Đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 291: Thời Cẩn làm hái hoa tặc. Đội trưởng Hoắc trúng đạn
Editor: Nguyetmai
Cô ta lập tức nhảy bắn ra, nửa bên mặt bị băng gạc che kín, nửa bên mặt còn lại thì đã méo mó vặn vẹo. Trong mắt cô ta tràn ngập vẻ hoảng sợ kinh hãi: “Tôi không giết người! Tôi không lừa gạt!”
Tưởng Khải không muốn nói nhiều, anh túm chặt cô ta: “Đợi tới đồn cảnh sát rồi nói sau.”
Cô ta duỗi tay ra chống cự, quay đầu sang cầu cứu Từ Bình Chinh: “Ba ơi!”
“Ba ơi, cứu con!”
“Con bị oan mà.” Cô ta giãy giụa, tóc tai bù xù, băng gạc trên mặt cũng bị lột bỏ. Trên má phải cô ta có một vết sẹo đỏ ửng dài bằng ngón tay vừa mới lên sẹo lồi, hình dáng cực kỳ giống một con rết. Từ Trăn Trăn vừa mở miệng là vết sẹo lại vặn vẹo đi nhìn rất dữ tợn.
Tóc tai cô ta rối bù, nhếch nhác không chịu nổi.
Đám người đứng ngoài xem đều im lặng, chỉ có tiếng cầu cứu kêu khóc om sòm của Từ Trăn Trăn: “Ba ơi, con là con gái của ba mà, ba cứu con đi!”
“Ba ơi…”
Cô ta khua tay, xô đẩy loạn xạ trên người Tưởng Khải, nhất định không chịu đi. Thấy cô ta không ngoan ngoãn phối hợp, Thang Chính Nghĩa đi thẳng qua còng tay cô ta lại rồi kéo người đi, động tác lưu loát liền mạch, không chút dây dưa lề mề.
“Ba ơi!”
“Ông nội ơi!”
Từ Bình Chinh nhíu mày có vài phần đau lòng. Ông đưa mắt sang chỗ khác, không nhìn tiếp nữa. Ông cụ Từ cũng không nói gì, chỉ lên tiếng xin lỗi khách khứa.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, người ở đây đều đã thấy rõ ràng, thiên kim giả lừa gạt giả mạo thân phận, thiên kim thật nhận tổ quy tông, loại tiết mục này cũng không phải là chuyện hiếm có trong tầng lớp giàu sang quyền thế. Chỉ là không ngờ, từ trước tới nay gia phong nhà họ Từ nghiêm khắc cẩn thận là thế mà cũng xảy ra chuyện máu chó này.
Ôi, nói ra thì Khương Cửu Sênh cũng tốt số thật. Có người bạn trai như Thời Cẩn, bây giờ lại thêm tầng quan hệ này với nhà họ Từ nữa thì từ nay về sau cô ấy có muốn đi ngang ở bảy tỉnh miền Nam Trung Hoa cũng được ấy chứ.
Nhưng mà, từ đầu tới cuối Khương Cửu Sênh đều không tỏ thái độ gì quá khích. Cô lạnh nhạt đứng nhìn, không nói một lời nào, không vui cũng không giận, không hoảng lại không sợ. Tâm tính này quả thật cũng mang phong thái của nhà họ Từ.
Sau khi tan tiệc, toàn bộ họ hàng nhà họ Từ đều vô cùng vui mừng, vây tới ngắm nhìn Khương Cửu Sênh. Đây mới đúng là người của nhà họ Từ chứ, nhìn vừa mắt hơn nhiều. Ông cụ Từ dẫn Khương Cửu Sênh đi giới thiệu với người thân, khóe môi cứ nở nụ cười tươi rói. Bình thường ở trong giới chính trị, giới kinh doanh, những người này đều luôn tỏ vẻ nghiêm túc chững chạc, không tùy tiện nói cười, nhưng lúc này, tất cả lại vui mừng cười tươi như ngốc nghếch vậy.
