Duy Nhất Là Em

Chương 286: Sênh Sênh nhận người thân, thị trường Từ tính sổ đến cùng


Đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 286: Sênh Sênh nhận người thân, thị trường Từ tính sổ đến cùng

Editor: Nguyetmai

Khương Cửu Sênh trả lời: “Bà ấy là mẹ cháu ạ.”

Từ Bình Chinh nghe vậy, thân hình lảo đảo ngã quỵ xuống trước mộ, bàn tay run rẩy sờ vào tấm bia mộ lạnh băng. Ông ngẩng đầu, chảy nước mắt: “A Bồi, xin lỗi em.”

Ông đã tìm bà hơn hai mươi năm, quay quay vòng vòng đến giờ chỉ tìm thấy ngôi mộ này.

Ông sờ bức hình trên bia mộ, không nén nổi khóc nức lên: “Anh đến muộn rồi, phụ em, phụ cả con gái của chúng ta.”

Người phụ nữ trong bức hình vẫn giữ nụ cười ấm áp như lần đầu gặp gỡ, nhưng vật còn mà người đã mất, bà đã đi rất xa, còn ông trở thành người chưa chết.

Từ Bình Chinh quỳ trước ngôi mộ, ngẩng đầu nhìn người phía sau mình. Gió thổi rối tung mái tóc của ông, đôi mắt ông đỏ ngầu, bộ com lê trên người đã nhăn nhúm, nhìn ông bỗng già đi rất nhiều tuổi.

Khương Cửu Sênh quỳ gối, đặt bông loa kèn trong tay xuống trước mộ, thần sắc bình tĩnh một cách lạ thường. Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy bàn tay cầm điện thoại của cô đang run rẩy. Cô mở điện thoại, mở bức hình chụp trong quán bar nhạc cổ điển ra.

“Người trong bức hình này,” Khương Cửu Sênh nhìn Từ Bình Chinh: “Là bác à?”

Cô còn nhớ lúc ở trong quán bar nhạc cổ điển ở Phong Thành, Từ Bình Chinh đã nhìn bức hình trên tường và nói đó là người yêu của ông. Ông nói đôi mắt của cô và người ấy rất giống nhau.

Từ Bình Chinh nghẹn ngào: “Đúng vậy.” Ông run rẩy giơ tay về phía cô: “Sênh Sênh, ba đây con.”

Khương Cửu Sênh lùi lại theo bản năng.

Ông gập người như bị thứ gì đó đè xuống, không thẳng lên nổi. Đôi mắt ông ngập nước, đau thương và hối hận đan xen, ông gần như khóc không thành tiếng nữa: “Sênh Sênh.”

Con gái của ông.

Một lần sai là chín năm, khiến cô lưu lạc từng ấy năm trời.

“Sênh Sênh à…” Ông mở miệng nhưng không nói được thành lời, không để ý gì đến dáng vẻ của mình nữa, quỳ sụp trước ngôi mộ, nước mắt đầy mặt.

Khương Cửu Sênh im lặng hồi lâu rồi đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Từ Bình Chinh: “Xin lỗi, cháu cần chút thời gian.”

Cô cần thời gian để kiểm chứng, cũng cần thời gian để tiêu hóa và chấp nhận.

Sắc trời dần tối, gió thổi lành lạnh. Trước ngôi mộ có hai người đang quỳ, đôi mắt họ đều đỏ hoe. Trên mặt đất có hai bông hoa trắng, cánh hoa bị gió thổi rụng cuốn tung theo chiều gió. Người phụ nữ trong bức hình mỉm cười dịu dàng an nhiên.

Chín giờ tối.

Thư ký tháp tùng Từ Bình Chinh đến phòng của ông: “Thưa thị trưởng.”

Từ Bình Chinh vẫn mặc bộ quần áo đó, cỏ khô dính vào từ lúc ở mộ vẫn chưa phủi đi. Thư ký chưa bao giờ nhìn thấy ông như thế này. Vì là thị trưởng của một thành phố nên bất kỳ lúc nào, ở bất kỳ đâu, Từ Bình Chinh cũng ăn mặc vô cùng chỉn chu chứ không tâm thần bất ổn, thần sắc sa sút như bây giờ.

“Đã tìm được chưa?” Ông vội vàng hỏi.

Thư ký trả lời: “Giấy chứng nhận tử vong của Khương Dân Xương và Tống Bồi đều không có vấn đề gì cả, thời gian cũng vậy.”

Đôi mắt Từ Bình Chinh trầm xuống.

