Đường Về (Phần 2)

Chương 37: Nhân chi sơ vô hỉ vô ưu


Đọc truyện Đường Về (Phần 2) – Chương 37: Nhân chi sơ vô hỉ vô ưu

Lúc Thập Tứ để ta lên trên giường, ta đã thong thả lại sức. Thư ma ma phân phó người đi tìm ngự y cùng bà đỡ, Thập Tứ ở một bên vừa lẩm bẩm lầm bầm niệm: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, không có chuyện gì. . . . . .”

Ta dùng sức đạp hắn hai cước, cả giận nói: “Ta biết không có việc gì, ngươi mới cản trở!” Bà đỡ rất nhanh tới, Thư ma ma thỉnh Thập Tứ đi ra ngoài, người này cứng cổ mắt điếc tai ngơ. Những nha hoàn ma ma kia làm sao dám đá động đến hắn, nào có ai dám kéo hắn, ta đẩy hắn nói: “Ngươi đi ra ngoài.”

Hắn ôm ta nói: “Ta không đi, ta muốn phụng bồi nàng.”

“Ai yêu, chủ tử, gia của ta, nam nhân cũng không thể trong phòng chờ sanh, điềm xấu a!” Thư ma ma vội la lên.

Ta giùng giằng xô đẩy hắn: “Ai muốn ngươi bồi! Lại không thể thay ta sinh, nhanh lên cút ra ngoài.”

Lúc này Phó Hữu Vinh dẫn Lô ngự y vào phòng , Thập Tứ vừa nhìn thấy hắn, nói: “Hắn không phải nam nhân?”

Ta nghe giận dễ sợ, không biết thế nào vô cùng nóng nảy, nhặt lên cái gối đầu liền đánh hắn: “Đi ra ngoài đi ra ngoài đi ra ngoài! Ta vừa thấy ngươi liền đau dữ dội!”

Hắn nhảy dựng lên, ôm lấy gối đầu nói: “Nàng đừng tức giận, ta sẽ đi ra ngoài, đi ra ngoài. . . . . .” Nói xong bị Phó Hữu Vinh lôi kéo cẩn thận mỗi bước điđi ra ngoài, tại cửa lại dừng bước, ngó ta: “Bảo bối, ta đứng ở nơi này không ầm ĩ nàng có được hay không?” Ta một tay lấy gối đầu ném tới, hắn liền bị Phó Hữu Vinh túm ra khỏi phòng.

Đông Vân xoa màn cửa lượm gối đầu rơi trên mặt đất trở về, Lô ngự y nói: “Phúc tấn, ngài phải giữ lại hơi sức chờ đợi sinh a.”

Ta ôm gối đầu, thở gấp nói: “Lô đại nhân, vào lúc này chớ cùng ta nói mát, ta sợ kích động cũng đập ngài một phát.”

Lô ngự y lúc này ngậm miệng lại không nói nữa, cùng bà đỡ hai người ở trên người ta đè tới nhấn tới kiểm tra, cuối cùng cho ra cùng chung kết luận là: tối thiểu phải một hai canh giờ mới có thể thật sự tiến vào trạng thái sinh. Ta trừng mắt nói: “Một hai canh giờ? Vậy không phải tới giờ cơm tối? Ta bây giờ làm gì, ngồi chờ?” Ta tính toán khoảng cách thời gian đau bụng sinh, ước chừng một lần từ ba mươi đến bốn mươi phút, giày vò đến trời tối muốn đau chết ta hay sao?

Bà đỡ chỉ là cười theo, Lô ngự y liền nói: “Ách, Phúc tấn không bằng ngủ một lát, ăn ít thứ. . . . . .”

Ngủ, ăn cái gì, ý kiến hay! Ta theo lời nằm xuống, Đông Vân đắp kín chăn cho ta, mơ hồ một lát, lại một trận đau đã tới nữa, ta một dạng như con tôm bị nóng bắn lên, thét chói tai ra tiếng. Đừng nói là người bên cạnh, tự ta cũng bị âm thanh này hù sợ, còn chưa có nghe qua ai kêu thảm như vậy. Hít sâu, hít thở hít thở, cho đến khi đau đớn kết thúc.

