Đọc truyện Dưỡng thành hoàng hậu nho nhỏ – Chương 61:
Chương 61
Tác giả: Giản Diệc Dung
Qua mười lăm phút, bà đỡ thu dọn xong rời đi, rốt cuộc Diệp Lệ và Diệp Thiên cũng được vào phòng. Hai huynh muội nhìn thấy phụ thân ngồi trước giường mẫu thân, mà mẫu thân tắc sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt.
Trong lòng Diệp Thiên có chút sợ hãi, trước kia thời điểm mẫu thân nằm trên giường không dậy nổi thoạt nhìn cũng không yếu ớt như vậy. Nàng tay chân nhẹ nhàng đi đến trước giường, nhìn phụ thân bằng ánh mắt dò hỏi.
Diệp Thừa Nguyên biết nàng lo lắng, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, mẫu thân con chỉ mệt mỏi thôi.”
La thị cũng không ngủ, bà chỉ mất sức nên mới nhắm mắt dưỡng thần mà thôi. Vừa nghe tiếng liền mở mắt, nhìn nhi tử nữ nhi và nữ nhi của mình hơi mỉm cười nói “Đừng lo lắng, nghỉ một lát thì tốt rồi, các con đi xem đệ đệ đi.”
Lúc này Diệp Thiên mới yên tâm cùng Diệp Lệ đi đến bên cạnh giường nhỏ xem đệ đệ mới sinh đang nằm ngủ. Ngón tay Diệp Thiên vươn ra, nàng muốn sờ gương mặt đệ đệ nhưng khi sắp đụng tới mặt hắn nàng lại rụt trở về, ngẩng đầu nhìn ca ca, “Đệ đệ nhỏ thật, thoạt nhìn có vẻ rất mềm mại.” Nàng không dám đụng chạm vào đệ đệ.
Thời điểm Diệp Thiên sinh ra, Diệp Lệ mới sáu tuổi, hắn không nhớ rõ bộ dáng lúc ấy của nàng như thế nào. Nhìn thấy tiểu hài tử nhỏ như vậy hắn cũng cảm thấy rất thần kỳ. Hắn trộm kéo tã lót ra nhìn thoáng qua, thập phần xác định, đây là đệ đệ chứ không phải “nữ nhi bảo bối” trong miệng phụ thân.
Diệp Thừa Nguyên cũng nhìn thấy động tác của Diệp Lệ, ông có chút đen mặt . Ông luôn tâm tâm niệm niệm hài tử này là nữ nhi bảo bối, thế nhưng cuối cùng lại biến thành tiểu tử thúi.
La thị véo ông một cái, bà mới vừa sinh xong, trên người không có một chút sức lực nên véo cũng véo không đau “Không được ghét bỏ tiểu nhi tử của chúng ta.”
Diệp Thừa Nguyên liên tục gật đầu, “Được được, không chê.” Tuy rằng nói như thế, nhưng trong lòng ông vẫn phi thường tiếc nuối. Tất cả mọi người đều không thể ngờ rằng tương lai tiểu nhi tử này của ông so với ông còn kinh tài tuyệt diễm hơn rất nhiều lần. Đời sau khi mọi người nhắc tới Tế Bình Hầu thanh danh hiển hách đều luôn miệng nhắc tới tiểu thiếu gia đang nằm trong tã lót còn chưa được đặt tên kia, chứ không phải Diệp Thừa Nguyên ông.
La thị dặn dò nói: “Nếu không chê, chàng mau chóng đặt tên cho con đi.” Vốn dĩ bọn họ đều nghĩ đứa nhỏ này là nữ nhi. Diệp Thừa nguyên nói sau khi sinh hạ sẽ gọi nàng là Miêu Miêu, kết quả lại sinh ra một tiểu nhi tử.
Diệp Thừa Nguyên trầm tư một lát “Gọi Diệp Thạc đi.”
Ông nghĩ ra cái tên này quá nhanh, La thị rất hoài nghi ông không dụng tâm. Nhưng thật ra Diệp Thiên lại vô cùng cao hứng, rốt cuộc bàn tay nhỏ cũng đánh bạo chạm vào khuôn mặt đệ đệ “Đệ đệ, đệ có tên rồi, đệ tên Thạc nhi. Thạc nhi, tỷ là tỷ tỷ của đệ tên Diệp Thiên, đây là ca ca Diệp Lệ, chờ đệ biết đi chúng ta sẽ đưa đệ ra ngoài chơi.”
