Đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 285: Bố ruột của Từ Trăn Trăn sa lưới, thị trưởng Từ nhận Sênh Sênh
Editor: Nguyetmai
Hoắc Nhất Ninh không kịp giải thích, trực tiếp ra lệnh: “Lập tức bắt giữ Khương Dân Hải.”
Khách sạn Tần Thị.
Cốc, cốc, cốc.
Nữ phục vụ gõ cửa ba tiếng rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Xin chào.”
Trong phòng vọng ra tiếng của một người đàn ông: “Ai đấy?”
Nữ phục vụ trả lời: “Tôi là phục vụ phòng ạ.”
Mười mấy giây sau người trong phòng mới mở cửa. Vừa liếc mắt nhìn cửa phòng một cái, ông ta thoáng đờ đẫn rồi vội đẩy người ra bỏ chạy.
Thang Chính Nghĩa sờ khẩu súng ở thắt lưng, đang nghĩ không biết có nên rút súng ra hay không thì đội trưởng của các anh đã rút một chai rượu vang từ trên xe đẩy của phục vụ, xóc xóc trong tay nhắm một chút, rồi ném vù ra ngoài.
“Á!”
Khương Dân Hải kêu lên một tiếng đau đớn, bị ném trúng bắp chân nên ông ta ngã sấp xuống sàn.
Thang Chính Nghĩa thầm like cho đội trưởng một cái.
Khương Dân Hải định bò dậy nhưng bắp chân mềm nhũn, lúc này mới phát hiện ra chân tê cả rồi. Ông ta lau mồ hôi trên đầu, chống người dậy, bỗng sau lưng bị một cái đầu gối đè lên ấn mạnh xuống.
Hoắc Nhất Ninh ấn ông ta xuống sàn, một tay giữ chặt cánh tay đang vùng vẫy của Khương Dân Hải, một tay lấy còng tay ra, cười rất lưu manh: “Còn chưa thẩm vấn mà, không cần chưa đánh đã tự khai đâu.”
Cách.
Chiếc còng tay đã bập vào. Hoắc Nhất Ninh lôi người đang bị đè sấp dậy, ném cho Thang Chính Nghĩa rồi quay lại nói với Tưởng Khải: “Gọi bên pháp chứng đến thu thập chứng cứ đi.”
Tưởng Khải giơ ngón tay: “OK.”
Bộ phận pháp chứng thu thập chứng cứ xong thì tiến hành hóa nghiệm ngay. Đội hình sự số 1 nhận được kết quả là lập tức tiến hành thẩm vấn Khương Dân Hải. Đích thân Hoắc Nhất Ninh thẩm vấn.
Triệu Đằng Phi ngồi bên cạnh ghi chép lời khai.
Vì đã thức hai đêm nên dưới đôi mắt của Hoắc Nhất Ninh xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt. Anh day day trán, ngồi vắt chân đạp vào bàn: “Nếu tự khai nhận còn có thể nhẹ tội một chút.”
Thân hình Khương Dân Hải to khỏe vạm vỡ. Ông ta ngồi thẳng lưng, ánh mắt vững vàng không hề lẩn tránh: “Tôi không biết anh đang nói gì.”
Không những thông minh mà tố chất tâm lý còn rất vững nữa.
Khương Dân Hải quả cũng là một nhân vật đáng gờm. Hoắc Nhất Ninh cũng không vội. Anh khoanh tay, âm u nhìn ông ta: “Không biết tại sao phải chạy?”
Khương Dân Hải phủ nhận: “Tôi không chạy, vừa hay lúc đó có việc gấp phải ra ngoài.”
Thế là không khai chứ gì?
Hoắc Nhất Ninh bẻ khớp ngón tay, gõ gõ lên quyển ghi chép của Triệu Đằng Phi: “Sau này khẩu cung của ông sẽ được mang ra tòa, số lần ông nói dối là một trong những căn cứ để quan tòa xét tội. Cho nên, tôi khuyên ông trước khi nói cái gì,” anh chỉ vào huyệt thái dương, nhìn Khương Dân Hải: “Thì nghĩ kỹ đi đã.”
Sắc mặt Khương Dân Hải trầm xuống vài phần.
Hoắc Nhất Ninh thong thả nói: “Nói đi, quá trình mưu sát như thế nào.”
“Tôi không giết người.” Khương Dân Hải trợn mắt, cực lực giải thích: “Tôi có bằng chứng lúc đó tôi không có mặt ở hiện trường.”
Đúng là ông ta có bằng chứng không có mặt ở hiện trường. Lúc nạn nhân Kiều Phương Minh gặp nạn, camera của khách sạn đã chụp được ông ta.
Hoắc Nhất Ninh từ tốn: “Vậy ông giải thích xem,” anh đẩy túi đựng bằng chứng đã niêm phong sang cho ông ta: “Vì sao điện thoại của Tô Vạn Giang lại ở nhà ông?”
Khương Dân Hải im lặng một thoáng rồi giải thích: “Ông ta làm mất, tôi chỉ tình cờ nhặt được thôi, đang định đem trả.”
Nói dối không chớp mắt, xem ra tố chất tâm lý rất vững vàng.
Hoắc Nhất Ninh cũng chẳng vội lật mặt ông ta, lại lấy ra bằng chứng số hai và số ba: “Bên pháp y đã tìm thấy thuốc bỏng dạng kem và sợi polyester trong móng tay của nạn nhân Kiều Phương Minh. Và thật không may khi trong phòng của ông ở khách sạn cũng có thuốc bỏng dạng kem cùng với quần áo thể thao bằng sợi polyester.” Anh ngước mắt nhìn xoáy vào Khương Dân Hải: “Càng không may nữa là, thành phần giống hệt nhau.”
Cuối cùng Khương Dân Hải cũng hoảng hốt, sóng cồn nổi lên trong ánh mắt.