Khương Cửu Sênh có phần không thích ứng kịp, tính tình cô thụ động lại lạnh lùng, cô chỉ có thể cố gắng hết sức lễ phép chu đáo.
Thời Cẩn day mi tâm, đang định dẫn cô đi thì chuông điện thoại vang lên, là một dãy số lạ.
Anh nhận điện thoại: “Alo.”
Là Chu Tiêu của đội hình sự số 1, giọng nói anh ta hơi run rẩy: “Bác sĩ Thời phải không ạ?”
Thời Cẩn nói: “Tôi là Thời Cẩn.”
Giọng điệu ở đầu dây bên kia vừa vội vừa nhanh, nói đại khái tình hình.
Cúp điện thoại xong, Thời Cẩn tiến lên dắt Khương Cửu Sênh tới bên cạnh mình, hoàn toàn mặc kệ người nhà họ Từ. Anh nhíu mày nói với cô: “Sênh Sênh, anh có bệnh nhân khẩn cấp.”
Khương Cửu Sênh gật đầu: “Anh cứ đi đi, đừng lo cho em.”
Ông cụ Từ ở bên cạnh vừa nghe xong vội vàng tận dụng thời cơ, mặt đầy vẻ mong chờ, vô cùng sinh động: “Sênh Sênh, đêm nay cháu về nhà với ông nội không?”
Khương Cửu Sênh đang do dự.
Ông cụ lập tức đổi sang vẻ mặt đau buồn, thở dài thườn thượt nói: “Ôi, xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng ông rất khó chịu. Lớn tuổi thế này rồi, không biết buổi tối còn có thể ngủ được không đây.” Nói xong, ông còn làm như muốn lau nước mắt, vẻ mặt vừa chua xót vừa đáng thương: “Giá mà có người trò chuyện giải sầu với ông thì tốt biết bao. Sắt Sắt lại không có ở nhà, chỉ có một mình ông lẻ loi cô độc thôi. Ôi chao ôi!”
Sau lưng, cả đám con cháu nhà họ Từ đều cùng cảm thấy rằng, ông cụ hoàn toàn có thể đi đóng phim được. Chắc chắn ông cụ sẽ trở thành gương mặt vàng trong làng diễn xuất.
Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười, cũng không tiện phật ý ông nữa: “Đêm nay cháu sẽ về nhà họ Từ ạ.”
Nghe vậy, ông cụ hào hứng hẳn lên.
Thời Cẩn thuận theo ý cô, anh chỉ nói: “Sau khi ca phẫu thuật kết thúc anh sẽ qua đó.”
Ông cụ lại không vui nữa rồi.
Quá quắt hơn nữa là Thời Cẩn còn cúi đầu hôn một cái lên mặt Khương Cửu Sênh rồi mới rời đi.
Ông cụ rất ấm ức!
Đàn ông bây giờ thật sự phóng túng vậy sao! Dám hôn con gái nhà người ta ngay trước mặt mọi người, đúng là không biết xấu hổ mà!
9 giờ 40 phút, có một chiếc xe cứu thương dừng lại trước cửa khách sạn Tần Thị, bốn phía xung quanh đều là cảnh sát đeo súng. Khách khứa mới bước từ hội trường buổi đấu giá ra nhìn thấy thế trận này cũng tự giác đi đường vòng.
Chu Tiêu đứng ở bên cạnh xe cứu thương, lo lắng nhìn miết về phía cửa chính của khách sạn. Vừa thấy Thời Cẩn đi ra, anh ta lập tức tiến lên chào hỏi: “Bác sĩ Thời.”
Thời Cẩn gật đầu, hỏi y tá cấp cứu: “Bệnh nhân thế nào?”
Người tới chính là khoa cấp cứu của Bệnh viện Thiên Bắc, thấy Thời Cẩn, y tá lập tức trả lời: “Bị thương do đạn, cách ngực trái mười phân, huyết áp, nhịp tim, nhiệt độ cơ thể đều hơi thấp, số liệu về sự sống không tốt lắm.”
“Ý thức thì sao?”
Y tá đáp: “Ý thức vẫn còn tỉnh táo.”
