Đọc truyện Dưỡng thành hoàng hậu nho nhỏ – Chương 88:
Chương 88
Tác giả: Giản Diệc Dung
Thẳng đến khi kết thúc mùa xuân, Mai đại nhân cũng không thể rời khỏi đại lao Hình Bộ. Mai thị nóng lòng như lửa đốt, lại không dám thúc giục Diệp Thừa Xương, bởi vì hiện tại ông càng ngày càng không kiên nhẫn, hỏi sẽ nóng nảy còn cáu giận, “Đẩy nhạc phụ vào đại lao chính là Thái Tử, sao có thể dễ dàng cứu ra như vậy, nếu nàng không tin ta, vậy nàng đi tìm người khác hỗ trợ đi.”
Mai thị tất nhiên không dám hỏi lại, sợ ông thật sự tức giận mà mặc kệ. Hai người thành thân lâu như vậy, tuy rằng không có hài tử, nhưng vẫn luôn ân ái, hiện tại Diệp Thừa Xương lại càng ngày càng táo bạo hoàn toàn không dịu dàng hiểu ý giống trước kia. Mai thị nghĩ, có lẽ bởi vì mải suy nghĩ cách cứu phụ thân khiến ông áp lực quá lớn đi, dù sao cũng là cứu người từ tay Thái Tử có thể dễ dàng như vậy.
Từ ngày Diệp Thừa Xương để tang tới nay, ban ngày rất ít khi ở nhà. Hiện tại lại càng đi sớm về trễ, Mai thị cho rằng ông phải bôn ba vất vả vì phụ thân của bà nên lại càng cảm kích và đau lòng.
“Lão gia dùng qua cơm tối chưa?” Mai thị một bên giúp đỡ Diệp Thừa Xương thay xiêm y, một bên hỏi. Tuy rằng mỗi lần ông trở về vào thời gian này đều đã dùng cơm bên ngoài rồi nhưng bà vẫn theo thói hỏi một câu.
“Chưa, mau đi phân phó người chuẩn bị thức ăn, ta thật sự đói bụng.”
“Lão gia vẫn chưa ăn cơm?” Mai thị rất kinh ngạc, vội vàng tự mình phân phó phòng bếp chuẩn bị mấy món Diệp Thừa Xương thích ăn.
Diệp Thừa Xương có chút hưng phấn xoay hai vòng trong phòng mới bình phục được. Tới mùa thu năm nay, ông sẽ kết thúc kỳ để tang, nhưng nói là phục chức cũng không phải phục nguyên chức vụ, chỉ có thể nói là trở lại quan trường. Tuy nhiên vị trí của ông đã sớm có người thay thế nên đành tìm mấy công việc lặt vặt. Về phần đến chỗ nào làm việc phải xem bản lĩnh của con người, công việc béo bở tất nhiên ai cũng muốn.
Mấy tháng nay Diệp Thừa Xương vẫn luôn nhọc lòng vì chức quan khi phục chức. Nếu có nhạc phụ ở đây, ông khẳng định có thể tiếp tục làm việc cho Thụy Vương. Nhưng hiện tại tính mạng nhạc phụ khó bảo toàn, đương nhiên không thể giúp được ông. Ông cầm của hồi môn của Mai thị muốn tìm một phương pháp khơi thông, nhưng người ta lại sợ nhấc lên quan hệ với ông sẽ bị Thái Tử đánh đồng cùng phe với Thụy Vương, nào dám nhận bạc.
Cuối cùng Diệp Thừa Xương cũng suy nghĩ cẩn thận, nếu ông không chủ động đầu nhập vào phe Thái Tử sẽ không có khả năng mưu cầu được việc gì, đừng nói đến công việc béo bở mà ngay cả chức quan nhàn tản cũng không tới phiên ông.
Diệp Thừa Xương hạ quyết tâm, luồn cúi khắp nơi cuối cùng cũng nhận được câu trả lời của một phụ tá quan trọng bên cạnh Thái Tử. Phụ tá kia nói, gần đây Thái Tử gặp rất nhiều ưu phiền về chuyện của Mai đại nhân. Mai đại nhân khăng khăng nói mình vô tội, những chứng cứ đó đều do người khác vu oan mà thôi, hiện tại nếu có người đứng ra làm chứng sẽ tốt hơn. Nếu Diệp Thừa Xương chịu ra mặt làm chứng, chính là lập công lớn, chờ sau khi mọi việc kết thúc người đó sẽ tiến cử Diệp Thừa Xương với Thái Tử.