Thư ma ma ở một bên hỏi: “Phúc tấn, có muốn ăn gì hay không?”

Ta không sai biệt lắm sắp hư nhược rồi, nói không ra lời, không thể làm gì khác hơn là gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Một mâm thức ăn bưng vào, ta tiện tay bắt một miếng bánh ngọt, ăn không biết mùi vị gặm, hồi tưởng lại mới vừa rồi ở nơi đó của Tiểu Chung còn chưa uống xong ca cao sữa tươi, thật đáng tiếc. . . . . . Ta hiện tại liền muốn ăn một thứ —— vào miệng thơm mát một dạng trắng mịn giống như tơ lụa chocolate. Tốt nhất là tư vị nồng nặc nhất Sôcôla Đen, chỉ là vị sữa tươi, hazelnut cũng được, thậm chí có nhân tửu tinh cũng tốt. . . . . . Nhưng là hiện tại, lùi lại mà cầu việc khác thôi. Ta túm Thư ma ma, phân phó nói: “Ta muốn ăn mè đường.”


“A?” Nàng đoán chừng là bị giật mình.

“Mè đường, màu vàng, cái loại khối lớn đó…. Thường có người bán hàng rong gánh bán bên đường.” Ta giải thích.

Thư ma ma mặt mờ mịt, còn tiểu nha đầu Do Nhi nói: “Nô tỳ biết, phải đi mua ngay.”

Do Nhi đi mua mè đường kia một lúc, ta lại đau một lần, thiếu chút nữa thì đem cổ tay Đông Vân chặt đứt. Sau khi thuận khí, đẩy nàng một cái, nói: “Đi, tìm cho ta quyển sách .”

Nàng đi tới trước kệ sách, lại không biết làm sao quay đầu lại hỏi: “Phúc tấn, muốn, muốn một quyển thế nào?”

“Tùy tiện quyển nào cũng được!” Ta thở hổn hển nói.

“Oh.” Nàng rút một quyển không dầy không tệ đưa cho ta.

Ta lật tới một tờ ở giữa, đáng tiếc những chữ kia đều giống như châu chấu ở trước mắt ta nhảy nhảy a, vì vậy thuận tay nhét trở về cho nàng, ra lệnh: “Ngươi đọc cho ta nghe.”

Nàng cũng không nhận sách, đầu lắc giống như trống bỏi: “Phúc tấn, em, em. . . . . . Em không biết chữ.”

“Ngươi không biết chữ? Ngươi cư nhiên không biết chữ? Ta cư nhiên không biết ngươi không biết chữ?” Ta cảm giác mình giống như Mẫn Mẫn bị đạp cái đuôi, nhưng lại vô lực khắc chế tâm tình của mình, lại hít thở sâu hai lần, nói: ” Không được. . . . . . Chờ ta đem nó sinh ra, các ngươi cùng nhau phải nhận thức được chữ.”

Ta lại chuyển hướng tới Liễu Tuệ đang lau mồ hôi cho ta, nói: “Vậy ngươi tới đọc.”

Nàng sợ hãi khoát tay: “Nô tỳ cũng không biết chữ!”

Ta không có tìm Lô ngự y, căn bản không có hứng thú nghe giọng nam chậm rãi khàn khàn của hắn, nghĩ thầm có lẽ mới vừa rồi không nên đuổi Thập Tứ đi ra ngoài. Lại nghe Thư ma ma nói: “Phúc tấn, nô tỳ từng đọc qua sách mấy năm.”

Ta cảm thấy kinh ngạc, nhưng mà vẫn đem sách đưa tới. Nàng cầm lấy sách xoa xoa mồ hôi trên lỗ mũi mình, hỏi: “Phúc tấn, muốn đọc từ nơi nào?”


Ta tiện tay rút ra kéo qua mấy tờ, nói: “Liền nơi này đi.”