Chín năm trước, Khương Dân Hải đã đưa ra bản chứng nhận tử vong của hai người, còn có giấy khai sinh của Từ Trăn Trăn, sổ hộ khẩu và chứng minh DNA. Khi đó ông thậm chí đã cho thư ký hội đồng lúc bấy giờ đi kiểm tra lại, xác nhận không vấn đề gì rồi mới đón người về nhà họ Từ. Rốt cuộc vấn đề đã xuất hiện ở đâu, tại sao lại có sai sót như thế này.

“Thưa thị trưởng,” Thư ký nhìn sắc mặt của Từ Bình Chinh, thận trọng nói: “Khi kiểm tra hồ sơ vụ án của Khương Dân Xương, tôi phát hiện ra một chuyện khác.”

Thư ký đưa tập tài liệu cho Từ Bình Chinh.

Là hồ sơ vụ án mạng ở nhà kính trồng hoa của nhà họ Ôn, mới kết án chưa lâu.

Từ Bình Chinh mở tập hồ sơ ra, mới xem hai trang đôi mắt đã đỏ lên. Ông nắm chặt tay, làm nhàu cả tờ giấy: “Cậu đi ra ngoài đi.”

Thư ký gật đầu thưa vâng rồi ra khỏi phòng.

Từ Bình Chinh hít một hơi thật sâu, xem hết tập hồ sơ. Vụ án này có lên bản tin nhưng ông chỉ nghe qua, không biết Khương mỗ Tống mỗ lại chính là người ông đang tìm kiếm bao nhiêu năm nay.

Kẻ tình nghi, Khương Cửu Sênh.

Hồ sơ viết như vậy, làm đau mắt ông. Ông cầm điện thoại lên, màn hình bị ông cào cho phát ra âm thanh chói tai. Cuộc gọi đã kết nối.

Ông lên tiếng: “Tôi là Từ Bình Chinh.”

Người ở đầu bên kia kính cẩn chào một tiếng thị trưởng Từ: “Anh có việc gì không ạ?”

Giọng của Từ Bình Chinh cao vút đầy phẫn nộ: “Chuyện chín năm trước thế nào, anh nói hai năm rõ mười cho tôi.”

Đối phương ngẩn ra một hồi, hàm hồ lắp bắp nói: “Chín, chín năm trước có chuyện gì ạ?”

“Trưởng phòng Lương.”


Lương Văn Lãng, cơ sở cấp quận, chín năm trước là thư ký hội đồng của Từ Bình Chinh. Tất cả chuyện nhận thân là do Lương Văn Lãng phụ trách, mọi tài liệu kiểm tra xác nhận cũng đều qua tay ông ta.

Lương Văn Lãng run rẩy, bắt đầu thấy hơi chột dạ: “Thị trưởng Từ cứ nói ạ.”

Từ Bình Chinh cười lạnh: “Tôi thấy anh ngồi chỗ đó thoải mái quá rồi đấy.”

Hầu hết người nhà họ Từ đều làm quan, một câu này chẳng khác nào chặt đứt đường quan lộ của ông ta. Lương Văn Lãng lập tức hoảng hốt, vội vàng nói: “Thị trưởng Từ, tôi nói, tôi nói hết.” Ông ta phun ra một tràng: “Là ông anh cả nhà họ Khương bảo tôi làm, đều do ông ta bảo tôi che giấu anh.”

Khương Dân Hải.

Từ Bình Chinh biết người này. Con trai trưởng nhà họ Khương, vốn tưởng ông ta chỉ là thông minh, nhanh nhẹn thôi, không ngờ ông ta lại làm ra nhiều chuyện như vậy.

Lương Văn Lãng thành thật khai ra hết: “Khi đó tôi đã sắp thăng chức rồi, người nhà họ Khương thuê thám tử tư chụp ảnh, bắt được cái thóp của tôi. Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe theo lời họ.”

Vì chính trị không cho phép có một vết nhơ nào, ông ta sợ đường quan lộ bị ảnh hưởng nên khi xác thực chứng cứ đã công nhận chứng cứ giả của nhà họ Khương.

Từ Bình Chinh tức đến phát run: “Lương Văn Lãng, vì anh mà tôi đã để con gái tôi lưu lạc ở ngoài chín năm.” Ông hừ lạnh: “Anh thì sống quá thoải mái nhỉ, từng bước thăng quan.”

