Dưỡng thành hoàng hậu nho nhỏ

Chương 87


Đọc truyện Dưỡng thành hoàng hậu nho nhỏ – Chương 87:

Chương 87
Tác giả: Giản Diệc Dung
 
Mai thị vội vã đến Tế Bình Hầu phủ, không đi Tư Xa đường mà trực tiếp đến sân viện của Diệp Thiên .
Bà ở hầu phủ ở mười mấy năm, đối với nơi này tất cả đều rất quen thuộc. Sân viện Diệp Thiên bà cũng từng tới rất nhiều lần, chỉ là lần này tới đây tâm tình khác xa quá khứ.

“Thiên nhi, tam thẩm tới cầu xin con hỗ trợ.” Sự tình khẩn cấp, Mai thị không rảnh vòng vo, lập tức đem chuyện phụ thân bà bị bắt vào đại lao Hình Bộ nói ra.
“Tam thẩm, thẩm đừng vội, ngồi xuống trước.” Diệp Thiên rót cho Mai thị ly trà “Ý tứ của tam thẩm con hiểu, nhưng chuyện Hình Bộ con lại hoàn toàn không hiểu .” Vốn dĩ phụ thân tam thẩm là người nhất phái của Thụy Vương, lúc này bị bắt vào đại lao Hình Bộ khẳng định không phải phạm vào tội danh đơn giản, nàng cũng không thể tùy tiện đáp ứng được.
 
Mai thị cầm chặt tay Diệp Thiên “Thiên nhi, phụ thân thẩm ông ấy bị oan uổng, từ trước đến nay ông luôn là người chính trực sao có thể tùy tiện lấy mạng người khác. Tham ô bạc của công, nói trắng ra là phe phái tranh đấu thôi, người sáng suốt vừa nhìn liền biết. Không phải Dự Vương điện hạ có thể nhúng tay vào chuyện Hình Bộ sao, Thiên nhi thay thẩm dắt cầu nối, cầu xin Dự Vương điện hạ cứu phụ thân thẩm, mặc kệ phải tốn bao nhiêu bạc, thẩm đều nguyện ý.” Tuy rằng Mai phủ bị niêm phong, nhưng năm đó khi bà xuất giá phụ thân đã cho bà không ít của hồi môn, vừa lúc có thể lấy ra cứu phụ thân.
“Không phải chuyện về tiền bạc.” Diệp Thiên muốn rút tay mình ra, lại bị Mai thị nắm lấy chặt chẽ không bỏ “Dự Vương điện hạ…… Tam thẩm cũng biết, điện hạ chưa bao giờ tham dự vào những chuyện này.” Tuy rằng Dự Vương ngẫu nhiên sẽ nhúng tay vào một chút chuyện lục bộ nhưng cũng không nhiều, hơn nữa là phải là chuyện khiến hắn hứng thú hắn mới có thể quan tâm.
 
“Thiên nhi, con giúp tam thẩm đi, nếuThiên nhi không đáp ứng, tam thẩm sẽ quỳ xuống cầu xin con.” Mai thị làm bộ muốn đứng dậy.

“Ai, đừng” Diệp Thiên vội ngăn cản bà “Con có thể truyền lời cho Dự Vương điện hạ, nhưng điện hạ nghĩ như thế nào và làm gì thì không phải do con định đoạt.” Dự Vương đã sớm dặn dò nàng, nếu có người đến cầu xin nàng giúp đỡ, nếu không thể thoái thác thì cứ việc đẩy hết lên người hắn là được. Rốt cuộc, ai cũng không dám làm khó thân vương.
Mai thị cảm kích “Chỉ cần Thiên nhi chịu truyền lời, vậy là đủ rồi.”
Diệp Thiên định tiễn Mai thị đi trước sau đó mới đi Dự Vương phủ, nhưng Mai thị một hai phải cùng nàng ra cửa. Diệp Thiên biết bà sợ mình kéo dài nên dứt khoát tùy theo ý bà.
 