Hoắc Nhất Ninh chỉ vào túi đựng vật chứng: “Có muốn bao biện nữa không?”
Khương Dân Hải cúi đầu im lặng rất lâu rồi mới ngẩng lên nói: “Đúng, là tôi giết người, quần áo thể thao và thuốc đều là của tôi.”
Lần này lại nhận tội nhanh quá, hình như sợ Hoắc Nhất Ninh không tin nên ông ta còn nhìn chằm chằm vào mắt anh.
“Vậy ông nói xem làm thế nào để ông xuất hiện đồng thời ở cửa khách sạn và hiện trường vụ án.” Hoắc Nhất Ninh hơi dừng lại: “Camera ở khách sạn ghi lại hình ảnh của ông vào lúc chín rưỡi, thời gian tử vong của nạn nhân cũng vào khoảng chín rưỡi. Chẳng lẽ ông biết thuật phân thân à?”
Khương Dân Hải nói không cần nghĩ: “Đoạn video ở khách sạn là giả, tôi đã tìm người nhìn giống mình cố ý đánh lừa thị giác. Mục đích là để tạo ra bằng chứng tôi không có mặt ở hiện trường gây án.”
Hoắc Nhất Ninh nhướng mày: “Ông cứ nói tiếp.”
Khương Dân Hải hơi ngừng lại rồi bắt đầu kể.
“Tôi biết Tô Vạn Giang từ sòng bạc ngầm. Hôm đó tôi đi tìm con trai, lúc ấy Tô Vạn Giang và Kiều Phương Minh đang cãi nhau. Tôi thấy hai người họ có thù hận với nhau nên mới cố ý tiếp cận Tô Vạn Giang, định mượn dao giết người, cho nên tôi thường xuyên hẹn ông ta ra uống rượu. Đoạn video trên mạng cũng là do tôi quay lúc Tô Vạn Giang say rượu. Tôi biết con gái ông ta đã đến đồn cảnh sát gặp ông ta, sợ bên cảnh sát điều tra ra ông ta không phải hung thủ nên mới cố ý tung đoạn video lên mạng. Chỉ khi con gái ông ta thù oán anh ta thì mới bỏ mặc cho ông ta làm con cừu thế tội.”
Hoắc Nhất Ninh ngắt lời: “Đoạn video do ông tự phát tán à?”
Khương Dân Hải im lặng một lát rồi nói: “Đúng vậy, tôi đến một quán net rồi gửi cho mấy tài khoản kinh doanh.”
Nói dối.
Người trong đoạn video từ camera theo dõi của quán net không rõ mặt, nhưng dáng người khác với Khương Dân Hải.
Khương Dân Hải tiếp tục khai: “Vào tối hôm xảy ra vụ án, tầm hơn tám giờ, Kiều Phương Minh gọi điện cho Tô Vạn Giang đòi nợ. Khi đó Tô Vạn Giang đang để điện thoại trên bàn để đi vệ sinh, tôi nhận cuộc gọi. Kiều Phương Minh nói anh ta đang trên đường đến chỗ ở của Tô Vạn Giang để đòi nợ rồi. Tôi thấy cơ hội đã đến, nên nhân cơ hội giết Kiều Phương Minh, đổ tội cho Tô Vạn Giang, như vậy sẽ không có ai biết.”
Ông ta nói năng rất trôi chảy, nhưng lại giống như đã diễn tập rất nhiều lần vậy.
Hoắc Nhất Ninh không ngắt lời, chỉ im lặng lắng nghe.
Khương Dân Hải bình tĩnh nói năng rõ ràng: “Khi đó chúng tôi đang ở trên phố ăn vặt, đoạn đường ấy rất nhiều camera, tôi sợ bị nhìn thấy nên mới rủ Tô Vạn Giang đến phố Thiên Hành uống rượu. Nơi đó không có camera theo dõi, lại đông người, kể cả tôi có trốn đi ngang chừng cũng sẽ không có ai nhận ra tôi.”
Ông ta liếc nhìn Hoắc Nhất Ninh một cái rồi mới tiếp tục: “Tôi chuốc cho Tô Vạn Giang uống say khướt, ông ta ngủ như chết. Khoảng tầm chín giờ, tôi đến nhà trọ của Tô Vạn Giang, giết Kiều Phương Minh rồi nhét thi thể vào tủ đựng chén, còn cố ý mở vòi nước để người ta phát hiện ra thi thể. Làm xong mọi chuyện tôi mới quay lại phố Thiên Hành, khi đó đã mười giờ bốn mươi phút. Để đổ tội cho Tô Vạn Giang, tôi gọi ông ta dậy nói bây giờ mới là chín giờ. Ông ta mất điện thoại lại say mụ mị đầu óc nên không biết thời gian, tưởng là mình về đến nhà lúc chín giờ hơn, cho nên ông ta mới không có bằng chứng vắng mặt tại hiện trường, vì ông ta không biết mình về đến nhà lúc mấy giờ.”
Đúng là như vậy, Tô Vạn Giang không có bằng chứng vắng mặt tại hiện trường.
Lời khai của Khương Dân Hải gần như trùng khớp với kết quả điều tra, tạo bằng chứng giả là Tô Vạn Giang có mặt tại hiện trường. Hung thủ thực sự đã lợi dụng chênh lệch thời gian để thực hiện kế kim thiền thoát xác, được coi là tội phạm có IQ cao.
Hoắc Nhất Ninh hỏi: “Ông đã giết Kiều Phương Minh như thế nào, nói chi tiết một chút.”