Lương Văn Lãng bị giọng nói tức giận này làm cho sợ xanh mặt, vội cầu cứu: “Thị trưởng Từ, tôi biết sai rồi, xin anh cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ giúp anh tìm được con…”

Từ Bình Chinh lạnh lùng ngắt lời: “Không cần nữa, tôi đã tìm thấy rồi.” Ngữ điệu không khoan nhượng: “Anh có thóp cho Khương Dân Hải nắm, hẳn cũng có thóp để tôi có thể nắm được. Đừng vọng tưởng đến những ý đồ sai trái nào nữa, nhân thời gian này mà sắp xếp người nhà đi.”

Xưa bay trong giới quan trường, Từ Bình Chinh vẫn là người xử lý công việc rất nhẹ nhàng. Hôm nay là lần đầu tiên ông ra mặt bức người, hạ quyết tâm tính sổ đến cùng.

Nhà họ Từ là gia đình như thế nào, Lương Văn Lãng chỉ là một người ở cấp quận, bình thường làm việc cũng chẳng quang minh chính đại gì, nếu nhà họ Từ muốn làm khó ông ta…

Ông ta hoảng hồn: “Thị trưởng, thị trưởng…”

“Tút tút tút tút tút…”

Từ Bình Chinh thẳng tay dập máy. Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn, ông ngồi ngược sáng rất lâu, sờ được điện thoại lại gọi một cuộc nữa.

“Ba à.”

Giờ này ông cụ đang nằm trên giường lướt Weibo của mấy đứa cháu: “Muộn thế này rồi, có việc gì không?”

Từ Bình Chinh im lặng một hồi rồi nói: “Con tìm thấy con gái rồi.”

Ông cụ Từ ngẩn người, ngồi dậy: “Anh uống rượu đấy à? Nói lung tung cái gì thế.”

Chuyến bay từ Giang Bắc đến Vân Thành mất ba bốn tiếng, buổi tối lại kẹt xe nên khi Thời Cẩn đến được khách sạn Khương Cửu Sênh đang ở đã hơn chín giờ tối. Trời giữa thu, ban đêm lành lạnh, khi nhận được điện thoại của Thời Cẩn, Khương Cửu Sênh đang quấn chăn nằm trên ghế sofa ngủ gật.

Giọng cô rất nhẹ, cô đặt điện thoại bên tai, gọi anh một tiếng.

“Sênh Sênh.”

“Dạ.”

Giọng cô nghe như thể không còn chút sức lực nào.

Thời Cẩn lo lắng hỏi: “Em làm sao thế?”

Khương Cửu Sênh trở mình trên ghế, giọng vẫn mềm như bông: “Em không sao.”

Cô đang buồn phiền.

Thời Cẩn nói: “Mở cửa cho anh nào.”

Cô ngẩn người rồi quăng điện thoại đi, ngồi bật dậy chạy ra mở cửa. Cửa vừa mở, nhìn thấy Thời Cẩn đang đứng đó, ăn mặc rất đơn giản, áo trắng quần đen áo khoác xám, giày trắng, trên cổ quấn chiếc khăn cô mua cho anh, chắc do gió to nên tóc trước trán anh bị thổi rối tung, nhưng vẫn đẹp. Đôi mắt anh như có ánh sao ngoài cửa, sáng lóng lánh đẹp tuyệt trần.

“Sênh Sênh…”

Không để anh dứt lời, cô đã nhào qua ôm anh thật chặt.

Thời Cẩn đặt hành lý xuống, bế cô vào phòng, thuận tay khóa cửa lại: “Có chuyện gì thế, bảo bối?”

Khương Cửu Sênh không trả lời, ôm cổ anh, dụi mặt vào vai anh. Cô như một con mèo nhỏ hờn dỗi, không còn vẻ lạnh lùng thường ngày mà chỉ nũng nịu với anh, chẳng khác gì một cô gái bình thường. Thỉnh thoảng cô không kiên cường mà lại mềm yếu và mong manh thế này đấy.

Thời Cẩn nâng mặt cô lên, nhìn vào mắt cô: “Có ai bắt nạt em à?” Thấy cô nhíu mày, Thời Cẩn lạnh giọng, “Em nói cho anh biết, là ai…”

Cô ôm anh không rời tay, rúc vào lòng anh: “Không ai bắt nạt em cả.” Cô thấp giọng nói, “Thời Cẩn, hôm nay em gặp thị trưởng Từ ở nghĩa trang.”

Thời Cẩn hơi biến sắc mặt, bàn tay ôm eo cô siết lại.