Ngồi xe ngựa tới vương phủ, Diệp Thiên ngựa quen đường cũ mà đi thẳng vào thư phòng của Dự Vương.
“Ngôn ca ca.” Từ lúc qua năm mới, Diệp Thiên dần dần có tự giác của đại cô nương, nàng không hề bò lên người Tiêu Ngôn Phong nữa. Trước kia mỗi lần nàng tới đều trực tiếp ngồi trên đầu gối hắn, lần này lại ngồi quy củ xuống giường nệm cạnh cửa sổ “Huynh đang bận sao?”
“Không vội. Có phải Thiên Thiên có việc hay không?” Tiêu Ngôn Phong nhìn Diệp Thiên. Tiểu nha đầu mười hai tuổi, thân mình đã có chút đường cong, mặt mày chậm rãi nẩy nở, gương mặt tròn tròn cũng bắt đầu thay đổi. Lúc này nàng ngồi cạnh cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu lên gương mặt nàng khiến da thịt càng có vẻ trắng nõn giống sữa bò.
 

“Ừm. Chính là chuyện nhà tam thẩm, phụ thân tam thẩm bị bắt vào đại lao Hình Bộ, tam thẩm nhờ ta nhắn với Ngôn ca ca, hy vọng Ngôn ca ca có thể ra tay tương trợ, bà nguyện ý ra bạc.”
Tiêu Ngôn Phong từ chiếc ghế gỗ tử đàn lớn đứng lên, đi đến bên giường nệm ngồi xuống, kéo tay nàng qua nắm trong tay. Tiểu nha đầu không chịu qua thì hắn đành tới, hắn không thích khi hai người nói chuyện còn cách xa như vậy “Chuyện này, Thiên Thiên nghĩ như thế nào?” Về sau những chuyện như thế này là không thể thiếu. Chờ nàng trở thành Hoàng Hậu, không biết sẽ có bao nhiêu mệnh phụ muốn cầu xin nàng. Chuyện nào có thể đáp ứng và không thể đáp ứng hắn muốn nàng chậm rãi thích ứng.
 
Trên đường ngồi xe ngựa tới đây, Diệp Thiên cũng đã nghĩ về vấn đề này “Có cứu Mai đại nhân hay không, không phải xem ở tình cảm của ta và tam thẩm, mà phải xem bố cục trên triều đình của Ngôn ca ca. Tuy rằng Ngôn ca ca nhận hoàng mệnh làm việc tại lục bộ, nhưng lại rất ít khi nhúng tay vào chuyện trong lục bộ , khẳng định là không muốn đi theo con đường cũ của Thụy Vương. Ta không muốn nhìn thấy Ngôn ca ca phải mạo hiểm, chuyện này nếu để ta nói thì không thể giúp.”

 
“Thiên Thiên thật thông minh, hiện tại , ta xác thật không muốn đối đầu cùng Thái Tử .” Dự Vương duỗi tay sờ đầu Diệp Thiên , Diệp Thiên nhanh chóng lẩn trốn tay hắn “Đây là kiểu tóc mới Bạch Trân phí rất nhiều công sức mới búi được cho ta, Ngôn ca ca đừng làm rối.”
Tiểu nha đầu thích làm đẹp. Tiêu Ngôn Phong cười nhéo mũi nàng “Nơi này sẽ không rối loạn đi?”
Diệp Thiên vỗ bay tay hắn, nhăn mũi “Sẽ không loạn, nhưng nếu niết nhiều sẽ khó coi.”
Tiêu Ngôn Phong cười, tay thuận thế đi đến bên tai nàng, nắm vành tai nhỏ múp thịt “Nơi này thì sao?”
 
Diệp Thiên trừng hắn một cái, mỗi lần hắn muốn động động tay nàng đều ngăn không được.
“Mai đại nhân ta sẽ không cứu, nếu tam phu nhân lại đi tìm Thiên Thiên, Thiên Thiên cứ việc đẩy lên đầu ta là được.” Không phải hắn thật sự không quản được chuyện lục bộ . Một năm này, tuy rằng mặt ngoài chuyện hắn nhúng tay quản lý không nhiều lắm, nhưng lại xếp được không ít người vào lục bộ. Hắn không muốn gây ra động tĩnh quá lớn khiến thế lực của mình bị bại lộ. Dự Vương nghĩ nghĩ “Không nói chuyện này nữa, lần trước Bình Quận Vương(*)mới thêm một nhi tử, cuối tuần chính là trăng tròn (đầy tháng), Thiên Thiên cùng ta đi nhìn xem.”
(*): Bình Quận Vương này là con trai của Bình Quận Vương đã chết trong lời nói của lão hoàng thượng ở chương trước. Con nhận tước vị của cha và là đường huynh của Dự Vương
 