“Tôi lấy trộm chìa khóa của Tô Vạn Giang, cố ý thay bộ quần áo thể thao, lừa Kiều Phương Minh rằng tôi là bạn của Tô Vạn Giang, bảo anh ta đi vào trong chờ. Sau khi đóng cửa, nhân lúc anh ta không chú ý, lấy dao gọt hoa quả đâm anh ta sáu nhát.” Ông ta nói xong, bỗng nhớ ra điều gì đó, lập tức bổ sung: “Thuốc bỏng là lúc ở khách sạn không cẩn thận dính vào.”
Như vậy cũng có thể giải thích được lý do đầu móng tay nạn nhân có thuốc mỡ và sợi polyester.
Hoắc Nhất Ninh xoa cằm, như có suy nghĩ gì, im lặng một lát rồi hỏi: “Vì sao ông lại giết Kiều Phương Minh? Động cơ giết người là gì?”
Khương Dân Hải cúi đầu: “Trước đây mẹ tôi nằm viện, tôi đã tranh cãi với Kiều Phương Minh ở bệnh viện, giết anh ta là để hả giận.”
Hả giận ư? Động cơ giết người đơn giản nhỉ.
Thẩm vấn xong, Hoắc Nhất Ninh đi ra. Thang Chính Nghĩa lập tức đuổi theo hỏi: “Đội trưởng, anh có nghĩ lời khai của Khương Dân Hải là thật không?”
Đối với đám tội phạm thông minh, đầu óc cậu ta không đủ dùng nên cần đội trưởng chỉ điểm cho mới giác ngộ được.
Hoắc Nhất Ninh bước đi một cách lười biếng: “Nửa nọ nửa kia.”
“Hả?”
Phức tạp thế.
Thang Chính Nghĩa ngẩn ra, hai mắt đầy vẻ hoang mang: “Vậy những cái nào là thật? Những cái nào là giả?” Các bằng chứng cùng các lời khai đang lộn xộn trong đầu óc của cậu ta, rối tinh rối mù làm cậu ta đau hết cả đầu, không gỡ ra được.
Hoắc Nhất Ninh không trả lời. Về đến văn phòng, anh hỏi Tiểu Giang đang ngồi trước máy tính: “Tiểu Giang, tình hình camera quan sát thế nào rồi?”
Thang Chính Nghĩa vội theo sang xem.
Tiểu Giang xoay màn hình máy tính, chỉ vào hình ảnh cắt ra từ đoạn video: “Chín giờ rưỡi, “Khương Dân Hải” xuất hiện trong camera ghi hình ở đại sảnh khách sạn. Mười một giờ mười phút, “Khương Dân Hải” lại xuất hiện, quần áo dáng người giống hệt nhưng có thực sự là Khương Dân Hải không thì không biết được.”
Camera quay từ xa, độ phân giải không đủ cao, chỉ nhìn ra được quần áo và dáng người.
Tiểu Giang chuyển sang một hình ảnh khác, nói: “Nhưng có một phát hiện mới.” Cậu ta mở camera ở khu vực Tô Vạn Giang sinh sống ra: “Vào tối hôm Kiều Phương Minh bị hại, ở khu vực xung quanh nhà Tô Vạn Giang có “kẻ trộm”. Hắn ta cũng ở khách sạn Tần Thị, camera hai bên đều ghi lại được, quần áo thể thao, đội mũ đeo khẩu trang, dáng người hoàn toàn phù hợp. Hơn nữa, hắn và Khương Dân Hải cùng ở một phòng, ngoài ra, hắn cũng chính là người đi tung đoạn video lên mạng.”
Người đàn ông trong đoạn video có dáng người cao gầy, nhìn có vẻ trẻ, khác hẳn với Khương Dân Hải. Cũng có nghĩa là Khương Dân Hải đã nói dối ư?
Thang Chính Nghĩa mơ mơ hồ hồ.
Đồng nghiệp bên bộ phận pháp chứng tới. Hoắc Nhất Ninh hỏi: “Đã lấy xong mẫu vật sống chưa?”
Hồng Hân bên bộ phận pháp chứng trả lời: “DNA thì phải chờ về chi cục mới kiểm tra được.” Cô biết Hoắc Nhất Ninh muốn hỏi gì: “Nhưng trên người Khương Dân Hải không có vết bỏng. Cỡ giày 40.”
Hoắc Nhất Ninh đã hiểu: “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Đồng nghiệp bên bộ phận pháp chứng đi rồi, Thang Chính Nghĩa ngơ ngẩn nhìn Hoắc Nhất Ninh: “Đội trưởng, tôi lại chẳng hiểu gì rồi.”
Hoắc Nhất Ninh chỉ tấm bảng ghi chép lại quá trình xảy ra vụ án, bên trên có một bức ảnh chụp tên trộm trong lời khai của hàng xóm: “Dấu giày mà “tên trộm” để lại trên tường nhà Tô Vạn Giang phù hợp với mẫu giày tìm thấy ở khách sạn, nhưng là cỡ 42. Chân của Khương Dân Hải cỡ 40.”
Cũng có nghĩa là “tên trộm” này không phải kẻ trộm, hắn ta đi giày cỡ 42 đến hiện trường vụ án, còn ở cùng phòng với Khương Dân Hải. Thế có nghĩa là…
Tiểu Giang chợt hiểu ngay: “Khương Dân Hải không phải hung thủ, người ở cùng phòng với ông ta, cũng chính là “tên trộm” xuất hiện trong nhà Tô Vạn Giang tối hôm đó mới là hung thủ. Cho nên, trên người Khương Dân Hải mới không có vết bỏng, vì ông ta đang nói dối.”
Đúng!
Đầu óc chậm nửa nhịp của Thang Chính Nghĩa cũng thấy thế.
