Đường Về (Phần 2)

Chương 36: Đau đớn khiêu chiến (3)


Đọc truyện Đường Về (Phần 2) – Chương 36: Đau đớn khiêu chiến (3)

Không có chuyện phiền lòng, bụng lại càng lúc càng lớn, ta ở trong phòng buồn bực không được. Mùa thu Bắc Kinh là đẹp nhất, nhìn ngoài thành khắp núi lá đỏ cùng trời xanh như gột rửa, nhất là để cho lòng người vui vẻ, không riêng gì ta, cảm giác ngay cả đứa bé cũng so ra ở nhà đợi cao hứng hơn. Ta ăn được ngủ được, sắc mặt đỏ thắm khỏe mạnh, cảm thấy đi lại hành động nhanh nhẹn, bước đi như bay. Nhưng là người bên cạnh liền có chút kinh hãi, phản ứng khoa trương nhất chính là Thập Tứ, bất quá nếu như không để cho ta đi ra ngoài, ta liền chỉ có thể ngồi ngẩn người, bọn họ còn nói ta cặp mắt vô hồn bộ dáng đáng sợ, không thể làm gì khác hơn là theo ta.

Chiều hôm đó từ bên ngoài trở lại, Lý Thục ở trong phòng chờ ta, cả kinh thất sắc hỏi: “Hàm tỷ tỷ, ngươi đi đâu vậy hả?”

“A, thì ra ngoài phố đi dạo.” Ta tự mình cởi áo choàng, nâng lên ấm tử sa rót xuống một bụng Phổ Nhị.

Sắc mặt nàng tái nhợt nhìn ta chằm chằm: “Ngươi, ngươi, ngươi, không đến hai tháng nữa sẽ sinh, vào lúc này còn chạy loạn khắp nơi. . . . . .”

Thư ma ma vừa lúc bưng canh táo đỏ hạt sen đi vào, ta liền cắt đứt lời nàng hỏi: “Uống nước táo đỏ không?”

Nàng sửng sốt một chút, đáp: “Ta còn no, không ăn.”

Ta lại hỏi: “Tìm ta có việc sao?”

Nàng nhớ tới mục đích, nuốt xuống lời nói quở trách, tới gần nói: “Ta mới vừa đi qua Ung Vương Phủ thăm Oanh muội muội. . . . . . Hàm tỷ tỷ, ngươi có cảm giác hay không, nàng gần đây trong lòng không thoải mái lắm?”

Mấy ngày nay lúc tiểu muội đến thăm ta, ta cũng phát giác nàng hình như có chút tâm sự, nhưng hỏi nàng, nàng cũng không đáp, chỉ lấy ra một đống lớn vớ nhỏ trẻ con nàng tự mình làm cho ta, hỏi ta nhìn có được hay không. Ai, cái tuổi thiếu nữ này, hoặc là tâm sự thiếu phụ, ta có lẽ là đoán không ra . Cọ xát lấy da táo dính răng, hỏi: “Ngươi thăm dò ra được cái gì?”

Lý Thục chống cằm tựa vào trên bàn, ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Nàng một chút cũng không chịu nói sao, ở trước mặt người liền giả bộ phải vui vẻ.” Sau đó lại hạ thấp giọng, đến gần ta nói: “Ta đoán, là vì vương phủ đoạn trước đón cô dâu. . . . . .”

Khẩu vị của ta nhất thời hoàn toàn biến mất, dùng thìa quấy quả táo lên, trả lời: “Cái này, chúng ta cũng không giúp được đi.”

Lý Thục cầm tay của ta nói: “Hàm tỷ tỷ, ngươi cũng đừng quá lo lắng. Oanh muội muội cũng là tuổi còn nhỏ. . . . . . Qua ít ngày tự nhiên sẽ nghĩ thông suốt.”


Ta cười cười, nhớ tới hơn một năm trước cùng tiểu muội nói chuyện với nhau đó, nói: “Nàng tự mình biết, cho nên cũng không tới kể khổ. Đều sẽ, thành thói quen thôi.”

Nàng cũng cười cười, tiếp liền nói sang chuyện khác.

Sau khi Lý Thục rời đi, ta bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn nằm vật xuống ngủ luôn cả buổi chiều, nhưng Thư ma ma cho người bưng bát đĩa đi xuống, mình thì cúi đầu đứng ở trước mặt ta, một bước không nhường. Ta trừng nàng, nàng trừng giày của ta, thật lâu mới nói: “Phúc tấn, có mấy lời nô tỳ không biết có nên nói hay không.”