“Tiệc đầy tháng nhi tử Bình Quận Vương?” Diệp Thiên hơi có chút nghi hoặc. Ba vị hoàng tử lớn tuổi hơn Dự Vương đều có con nối dõi cũng không thấy hắn đưa nàng đi gặp ai. Vị Bình Quận Vương này chỉ là đường huynh của hắn, tại sao lại muốn đi?
Hai tay Tiêu Ngôn Phong vòng qua ôm nàng trong ngực, cằm gác trên đầu vai hai tay của nàng “Ta muốn Thiên Thiên đi cùng ta.” Trong thanh âm mang theo một loại sa sút khó nói, Diệp Thiên lập tức mềm lòng, “Được, cuối tuần ta sẽ tới đây sớm một chút đi cùng Ngôn ca ca.”

 
Ngày hôm sau, Mai thị lại tới hầu phủ, Diệp Thiên nói nàng đã chuyển lời cho Dự Vương, nhưng Dự Vương nói không giúp được.
Mai thị hoàn toàn thất vọng, nhưng bà cũng không thể cưỡng bách Dự Vương nên đành phải về nhà tìm Diệp Thừa Xương thương lượng.
Diệp Thừa Xương vừa nghe thấy Dự Vương không tính toán quản việc này, trong lòng hiểu rõ. Nói như thế, nhạc phụ sẽ không khả năng thoát khỏi Hình Bộ rồi, rốt cuộc còn ai có thể đối nghịch cùng Thái Tử ? Hắn đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị từ bỏ, nhạc phụ không ra được cũng không sao, chỉ cần không liên lụy đến mình là được. Lúc này ông giả bộ sầu lo “Thật ra ta có mấy người bằng hữu, có lẽ có thể thử một lần, chỉ là…… Nàng cũng biết, người đưa nhạc phụ vào Hình Bộ chính là Thái Tử, chúng ta chỉ có thể tận lực nhưng không thể bảo đảm thành công, hơn nữa khả năng sẽ tốn rất nhiều bạc.”
 
“Không sợ tốn bạc!” Mai thị kích động đứng lên lấy chìa khóa nhà kho của hồi môn của mình ra đưa cho Diệp Thừa Xương “Lão gia cần dùng nhiều hay ít cứ việc cầm đi, chỉ cần có thể cứu phụ thân là được.” Bà nghĩ nghĩ, lại lấy ra hơn mười tấm khế đất giao cho Diệp Thừa Xương “Đây là chút cửa hiệu cùng tòa nhà mặt tiền, nếu không đủ lão gia cứ việc đem bán những thứ này đi lấy tiền.”
Trong lòng Diệp Thừa Xương mừng như điên. Của hồi môn của Mai thị có bao nhiêu phong phú ông là người biết rõ nhất, chỉ là trước kia có nhạc phụ ở đấy, ông không dám đánh chủ ý lên số của hồi môn đó, nhiều nhất là lấy chút vật nhỏ như ngọc bội hoặc nghiên mực linh tinh gì đó. Hiện tại, cuối cùng tất cả của hồi môn cũng tới tay mình rồi.
Ông nỗ lực khống chế tốt biểu cảm của mình không cho Mai thị nhìn ra manh mối “Yên tâm, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực nghĩ cách cứu nhạc phụ ra ngoài.”
 
Lại qua một ngày, Diệp Thiên đến Dự Vương phủ từ sớm bồi hắn đi tham gia tiệc đầy tháng của nhi tử Bình Quận Vương.
Bình Quận Vương là đường huynh của Dự Vương, so với Dự Vương thì lớn hơn sáu tuổi, là một người ôn tồn lễ độ. Thật ra hắn không nghĩ tới Dự Vương sẽ đến nên rất nhiệt tình tiếp đón. Diệp Thiên đi về phía nội viện thăm tiểu oa nhi bụ bẫm.
“Đứa nhỏ này thật đáng yêu.” Diệp Thiên cười khích lệ. Nàng chỉ đứng bên cạnh nhìn mà không duỗi tay đi ôm. Từ khi có đệ đệ nàng liền biết, không cần thấy tiểu hài tử đáng yêu liền muốn ôm, cha nương người ta chưa chắc đã nguyện ý. Như là đôi khi trong nhà có người tới chơi muốn ôm đệ đệ, nàng liền sợ người khác không thuần thục sẽ khiến đệ đệ không thoải mái.
 