Năm đó nhạc phụ có ân dìu dắt với mình, giúp đỡ Thái Tử hãm hại ông hình như có chút không tốt. Lại nói, nếu Mai thị biết chuyện khẳng định sẽ không tha thứ cho mình. Tuy nhiên ý niệm này chỉ chợt lóe trong lòng Diệp Thừa Xương một lát, ngay cả thời gian một khắc cũng không đến Diệp Thừa Xương đã đáp ứng đứng ra chỉ tội nhạc phụ.
Nghĩ đến mình rốt cuộc cũng tìm phương pháp khơi thông, chỉ chờ đến mùa thu sẽ kết thúc ba năm hiếu kỳ là có thể quay lại quan trường. Đến lúc đó ông sẽ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi người của Thái Tử điện hạ, nhất định ở trong quan trường sẽ xuôi gió xuôi nước, Diệp Thừa Xương liền nhịn không được mà vui vẻ.
“Lão gia có chuyện vui gì sao?” Mai thị phân phó xong quay trở lại phòng thấy Diệp Thừa Xương có vẻ như đang cao hứng thì thuận miệng hỏi một câu. Bà đột nhiên nghĩ đến cái gì, kích động hỏi: “Có phải chuyện của phụ thân có tiến triển hay không”
Diệp Thừa Xương hơi khựng lại, làm bộ như không có việc cười nói: “Chỉ có một chút tiến triển, cũng không thể nói là chuyện vui, đừng nóng vội, yên tâm chờ đợi.”
Lại qua một tháng, án kiện của Mai đại nhân có một bước tiến triển to lớn. Bởi vì con rể ông tự mình đứng ra làm chứng Mai đại nhân giết người vô tội, tham ô bạc của công . Không chỉ có vật chứng, còn có nhân chứng, chứng cứ vô cùng xác thực. Mai đại nhận bị phán tử hình, sau thu xử trảm.
Chuyện này trở nên ồn ào huyên náo tại kinh thành, thời điểm Mai thị nghe được liền hôn mê bất tỉnh.
“Lão gia, thật sự là chàng đứng ra chỉ tội phụ thân sao?” Mai thị vừa tỉnh lại liền điên cuồng tìm Diệp Thừa Xương. Diệp Thừa Xương đang dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần trong thư phòng, dường như đang tự hỏi điều gì đó.
Thấy Mai thị tới, Diệp Thừa Xương nặng nề thở dài, “Phu nhân, ta thật sự không có biện pháp.”
“Đúng là chàng?!” Mai thị không dám tin tưởng nhìn ông “Vì sao, vì sao chàng lại làm như vậy?” Bà gả cho ông nhiều năm như vậy, hai người chưa bao giờ to tiếng với nhau, phụ thân cũng mạnh mẽ dìu dắt ông trong con đường quan trường. Không nghĩ tới, cuối cùng người hại phụ thân thế nhưng lại là ông.
“Ta cũng bị người ép buộc, người nọ nói nếu ta không đứng ra làm chứng bọn họ sẽ phái người giết nàng.” Diệp Thừa Xương nhìn Mai thị, ánh mắt đau đớn kịch liệt, “Ta không sợ chết, nếu người nọ nói muốn giết ta, ta thà rằng chết cũng sẽ không phản bội nhạc phụ. Nhưng hắn nói muốn giết nàng, ta tuyệt đối không thể nhìn nàng chết đi, điều đó còn khó chịu hơn là đâm một đao vào trái tim ta.”
“Chàng, chàng……” Mai thị không biết nên nói gì. Phu quân hãm hại phụ thân, nàng hận không thể lấy cái chết tạ tội, nhưng Diệp Thừa Xương nói lời thâm tình lại khiến cảm thấy có một tia lưu luyến.
Qua mấy ngày, Mai thị tới Tế Bình Hầu phủ.
La thị đang dỗ dành Diệp Thạc nhận mặt chữ thì nghe thấy nha hoàn trong viện bẩm báo “Tam thái thái tới”, bà không khỏi thở dài. Đón Mai thị vào phòng, La thị không khỏi chấn động.