Ta nâng tay giơ lên, đỡ cái bàn ngồi vững vàng, nói: “Kìm nén sẽ mệt mỏi, nói đi.” Bình thường người nào nói lời dạo đầu nếu là câu này, lời nói tiếp theo nhất định sẽ không dễ nghe, ta sớm làm chuẩn bị, tránh cho đến lúc đó không chịu nổi.

Thư ma ma cung kính, nghiêm nét mặt nói: “Thứ cho nô tỳ càn rỡ, hi vọng Phúc tấn quản thúc đường tiểu thư.”

Không ngờ nàng thế nhưng quan tâm Lý Thục, liền hỏi: “Thục muội muội, đã gây họa?”

Nàng lắc đầu nói: “Hiện nay còn chưa có việc gì lớn. Nô tỳ chỉ sợ, đường tiểu thư tiếp tục như vậy nữa sẽ rước hoạ vào thân.”

“Oh? Nói như thế nào?” Ta có chút tò mò.

Nàng mặt không thay đổi đáp: “Đường tiểu thư trẻ tuổi mới goá chồng, lý nên tự trọng thân phận.”

Ta đại khái hiểu ý tứ của nàng, cầm lấy ấm tử sa mút một hớp, không có mùi vị gì cả, biến thành nước lọc rồi. . . . . . Nghĩ tới lần tới cho các nàng thay thế thành sữa tươi là được rồi. Nhíu nhíu mày nói: “Ngươi nói là quả phụ trước cửa thị phi nhiều? Thục muội muội ba năm hiếu kỳ cũng mãn, coi như chọn phu quân khác gả, cũng không quá đáng đi.”

Nàng lại nói: “Đường tiểu thư có xuất thân là đại hộ gia đình quan lại, coi như tái giá, cũng phải theo lệnh của cha mẹ lời của mối mai, cả ngày xuất đầu lộ diện, trêu hoa ghẹo nguyệt, chẳng phải có hao tổn đến danh dự? Đừng nói là tự mình nàng, chính là đối với Phúc tấn ngài cũng. . . . . .” Nàng tự cảm thấy nói lở lời, liền lập tức im miệng.

Ta nhìn nàng cười nói: “Ma ma cũng thứ cho ta nói thẳng, danh dự loại vật này, chỉ đối với người cần dựa vào nó sống qua ngày mới có giá trị. Ta nghĩ Thục muội muội cũng không muốn ở trong kinh kết duyên với người làm kế thất hoặc thiếp thất.” Thư ma ma còn muốn nói điều gì, lại bị ta cắt đứt: “Ngươi đừng chê ta hám tiền, mỗi tháng phúc tấn phu nhân tiêu vặt chi tiêu vượt qua một trăm lượng, sợ rằng cả Kinh Thành cũng đếm không ra mấy vị. Thục muội muội chính là mỗi ngày đánh bài xuất ra số này cũng sẽ không đau lòng. Mà làm cho người ta khi nhỏ bé, sẽ càng thêm không có cái gì là vinh dự tôn quý. Nói một câu nói thật, bàn về nhân tài, tình thú, giáo dưỡng, bản lãnh, ta cảm thấy được không có nhiều ‘ chủ tử gia ’ có thể xứng với Thục muội muội, cho dù có, cũng đại khái không chịu bỏ ra giá cao tương đối. Cho nên, ta cũng không ủng hộ Thục muội muội đến trong kinh .”


Thư ma ma vặn mi cúi đầu, mím môi không nói.

Ta lại cười nói: “Nói lui thêm bước nữa, nếu như Thục muội muội thích người nào, nhất địnhsẽ không phải bởi vì quyền thế tiền tài, chẳng phải là so với người khác hơn ở chỗ thành khẩn?” Nói xong đứng dậy dịch chuyển đi về phía giường đệm, nàng không phản đối, hôm nay thảo luận nên đến đây là chấm dứt. Thư ma ma vội vàng tới đây đỡ ta, ta ngồi vào mép giường, cười nói với nàng: “Ma ma, ngày hôm nay hàn huyên với ngươi rất là vui vẻ đấy.”

**************

Lật người, cảm thấy khác thường, hơi mở khóe mắt nhìn, thì thấy mông lung có một bóng dáng đen thùi lùi bên giường. Đối với người ta không cho gọi liền vào phòng nghĩ sẽ không có người thứ hai. Khép lại mí mắt như dán hồ lần nữa, hỏi: “Giờ gì?”