Hoắc Nhất Ninh gật đầu: “Lời khai của Khương Dân Hải về cơ bản là thật, trừ ba điểm sau. Thứ nhất, sau khi Tô Vạn Giang uống say, người đến nhà Tô Vạn Giang giết người giấu xác không phải Khương Dân Hải mà là đồng bọn của ông ta, cũng chính là “tên trộm”. Tối hôm đó hắn không đi trộm đồ mà leo từ ban công vào nhà của Tô Vạn Giang, giết Kiều Phương Minh, sơ ý để lại dấu chân, còn bị hàng xóm nhìn thấy. Khương Dân Hải tự mình đến khách sạn tạo bằng chứng mình vắng mặt tại hiện trường, hoàn toàn không tồn tại cái người giống như ông ta mà ông ta đã nói, người xuất hiện trong đoạn video vỡ hình từ đầu đến cuối đều chính là ông ta để thoát tội cho mình và cho đồng bọn. Thứ hai, người đến quán net gửi đoạn video cũng không phải ông ta mà là một thanh niên cao gầy mặc quần áo thể thao, cũng chính là “tên trộm” đồng bọn.”
Nếu anh không đoán nhầm thì Khương Dân Hải là quân sư.
Thang Chính Nghĩa lập tức hiểu ra, hỏi dồn: “Vậy còn một điểm nữa là gì?”
“Động cơ giết người không phải để hả giận.” Hoắc Nhất Ninh sờ cằm, suy nghĩ: “Khương Dân Hải là người thông minh, lại không có tiền án tiền sự, không có bệnh thần kinh, tố chất tâm lý vững vàng, không thể nào chỉ vì một lần xung đột mà lại tốn nhiều công sức như thế để giết người.”
Ánh mắt Thang Chính Nghĩa nhìn Hoắc Nhất Ninh càng lúc càng trở nên sôi sục.
Đội trưởng đúng là đội trưởng, với khả năng phá án và khả năng suy luận của anh ấy, chẳng trách bảy lần bị điều đi Cửu Lý Đề làm cảnh sát giao thông đều bị gọi về cả bảy. Người này nếu không làm cảnh sát mà làm tội phạm thì không biết sẽ hại bao nhiêu người nữa.
Chà, đều chín năm nghĩa vụ, sao lại có người xuất sắc như thế nhỉ?
Triệu Đằng Phi bỗng chêm vào một câu: “Có một câu hỏi. Vì sao Khương Dân Hải lại nhận là mình giết người?” Rõ ràng tên đồng bọn “kẻ trộm” hoàn toàn nghe lời ông ta chỉ huy.
“Lần đầu tiên lấy khẩu cung Khương Dân Hải đã nói rồi,” Hoắc Nhất Ninh nói: “Ông ta, mẹ ông ta và con trai ông ta cùng đến thăm người thân.”
Mẹ ông ta có thể loại trừ.
Cũng có nghĩa là: “Con trai ông ta mới là hung thủ?” Thang Chính Nghĩa đột nhiên kích động, nôn nóng.
Hoắc Nhất Ninh liếc cậu ta: “Đi làm lệnh bắt đi.”
Thang Chính Nghĩa đứng nghiêm: “Yes sir!”
Lệnh bắt ban ra, toàn lực lượng của đội cảnh sát hình sự số 1 túc trực ở khách sạn hơn nửa ngày trời vẫn không thu được gì. Từ sau khi Khương Dân Hải bị bắt, con trai Khương Cường và bà mẹ họ Chu của ông ta không xuất hiện ở khách sạn nữa, hoàn toàn bốc hơi khỏi thế gian. Đầu óc của Khương Dân Hải rất tốt, có khi ông ta đã sắp xếp đường lui cho con trai từ sớm rồi.
Khương Cường không phải người Giang Bắc, trong sổ hộ khẩu, hắn ta không có người thân ở Giang Bắc, hơn nữa đi rất vội vàng, hành lý cũng để lại khách sạn, thậm chí chứng minh thư cũng chẳng đem theo, rất có khả năng đang trốn ở một chỗ nào đó. Nếu muốn xuất cảnh, nhất định phải có chứng minh thư.
Đội cảnh sát hình sự số 1 thay nhau túc trực bên ngoài khách sạn Tần Thị.
Chu Tiêu xách một phần cơm lên xe, nhìn người bên ghế phụ lái: “Đội trưởng, anh đi ngủ một lúc đi, ở đây để tôi trông cho.” Đội trưởng đã thức liền mấy đêm rồi.
Cứ có án là anh lại như thế, nỗ lực hơn bất kỳ ai, khi bắt tội phạm lúc nào cũng chạy trước tiên, coi mình như người bằng sắt. Tỉ lệ phá án cùng danh tiếng khiến tội phạm nghe thấy đã kinh hồn táng đảm của đội trưởng, đều là dùng mạng để đổi lấy.
Hoắc Nhất Ninh nhìn đồng hồ, đã hai giờ chiều: “Hai tiếng nữa tôi quay lại.”
Hai tiếng á?
Chu Tiêu đã hiểu, đội trưởng còn phải đến chỗ bạn gái nữa: “Muộn chút cũng không sao, tôi và đội phó đều ở đây.”
Hoắc Nhất Ninh gọi một chiếc xe đến thẳng chỗ ở của Cảnh Sắt, vừa đúng lúc cô chuẩn bị ra sân bay. Nhìn thấy anh, cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, chạy đến ôm chầm lấy anh.
“Sao anh lại đến đây? Không phải đang có vụ án à?” Cảnh Sắt không cả đeo khẩu trang, từ khi cô công bố bạn trai là cảnh sát hình sự, sau đó bạn trai cô bắt paparazzi vài lần thì đám paparazzi không còn dám gí theo cô nữa.
Hoắc Nhất Ninh đón chiếc túi trong tay cô: “Anh đến đưa em ra sân bay.”
Trong lòng cô ngọt ngào vô cùng, cũng chẳng ngại đang giữa thanh thiên bạch nhật nữa. Cô ôm eo Hoắc Nhất Ninh, dụi mặt vào ngực anh: “Mắt thâm quầng cả thế kia kìa, anh mệt lắm đúng không?”