Khương Cửu Sênh ngẩng đầu nhìn anh: “Ông ấy là ba ruột của em đúng không?”


Anh gật đầu, ôm eo bế cô ngồi lên ghế sofa: “Anh đã cho làm giám định ba con rồi, Sênh Sênh à, Từ Bình Chinh chính là ba ruột của em.” Vốn anh định nói cho cô biết, không ngờ Từ Bình Chinh đã tìm đến nghĩa trang trước.

Cô nhất thời không biết phản ứng thế nào, cảm xúc trong lòng lẫn lộn, có vui, nhưng cũng có buồn.

“Nếu em không thích thì không nhận cũng không sao.” Ngón tay lành lạnh của anh đặt lên trán cô, day nhẹ. Cô có anh là được rồi, những người khác đều không quan trọng.

Khương Cửu Sênh lắc đầu: “Không phải em không thích.” Đúng ra mà nói thì cô rất thích Từ Bình Chinh, cũng rất thích người nhà họ Từ. Cô nghĩ: “Nhưng em ở một mình quen rồi, tự nhiên có thêm người thân nên thấy không quen thôi.”

Thời Cẩn vuốt ve gương mặt cô: “Em muốn thế nào cũng được.” Chỉ cần cô vui là được.

“Vậy Từ Trăn Trăn thì sao?”

“Cô ta là con gái của Khương Dân Hải, anh cả của Khương Dân Xương. Tuổi hai người xấp xỉ nhau nên nhà họ Khương đã để cô ta mạo danh em vào nhà họ Từ.”

Khương Cửu Sênh lắng nghe, cô không biết gì về người và sự việc ở quê của Khương Dân Xương. Hồi bé cô có về chơi nhưng sau đó đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

Thời Cẩn ôm cô trong lòng, đắp chăn che kín chân cô, tỉ mỉ nói cho cô nghe những sự việc đã xảy ra, quá trình nhà họ Khương làm giả chứng cứ, và cả án mạng mà đồn cảnh sát đã phá được.

Đến bây giờ Khương Cửu Sênh mới biết vì cô mà Tô Khuynh cũng bị kéo vào cuộc.

Nghe đến đoạn cuối, cô không nén được, hỏi: “Kiều Phương Minh do Khương Dân Hải giết à?”

“Còn có Khương Cường nữa, đồng phạm gây án.” Thời Cẩn cởi áo khoác ngoài rồi lại ôm cô vào lòng: “Khương Dân Hải đã sa lưới nhưng Khương Cường đang chạy trốn, công an đã phát lệnh truy nã rồi.”

Cô nằm im nghe, không lên tiếng, nhíu mày như đang suy nghĩ chuyện gì.

Thời Cẩn hỏi cô: “Em có hận ông ấy không?”

Cô biết Thời Cẩn đang nói đến Từ Bình Chinh.

Cô lắc đầu: “Không hận.” Tâm trạng cô dần bình ổn trở lại: “Không cần lấy lỗi của người khác ra trừng phạt người vô tội, hơn nữa em có gì bất hạnh đâu, em đã gặp được anh rồi.”

Không hận người, không hận trời, dễ bằng lòng. Cô là như vậy đấy, trắng đen rõ ràng không hề có vùng xám, trái tim trong sáng và thanh tịnh. 

Thời Cẩn không nén nổi, cúi người hôn cô, bàn tay lưu luyến đặt trên eo cô: “Cứ để thuận theo tự nhiên đi, từ từ thích ứng, không vội.” Nhà họ Từ cũng có chút năng lực, nhận cũng được, có thêm người bảo vệ cô, anh cũng sẽ an tâm hơn phần nào. Nhưng anh cũng thực sự không thích, anh không muốn bất kỳ ai hay bất kỳ cảm xúc nào phân tán sự chú ý của cô, anh muốn độc chiếm cô, muốn cô chỉ nghĩ đến mình anh. Con thú tham lam trong tim đang đang cắn xé lung tung, không thoải mái nhưng cũng đành cố gắng nén chịu.

Cô trả lời: “Vâng.” Từ từ đi, thuận theo tự nhiên.

“Sênh Sênh,” Bây giờ Thời Cẩn mới nhớ ra: “Em ăn chưa đấy?”

Cô hơi chột dạ: “Em chưa ạ.” Cô từ nghĩa trang trở về là nằm thẳng luôn, không có tâm trạng cũng chẳng muốn ăn gì.

Bây giờ đã hơn chín giờ tối, không kịp nấu nữa rồi. Thời Cẩn đưa tay lấy áo khoác: “Mình ra ngoài ăn nhé?”