Mai thị gả vào Diệp gia mười mấy năm, trừ bỏ thời điểm mất đi hài tử, vẫn luôn ngăn nắp tinh tươm. Cộng thêm tình cảm ân ái với Diệp Thừa Xương nên giữa đôi lông mày của Mai thị thường xuyên không tự giác mang theo một tia ngượng ngùng, giống hệt thiếu nữ chưa lấy chồng. Hiện tại Mai thị trước mắt khiến La thị gần như không nhận ra, hai mắt thâm quầng, sắc mặt vàng như nến, không giống người đang độ tuổi 30 mà lại giống như người sắp chết.
“Đệ muội tới, mau mời ngồi.” La thị nói. Bà cũng cảm thấy rất đồng tình với Mai thị, phe phái đấu tranh, bên bị thua đương nhiên không có kết cục tốt đẹp. Đây là chuyện thường tình, không có gì phải oán giận. Nhưng nếu người bán đứng phụ thân mình lại là vị phu quân mình vẫn luôn cho rằng thâm tình hậu ái thì đả kích này quá mức trầm trọng. La thị nhìn kỹ thần sắc Mai thị, nếu Mai thị biết, cái gọi là thâm tình cũng là giả, không biết có thể thừa nhận hay không.
Thạc nhi tò mò nhìn chằm chằm Mai thị, hơn nửa ngày mới nhận ra người này chính là vị tam thẩm thẩm mỗi lần tới đều ôm mình không chịu buông tay. Hắn buông chữ to đang cầm trong tay xuống, chạy đến bên người Mai thị, nâng đầu nhỏ lo lắng hỏi “Tam thẩm thẩm sinh bệnh sao?”
“Tam thẩm thẩm không sinh bệnh.” Mai thị sờ đầu hắn, lại ngước mắt nhìn La thị, “Muội có việc muốn cầu xin Thiên nhi.”
Trên mặt La thị lộ vẻ không đành lòng “Đệ muội, chuyện Mai đại nhân …… Chỉ sợ không còn đường cứu vãn.”
“Muội biết.” Mai thị rũ mắt “Muội muốn cầu xin Thiên nhi, có thể cho muội gặp mặt phụ thân lần cuối hay không.” Tử tù trong Hình Bộ đại lao, không có phương pháp là không thể vào thăm.
……
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thiên đi Dự Vương phủ, đối với thỉnh cầu của tam thẩm , nàng vẫn muốn giúp một tay.
“Ngôn ca ca.” Dự Vương không ở thư phòng, cũng không có trong nhà chính, ngược lại lại ở đại viện tử của Diệp Thiên “Tại sao Ngôn ca ca lại ở chỗ này?”
Tiêu Ngôn Phong nhìn nàng một cái thật sâu, đôi mắt phượng xinh đẹp toát ra nét u oán, “Thiên Thiên không tới thăm ta, ta đành phải ở chỗ này nhìn vật nhớ người.”
Diệp Thiên có chút áy náy, hiện tại nàng chậm rãi lớn lên, biết mình không nên thường xuyên tới Dự Vương phủ, cũng biết kỳ thật mình không thể ngủ cùng Dự Vương, đồng thời không thể ôm hắn hôn hắn, vì vậy nàng mới không tới vương phủ thường xuyên như khi còn nhỏ nữa.
Diệp Thiên đi qua ngồi bên người hắn, cầm hắn tay “Ngôn ca ca, kỳ thật…… Kỳ thật ta cũng nhớ huynh, nhưng mà hiện tại ta đã lớn rồi, không thể đến đây thường xuyên.”
Tiểu nha đầu dần dần hiểu chuyện. Tiêu Ngôn Phong nhéo nhéo lòng bàn tay nàng, nàng hơi rụt về phía sau, bàn tay đã không còn nhiều thịt như trước kia “Chúng ta có thánh chỉ tứ hôn, lại cùng nhau lớn lên, còn cùng đi Bồng Diệp suốt một năm, tất nhiên có sự khác biệt với những người người khác. Những cặp phu thê khác thẳng đến khi thành thân cũng không gặp mặt nhau lần nào, đương nhiên sẽ không thân mật giống chúng ta. Mấy quy củ của bọn họ chúng ta không cần tuân thủ, trước kia không cần, sau này cũng không cần.”
Diệp Thiên suy nghĩ, từ đáy lòng mà nói nàng vẫn muốn được gặp hắn thường xuyên “Vậy được rồi, sau này ta sẽ tới thăm Ngôn ca ca nhiều hơn.”
Tiêu Ngôn Phong thấy nàng đáp ứng, trong lòng vui vẻ, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước nói: “Đúng lúc hôm nay ta không cần phải ra ngoài, Thiên Thiên ở lại đây dùng xong cơm tối hãy trở về.”