Vì vậy nàng liền lắp ba lắp bắp bắt đầu đọc: “Hạng Tịch giả, cùng Hạ Tương nhân, tự vũ. . . . . . Lúc sơ khởi, năm hai mươi bốn. Kia quý phụ Hạng Lương, Lương phụ tức Sở đem Hạng Yến, vì Tần Tướng vương. . . . . . Vương Tiễn sở lục giả dã. Hạng thị đời đời vì Sở tướng, phong vu hạng, cố họ Hạng thị. . . . . .” (Chỗ Này ta chém ^_^)

Mới vừa rồi kia là quyển《 sử ký 》? Hạng Vũ thì Hạng Vũ, cũng không coi là nhàm chán.

Thần thái của Lô ngự y cùng bà đỡ cũng nhẹ nhõm, ta nghĩ đại khái thai vị của ta bình thường, cũng không có bất kỳ dấu hiệu khó sanh. Thời điểm oa oa kêu to, thậm chí cảm thấy ánh mắt của bọn họ nhìn ta, giống như cho là ta chuyện bé xé ra to, không khỏi nóng giận. Thật ra thì lúc không đau không có gì, chính là áp lực trong lòng lớn.

Lúc này Do Nhi mua mè đường trở lại, một đĩa to đều cắt thành từng cục nhọn hình tam giác, màu vàng đất nhạt, mặt trên rắc bột gạo trắng mịn. Ta lấy một cục liếm, ừ, ngọt tinh khiết, tâm tình hơi tốt đôi chút. Do Nhi dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, ta để cho nàng đi uống nước rửa mặt, vừa mút lấy mè đường vừa hỏi: “Đường tiểu thư đã trở về chưa? A, đúng rồi, các ngươi đi nói với gia cùng đường tiểu thư, cơm tối để cho bọn họ tự mình dùng đi, ta đoán chừng không kịp.” Đến lúc đó ăn bữa khuya thôi. Nghe Thư ma ma đọc càng ngày càng nhẹ, liền nói: “Ma ma, lớn tiếng chút. Không có tinh thần sao? Nếu không tới lấy một cục đường?”

Nàng vội vàng lắc đầu, lên tiếng đọc nói: “Cư mấy tháng, dẫn Binh công Kháng Phụ, cùng Tề Điền Vinh, Tư Mã Long thả quân cứu Đông A, đại phá Tần Quân với Đông A. . . . . .”

“A? Hình như thiếu một đoạn.” Ta cắt đứt nàng nói, “Phía trước hình như có mấy câu nói Phạm Tăng .”

Nàng “Nha” một tiếng, nhìn chằm chằm sách kỹ càng mấy giây, lại nhảy trở về đoạn phía trước kia đọc.

Do Nhi rửa tay xong xuôi, đi tới trước mặt ta trả lời: “Phúc tấn, bên ngoài đường tiểu thư ở trong sân đi tới đi lui. Gia, ừ, dựa vào cây cột ngoài hành langbất động. . . . . .”

“Ở trong sân làm cái gì?” Ta ngạc nhiên nói, “Bên ngoài lạnh, gọi bọn hắn trở về phòng đợi đi.” Chỉ chỉ cái đĩa mè đường, lại nói, “Cái này không tệ, bưng đi ra ngoài để cho bọn họ cũng nếm thử một chút.”

Do Nhi đáp một tiếng, liền bưng cái đĩa đi ra ngoài.

Mè đường dính răng, ta mút một khối xong rồi, để cho Đông Vân lấy nước đến cho ta súc miệng.

Cả một buổi chiều, đau bụng sinh cũng rất có quy luật, hơn nữa dần dần tần suất càng nhiều hơn. Đau đớn sẽ làm cho người ta trở thành thói quen, ta càng về sau chỉ cảm thấy càng buồn ngủ, thần chí mơ hồ, cũng không còn tinh lực hô lên. Thời điểm Hạng Vũ tự cắt cổ ở Ô Giang, nước ối liền vở ra. Các nàng ở bên kháng bày chiếc màn, Lô ngự y an vị phía sau rèm uống trà, để ngừa ngoài ý muốn.


Trong mông lung cảm thấy có người vỗ mặt của ta: “Phúc tấn, Phúc tấn, tỉnh tỉnh.” Mở mắt ra nhìn thì ra là Thư ma ma, lại nhắm mắt lại trả lời: “Không tỉnh. Tỉnh quá đau.”