Nói chuyện một lát, Diệp Thừa Nguyên liền ôm La thị trở về chính phòng. Sản phụ bình thường khi sinh hài tử đều không ở chính phòng, mà chuẩn bị phòng sinh khác vừa làm phòng ở cữ vừa làm phòng sinh. Diệp Thừa Nguyên lại không muốn, thê tử của ông quen sống tại chính phòng rồi, sống ở sương phòng rất không hợp tâm ý, lại nói hiện tại là mùa đông, sương phòng cũng không ấm áp bằng chính phòng. La thị phải nói chuyện với ông nửa ngày, ông mới đồng ý sinh ở sương phòng, sinh xong sẽ quay trở về chính phòng.
Diệp Thừa Nguyên sợ bà dính khí lạnh nên dùng chăn gói gém bà kín mít từ đầu đến chân , sau đó mới ôm ngang người lên. Bọn nha hoàn vội vàng mở cửa, Diệp Lệ theo sát bên người cẩn thận mà nhìn chằm chằm phụ thân, tính toán khi nào ông hết sức hắn sẽ tiến lên hỗ trợ.
Diệp Thừa Nguyên không vui liếc mắt nhìn nhi tử một cái. Tuy rằng ông không tập võ như Võ Trạng Nguyên, nhưng cũng không đến mức ngay cả sức lực ôm nữ nhân cũng không có!
Phụ thân, mẫu thân, ca ca đều đi rồi, chỉ còn lại Diệp Thiên thủ bên cạnh đệ đệ. Một lát sau, Diệp Thừa Nguyên quay trở lại, dùng bọc nhỏ bọc kín mít Diệp Thạc ôm trở về chính phòng, bọn nha hoàn cũng dọn chiếc giường nhỏ của Diệp Thạc qua đó.
Lễ tắm ba ngày của tiểu Diệp Thạc không tổ chức lớn, bởi vì Diệp Thừa Nguyên muốn thê tử yên tâm ở cữ, ông không muốn nhiều người quấy rầy bà. Hơn nữa, tới gần cuối năm, sự vụ trong phủ cũng rất nhiều mà La thị lại ở cữ nên tất cả việc vặt vãnh cùng mọi thứ chuẩn bị cho ngày tết đều đến tay Diệp Thiên và phụ thân.
Nhị phòng và tam phòng cũng tặng lễ vật ngày tết tới hầu phủ. Năm nay là năm đầu tiên hầu phủ phân gia, không có những năm trước để tham khảo. Diệp Thiên chuẩn bị quà cáp có phân lượng tương tự để đáp lễ, lại đem danh mục quà tặng cho phụ thân xem qua, lúc này mới tặng lễ trở về.
Tới ngày trừ tịch, buổi chiều Diệp Thừa Nguyên cùng Diệp Lệ vào từ đường tế tổ, Diệp Thiên đứng chờ trong sân một mình. Phụ thân đã trở về được một năm rồi, năm trước chính ở chỗ này, lần đầu tiên nàng nhìn thấy phụ thân, hiện tại một năm trôi qua, nàng đã nhiều thêm một người đệ đệ phi thường đáng yêu.
Chờ phụ thân cùng ca ca ra ngoài, mỗi tay Diệp Thiên lôi kéo một người vô cùng cao hứng trở về Tư Xa Đường.
Bởi vì Diệp Thạc còn nhỏ, sợ dọa đến hắn nên toàn bộ hầu phủ đều không nổ pháo. Tư Xa Đường chuẩn bị rất nhiều pháo bông, một loại pháo nhỏ phát ra ánh sáng sẽ không nổ “Phanh” một tiếng như pháo hoa. Dù vậy, Diệp Thiên cũng rất vui vẻ.
Diệp Lệ xếp pháo bông thành một vòng tròn lớn, lôi kéo Diệp Thiên đứng ở giữa, bảo các bà tử đồng thời châm lửa đốt pháo. Pháo bông màu trắng bạc phát sáng cùng một lúc, sáng quắc lóng lánh trong đêm đen, Diệp Thiên lôi kéo tay ca ca xoay vài vòng, vui vẻ hô: “Ca ca, thật xinh đẹp!”