Thời Cẩn lên xe cứu thương, Chu Tiêu mồ hôi đổ đầy đầu cũng đi lên theo anh. Mấy người thuộc đội hình sự số 1 cũng muốn lên xe theo, nhưng bị Thời Cẩn quay đầu lại dùng ánh mắt lãnh đạm ngăn cản lại.
Xe cứu thương đã chuyển động.
“Bác sĩ Thời…” Chu Tiêu nhìn Thời Cẩn như nhìn Chúa cứu thế, mắt đỏ hết lên, giống như đang khóc vậy: “Anh nhất định phải cứu, cứu đội trưởng của chúng tôi.”
Đàn ông đàn ang, lớn tướng thế rồi còn khóc lóc.
Cũng không trách được Chu Tiêu lại khóc như vậy, bởi vì phát đạn này vốn dĩ nên là anh ta phải chịu. Lúc ấy anh ta đi theo đội trưởng Lâm của đội phòng chống ma túy xông vào hang ổ bọn tội phạm đầu tiên, một phát súng của đội trưởng Lâm đã trấn áp toàn bộ mấy tay buôn ma túy trong phòng, nhưng không ngờ lại có người giấu một khẩu súng ở trên mặt đất. Khoảng cách quá gần, không gian lại nhỏ, anh ta không kịp tránh đạn, là Hoắc Nhất Ninh ở phía sau đẩy anh ta một cái.
Hoắc Nhất Ninh nằm trong xe cứu thương, miệng vết thương đã được y tá đè lại, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, anh mắng: “Đừng có khóc lóc ỉ ôi như thế, ông đây còn chưa chết đâu.”
Chu Tiêu vẫn gân cổ lên cãi: “Ai bảo anh đẩy tôi!”
M* nó chứ!
Hoắc Nhất Ninh dùng lưỡi đẩy răng: “Ông trượt tay thôi!”
Đúng là chỉ trượt tay thôi. Trong đầu anh liên tục nhắc nhở chính mình phải yêu thương mạng sống, nhưng tới lúc nghìn cân treo sợi tóc thì cơ thể vẫn hành động theo phản xạ có điều kiện, còn chưa kịp nghĩ gì nhiều thì cơ thể đã phản ứng trước rồi.
“Còn có sức mắng người, chứng tỏ bị thương cũng không nặng.” Thời Cẩn liếc mắt một cái rồi đi găng tay vào, y tá nhường chỗ để anh ngồi xổm xuống quan sát vết thương ở ngực Hoắc Nhất Ninh.
Máu đã ngừng chảy.
Hoắc Nhất Ninh ra rất nhiều mồ hôi, mặt cắt không còn một giọt máu, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh: “Là đầu đạn Nagant 5.8mm, tầm bắn 500m, động năng ban đầu của nòng súng là 13.000J.”
Loại súng này, lực sát thương không tính là lớn.
Thời Cẩn dùng đèn pin chiếu vào đồng tử Hoắc Nhất Ninh rồi lui về phía sau một chút. Anh duỗi tay kia ra, ánh sáng mạnh đập vào trên tay, hỏi: “Đây là bao nhiêu?”
Anh đeo găng tay y dụng bằng cao su màu trắng, đường nét từng khớp ngón tay hiện ra rõ ràng, hơi sáng bóng lên dưới ánh đèn chiếu vào.
Hoắc Nhất Ninh nheo mắt lại rồi trả lời: “Bốn.”
Đồng tử không tụ ánh sáng, bị hoa mắt.
Thời Cẩn quay đầu, nói với y tá ở bên cạnh: “Chitosan X Stat Syringe, 40mg.”
Y tá lập tức lấy thuốc và tiêm khẩn cấp cho Hoắc Nhất Ninh.
Vừa tiêm xong, Hoắc Nhất Ninh rơi vào hôn mê.
Chu Tiêu run rẩy cả tim gan, anh ta kêu lên vài tiếng “đội trưởng” vô cùng thảm thương: “Bác sĩ Thời, đội trưởng của chúng tôi không sao chứ.”