Thập Tứ nhẹ đáp: “Mới vừa gõ qua ba trống.”

“Thế nào còn không đi ngủ?” Ta mơ mơ màng màng nói.

Hắn kéo chăn cho ta, trả lời: “Không ngủ được, muốn nhìn nàng một chút.”

Đột nhiên, bắp chân truyền đến cảm giác căng cứng quen thuộc, ta vội vàng ưỡn người, phần bụng to lớn làm trở ngại động tác, liền ngồi dậy một chút, dùng hai tay bóp chặt lòng bàn chân, tiếp theo co giật đau đớn liền bắt đầu rồi, cố nén, dùng ngón tay kìm bắp thịt. Thập Tứ vội hỏi : “Thế nào?” Liền muốn lấy tay giúp ta xoa bóp.”Đừng động!” Ta kinh hô một tiếng ngăn hắn lại, hắn bị doạ sợ rút tay về. Từ từ, đau đớn cùng cảm giác căng cứng cũng lui xuống, ta chợt thở ra một hơi, nằm xuống lại. Xem ra chất canxi hấp thu vẫn chưa đủ, có lẽ phải ăn một chút chế phẩm từ đậu nhiều hơn nữa, phơi nắng mặt trời cũng sẽ khá hơn chút đi.

“Ta không muốn để cho nàng khổ cực như vậy .” Hắn nhìn ta nói.

Ta lắc đầu một cái, khẽ đẩy hắn nói:”Trở về đi ngủ đi.”

Hắn vì ta nhét góc chăn cho tốt, nói: “Nàng ngủ đi, ta lập tức đi.”


Nhưng bị hắn nhìn như vậy, căn bản ta không cách nào đi vào giấc mộng. Đóng mắt lại, lại mở ra, bất đắc dĩ nói với hắn: “Đến đây nằm bên cạnh đi.”

Hắn sửng sốt liền lập tức cởi áo khoác, nhấc một góc chăn lên chui vào. Ta nằm nghiêng vào phía trong, hắn liền dán lên lưng của ta ôm lấy ta. Thân thể của hắn rất ấm, ta giật giật, tìm được vị trí thoải mái liền ngủ say.

Xe ngựa đi ngang qua chỗ của tiểu Chung, đúng lúc gặp hắn tiễn bước giáo hữu. Ta liền bảo tiểu tử đem xe dừng lại ở bên cạnh hắn, gọi Đông Vân vén rèm lên, ngồi trong xe nói chuyện với hắn. Hắn nhìn thấy ta đại khái hơi cảm thấy ngoài ý muốn, nói: “Không ngờ ngươi sẽ đến. Đúng rồi, còn chưa có cám ơn ngươi lần trước giúp ta mang tin.”

“Không khách khí. Chỉ là ngẫu nhiên có chiếc thương thuyền Hà Lan muốn rời khỏi Nghiễm Châu, lại ngẫu nhiên đường huynh nói cho ta biết mà thôi.” Ta cười nói, “Uh, buổi trưa trong phòng bếp của ngươi chuẩn bị ăn cái gì?”

“Bánh bao, cá nướng, một chút nước trái cây. Sao thế?”

“Ngươi không phải là muốn cám ơn ta sao? Có tương vừng đi.” Tiểu Chung tự chế táo phết không tồi.

“Ngươi không phải nói không khách khí sao?”

Quen thuộc vào phòng ăn, bên tay chính là lò sưởi trong tường cháy hừng hực, liền cởi xuống áo choàng da cừu dầy cộm nặng nề. Tiểu Chung từ khi ta vừa xuống xe liền nhìn ta chằm chằm, lúc này thiếu chút nữa đem mắt trừng ra ngoài. Tầm mắt của hắn định tại trên bụng của ta, hỏi: “Ngươi. . . . . . Mấy tháng?”

Tay ta dán bụng, trả lời: “Ước chừng còn có hơn mười ngày.”

Hắn lập tức lên giọng kêu lên: “Vậy ngươi còn chạy ra ngoài làm gì? Nhanh trở về nhà đi, mau!”

“Ta muốn để cho toàn năng sứ giả của chúa đoán một chút là con trai hay con gái.” Ta vuốt ve cái bụng, sau đó nhìn hắn cười nói, “Ta đói bụng.”

Cái mặt hắn bình tĩnh bưng thức ăn ra, phân cho ta một bánh khoai tây, hai miếng bánh mì nướng. Tự ta thoa lên tương vừng, vừa ăn vừa nói: “Đậu phộng mài thành tương so với chỗ khác ở đây càng thơm hơn.”