Diệp Lệ nắm tay nàng, trong mắt tràn đầy ý cười dịu dàng. Mặc dù có đệ đệ, nhưng người hắn thương yêu nhất vẫn là muội muội, hắn cũng biết mình có chút bất công, nhưng ai bảo muội muội do một tay hắn chăm sóc chứ. Từ lúc nàng một tuổi, hắn đã bắt đầu chăm sóc nàng, dạy dỗ nàng, dạy nàng cách đi đường, dạy nàng ăn cơm, cầm tay dạy nàng nắm bút lông viết chữ . Đến bây giờ, muội muội đã sớm trở thành một bộ phận sâu sắc trong xương cốt hắn, thời gian hắn ở quân doanh, người hắn nhớ mong nhất vẫn là nàng.
Đốt pháo bông xong, Diệp Thiên kéo tay Diệp Lệ nhẹ nhàng lắc lắc, “Ca ca ~” quá đẹp, quá thích, muội muốn một lần nữa.
Diệp Lệ khẽ cười một tiếng, hắn tự mình xếp một vòng pháo bông nữa. Lần này đổi thành loại pháo đủ mọi màu sắc, hồng vàng xanh đan xen cùng nhau phát sáng cũng thập phần lộng lẫy.
Hai người ở trong sân chơi đùa nửa ngày, Diệp Lệ sờ bàn tay nhỏ của nàng, cảm thấy có chút lạnh vội nắm tay nàng vào phòng.
Bởi vì La thị vẫn chưa ở cữ xong, không thể lâu ngồi nên cơm tất niên cũng chỉ ý tứ ngồi quây quần một lát sau đó trở về giường, Diệp Thừa Nguyên cùng Diệp Lệ, Diệp Thiên nhanh chóng kết thúc bữa cơm tất niên. Mấy người ôm Diệp Thạc tới nội thất cùng nhau gác đêm, tuy nhiên Diệp Thạc ngủ từ sớm, La thị cũng mệt mỏi nhắm mắt lại, Diệp Lệ cho muội muội một ánh mắt, Diệp Thiên ngáp một cái “Cha, con mệt mỏi.”
Diệp Thừa Nguyên mỉm cười nhìn hai huynh muội, xua tay nói “Đi thôi.”
Diệp Lệ đưa Diệp Thiên trở lại viện của nàng, cùng nàng chơi đùa một lát, chờ nàng thật sự mệt mỏi hắn mới rời đi.
……
Thẳng đến khi Diệp Thạc trăng tròn, nhóm bằng hữu thân thích mới tới cửa chúc mừng, Mai thị lần đầu tiên nhìn thấy Thạc nhi.
Thạc nhi rất giống Diệp Thừa Nguyên , đồng thời cũng có vài phần tương tự Diệp Thừa Xương. Đôi mắt vừa tròn vừa sáng mang theo một chút màu lam đặc trưng của tiểu hài tử. Hắn nằm trong tã lót màu đỏ, cho dù thấy ai cũng đều toét miệng cười vui vẻ.
Mai thị vừa thấy, trái tim liền tan chảy.
Tiểu hài tử xương cốt mềm, bà không dám ôm hắn mà chỉ ngồi bên cạnh chiếc nôi nhỏ, nhẹ nhàng gọi: “Thạc nhi”.
Nghe được có người gọi mình, miệng Diệp Thạc phun bong bóng, cẳng chân dùng sức đạp hai cái.
Ngón tay Mai thị duỗi qua muốn lau vệt nước bên miệng tiểu hài tử, không ngờ Diệp Thạc cũng nâng cánh tay nhỏ lên chạm phải ngón tay Mai thị.
Bàn tay nhỏ xíu mềm mại gắt gao nắm chặt ngón tay khiến trái tim Mai thị hoàn toàn bị tan chảy thành một vũng nước. Bà vô cùng yêu thương mà gọi hai tiếng “Thạc nhi, Thạc nhi.”
Nhìn thấy ánh mắt Mai thị rất không thích hợp, La thị nheo đôi mắt, cười nói: “ Đến giờ Thạc nhi uống sữa rồi, đứa nhỏ này một khi đói bụng sẽ dùng sức khóc, khóc to đến mức đầu ta cũng phát đau.” Vừa dứt lời bà vú liền ôm Thạc nhi đi xuống.
Mai thị lưu luyến không rời mà nhìn theo, bà chỉ hận mình không thể đi qua, cũng may bà vẫn nhớ rõ giáo dưỡng của mình nên mới miễn cưỡng đứng lại .