Chắc chắn là thức đêm phá án rồi, râu cũng chẳng cạo, lởm chởm thế kia. Nhưng cô lại thấy như thế rất hấp dẫn, muốn hôn anh.
Hoắc Nhất Ninh lắc đầu nói không mệt, đưa cô lên xe.
Trợ lý Đồng Đồng lái xe, Trần Tương ngồi ghế phụ lái. Vừa đóng cửa xe lại, Cảnh Sắt đã dặn: “Đồng Đồng, em không vội, chị lái xe chậm thôi để đội trưởng nhà em ngủ một lúc.”
Đồng Đồng nói được.
Chà chà, đúng là quỷ chiều chồng. Trần Tương tự giác kéo tấm cách âm lên, hai đứa gặp nhau chẳng dễ dàng gì, để cho họ thân mật một tí.
Ở ghế sau, Cảnh Sắt nhìn Hoắc Nhất Ninh chằm chằm, nhìn thế nào cũng không đủ, mắt dán lên người anh, ôm tay anh không rời: “Anh ngủ một lúc đi.”
“Anh không ngủ.” Hoắc Nhất Ninh dựa sang ôm cô, tựa cằm lên vai cô, hôn nhẹ vào tóc mai bên tai cô, giọng nói rất mệt mỏi, trầm thấp khàn vỡ: “Sắt Sắt, xin lỗi em.”
Cảnh Sắt ngoan ngoãn nằm yên trong lòng anh như một con mèo con hiểu chuyện: “Tại sao anh lại phải xin lỗi em?”
“Anh không có thời gian dành cho em.”
Anh không chỉ bận một hai ngày như thế này. Lúc trước anh không thấy thế, nhưng từ sau khi có cô, lúc nào cũng thấy không nỡ, muốn cho cô nhiều hơn, muốn chia bớt một phần phấn đấu quên mình vì tổ quốc, vì quốc kỳ cho cô.
Cảnh Sắt nghiêng đầu dựa vào vai anh, giọng nói nhẹ nhàng âu yếm: “Em không cần anh dành thời gian cho em, anh đi làm việc anh muốn làm đi, nhưng ngày nào cũng phải gọi điện cho em đấy. Nếu anh không có thời gian gọi cho em thì phải gửi một cái sticker cho em, như thế em sẽ biết anh vẫn an toàn.” Cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt Hoắc Nhất Ninh, dặn dò anh một cách trịnh trọng và nghiêm túc, “Đội trưởng, anh nhất định phải chú ý an toàn nhé, phải bắt kẻ xấu nhưng anh cũng rất quan trọng, không được để bị thương đâu.”
Hoắc Nhất Ninh xoa tóc cô: “Anh nhớ rồi.”
Anh sẽ trân trọng mạng sống, vì chẳng may anh có mệnh hệ gì chắc cô sẽ khóc chết mất.
Thích cô ấy quá.
Gần đây anh càng ngày càng cảm thấy không ổn, có cảm giác sau này làm gì cũng phải bó chân bó tay lại bớt, vì cán cân trong lòng anh bắt đầu nghiêng về phía cô ấy rồi.
“Anh nhắm mắt lại đi.” Cảnh Sắt đặt tay lên che mắt anh, cười hi hi: “Em muốn hôn anh.”
Hoắc Nhất Ninh nhắm mắt.
Cô ôm cổ anh, để anh gối đầu lên chân mình rồi cúi đầu hôn anh, từ trán đến lông mày, như gà con mổ thóc, từ từ hôn xuống dưới, động tác vừa nhẹ vừa chậm.
Sau đó cô hôn đến môi anh.
Sau đó anh không mở mắt ra nữa, đúng là mệt quá rồi nên chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Cảnh Sắt cười, cuối cùng cũng đã dỗ được anh ngủ. Cô đưa tay che ánh nắng từ ngoài hắt vào cửa sổ, cũng không dám cử động, cứ chăm chăm nhìn anh ngủ.
Hôm nay hơi tắc đường nên họ đi mất hơn bốn mươi phút mới đến sân bay. Lúc đến nơi, Hoắc Nhất Ninh vẫn chưa dậy. Trần Tương đang định nói thì Cảnh Sắt suỵt một tiếng, nói rất khẽ: “Chị nói nhỏ thôi, đừng làm đội trưởng nhà em thức giấc.”
Trần Tương lập tức ngậm miệng. Cô chưa từng thấy người nào thương bạn trai như Cảnh Sắt.
Cảnh Sắt nhẹ nhàng nhích ra ngoài xe, rồi nhón chân xuống xe, chìa mông ra ngoài trước, đầu vẫn để trong xe nhìn Hoắc Nhất Ninh đang ngủ say thêm hai phút, hôn môi anh thêm ba lần, nhìn đám râu mọc lởm chởm trên cằm anh, lại nhoài tới hôn cằm anh. Đám râu cọ vào mặt cô nhột nhột, cô còn muốn hôn nữa.
Trần Tương giữ cô lại, kéo cô ra ngoài: “Còn quấn quýt nữa là muộn giờ bay đấy.”
Khuôn mặt đang cười tươi rói của Cảnh Sắt bỗng xụ xuống, âu yếm không nỡ rời xa, cô đóng cánh cửa xe lại, dặn dò trợ lý lái xe: “Đồng Đồng, một tiếng nữa chị hãy gọi anh ấy dậy nhé.”
“Ừ!”
Cảnh Sắt vịn cửa xe nhìn thêm một lúc nữa mới đeo khẩu trang rồi đi vào sân bay, đi một bước quay đầu ba lần, đi chậm rề rề, khuôn mặt tang thương như sinh ly tử biệt.
Trần Tương không chịu được nữa: “Còn không đi nhanh là máy bay bay mất đấy.”