Thời Cẩn đeo khẩu trang, cầm kéo lên thong thả cắt quần áo của Hoắc Nhất Ninh ra: “Cách tim bốn centimet, không chết được.” Anh không ngẩng đầu, chuyên tâm duỗi hai ngón tay ra đặt nhẹ lên bên cạnh miệng vết thương của Hoắc Nhất Ninh.
Vết thương hướng lên trên, sâu sáu centimet, hẳn là người cầm súng đang ngồi xổm.
Thời Cẩn hướng ngón tay xuống dưới, nhẹ nhàng thăm dò, tìm dược vị trí viên đạn. Anh đứng dậy, gỡ găng tay dính máu ra: “Báo cho khoa gây tê và khoa huyết học, 20 phút sau sẽ phẫu thuật.”
10 giờ rưỡi, Cảnh Sắt còn đang quay phim ở khu Hoành Điếm của Phong Thành. Cả đêm chỉ có hai cảnh quay nhưng kỹ thuật diễn của cô thật sự rất kém, phối hợp diễn không ăn ý với nam chính. Có hai cảnh thôi mà sau ba giờ vẫn chưa kết thúc. Đạo diễn đỡ trán, đã không thể nhớ rõ được đây là lần NG thứ bao nhiêu rồi. Ông không khỏi tự hỏi từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn mình, tại sao phải dùng cái bình hoa cao cấp Cảnh Sắt này chứ.
À, nhà họ Cảnh quăng tiền, lại còn quăng không ít tiền.
Ôi, quy tắc trong giới điện ảnh và truyền hình ấy mà, ai là đại gia thì người đó quyết định. Thôi thôi, hôm nay chỉ tới đây thôi, dù sao quay tốt quay tệ gì cũng vậy cả. Kỹ năng diễn xuất không có khả năng đột phá, đời này cũng khó có cái khả năng đó.
Đạo diễn phẩy phẩy tay cho mọi người kết thúc công việc.
Cảnh Sắt ngoan ngoãn nói với nhân viên công tác: “Mọi người vất vả quá!”, sau đó lại chào tạm biệt vai nam chính đang sa sầm mặt vì bị NG nhiều đến phát buồn nôn kia. Cô vừa ra khỏi ống kính thì Trần Tương lập tức chạy tới với vẻ mặt “xảy ra chuyện lớn rồi”: “Sắt Sắt.”
Cảnh Sắt khó hiểu nhìn cô ấy.
Giọng điệu của Trần Tương rất nặng nề: “Vừa rồi người của đội hình sự gọi điện thoại tới, nói là…” Cô không biết có nên nói hay không, ngày mai Cảnh Sắt vẫn còn phải quay phim cả ngày, nhưng mà cô cũng chỉ rối rắm một chút thôi: “Đội trưởng Hoắc bị thương rồi.”
Cảnh Sắt vừa nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trắng bệch, cơ thể hơi lảo đảo một cái phải vịn vào Trần Tương, giọng như sắp khóc tới nơi rồi vậy: “Chị Tương, chị đặt vé máy bay cho em đi.” Cô nói: “Tay em bị run.”
Đúng là đang run rẩy, toàn thân đều run rẩy.
Cái dáng vẻ muốn khóc nhưng lại cố nhịn không khóc này, trông thật đáng thương tội nghiệp. Trần Tương nghĩ, nếu như Hoắc Nhất Ninh mà có gì bất trắc, thì có khi cô gái nhỏ này cũng suy sụp muốn đi theo anh ấy mất.
Trần Tương đỡ cô ngồi xuống, nói: “Chị vừa mới kiểm tra rồi, chuyến bay sớm nhất cũng phải đợi tới rạng sáng ngày mai.”
Rạng sáng ngày mai ư?
Không được, hiện giờ trong đầu cô không ngừng hiện lên các loại tưởng tượng sinh ly tử biệt. Cứ như vậy suốt mấy chục giây, ngay cả ý nghĩ chết theo anh cô cũng đã nghĩ tới rồi, chỉ còn thiếu việc chọn nghĩa địa nữa thôi.