Khương Cửu Sênh ôm chặt tay anh, kéo lại đặt trên eo mình: “Bảo khách sạn làm thứ gì đó mang lên đi, em không muốn đi, anh ở lại cùng em một lúc.”

Anh lo lắng cho dạ dày của cô, lại không nỡ nói cô nên gọi cho phục vụ phòng. Cô nằm dài trên ghế sofa chẳng muốn cựa quậy nữa, Thời Cẩn sợ cô bị lạnh nên bế cô lên giường. Cả người cô mềm nhũn như bông, đặc biệt là vùng eo.

Lúc đắp chăn cho cô, Thời Cẩn mới nhìn thấy vết thâm tím trên cánh tay cô: “Sao lại tím thế này?”

“Lúc quay phim bị chuôi kiếm đập vào.” Khương Cửu Sênh không mấy chú ý, kéo ống tay áo xuống che đi, “Không sao đâu anh, em không đau tí nào.”

Thời Cẩn nắm cánh tay cô, xắn tay áo lên trên. Không chỉ thâm tím mà bên trên còn có cả vết thương, sưng cả lên rồi. Anh hơi tức giận, cầm ngón tay cô cắn một cái đến mức cô kêu đau rồi mới đứng dậy, đi gọi điện thoại cho lễ tân khách sạn bảo mang thuốc lên.

Khách sạn chỉ có thuốc thoa thông thường và nước sát trùng. Thời Cẩn chỉ có thể băng bó qua cho cô, liệt kê danh sách rồi cho người đi mua thuốc. Đến lúc anh sắp xếp xong xuôi thì cô đã ngủ mất rồi.

Thời Cẩn không nỡ gọi cô dậy. Hai mươi phút sau, cơm tối được mang lên.

Anh quỳ trước đầu giường, kéo chiếc chăn che mặt cô xuống: “Sênh Sênh, dậy ăn đi rồi ngủ.”

Mi mắt Khương Cửu Sênh động đậy mấy cái nhưng không mở ra. Cô trở mình, buồn ngủ díu mắt, không chịu dậy.

Thời Cẩn bế cô từ trong chăn ra, dỗ: “Ăn mấy miếng thôi được không?”

Cô mở mắt, ban đầu ánh mắt hơi phiêu tán, nhìn Thời Cẩn một lúc lâu, nhìn khuôn mặt anh, nhìn bóng mình trong mặt anh, nhìn đôi môi đỏ hồng của anh, cuối cùng ánh mắt rơi vào yết hầu của anh.

Cô nói: “Em không đói.” Cô giơ tay ôm chặt cổ anh, thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng mình; “Em muốn làm.”

Thời Cẩn cứng người.

Đây là lần đầu tiên cô thẳng thắn như thế. Da mặt cô mỏng, ngay cả lúc ân ái cũng không nói ra được những lời như thế này, hoặc có khi là do nhà họ Từ nên cô hơi thất thố.


Thời Cẩn nuốt nước miếng, không chiều theo ý cô: “Sênh Sênh, không ăn cơm không tốt cho dạ dày đâu, ăn xong rồi làm.”

Khương Cửu Sênh không nói gì, nhoài lên liếm yết hầu của anh.

Cơ thể anh lập tức căng cứng, bị cô đốt lên một ngọn đuốc, không thể nào dập xuống được.

Chết mất thôi.

Anh đấu tranh tư tưởng một lúc, vẫn không nhịn được, ấn cô xuống giường, níu kéo một tia lý trí cuối cùng, thở nhẹ, ngậm chặt môi cô, hôn cô thật sâu và nói: “Chỉ làm một lần thôi nhé, anh sẽ làm nhanh, em không được khóc đấy.”

Khương Cửu Sênh cười: “Vâng, em không khóc.”

Ngón tay hơi lạnh của anh luồn vào, cởi cúc áo lót của cô.

Cuối cùng, anh vẫn làm cô khóc…

Nhưng chắc do tiêu hao nhiều thể lực nên cô đói, ăn rất nhiều. Thời Cẩn thấy cách này rất được, sau này cô không chịu ăn thì cứ thế mà trị.

Ngày hôm sau, tiết trời thu thanh mát, gió nhẹ mây thưa. Phòng của Khương Cửu Sênh ở tầng mười chín, là một tổ hợp phòng khách và phòng ngủ. Vén tấm rèm cửa sổ buông chấm đất nhìn ra bên ngoài sẽ thấy cả thành phố thu nhỏ lại, người xe như nước, náo nhiệt và phồn hoa.