Cảnh Sắt ôm ngực, dáng vẻ vô cùng ngốc nghếch, biểu cảm vẫn rất thê lương: “Buồn quá chị ơi, em không nỡ.”
Nếu lúc diễn cảnh khóc mà cô ấy có được cái biểu cảm lúc này thì chắc sẽ không bị mắng là kỹ năng diễn tồi đến đau mắt đâu nhỉ. Trần Tương vừa bất lực vừa hận sắt không thể thành thép: “Có phải là sau này không gặp được nữa đâu.” Có đến mức phải như thế không?
Cảnh Sắt ôm đầu, gục xuống buồn bã, dáng vẻ chẳng khác nào một chú chim cút gặp mưa. Rầu rĩ một hồi rồi cô bỗng quay sang hỏi Trần Tương với vẻ nghiêm túc: “Chị Tương này, chị bảo tuổi em bây giờ đi thi vào học viện cảnh sát có còn kịp không nhỉ?”
Mi mắt Trần Tương giật liên tục: “Em định làm gì?”
Cô đáp ngay: “Em muốn làm cảnh sát.” Nói rồi cô bắt đầu hoang tưởng, biểu cảm rất thỏa mãn và mong đợi: “Nếu em làm cảnh sát, em cũng sẽ vào đội hình sự, không được thì sẽ bỏ tiền ra để vào, sau đó có thể cùng đội trưởng đi thi hành nhiệm vụ, không bao giờ tách rời nữa. Em còn có thể bảo vệ cho anh ấy, mặc dù tư thế của em xấu nhưng em bắn súng chuẩn lắm đấy.”
C*t chó ấy!
Trần Tương suýt nữa thì buột miệng mắng: “Đừng có nghĩ nữa! Da non thịt mỏng như em còn muốn làm cảnh sát à, hơn nữa, nhà em có đồng ý không?”
Cảnh Sắt rất kiên định: “Em có thể tiền trảm hậu tấu mà.”
“Có ước mơ là tốt, nhưng mà,” Trần Tương vô tình đánh đổ mơ mộng của cô: “Em quên thành tích vĩ đại của em thời đi học rồi à? Học sinh dốt ơi, tỉnh lại đi, em không thi đỗ được đâu.”
Học sinh dốt Cảnh Sắt gục ngã.
Cô nhớ ra rồi, cô là học sinh đại dốt, dốt đến mức nghi ngờ cuộc đời.
Chà, buồn quá đi, cô bị đả kích rồi.
Trần Tương kéo cô bé đang rầu rĩ ủ dột đi nhanh: “Mau lên máy bay cho chị đi, không thì lần sau không cho em về nữa.”
Chi cục thành phố Giang Bắc.
Bốn giờ chiều, Tưởng Khải ra ngoài điều tra đã trở về: “Đội trưởng, đã kiểm tra tất cả khách sạn nhà nghỉ, không phát hiện ra tung tích của Khương Cường. Bên đường sắt và hàng không cũng đã kiểm tra rồi, hiện Khương Cường chưa rời khỏi Giang Bắc, chắc đang trốn ở một chỗ nào đó.”
Tiểu Giang vặn vặn cái eo sắp tê cứng: “Xem ra hắn ta biết Khương Dân Hải bị bắt rồi.” Chạy nhanh phết đấy.
Hoắc Nhất Ninh dặn: “Thông báo cho bên quản lý xuất nhập cảnh, không chỉ đường sắt và hàng không mà phải theo dõi tất cả các phương tiện có thể trốn đi. Nếu phát hiện ra Khương Cường và mẹ của Khương Dân Hải rời khỏi thành phố thì bắt ngay.”
“OK.” Tiểu Giang đi liên lạc. Cậu ta nhỏ tuổi nhất ở đây nên việc nội vụ và liên lạc trong đội đều do cậu ta phụ trách. Cậu ta vừa quay người thì nhìn thấy có một người phụ nữ đang đứng ở cửa: “Đội trưởng, vợ của Kiều Phương Minh đến rồi.”
Vợ của Kiều Phương Minh đi công tác hai hôm trước, không ở Giang Bắc, hôm nay mới về.
Hoắc Nhất Ninh nhìn thấy người phụ nữ đứng ở cửa tầm hơn bốn mươi tuổi, mặc đồ đen từ đầu đến chân, sắc mặt và trạng thái đều không tốt lắm: “Tưởng Khải, cậu đi lấy khẩu cung của bà ấy.”
“Dạ.”
Tưởng Khải bước lên giải thích mấy câu rồi đưa người vào phòng thẩm vấn.
Vợ của Kiều Phương Minh tên là Chu Hồng, làm việc tại một công ty chứng khoán. Bà ta ngồi xuống là hỏi ngay: “Đã bắt được hung thủ giết chồng tôi chưa?”
“Đã điều ra rồi, đang truy bắt.” Không thể tiết lộ quá nhiều về tiến độ của vụ án nên Tưởng Khải chuyển chủ đề: “Thưa bà Kiều, lần này mời bà đến đây chủ yếu là có mấy câu muốn hỏi bà.”
Chu Hồng gật đầu, thần sắc tiều tụy, cố gắng lấy lại tinh thần.
Tưởng Khải chìa ra hai bức ảnh: “Bà có nhận ra hai người trong bức ảnh này không?” Anh bổ sung: “Đây là hai cha con, chính là hung thủ giết chồng bà.”
Đôi mắt Chu Hồng lập tức đỏ lên, nhìn chằm chằm vào bức hình: “Tôi không biết.” Bà nhìn hồi lâu rồi nghẹn ngào nói: “Tôi chắc chắn tôi chưa từng gặp hai người này.”
“Vậy bà có biết chồng bà gây thù chuốc oán với ai không?” Tưởng Khải giải thích, “Mặc dù đã xác định được hung thủ nhưng không loại trừ khả năng có người thuê họ giết người.”
