạm, không có chứng cứ xúi giục chính xác, lúc lên tòa phần thắng cũng rất thấp.”
Trước mắt xem ra muốn định tội cho Từ Trăn Trăn là rất khó.
Khương Dân Hải là tên cáo già, dù sao cũng phải ngồi tù mọt gông nên chắc chắn ông ta sẽ không phối hợp với cảnh sát.
Tiểu Giang gãi gãi đầu: “Không có chứng cứ thì chỉ có thể tạm giam 24 tiếng đồng hồ, Chẳng lẽ Từ Trăn Trăn cứ thế được thả ra sao?”
Miệng vết thương của Hoắc Nhất Ninh hơi đau một chút, anh dựa vào tường, không có sức lực, thấp giọng ném ra một câu: “Không có chứng cớ thì phải đi tìm chứng cứ.”
Đồn cảnh sát Giang Bắc.
Trong vòng 24 tiếng đã thẩm vấn Từ Trăn Trăn 13 lần, gần như cứ cách hai tiếng là thẩm vấn một lần, vừa đấm vừa xoa. Có điều, cô ta cũng rất cứng đầu, từ đầu đến cuối thái độ đều rất ngạo mạn vô lễ.
Lúc vừa bắt đầu bước vào đồn cảnh sát, cô ta cũng hoảng sợ la hét như người điên, nhưng sau khi cô ta mời luật sư tới đây một chuyến thì bỗng trở nên kiêu ngạo như một con chim công đang xòe đuôi vậy. Có lẽ vị luật sư kia đã nói gì đó với cô ta.
Từ Trăn Trăn nghếch cằm lên, trên người vẫn mặc bộ lễ phục ngày hôm qua, quấn thêm một chiếc áo khác: “Bắt tôi nói bao nhiều lần thì cũng chỉ có một câu trả lời đó thôi.” Tóc cô ta rối bù, vết sẹo trên mặt hiện rõ, nhưng trong mắt vẫn chứa đầy lửa giận: “Tôi không biết rõ nội tình, chuyện chín năm trước tôi không biết, chuyện Kiều Phương Minh chết tôi cũng không biết.”
Thẩm vấn nhiều lần như vậy nhưng vẫn chỉ nói một câu như thế.
Triệu Đằng Phi có tính tình tốt nhất đội hình sự mà cũng hơi muốn đánh người: “Chúng tôi đã ghi chép lời khai của cô vào hồ sơ rồi, sau này sẽ trình lên tòa. Cô hãy suy nghĩ cho kỹ càng, khai gian nhiều quá tội sẽ càng nặng hơn đấy.”
Từ Trăn Trăn cười lạnh: “Cảnh sát các anh có chứng cứ không?”
Có lẽ thông qua luật sư và đã thỏa thuận trước với Khương Dân Hải, cô ta dám chắc rằng cảnh sát không thể làm gì được mình, nên cô ta không hề sợ hãi.
“Muốn phán tội cho tôi thì phải tìm được chứng cứ trước đã rồi hãy nói sau nhé.” Từ Trăn Trăn ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường, giày cao gót giẫm lên gạch men phát ra âm thanh chói tai. Cô ta cười lạnh nói: “Còn năm phút nữa là đủ 24 tiếng rồi, nếu không có chứng cứ thì có thể chuẩn bị thả tôi ra thôi nhỉ?”
Triệu Đằng Phi nghiến răng: “Không vội, dù sao cô cũng sẽ lại quay lại đây thôi.”
Năm phút sau, hết thời gian tạm giam 24 tiếng đồng hồ, Từ Trăn Trăn được thả ra. Mặt cô ta đầy vẻ phẫn nộ, rời khỏi đồn cảnh sát
Thang Chính Nghĩa sờ cằm: “Cô ả này, nhìn chỉ muốn đập cho một trận.”
Ngay cả cậu chàng Tiểu Giang có tính cách mềm mại như thiếu nữ kia mà cũng phát bực cả mình. Vì Từ Trăn Trăn, toàn bộ đồn cảnh sát phải tăng ca đến tận bây giờ, cậu ta vô cùng tức giận nói: “Đúng vậy, tôi vẫn cho rằng con gái đều là sinh vật đáng yêu nhất trên thế giới cơ đấy.”
Vẻ mặt của Thang Chính Nghĩa như bà cô già: “A Na à, cậu vẫn còn quá trẻ, con gái chính là sinh vật đáng sợ nhất thế giới mới đúng.”
Tiểu Giang trừng mắt nhìn anh: “Không được gọi tôi là A Na!”
Vừa ra khỏi đồn cảnh sát, Từ Trăn Trăn lập tức gọi điện thoại cho luật sư. Thẻ ngân hàng nhà họ Từ cho cô ta đều đã bị đóng băng hết rồi, tiệm cà phê cũng bị niêm phong tịch thu, trong tài khoản mà cô ta tự mở cũng không có bao nhiêu tiền, sau khi thanh toán khoản còn lại cho phí mời luật sư thì không còn thừa bao nhiêu nữa.