Hiện tại nàng vừa mới dùng xong đồ ăn sáng, hắn là muốn ở vương phủ cả ngày. Diệp Thiên gật đầu, sau đó lại nói đến sở cầu của Mai thị “Nếu Ngôn ca ca có thể giúp liền giúp một tay đi.”
“Đây là việc nhỏ, mấy ngày nữa ta sẽ sắp xếp.”
Dùng xong ngọ thiện, Diệp Thiên theo thường lệ muốn đi nghỉ trưa. Tiêu Ngôn Phong một hai đòi ngủ cùng Diệp Thiên , nàng đẩy không nổi đành phải mặc kệ hắn. Hai ngày nay nàng luôn cảm thấy có chút không thoải mái, cũng rất hoài niệm vòng ôm ấm áp thoải mái của hắn.
Diệp Thiên nằm trong ngực hắn, ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn, cảm thấy cảm giác ê ẩm trong bụng giống như đỡ hơn một chút. Nàng vừa lòng cong môi cười nhắm mắt lại.
Thẳng đến khi Tiêu Ngôn Phong nhận ra hô hấp đều đều của nàng mới mở mắt ra, nhẹ nhàng hôn một cái lên đỉnh đầu nàng. Tiểu nha đầu càng ngày càng lớn, cơ hội ôm nàng ngủ như vậy cũng càng ngày cũng ít. Hắn vừa tiếc nuối vừa mong đợi, ngóng trông nàng mau mau lớn lên, hận không thể ngày mai là lễ cập kê của nàng.
Thân mình Diệp Thiên vặn vẹo, đầu nhỏ cọ cọ trên người hắn hai cái, sau đó an tĩnh trở lại.
Bàn tay Tiêu Ngôn Phong đặt trên lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về. Đây là tiểu nha đầu ngủ không sâu giấc, nếu ngủ ngon nàng sẽ không lộn xộn.
Diệp Thiên hừ hừ hai tiếng, lại trở mình, nàng vốn dĩ nằm nghiêng trong ngực hắn, hiện tại biến thành nằm thẳng.
Tiêu Ngôn Phong không tiện ôm nàng đành phải cầm tay nàng, chẳng lẽ tiểu nha đầu đang lo lắng chuyện của Mai thị?
Một lát sau, Tiêu Ngôn Phong mới vừa có chút buồn ngủ, Diệp Thiên lại trở mình, lần này biến thành nằm bò ngủ. Tiêu Ngôn Phong buồn cười nhẹ nhàng lật người cho nàng để nàng nằm nghiêng.
Không đến thời gian một nén nhang, Diệp Thiên lại hừ vài tiếng. Tiêu Ngôn Phong mở to mắt, nhìn kỹ thần sắc của nàng, thấy đôi lông mày nàng nhăn chặt, thần sắc ẩn nhẫn, hắn lập tức khắc lo lắng, nàng đây là gặp làm ác mộng hay là không thoải mái?
Lại qua nửa khắc, thân mình Diệp Thiên cuộn tròn , khóe mắt cũng mang theo một tia nước mắt. Tiêu Ngôn Phong cảm thấy không thể để nàng tiếp tục ngủ như vậy được, hắn nhẹ nhàng gọi: “Thiên Thiên, tỉnh tỉnh.”
Gọi vài tiếng, Diệp Thiên mờ mịt mở to mắt, nàng thấy Tiêu Ngôn Phong lo lắng đầy mặt mà nhìn mình “Thiên Thiên làm sao vậy, gặp ác mộng sao?”
“Không gặp ác mộng.” Đôi mắt hạnh chớp chớp hai cái, ủy khuất nói: “Ngôn ca ca, bụng ta đau quá.” Nàng vừa nói chuyện vừa duỗi tay sờ lên bụng mình, cảm thấy dưới thân có chút khác thường, ngón tay dò xét xuống dưới, sờ thấy một mảnh nhỏ bị thấm ướt, sắc mặt ngay lập tức thay đổi “Ta, ta đái dầm?!” Trời đất, thật mất mặt khi lớn như vậy còn đái dầm . Nếu đái dầm trước mặt Tiêu Ngôn Phong, về sau nàng sẽ không bao giờ muốn gặp hắn nữa!