Động cơ giết người của hai cha con nhà họ Khương còn chưa xác định, nhưng chắc không chỉ là để hả giận như Khương Dân Hải nói.
Chu Hồng nhớ lại: “Trước khi gặp nạn, chồng tôi có cãi nhau với người khác trong điện thoại.”
Tưởng Khải lập tức hỏi: “Cụ thể là ai, vì sao cãi nhau, bà có biết không?”
Bà lắc đầu: “Hình như liên quan gì đó đến tiền, tôi nghe chồng tôi nhắc đến nợ cờ bạc,” Bà nghĩ một lúc rồi nói: “Còn có mấy lần hình như đòi tiền người khác.”
Nợ cờ bạc thì là Tô Vạn Giang, còn đòi tiền thì chắc là những khoản tiền không rõ lai lịch kia.
Tưởng Khải nói: “Đúng là trong tài khoản của chồng bà có một số khoản tiền không rõ lai lịch. Chúng tôi đã điều tra và thấy số tiền này đều đặn được chuyển vào đã mấy năm nay. Bà có biết về nguồn gốc của số tiền này không?”
“Trước nay ông ấy không cho tôi hỏi về tiền của ông ấy, tôi cũng không biết tiền ấy ở đâu ra, hình như cứ một thời gian lại có một khoản. Ông ấy vui mừng sẽ mua đồ trang sức cho tôi nhưng không cho tôi hỏi. Tôi tưởng là ông ấy thắng cược.” Chu Hồng lau nước mắt, nói thêm: “Vì chồng tôi có thói quen đánh bạc.”
Đánh bạc thì cũng đâu cần phải dùng tài khoản nặc danh để gửi tiền.
Tưởng Khải hỏi: “Chuyện này bắt đầu từ khi nào?”
Chu Hồng nghĩ lại rất lâu, nói vẻ không chắc chắn: “Khoảng tám chín năm trước, ông ấy bỏ việc ở sở giám định, trong nhà lại có thêm một khoản tiền.”
Sở giám định ư?
Tưởng Khải truy hỏi: “Trước khi chồng bà vào làm ở khoa huyết học tại bệnh viện thì ông ấy làm gì? Tại sao lại bỏ việc?”
“Trước đây ông ấy làm ở sở giám định, chủ yếu phụ trách mảng giám định huyết thống.” Chu Hồng lại nói: “Tôi không biết nguyên nhân bỏ việc vì ông ấy không nói.”
Giám định huyết thống…
Có quá nhiều thứ có thể xử lý ở đây…
Hoắc Nhất Ninh xoa cằm suy nghĩ. Chu Tiêu và Triệu Đằng Phi túc trực trước cửa khách sạn, Tưởng Khải lại đi thẩm vấn Khương Dân Hải rồi. Hoắc Nhất Ninh nhìn khẩu cung của Chu Hồng, hỏi: “Tiểu Giang, có điều tra được nguồn gốc của mấy món tiền đó không?”
Tiểu Giang lắc đầu: “Đều là tín dụng đen, phải mất một thời gian nữa mới điều tra ra được.”
Cánh cửa kính của đồn công an bị mở ra, gió lùa vào. Mặt trời bị che khuất một góc, trên sàn xuất hiện một cái bóng thon dài.
Hoắc Nhất Ninh ngẩng đầu lên, chiếc bút mực anh đang xoay trong tay lăn xuống mặt bàn: “Sao anh lại đến đây?”
Người vừa đến là Thời Cẩn. Anh mặc áo gió mỏng màu đen, sơ mi trắng, vóc dáng như lan như ngọc, mang theo khí độ và cốt cách của một công tử cao quý.
Anh lại gần, đứng quay lưng lại ánh sáng, đôi mắt sáng lấp lánh như miệng giếng cuối thu, hơi lạnh lẽo. Giọng anh trầm trầm, không nhanh không chậm: “Giúp anh phá án.”
Thông tin của anh ta nhanh thật.
Hoắc Nhất Ninh dựa vào lưng ghế, xoa cằm nhìn Thời Cẩn: “Tôi nhớ là hình như anh không quan tâm đến chuyện của người khác.”
“Không phải chuyện của người khác.” Bóng của anh vừa dài vừa thẳng, tóc trước trán anh cắt rất ngắn, ánh nắng chiếu từ bên mặt vào để lại đốm sáng trên làn da trắng muốt, da trắng môi đỏ, vừa cao quý vừa thanh nhã,
Người này giống như một bức tranh thủy mặc vậy, vô cùng đẹp mắt.
Anh nói một cách thong thả: “Tiền của Kiều Phương Minh đều do Từ Trăn Trăn gửi, chín năm trước Kiều Phương Minh đã giúp cô ta làm giám định DNA.”
Phù hợp với lời khai của Chu Hồng.
Chắc Thời Cẩn đã điều tra đến mười tám đời tổ tông của nhà người ta rồi.
Hoắc Nhất Ninh dùng lưỡi đẩy hàm răng: “Từ Trăn Trăn à?” Cái tên này nghe rất quen.
Thời Cẩn nói: “Con gái của thị trưởng Từ Bình Chinh.”
Thiên kim nhà thị trưởng à.
Hoắc Nhất Ninh từng được nghe Cảnh Sắt nói về chuyện của nhà họ Từ. Thời Cẩn lại chỉ quan tâm đến những việc liên quan đến Khương Cửu Sênh. Anh sắp xếp lại thông tin trong đầu: “Thế có nghĩa là bạn gái anh bị Từ Trăn Trăn mạo danh sao? Từ Trăn Trăn bị tống tiền nên cô ta đã thuê người giết Kiều Phương Minh à?” Anh gõ gõ tay xuống bàn, suy nghĩ. Khương Cửu Sênh họ Khương, Khương Dân Hải cũng họ Khương, hơn nữa ba nuôi của Khương Cửu Sênh tên là Khương Dân Xương… Động tác trên ngón tay anh dừng lại, Hoắc Nhất Ninh ngẩng đầu: “Từ Trăn Trăn không phải là con gái của Khương Dân Hải đấy chứ, bạn gái anh mới là con gái của thị trưởng Từ.”