Cô không thở nổi, phải há miệng thở hổn hển mấy hơi, tay run rẩy mò lấy di động ra bấm số điện thoại của ba Cảnh. Điện thoại vừa kết nối, giọng cô run lên: “Ba ơi, con là Sắt Sắt.”
Vừa nghe thấy giọng nói run rẩy này của con gái, ba Cảnh lập tức bật dậy từ trên giường: “Con làm sao vậy bảo bối?”
Cảnh Sắt sụt sịt mũi, nghẹn ngào nói: “Đội trưởng nhà con bị thương rồi, ba mau kiếm cho con một chiếc máy bay đi.”
Đội trưởng á?
À, tên nhóc cảnh sát kia.
Nghe thấy con gái khóc nức nở, trong lòng ba Cảnh cũng đau đớn tan nát: “Con đừng khóc mà bảo bối, ba sẽ kiếm cho con ngay.” Đừng nói là mang máy bay tới, cho dù mang sao mang trăng thì ông cũng phải mang tới. Con gái bảo bối của ông lớn như vậy mà chưa từng khóc như thế bao giờ đâu. Ôi ôi, làm ông đau lòng quá đi mất.
Nước mắt của Cảnh Sắt cứ rơi mãi không ngừng. Cô khóc lóc thúc giục ba Cảnh: “Ba mau lên đi, nếu không con sẽ khóc đấy.”
Ba Cảnh nghẹn lời.
Ba Cảnh vội vàng đứng lên, gọi hết toàn bộ ba người thư ký dậy, lập tức mang máy bay tới cho Cảnh Sắt!
1 giờ sáng, cuộc phẫu thuật kết thúc.
Thời Cẩn vừa quay lại phòng làm việc thì điện thoại trên bàn cũng vang lên. Anh liếc mắt nhìn một cái, bảy cuộc gọi nhỡ, là số của Tần Hành.
“Alo.” Vừa ra khỏi phòng phẫu thuật nên Thời Cẩn vẫn chưa thay bộ quần áo vô khuẩn trên người ra. Mùi máu nhàn nhạt hòa lẫn với mùi của thuốc sát trùng khiến anh nhướng mày lên, cố nhịn cảm giác buồn nôn trong dạ dày xuống.
Điện thoại vừa được kết nối, Tần Hành liền hỏi: “Tại sao bây giờ mới nhận điện thoại?”
Thời Cẩn nói: “Đang phẫu thuật.”
Dường như Tần Hành đang tức tối, nổi trận lôi đình nói: “Mau tới nhà họ Tần một chuyến đi, lô hàng của chúng ta bị chặn rồi.”
Xem ra Tần Minh Lập đã chạy suốt đêm về đó.
Sắc mặt Thời Cẩn không chút thay đổi. Anh cụp mắt xuống, góc áo dính máu ánh vào trong mắt, đồng tử và khóe mắt cũng hơi ửng đỏ, con ngươi đen trong suốt trơn bóng nhuốm màu máu làm khuôn mặt anh tăng thêm phần hung ác nham hiểm: “Lô hàng kia do Tần Minh Lập phụ trách, việc khắc phục hậu quả và bịt đầu mối hắn tự đi mà xử lý.”
Từ trước đến nay nhà họ Tần là như thế.
Tất cả giao dịch ngầm đều không đan xen với nhau. Có rất nhiều các nhánh giao dịch, nếu như một tuyến nào đó bị bại lộ, trước tiên phải tiêu diệt toàn bộ những đầu mối có thể liên lụy đến nhà họ Tần, thậm chí kể cả bên cung ứng hàng cũng phải bỏ qua.
Chính vì thế, nên nhiều năm như vậy rồi cảnh sát vẫn không thể bắt được cái thóp của nhà họ Tần.
Tần Hành rất bất mãn với thái độ thờ ơ của Thời Cẩn: “Cho dù là ai phụ trách, thì cũng là chuyện của nhà họ Tần chúng ta, mày là người quản lý nhà họ Tần, mày không đứng ra quản thì ai quản.”