Không có tiền, cũng không có nơi trú ngụ.
Cô ta gọi xe quay về nhà họ Từ. Hơn 9 giờ, mọi người nhà họ Từ đều ở đây, Khương Cửu Sênh cũng có mặt, cảnh tượng người một nhà vui vẻ hòa thuận này thật là chướng mắt. Cô ta bị giam ở đồn cảnh sát suốt một ngày, nhà họ Từ không có một ai xuất hiện, không hề niệm tình xưa chút nào. Nếu như không phải là ba ruột của cô ta bảo vệ cô ta, thì thậm chí người nhà họ Từ còn muốn để cho cô ta phải ngồi tù nữa.
“Cô còn tới đây làm gì?” Vợ của Từ Hoa Vinh lên tiếng đầu tiên.
Từ Trăn Trăn vừa xuất hiện, toàn bộ bầu không khí đều thay đổi.
Khách không mời mà tới, làm mọi người mất hết cả hứng thú.
Từ Trăn Trăn đi qua rồi cất tiếng gọi: “Ba ơi, ông nội ơi.”
“Cô Từ…” Giọng điệu bà Vương đã không còn khách sáo nữa: “À, hẳn nên gọi là cô Khương mới đúng chứ. Có phải cô cũng nên đổi cách xưng hô không nhỉ?”
Từ Trăn Trăn phớt lờ câu nói của bà, đỏ mắt nhìn Từ Bình Chinh: “Con không cố ý, con không hề biết ba con đã làm những chuyện này. Chín năm nay con thật lòng coi mọi người như người một nhà mà.”
Cùng một lời khai như ở đồn cảnh sát, chết cũng không nhận tội.
Cảnh Sắt đang ăn nho phồng má nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Kỹ thuật diễn của cô ta tốt hơn mình nhiều.”
Trước kia người nhà họ Từ xem Từ Trăn Trăn là người một nhà, tuy không đề phòng, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Giả ngu để ăn xin lòng thương hại, ai nhìn mà không hiểu.
Mặc dù đã ra khỏi đồn cảnh sát, nhưng cô ta cũng vẫn cùng đường rồi, chỉ còn ôm một tia ảo tưởng không thực tế với nhà họ Từ thôi.
Sắc mặt Từ Bình Chinh lạnh như băng: “Nói gì thì nói, tôi cũng đã nuôi cô như con gái suốt chín năm, tôi cũng không muốn khiến cho cô quá khó coi. Tự cô rời khỏi đây đi, coi như đây là chút thể diện cuối cùng nhà họ Từ chúng tôi cho cô.” Ông dừng lại một chút, nói từng chữ: “Còn nữa, cô có tham dự vào hai vụ án này hay không, nhà họ Từ chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục điều tra, lưới trời lồng lộng, tôi khuyên cô nên đầu thú đi.”
Chín năm, chỉ còn lại chút thể diện cuối cùng, một chút tình cảm cũng không giữ lại.
Nếu không phải cô ta đã tới đường cùng thì sao cô ta phải mặt dày tới nhà họ Từ chứ.
Trong cả nhà họ Từ, Từ Bình Chinh là người có tính tình mềm mỏng nhất, trước kia cũng thương yêu cô ta nhất. Từ Trăn Trăn coi ông là ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng: “Ba…”
Từ Bình Chinh lạnh lùng cắt lời: “Mời cô lập tức rời khỏi đây.”
Đừng nói nhớ tình xưa, chỉ sợ là Từ Bình Chinh còn muốn đưa cô ta vào ngục nữa.
Lòng bàn tay Từ Trăn Trăn đã bị móng tay đâm rách, lòng tự trọng bị giẫm đạp tan nát. Cô ta cắn môi, gần như muốn khóc lên: “Vậy con có thể lên thu dọn mấy bộ quần áo được không? Trên người con không có gì cả, cũng không có chỗ dừng chân.”
Từ Bình Chinh chỉ nói mấy chữ: “Cô tự thu xếp cho ổn thỏa đi.”
Từ Trăn Trăn khẽ cắn môi, cúi đầu che giấu sự căm hận trong đáy mắt. Cô ta lên lầu thu dọn hành lý rồi rời khỏi nhà họ Từ. Từ rất xa, cô ta loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Từ Bình Chinh: “Ném hết toàn bộ đồ đạc trong phòng đi.”
Thật tàn nhẫn.
Từ Trăn Trăn quay đầu lại nhìn biệt thự nhà họ Từ một cái. Môi cô ta đã gần bị cắn nát, ngọn lửa toát ra từ trong mắt sắp thiêu đốt toàn thân cô ta. Cô ta quay đầu, kéo vali đi ra khỏi sân, mối thù này, cô ta sẽ nhớ kỹ.
Vừa đi ra khỏi nhà Từ không xa, một bóng người bỗng nhảy xổ ra từ trong hàng cây xanh hai bên đường nhựa.
“Tao biết ngay mày sẽ đến đây mà.”