Bà đỡ vội la lên: “Phúc tấn, ngài phải dùng thêm chút sức.”

Dùng sức? Ta hướng tới nơi nào dùng sức? Chỉ cảm thấy thân thể tựa như lơ lửng ở trong đống bông vải, đau đớn giống như bị người níu lấy ruột. Trời, lại tới! Các nàng càng không ngừng kêu ta dùng sức, thật là đứng nói chuyện không đau thắt lưng! Trở về sau, ta thở hổn hển từng ngụm to, thật là kỳ quái, còn sống !”Thế nào. . . . . . ướt như vậy?” Ta hữu khí vô lực hỏi.

Đông Vân dùng khăn nóng lau mặt cùng tay cho ta, nhẹ đáp: “Tiểu thư, ngài chảy rất nhiều mồ hôi.”

“Có thể hay không. . . . . . Không sinh ?” Ta cũng không biết mình đang nói cái gì.

Bà đỡ nói: “Ai yêu, Phúc tấn, chủ tử, nô tỳ van xin ngài. . . . . .”

Thư ma ma cắt đứt nàng, đỡ cánh tay ta nói: “Phúc tấn, sớm một chút sinh ra, liền hết đau. Xem ngài mệt mỏi a!”

Cũng đúng, hình như cũng chỉ có một loại phương pháp giải thoát này. Chỉ là còn chưa có tính toán tốt, tử cung co lại lại bắt đầu, ta miễn cưỡng tỉnh lại một chút, cố gắng muốn đem tiểu tử trong bụng tống đi ra.

“Cái này đúng rồi, Phúc tấn, dùng sức.”

Không được! Ta co quắp trở về trên gối đầu, hít sâu, ngồi một lúc lấy lại tinh thần, nếu như đau một lần nữa còn không ra, ta thấy ta liền muốn ngất đi. Mỗi lần, ta đều nghĩ như vậy, mỗi lần cũng lặp lại tuần hoàn như vậy.

“Ma ma. . . . . .”

Nàng vội vàng cầm chặt tay ta: “Phúc tấn, ngài muốn cái gì?”

“Đứa nhỏ này, hiện tại muốn nó ra ngoài đều không nghe lời . . . . . .” Ta nhắm mắt lại, cảm giác trong bụng lại bắt đầu một vòng co rút, cắn răng nghiến lợi nói: ” tương lai còn thế nào quản giáo? !” Nhất Cổ Tác Khí, dùng hết hơi sức toàn thân đẩy ra, giống như muốn đi ra rồi, không ngừng bấu chặt mép giường. Đây là ta cùng tiểu tử bắt đầu đấu, sao có khả năng thua?

A —— gì đó nên đi ra thì đi ra ngoài, nhẹ nhỏm! Hình như nghe đến tiếng con nít khóc, muốn nói với các nàng, ôm tới ta xem một chút, lại không còn hơi sức. Mí mắt muốn khép lại, đứa bé còn chưa thấy được. Bình thường chứ? Khỏe mạnh chứ? Thật không chịu nổi, toàn thân nhớt nhát, tỉnh lại có thể bốc mùi hay không. . . . . .

*****************

Đây là ban ngày hay là ban đêm? Ta muốn dụi mắt, lại phát hiện tay bị người nắm. Híp mắt vừa nhìn, là Thập Tứ tựa vào mép giường, đang ngủ say. Theo thói quen đi sờ bụng, đột nhiên cả kinh, không có! Vừa nghĩ lại, a, hình như đã bị ta sinh ra rồi. Cũng không đoái hoài tới quấy rầy mộng đẹp của hắn, dùng tay trái vỗ vỗ đầu hắn nói: “Này, tỉnh tỉnh.”

Thập Tứ bị kinh sợ, nhảy lên, làm ta sợ giật mình. Hắn đại khái cũng chưa tỉnh ngủ, mê mang nhìn ta một lúc lâu, tiếp theo tiến lại gần khẩn trương hỏi: “Bảo bối, nàng cảm thấy như thế nào? Có nơi nào không thoải mái hay không?”