Ánh đèn trong phòng làm việc mờ mờ, ánh mắt Thời Cẩn thâm trầm, lạnh hơn cả ánh trăng. Anh trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát rồi nói: “Nếu như người quản lý của nhà họ Tần tôi đây có thể quyết định được thật, thì người đầu tiên tôi loại bỏ sẽ là Tần Minh Lập.”
Tần Hành không có lời nào để nói, ít nhất thì trước mắt ông cũng không dám hoàn toàn giao quyền cho Thời Cẩn, cần phải có người kiềm chế được Thời Cẩn.
Điện thoại bị cúp, Tần Hành ngước mắt lên: “Mày hãy tự mình thu dọn cục diện rối rắm còn lại đi. Nếu như liên lụy tới nhà họ Tần thì mày tự vào đồn cảnh sát mà ngồi.”
Ông ta đã tỏ rõ thái độ, bỏ xe bảo vệ tướng.
Từ trước tới nay nhà họ Tần luôn như thế, sẽ không vì một nhánh cây mà để cho gốc rễ bị lung lay. Nếu như nhánh nào đó bị bại lộ thì sẽ chém đứt toàn bộ nhánh đó. Tần Minh Lập mà bị bại lộ thì cũng sẽ giống như vậy, bị vứt bỏ không chút do dự.
Tần Minh Lập cúi đầu, siết chặt tay thành nắm đấm: “Con biết rồi, con sẽ xử lý tốt chuyện này.”
Tần Hành ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Tạm thời mày cũng đừng nhúng tay vào chuyện giao dịch ngầm nữa.”
Ông ta muốn tước quyền của hắn sao?!
Hiện nay phần lớn giao dịch của nhà họ Tần đều nằm trong tay Thời Cẩn, bộ phận quan trọng nhất thì do Tần Hành tự mình nắm giữ, trong tay Tần Minh Lập có không tới ba phần.
Hắn kêu lên: “Ba à!”
Thái độ của Tần Hành không hề dịu đi một chút xíu nào: “Để lại trong tay mày thì mày cũng không giữ được, mấy phân nhánh đó không thể tiếp tục bị tiêu diệt nữa.”
Đứa con trai này, đến cùng vẫn không đủ quyết đoán và năng lực.
Rõ ràng ông ta đã muốn vứt bỏ quân bài là hắn đây rồi. Tần Minh Lập vội vàng biện luận cho mình: “Ba à, chẳng lẽ ba không cảm thấy kỳ lạ sao? Mỗi lần giao dịch đều vừa đúng lúc có cảnh sát tới, trong vòng nửa năm gần đây nhà họ Tần chúng ta trước sau đã thiệt hại bốn chi nhánh chín nhà cung cấp hàng. Con nghi ngờ trong nhà họ Tần chúng ta có nội gián của cảnh sát.”
Tần Hành trầm ngâm suy nghĩ.
Quả thực là như thế. Gần nửa năm nay nhà họ Tần liên tiếp gặp chuyện không may.
Tần Minh Lập biết là ông ta đang do dự, nên lập tức tỏ thái độ: “Con xin ba cho con thêm một ít thời gian ngắn nữa, con nhất định sẽ túm được tên phản bội này ra cho ba.”
1 giờ rưỡi sáng, xe của Thời Cẩn dừng ở ngoài cửa nhà họ Từ, đêm mùa thu dần dần lạnh hơn, một vầng trăng tròn treo trên đầu cành.
Vào giờ này, mọi người trong nhà họ Từ đều đã đi ngủ. Có lẽ vẫn còn có người đi ra ngoài chưa về, nên vẫn còn một bà giúp việc ở lại giữ cửa. Vừa thấy Thời Cẩn, bà ấy vội vàng đi ra mở cửa: “Cậu Thời.”
Anh vừa đi vào vừa hỏi: “Sênh Sênh ở phòng nào ạ?”
“Cô Sênh Sênh đã ngủ rồi.”
Ở đầu cầu thang phòng khách có một con mèo đang ngủ say. Nghe thấy có tiếng nói, nó khẽ kêu lên một tiếng, đôi mắt xanh da trời sáng rực trong đêm tối. Nó thò đầu ra, vừa nhìn thấy Thời Cẩn, nó lập tức im thin thít.