Tám giờ sáng, bỗng có người gõ cửa phòng cô.

Thời Cẩn nhìn qua ô mắt mèo, ngoái lại nói với Khương Cửu Sênh vừa đánh răng xong: “Sênh Sênh, vào phòng thay quần áo rồi hãy ra.”

Cô vẫn mặc áo choàng tắm: “Ai đến thế anh?”

“Người nhà họ Từ.”

Cô ngẩn ra một lúc rồi đi vào phòng.

Thời Cẩn chờ một phút mới mở cửa. Người đầu tiên anh nhìn thấy là ông cụ Từ với đôi mắt đỏ bừng, hình như ông cụ đã thức cả đêm. Ông cụ trợn tròn đôi mắt kinh ngạc: “Sao… sao cậu lại ở đây?”

Cả đêm ông cụ không ngủ, sau khi nhận được điện thoại từ con trai thứ, ông đã không chậm trễ mà kéo cả con cả con dâu từ Giang Bắc đi ngay đến đây để gặp cháu gái. Cả quãng đường thấp thỏm chờ mong, nhưng đến rồi lại nhìn thấy Thời Cẩn thì đúng là chẳng thích tí nào.

Thời Cẩn giải thích: “Bạn gái cháu ở đây ạ.”

Thế thì càng không được ở lại qua đêm!

Cháu gái còn chưa nhận nên ông cụ cũng không tiện quản nhiều, lườm Thời Cẩn hai cái vẻ không hài lòng.

“Chúng tôi vào được không?” Từ Bình Chinh hỏi. Hình như ông chưa thay quần áo nên bộ com lê trên người hơi nhăn nhúm.

Trừ ông cụ Từ và Từ Bình Chinh, còn có vợ chồng Từ Hoa Vinh và…

“Thời Cẩn, chúng ta có duyên thật đấy.” Từ Thanh Bách cười rạng rỡ như một bông hướng dương, dáng vẻ tự luyến hết sức, kèm theo mấy phần đắc ý.

Thời Cẩn đứng tránh ra cho mọi người vào hết rồi đóng cửa lại.

Khương Cửu Sênh đã thay quần áo đi ra, thấy cả phòng đầy người thì kinh ngạc, gọi: “Ông Từ.”

Đôi mắt ông cụ Từ càng đỏ hơn, ngập tràn yêu thương và xót xa: “Sênh Sênh…” Dáng vẻ ông như sắp khóc đến nơi, ai cha cha, bảo bối tâm can của ông đây.

Mấy người phụ huynh trong phòng cũng chẳng hơn gì, quần áo bụi bặm, mắt đỏ hoe.

Khương Cửu Sênh bị nhìn đến phát bối rối: “Mọi người ngồi đi, cháu đi rót nước.”

Thế rồi, cô đi rót nước.

Thế rồi, ông cụ Từ, Từ Bình Chinh và vợ chồng Từ Hoa Vinh, cả bốn người đều đi theo cô, cô đi một bước là họ theo một bước.

Khương Cửu Sênh cạn lời.

Từ Thanh Bách không nhịn được, kéo mấy người lớn trong nhà lại: “Mọi người đừng làm cô ấy sợ, từ từ nói chuyện đi được không?”

Bốn người liền ngoan ngoãn quay lại chỗ ngồi, nhưng ánh mắt vẫn theo sát Khương Cửu Sênh, càng nhìn càng thấy giống, càng nhìn càng vừa ý, đây mới là cháu gái nhà họ Từ chứ, nhìn là đã thích rồi.

Thời Cẩn kéo Khương Cửu Sênh ngồi xuống đối diện, lên tiếng trước: “Cháu đã cho giám định DNA rồi,” anh ngước mắt nhìn Từ Bình Chinh: “Cháu khuyên chú nên làm một lần nữa, đừng lại làm sai.”

Anh nhấn mạnh chữ “lại”.

Từ Bình Chinh tự trách mình rất nhiều, đầu bù tóc rối, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt sưng húp nhìn Khương Cửu Sênh, nghẹn ngào nói: “Sênh Sênh, xin lỗi con, đã bắt con chịu khổ rồi.”

Cứ nghĩ đến án mạng trong nhà kính trồng hoa của nhà họ Ôn, Từ Bình Chinh lại thấy thương cô, càng thương cô càng tự trách mình, chỉ hận không thể lôi tim gan ra đưa cho con gái.