Điểm tuyệt đối cho khả năng tư duy phân tích.
Thời Cẩn không cho ý kiến, chỉ nói: “Tôi có thể giúp anh bắt Khương Cường.”
Về điểm này Hoắc Nhất Ninh không nghi ngờ, Thời Cẩn có khả năng đó. Anh chống cằm, kéo dài giọng nói: “Thời Cẩn à, tai mắt của anh nhiều thật đấy.” Ngay cả tốc độ phá án của đội cảnh sát hình sự số 1mà Thời Cẩn cũng nắm được rõ, sớm không đến muộn không đến, đến đúng lúc này để thu lưới.
Thế là muốn ngồi làm ngư ông hả?
Thời Cẩn gật đầu, lịch sự nói: “Quá khen rồi.”
Hoắc Nhất Ninh cạn lời. Ha ha, ông đây đang khen anh sao?
Ra khỏi đồn cảnh sát, Thời Cẩn nhận được điện thoại của Tần Trung. Bây giờ đã sắp hoàng hôn, khắp bầu trời đều là ánh đỏ, hòa vào trong ánh mắt, sáng lấp lánh muôn màu.
Thời Cẩn đặt điện thoại lên tai: “Alo.”
“Cậu Sáu, đã có kết quả rồi.” Tần Trung nói: “Là quan hệ bố con.”
Anh không nói gì, ngắt máy, mở cửa xe, thắt dây an toàn vào, một tay ôm vô lăng một tay đeo tai nghe bluetooth, gọi điện cho Khương Cửu Sênh.
Cô nghe máy rất nhanh: “Thời Cẩn.”
Đôi môi Thời Cẩn hơi nhếch lên: “Sênh Sênh, bây giờ anh ra sân bay đây.”
Giọng Khương Cửu Sênh trầm trầm, hơi khàn: “Anh đừng vội, em sẽ từ từ chờ anh.”
Anh nhấn chân ga, tốc độ xe tăng vọt. Gió từ cửa sổ xe ùa vào, thổi bạt tiếng anh ra đằng sau, hơi bay theo gió: “Sênh Sênh, em không nhớ anh à?”
Khương Cửu Sênh cười trả lời: “Có nhớ chứ.”
Cô đi quay phim ở Vân Thành, đã gần hai ngày không gặp anh rồi.
“Thế thì không thể từ từ được, phải để em gặp anh càng sớm càng tốt.” Tâm trạng Thời Cẩn rất tốt, âm sắc dịu dàng vui vẻ: “Anh có tin tốt muốn báo cho em đây.”
Cô nghĩ một hồi: “Liên quan đến ba ruột của em à?”
Bảo bối nhà anh quả thực rất thông minh.
“Ừ.”
“Vậy anh mau đến đây đi.”
“Được.” Thời Cẩn nghe kỹ, phía bên đó có tiếng gió rất to: “Em đang ở trên xe à?”
Cô ừ một tiếng, nói: “Em đang trên đường ra mộ.”
Mộ của Tống Bồi mẹ cô ở ngay tại thành phố này, vị trí hơi xa. Thời Cẩn không mấy yên tâm: “Em đi một mình à?”
“Không, Tần Tả cũng đang ở đây.”
Tần Tả là bảo vệ do Thời Cẩn sắp xếp ở bên cạnh cô, xuất hiện dưới danh phận trợ lý. Khương Cửu Sênh đã thử thân thủ của Tần Tả, rất xuất sắc, mặc dù cô ấy chỉ vừa tròn hai mươi tuổi.
Thời Cẩn nói: “Em đưa điện thoại cho cô ấy.”
Khương Cửu Sênh đưa điện thoại cho Tần Tả.
Anh dặn dò cô một hồi, phải chú ý bảo vệ Sênh Sênh. Tần Tả không hay nói chuyện, trả lời rất ngắn gọn nhưng có thể thấy cô ấy rất phục tùng mệnh lệnh của Thời Cẩn, ngữ khí rất tôn kính.
Đến nghĩa trang rồi Thời Cẩn mới ngắt máy. Một ngôi mộ cô đơn phía xa, xung quanh không có bia mộ nào khác. Ánh nắng cuối ngày màu vàng cam đang chiếu xuống thảm cỏ xanh, gió thổi làm cây cối rung lên xào xạc.
Lại gần rồi Khương Cửu Sênh mới nhận ra có người đang đứng trước mộ của mẹ cô, trước mộ có một bông cúc trắng.
Người đó nghe thấy tiếng bước chân liền quay lại: “Sênh Sênh?”
Là Từ Bình Chinh.
Khương Cửu Sênh lấy làm lạ: “Thị trưởng Từ đấy ạ.” Cô cầm một bông hoa loa kèn màu trắng bước đến, lại gần mới thấy mắt Từ Bình Chinh đỏ hoe: “Sao bác lại ở đây?”
Khu vực này rất hẻo lánh, ngoài mộ của mẹ cô ra không có bia mộ nào khác.
Từ Bình Chinh nhìn cô, đôi mắt hoe đỏ, rất lâu sau ông mới lên tiếng, gió thổi bạt giọng nói nghẹn ngào run rẩy của ông đi: “Tống Bồi là gì của cháu?”
Trên bia mộ có hai dòng chữ.
Con gái: Khương Cửu Sênh.
Người lập bia: Thời Cẩn.
Khương Cửu Sênh trả lời: “Bà ấy là mẹ cháu ạ.”