Con mèo này nhận ra ba của Bác Mỹ, nó rất sợ rất sợ anh.
“Dẫn tôi tới đó.”
Bà giúp việc lắp ba lắp bắp, đáp lại lời của Thời Cẩn: “Ông cụ đã dặn dò, nói là cô Sênh Sênh đang mệt, không ai được phép quấy rầy.”
Thật ra nguyên văn lời của ông cụ nói trắng ra là: Nhất định đừng để cho con sói đuôi dài Thời Cẩn vào phòng của Sênh Sênh!
“Phòng dành cho khách đã chuẩn bị xong rồi, có cần tôi dẫn cậu tới đó không?”
Thời Cẩn gật đầu, không nói gì.
1 giờ 50 phút sáng, Từ Thanh Bách trở về nhà họ Từ.
Anh ta đã trực ban liên tục suốt một tuần lễ rồi. Vốn dĩ bác sĩ ở cấp bậc như anh ta hoàn toàn không cần trực đêm, nhưng anh ta trực ban thay cho bác sĩ Hạ của phòng hành chính. Tại sao phải trực ban thay bác sĩ Hạ à?
Bởi vì bác sĩ Hạ đã tham gia đội cứu viện chữa bệnh ở châu Phi thay cho anh ta.
À, đội chữa bệnh châu Phi kia như cố mà đối chọi với anh ta vậy, đã mấy lần điều động anh ta sang đó rồi. May mà anh ta biết tùy cơ ứng biến tìm một kẻ chết thay nên mới tránh thoát.
Đèn đường bên ngoài biệt thự vẫn còn sáng, Từ Thanh Bách hơi nặng đầu. Anh ta vừa xoa bóp ấn đường vừa đi vào trong nhà, đột nhiên, ánh mắt quét nghiêng 45 độ về phía trên.
Anh ta lập tức dừng lại, đứng nhìn mấy lần. Không ngờ lại có người đang leo cửa sổ kìa, tấm lưng kia… Khóe môi anh ta hơi cong lên một cái, anh ta lấy di động ra, bấm số điện thoại của lão Tưởng: “Chú cầm gậy ra đây đi, chúng ta bắt trộm.”
Chỉ vài phút sau, lão Tưởng mặc áo ba lỗ đã cầm một cây gậy to bằng cánh tay tới, nhìn quanh khắp nơi: “Ở đâu? Trộm ở đâu?”
Từ Thanh Bách ôm tay, hất hất cằm: “Ở trên kia kìa.”
Lão Tưởng ngẩng đầu nhìn lên, trên cửa sổ lầu hai quả nhiên có người, ông hét lớn một tiếng: “Ai ở trên kia đấy, cũng không nhìn thử xem đây là chỗ nào, dám trộm cả nhà họ Từ à!”
Một tiếng này, cũng đánh thức luôn cả con mèo trong phòng khách, khiến nó liên tục kêu meo meo
“Tên trộm” kia đứng ở trên ban công nhỏ nối liền hai phòng với nhau, dáng người mảnh khảnh, thong thả quay đầu lại, bình tĩnh nói: “Là tôi.”
Giọng nói này…
“Bác, bác sĩ Thời à?” Lão Tưởng nghi ngờ mình bị nặng tai, ông dùng đèn pin cẩn thận chiếu vào người kia, giữ chặt kính lão rồi nhìn đi nhìn lại.
“Bỏ ra đi.” Giọng nói lạnh nhạt mà rõ ràng: “Đèn pin ấy.”
Một bàn tay trắng nõn như ngọc chắn ở ngay trước mắt, che khuất ánh sáng chói lòa, năm ngón tay thon dài như búp măng, khớp xương rõ ràng, nhìn trong bóng đêm lờ mờ chỉ thấy vô cùng xinh đẹp.
Là Thời Cẩn thật.
Từ Thanh Bách cười thành tiếng: “Ồ, hóa ra là hái hoa tặc à.”
Lão Tưởng nghẹn lời.