So ra thì Khương Cửu Sênh bình tĩnh hơn nhiều, cô lắc đầu: “Mấy năm nay cháu sống tốt lắm, không phải chịu khổ gì cả.”

Sao lại không phải chịu khổ gì chứ.

Cô càng tốt bụng hiểu chuyện, họ càng hổ thẹn.

Ông cụ Từ muốn dâng cả mạng cho đứa cháu gái lưu lạc bên ngoài của mình, đau lòng đến chảy nước mắt, nói: “Sênh Sênh, sau này ông sẽ rất yêu cháu, chúng ta về thay đổi hộ tịch, tiền giấu riêng của ông cũng cho cháu hết, không cho mấy đứa kia xu nào.”

Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười.

Ông cụ nói thế làm bầu không khí đỡ gượng gạo, cô thoải mái hơn khá nhiều: “Không cần đâu ạ, ông Từ, cháu có tiền mà.” Cô nhìn đôi mắt đỏ bừng của ông cụ Từ, sợ ông lại khóc nữa, nên vội vàng bổ sung: “Bạn trai cháu cũng có rất nhiều tiền.”

Ông cụ Từ lấy một chiếc khăn mùi xoa ra khỏi túi áo, hỉ mũi rột rẹt: “Cháu gọi ông là ông Từ.” Giọng ông mang âm mũi, ấm ức quá, buồn quá: “Cháu không chịu gọi ông là ông nội, có phải cháu oán hận chúng ta không? Cháu hận chúng ta là đúng, chúng ta để cháu ở bên ngoài chịu khổ nhiều thư thế, cháu không nên dễ dàng tha thứ. Đều do chúng ta vô dụng, năm đó không tự tới thị trấn Điền. Hơn nữa bà vợ quá cố của ông cũng sai, tự nhiên đòi môn đăng hộ đối gì không biết.” Nói đến đây ông cụ lại lau nước mắt: “Là lỗi của ông cả…”

Khương Cửu Sênh hơi lúng túng, cũng không nỡ lòng nào: “Cháu không trách mọi người.”


Hơn hai mươi năm nay cô chưa từng gặp đòn tấn công bằng nước mắt, tiếp xúc với người nhà cũng rất ít nên không biết phải làm thế nào.

Mặt ông cụ Từ đầy vẻ bi thương: “Nhưng mà cháu có gọi ông là ông nội đâu.”

Cô khựng lại một chút, hơi ngượng nghịu gọi: “… Ông nội.”

Cô vừa gọi xong, nước mắt của ông cụ đã bay sạch, lập tức tươi cười rạng rỡ: “Đấy!”

Đồng ý gọi một tiếng nghe rõ là hay.

Thời Cẩn tức điên. Lão hồ ly gian xảo này!

Từ Hoa Vinh thấy có khe hở, vội chen vào: “Sênh Sênh, còn hai bác nữa.”

Khương Cửu Sênh cắn răng gọi: “Bác cả, bác gái.”

Từ Hoa Vinh hạnh phúc cười nhận tiếng gọi. Vợ ông là bà Vương đỏ bừng đôi mắt dúi một chiếc vòng ngọc vào tay Khương Cửu Sênh. Chỉ cần nhìn màu sắc của chiếc vòng cũng biết đây là vật cực kỳ quý giá.

Cô cảm thấy ấm áp trong lòng, không nói được lời từ chối. Dù sao cũng là người thân, người nhà họ Từ lại rất chân thành nhiệt tình, mặc dù cô vẫn chưa quen nhưng cũng thấy hạnh phúc.

“Sênh Sênh, ba…” Từ Bình Chinh không biết phải nói gì, trong lòng hổ thẹn, lời nói và cử chỉ đều vô cùng thận trọng, không dám làm cô giật mình làm cô sợ.

Khương Cửu Sênh mở miệng nhưng không gọi được.

Không giống, một tiếng gọi ba không giống những tiếng gọi khác, luôn trịnh trọng vô cùng, vì đó là tiếng gọi người máu mủ gần gũi nhất.

Cô hơi lúng túng không biết làm thế nào.

Từ Bình Chinh như bước trên băng mỏng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Ông cụ Từ vội vào hòa giải, mắng Từ Bình Chinh: “Anh vội cái gì, từ từ thôi, đừng có làm cháu gái của tôi sợ.” Nói rồi ông quay sang nhìn Khương Cửu Sênh, vội đổi nét mặt, cười hạnh phúc đến mức khuôn mặt xuất hiện đầy nếp nhăn: “Sênh Sênh lại đây, sang ngồi với ông.”