Ta lắc đầu một cái, hỏi: “Con đâu?”

“Các ma ma chăm sóc.” Hắn đáp, vừa cười hỏi: “Có đói bụng không? Có muốn uống nước hay không?” Không đợi ta đáp, liền cao giọng gọi người.

Thư ma ma cùng Đông Vân các nàng nối đuôi mà vào, hầu hạ ta súc miệng lau mặt lau tay chải đầu. Ta vội vã muốn nhìn đứa bé, nói: “Ôm con tới ta xem một chút.”

Thập Tứ nắm tay của ta, cười híp mắt nói: “Đã gọi người đi ôm rồi.”

Ta xem hắn cũng là rối bù, cau mày nói: “Ngươi cũng rửa sạch cho tốt đi.”

Thư ma ma sớm đưa khăn nóng cho hắn, lúc này định kéo hắn đến chậu nước rửa mặt bên cạnh rửa sạch. Đông Vân bưng tới một chén cháo loãng, ta nghe mùi gạo mới nhớ tới tối hôm qua ngay cả bữa khuya cũng không có dùng kịp, thật là có điểm đói bụng. Thập Tứ mới vừa lau khô mặt, liếc thấy, xông về phía trước nói: “Ta tới đút cho nàng.”

Ta sợ nghẹn, liền nói: “Đừng quấy rối. Đi, để cho Phó Hữu Vinh chải đầu tóc cho ngươi.” Đông Vân ngồi ở mép giường đút ta, ta cảm thấy không được tự nhiên, ăn hai cái liền nhận lấy chén tự mình ăn. Trong cháo có một chút thịt cá vụn, hình như không có bỏ muối, ăn rất nhạt, cũng không xứng món ăn, thật sự không hợp tính ta, nhưng nghĩ lại có lẽ trong tháng phải kiêng dè, sẽ không nói ý kiến cái gì.

Chờ ta uống một bát cháo đến không sai biệt lắm, đã nhìn thấy bà vú hai ngày trước mới vào phủ ôm cái bọc hoa văn hình cây nến vào phòng. Thập Tứ vừa thấy, lập tức đi nhận, bà vú hơi do dự, nhưng mà vẫn cẩn thận đem đứa bé giao cho hắn.

Ta rướn cổ lên hỏi hắn: “Là con trai hay con gái?”

Thập Tứ quay đầu hỏi bà vú: “Con trai hay con gái?” Bà vú đáp: “Hồi gia, là cách cách.” Hắn liền ôm đứa bé đến gần ta, cười nói: “Là nữ nhi.”

Ta kỳ quái hỏi Đông Vân: “Các ngươi ngày hôm qua không có nói cho hắn biết sao?”

Đông Vân ho khan một tiếng, nhẹ trả lời: “Cùng gia nói qua. . . . . . Có lẽ khi đó loạn, gia không có nhớ. . . . . .”

Thập Tứ ngồi vào mép giường, ôm đứa bé nói với ta: “Nàng xem, nữ nhi thật xinh đẹp!”

Hắn quan sát như thế nào? Nơi nào xinh đẹp! Một cục nhỏ xíu, da vừa đỏ mặt lại nhăn, không có chút nào trắng mập đáng yêu, làm cho ta thất vọng.

Thập Tứ vẫn còn rất vui vẻ nhìn nàng, ở bên mặt nhỏ của bé cẩn thận từng li từng tí khẽ hôn một cái, cười khúc khích với nàng lẩm bẩm nói: “Tiểu bảo bối, để cho Ama thân ái. Chờ lớn lên một chút, đổi cho con hôn Ama có được hay không?” Sau đó giống như hiến vật quý nói với ta: “Mau nhìn, mau nhìn, bé con cười! Thật giống nàng . . . . .”

Nàng nào có cười? Cũng chỉ là miệng nhỏ nhắn táp ba cái mà thôi, ngay cả ánh mắt cũng không có mở một tý nào. Ta vặn mi nói: “Đừng nói giống ta. Con gái của nàng giống như nàng mới đúng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.