Lúc này Tiêu Ngôn Phong đã ngửi thấy mùi máu tanh, hắn vừa mới nghĩ đến cái gì, Diệp Thiên đã bất thình lình nâng ngón tay nhiễm màu đỏ lên “A, ta, ta bị thương! Trách không được đau bụng như vậy!”
Nàng cực kỳ ủy khuất mà nhìn Tiêu Ngôn Phong, lại thấy thần sắc của hắn vừa giống như xấu hổ lại giống như vui sướng, hắn ôm nàng thấp giọng nói mấy câu bên tai nàng.
Diệp Thiên còn đang trợn mắt há hốc mồm, Tiêu Ngôn Phong đã đứng dậy ra khỏi phòng, gọi Lục Phỉ tiến vào hầu hạ nàng.
“Chúc mừng tiểu thư!” Lục Phỉ vui mừng hành lễ, sau đó đi đến tủ xiêm y cầm một bộ váy áo từ trong ra ngoài, còn có chiếc khăn bông dày được làm từ vải bông mềm mại nhất. Lần trước nàng nhìn thấy trong ngăn tủ còn cảm thấy kỳ quái tại sao Vương gia lại nghĩ đến việc chuẩn bị những thứ đó. Kết quả tiểu thư nhà mình liền dùng tới, hiện tại thật ra nàng lại thấy cực kỳ may mắn, may mắn Vương gia đã chuẩn bị tốt mọi thứ.
Trong khi Lục Phỉ hầu hạ Diệp Thiên thay xiêm y mới, Tiêu Ngôn Phong đã gọi Lộc y chính tới đây. Vừa rồi nàng kêu bụng đau, hắn nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên để Lộc y chính tới khám mới có thể yên tâm.
Lộc y chính vui tươi hớn hở xách hòm thuốc tới mới biết chuyện là như thế nào. Tuy nhiên, chuyện dưỡng sinh của nữ tử ông cũng từng nghiên cứu qua, bởi vì thời điểm Diệp Thiên đính hôn cùng Dự Vương mới chỉ tám tuổi, ông còn đặc biệt nghiên cứu xem từ nhỏ nữ tử nên bảo dưỡng như thế nào. Bất quá, nhiều lần bắt mạch cho Diệp Thiên, thân thể tiểu vương phi đều rất tốt không cần đặc biệt điều dưỡng nên ông cũng không nhiều lời.
Bắt mạch, Lộc y chính vuốt vuốt chòm râu “Thân thể tiểu vương phi không đáng ngại, vi thần kê hai thang thuốc làm ấm điều dưỡng cơ thể giúp tiểu vương phi là được rồi.” Ông lại dặn dò thêm mấy câu như không thể chạy nhảy , không thể bị lạnh “Tiểu vương phi đừng quá tùy tiện, đặc biệt là những đồ vật lạnh lẽo, tuyệt đối không thể đụng vào. Nếu hiện tại không cẩn thận, tương lai sau khi thành thân khả năng sẽ ảnh hưởng đến việc sinh con nối dõi.”
Lộc y chính nói lời thấm thía, Diệp Thiên có chút thẹn thùng, Dự Vương lại như bị sét đánh, hắn không dám tin mà nhìn chằm chằm vào Lộc y chính, “Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!”
Lộc y chính có chút kỳ quái quay sang nhìn Dự Vương, sau đó lặp lại lời nói một lần nữa “Vi thần cũng không phải nói quá, đồ vật quá mức lạnh lẽo sẽ khiến cung hàn, xác thật có một số nữ tử sẽ bởi vậy mà khó có thể sinh con nối dõi.”
Dự Vương nghe rõ, hắn nắm chặt ngón tay có chút run rẩy của mình, hỏi: “Ý ngươi là , Thiên Thiên nàng, nàng có thể sinh dục?”
“Đương nhiên có thể sinh dục, chỉ cần là nữ tử đều có thể sinh dục.” Đôi mắt nhỏ đen láy có thần của Lộc y chính cảm thấy hơi mê mang , tại sao Vương gia nhà mình lại có chút ngây ngốc “Tuy nhiên, nữ tử không nên sinh dục quá sớm, tốt nhất là qua mười sáu tuổi.” Ông dừng một chút, đột nhiên nghĩ đến Vương gia đã mười tám tuổi, không phải là hắn chờ không kịp hiện tại liền muốn tiểu vương phi sinh con cho hắn chứ. Ông cảnh giác nhìn chằm chằm Dự Vương, “Mười hai mười ba tuổi tuyệt đối không được!”