Cuối cùng cũng được như nguyện rồi.

Đứa cháu gái nuôi mà ông yêu quý bao lâu nay hóa ra lại là cháu gái ruột, thật không còn gì vui sướng hơn, thật là có phúc.

Cho nên mới nói, máu mủ là thứ rất kỳ diệu, chẳng trách vừa gặp Sênh Sênh là họ đã thích cô đến mức chỉ hận không thể dỗ cô về được nhà mình.

Không đợi Khương Cửu Sênh chuyển chỗ, ông cụ Từ đã chống gậy sang chen vào ngồi giữa Khương Cửu Sênh và Thời Cẩn, hích mông một cái đẩy Thời Cẩn ra ngoài: “Sênh Sênh à, cháu nói cho ông nghe, mấy năm nay cháu đã gặp những chuyện gì, gặp những hạng người nào.”

Thời Cẩn muốn bùng nổ.

Anh sầm mặt đứng lên gọi bữa sáng cho Khương Cửu Sênh, lúc quay lại nhìn thấy mấy đôi mắt của nhà họ Từ đều chỉ muốn cất Khương Cửu Sênh vào túi thì cảm thấy cực kỳ chướng mắt.

Thời Cẩn bước đến sau lưng Từ Bình Chinh: “Cháu có thể nói chuyện riêng với chú được không?”

Từ Bình Chinh ngoái lại, nhìn Thời Cẩn chăm chú, gật đầu: “Được.”

Hai người đi vào gian phòng bên cạnh.

Không có lấy một câu hàn huyên, Thời Cẩn nói thẳng vào vấn đề: “Liên quan đến Từ Trăn Trăn, cháu muốn biết giới hạn của nhà họ Từ như thế nào?”

Từ Bình Chinh hiểu ý Thời Cẩn, cũng biết anh đang tính toán gì. Lúc trước ông chỉ cảm giác anh là người quân tử cao quý lại khó đoán, giờ mới phát hiện anh cực kỳ bao che cho người nhà.

Cũng được, dù sao cậu ấy cũng bảo vệ con gái của mình, thủ đoạn ghê gớm một chút càng tốt.

“Nếu con bé không biết gì thì không qua lại nữa, còn nếu nó cũng tham gia,” Từ Bình Chinh ngừng lại. Dù sao Từ Trăn Trăn cũng đã gọi ông là ba chín năm nay, ông ít nhiều cũng thương mến cô ta.

Thời Cẩn tiếp lời, không hề che giấu sự lạnh lùng trong đáy mắt: “Cô ta không những tham gia mà còn giết người diệt khẩu đối với người biết chuyện.”

Rõ ràng Từ Bình Chinh không biết nội tình, ông kinh ngạc hồi lâu. Ông chỉ nghĩ đứa con gái đã nuôi chín năm của mình ngang ngược một chút thôi không ngờ con bé còn ra tay tàn độc như vậy.

Ông trầm ngâm một lát rồi nói bốn chữ: “Xử theo pháp luật.”

Chừng hai mươi phút sau, Thời Cẩn mới ra khỏi phòng. Từ Thanh Bách đang đứng dựa cửa, cười cười huýt sáo với Thời Cẩn, đùa cợt nói: “Thời Cẩn, gọi một tiếng anh nghe xem nào.”

Đúng là dáng vẻ tiểu nhân đắc ý.

Thời Cẩn nhìn anh ta, bình thản gọi: “Từ Thanh Bách.”

Chỉ mặt điểm danh thế này làm mí mắt Từ Thanh Bách giật liên hồi, có cảm giác mình sắp bị hại đến nơi rồi. Anh ta nhìn Thời Cẩn một cách đề phòng.

Thời Cẩn nói: “Anh sắp ba mươi rồi.”

Thì?

“Người lớn một tí đi.”

Từ Thanh Bách tức điên.

M* nó, đàn ông ba mươi tuổi như một nhành hoa nhá!

Từ Thanh Bách hừ một tiếng: “Lúc cậu với Sênh Sênh kết hôn, tôi xem cậu có gọi khác đi không!”

Ánh mắt sâu lắng của Thời Cẩn nhìn Từ Thanh Bách như nhìn bệnh nhân tâm thần nặng của khoa ngoại thần kinh bệnh viện Thiên Bắc.

Từ Thanh Bách nín thinh. Tự dưng có cảm giác cả đời này sẽ bị đè đầu cưỡi cổ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.