Bình Vương phi hai mươi mấy tuổi, dịu dàng đoan trang, mặc một bộ váy áo dệt mẫu đơn đỏ thẫm, màu đỏ tươi đẹp này khiến sắc mặt nàng rất tốt, trên tai đeo hoa tai phỉ thúy màu xanh ôn hòa. Nàng là người có hai nhi tử nên khi ứng đối một chút cũng không bị luống cuống tay chân, ưu nhã mỉm cười tiếp đón Diệp Thiên uống trà “Đừng nhìn đứa nhỏ này hiện tại có vẻ thành thật, đó là vì hắn ngủ rồi, thời điểm đói bụng còn có thể khóc sụp nóc nhà.”
Diệp Thiên cười nói: “Tiểu hài tử đều như vậy, đệ đệ mới sinh của muội cũng như thế, chỉ cần đói bụng sẽ khóc, không ăn đến miệng không ngừng.”

“Còn không phải sao, lão đại nhà chúng ta cũng như thế.”
 
Hàn huyên trong chốc lát, lục tục thêm nhiều người khác tới. Rốt cuộc không phải người quá quen thuộc nên Diệp Thiên chỉ ngồi chơi một lát sau đó cùng Dự Vương rời đi.
“Thiên Thiên thấy hài tử kia thế nào?” Trong xe ngựa, Dự Vương nắm tay Diệp Thiên , cẩn thận nhìn thần sắc của nàng, hình như muốn biết nàng có thích hài tử kia hay không.
Diệp Thiên cảm thấy dường như hắn có chút không thích hợp, lại nhìn không ra cái gì đành gật đầu, “Gặp rồi, thời điểm ta đến hắn đang ngủ, rất thành thật, thoạt nhìn cũng đáng yêu, cảm giác như diện mạo không giống Bình Vương phi, chắc hẳn lớn lên sẽ giống Bình Quận Vương, ta cảm thấy hắn và Ngôn ca ca cũng có một chút tương tự.” Rốt cuộc đều là người hoàng gia, lớn lên giống nhau một chút cũng bình thường.
 
 
Đương nhiên Dự Vương biết hài tử kia trông như thế nào. Ở kiếp trước, hài tử này trở thành nhi tử của hắn và Thiên Thiên. Tuy nhiên, kiếp trước thời điểm hắn nhận hài tử này làm con thừa tự, hài tử đã mười tuổi rồi. Bởi vì Thiên Thiên bẩm sinh không có khả năng sinh nở, hai người thử rất nhiều biện pháp cũng không thể có hài tử, hắn lại không muốn nạp phi nên dứt khoát nhận một nhi tử làm con thừa tự. Đời này, hắn muốn Thiên Thiên nhận thức đứa bé kia sớm một chút, thường xuyên gặp mặt hài tử có lẽ sẽ sớm bồi dưỡng ra tình cảm. Đến lúc đó cũng có thể nhận làm con thừa tự sớm hơn, Thiên Thiên và hài tử kia sẽ giống mẫu tử chân chính nhiều hơn.
 
“Thiên Thiên thích hắn sao?” Dự Vương hỏi.
Diệp Thiên cảm thấy Tiêu Ngôn Phong đang mang một loại cảm giác thật cẩn thận, dương như rất lo lắng mình không thích, “Thích , tiểu hài tử đều rất đáng yêu, tuy nhiên hắn vẫn không đáng yêu bằng Thạc nhi.” Ở trong mắt nàng, đệ đệ mới là tiểu hài tử đáng yêu nhất.
“Sau này ta đưa Thiên Thiên tới đây nhiều một chút, khi quen thuộc rồi Thiên Thiên khẳng định sẽ càng thích.” Đáng tiếc Thạc nhi không phải hài tử hoàng gia, không có biện pháp làm con thừa tự, cho dù hắn muốn cũng không bịt được miệng đám đại thần đó. Kiếp trước, hắn không muốn nhận hài tử của ba vị ca ca, lúc này mới chọn Bình Quận Vương.
Tuy rằng nàng có chút nghi hoặc vì sao hắn muốn mình thích tiểu hài tử kia nhưng Diệp Thiên vẫn gật đầu đáp ứng. Rốt cuộc, từ trước đến nay nàng luôn tín nhiệm hắn.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.