Tiểu Chung cũng không tiếp nhận phương pháp thưởng thức của ta, gặm mấy cái bánh mì khô, đứng dậy lấy hai chén sữa tươi, đưa cho ta một ly. Ta nghe thấy được mùi thơm chocolate đã lâu không được dùng, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Hắn hất cái cằm lên nói: “Tăng thêm một chút xíu ca cao, nếu không quen, ta đổi cho ngươi ly mật ong.”

“Không cần, ta thích cái mùi này.” Đang cầm sản phẩm quốc nội ly sứ thanh hoa, giờ phút này đang ngồi đối diện gương mặt cha xứ lạnh lùng từ ven Bắc Hải xa cách nghìn trùng mà đến, uống thức uống chocolate của người Nam Mĩ A Chi Đặc Khắc, thật là thể nghiệm kỳ diệu.


Lúc này Thư ma ma lại nấn ná đến bên cạnh ta, kể từ lúc xuống xe nàng liền cùng Đông Vân một trái một phải dìu lấy ta, một tấc cũng không rời, mới vừa rồi nhìn nàng đi ra phòng ăn đã cảm thấy kỳ quái. Nàng cúi người, ở bên tai ta nói nhỏ: “Phúc tấn, gia ở bên ngoài, tới đón ngài trở về phủ.”

Thập Tứ? Ai …lại tham uống hai ngụm ca cao sữa tươi, đứng dậy nói với tiểu Chung: “Ta đi về.”

Trên mặt hắn hiện ra vẻ mặt “Đã sớm nên đi”, dầu gì cũng đưa ta tới cửa, ở trước lúc ta lên xe, chợt nói: “Con gái.”

“Hả?” Ta nhất thời không phản ứng kịp.

Hắn sờ lỗ mũi một cái nói: “Không phải ý của chúa. Ta đoán .”

“Đoán trúng có quà.” Ta cười nhìn hắn phất tay một cái, thuận theo Đông Vân cùng Thư ma ma đỡ lên xe.

Vén rèm xe lên, liền nhìn thấy vẻ mặt cười híp mắt của Thập Tứ, không trách được ma ma các nàng đều không vào xe. Hắn đỡ ta ngồi vững vàng, cũng coi hắn như đệm dựa, vừa cứng mềm vừa phải. Xe ngựa vững vàng mà thẳng bước đi một hồi, Thập Tứ liền ở bên tai ta nói khẽ: “Đừng chạy ra ngoài nữa, ta thật sự lo lắng.”

“Tính toán ngày sinh, còn kém rất nhiều ngày mà.” Mới vừa nói xong, bụng chợt đau tựa như kim châm. Không phải là máy thai. . . . . . Không phải là tử cung co lại chứ?

Thập Tứ thấy ta đổi sắc mặt, vội vàng hỏi: “Thế nào? Có phải hay không muốn sinh. . . . . .” Nói xong chữ “Sinh” này mặt của hắn liền trắng bệch. Lung lay ta nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Có đau hay không, có đau hay không?”

Ta cầm lấy cánh tay hắn, bắp đùi cùng cái mông kéo căng thật vất vả chịu đựng qua cơn đau đớn này. Thế nhưng hắn lại không để cho ta hồi sức, thẳng hỏi:”Đau lắm hả? Đau dữ dội sao?”

Ta kéo rơi nút cổ áo hắn, liền hướng trái cổ hắn hung ác cắn một cái, sau đó hỏi: “Ngươi nói có đau hay không?”

Sắc mặt hắn thoắt xanh thoắt trắng, chỉ lắc đầu. Ta bất đắc dĩ nói: “Trở về đi thôi, cũng còn có được một lúc mới có thể bắt đầu.” Thấy trên cổ hắn nổi gân xanh rống tiểu tử đánh xe, liền lại nói: “Không cần quá nhanh, đừng làm ta nổi điên.”

Xe ngựa dùng hai ba khắc đồng hồ vững vàng trở lại phủ, khi hắn ôm ta trở về phòng mới tới thời điểm đau bụng sinh đợt thứ hai. Hắn nói năng lộn xộn nói: “Đau liền cắn ta, tùy tiện cắn, đừng chịu đựng. . . . . .”

Ta nào có thời gian để ý đến hắn, ngoài đau đớn rất nhiều cũng chỉ ở trong lòng xây dựng hoàn thiện, tự hỏi ứng đối với quá trình sinh sản gian khổ sắp tới ra sao.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.