Sau khi kết thúc tiệc đầy tháng, Mai thị lên xe ngựa trở về nhà. Trong hai tháng này, dưới sự trợ giúp của Diệp Thừa Xương cuối cùng bà cũng dần dần học được cách chưởng quản việc nội trợ, tuy rằng không đến mức thông minh tháo vát, nhưng rốt cuộc cũng xử lý mọi việc đâu ra đấy.
Mặc dù Diệp Thừa Xương chịu tang ở nhà, nhưng ông vẫn lui tới cùng một số bằng hữu , thường xuyên đến thời gian dùng bữa tối mới trở về. Tiệc đầy tháng lần này ông cũng tới tham dự, Mai thị ngồi xe ngựa, còn ông cưỡi ngựa đi bên cạnh.
“Làm sao vậy, ở hầu phủ gặp phải chuyện gì sao?” Diệp Thừa Xương thấy Mai thị về tới nhà rồi nhưng vẫn có chút thất thần.
“Ta, ta nhìn thấy Thạc nhi.”
“Ta cũng nhìn thấy rồi.” Dù sao đây cũng tiệc đầy tháng của Diệp Thạc nên Tế Bình Hầu có ôm tiểu nhi tử đến ngoại viện cho mọi người nhìn thoáng qua. Đương nhiên Diệp Thừa Xương cũng nhìn thấy “Hài tử kia trông rất khá, rất giống đại ca.”
“Lão gia, chàng không cảm thấy hắn có chút giống chàng sao?” Trong đầu Mai thị tràn ngập hình ảnh Thạc nhi mềm mại nắm chặt ngón tay bà.
Diệp Thừa Xương cười, “Vốn dĩ hai huynh đệ chúng ta có chút giống nhau, ta và đại ca đều giống lão hầu gia, nếu Thạc nhi giống đại ca, đương nhiên cũng có vài phần giống ta.”
“Đúng không, chàng cũng cảm thấy hắn giống chàng!” Mai thị nuốt nước miếng, “Lão gia, chàng nói chúng ta ôm Thạc nhi tới đây làm con thừa tự, được không?” Con thừa tự là nhi tử của thân huynh đệ, đó chính là con nối dòng. Nếu con thừa tự là nhi tử của huynh đệ năm đời trong dòng tộc thì gọi là con riêng. Con nối dòng có mối quan hệ huyết thống gần gũi đương nhiên tốt hơn con riêng một chút, các gia đình bình thường đều lựa chọn con nối dòng.
Trước kia, đại phòng chỉ có một nhi tử là Diệp Lệ, nhị phòng cũng chỉ có một mình Diệp Sở. Vì thế cho dù bọn họ muốn nghĩ tới việc nhận con thừa tự cũng không có khả năng, cho nên Mai thị vẫn luôn dự định sẽ chọn một hài tử trong dòng tộc làm con thừa tự . Nhưng hôm nay La thị lại sinh được Diệp Thạc, đại phòng thêm một nhi tử, hơn nữa Diệp Thạc còn đáng yêu như vậy, đúng lúc có vài phần tương tự cùng Diệp Thừa Xương, Mai thị lập tức động tâm.
Trong lòng Diệp Thừa Xương nhảy dựng, “Không được, đó chính là ái tử của đại ca, nàng không thấy bộ dáng đại ca ôm hắn sao, thời điểm cho chúng nhìn xem còn gắt gao bảo vệ trong ngực, không cho người khác chạm vào. Đại ca tuyệt đối sẽ không đồng ý để Thạc nhi làm con thừa tự cho chúng ta.”
“Nhưng chúng ta không có hài tử, dựa theo lẽ thường nếu thân huynh đệ có nhiều nhi tử sẽ cho chúng ta một đứa làm con thừa tự, gia đình bình thường khác đều làm như vậy.” Mai thị vẫn chưa từ bỏ ý định. Chủ yếu là Thạc nhi quá đáng yêu, bà thật sự rất muốn ôm Thạc nhi về nhà.
“Không cần Thạc nhi.” Diệp Thừa Xương kiên định lắc đầu, “Ta muốn nhi tử của chính mình.” Nhìn thần sắc Mai thị lộ ra sự thất vọng thương tâm, ông cúi người ghé vào bên tai bà thấp giọng nói: “Có phải do ta không đủ nỗ lực mới khiến lòng tin của nàng bị dao động như vậy? Yên tâm, sớm muộn gì chúng ta sẽ có hài tử của chính mình.” Dứt lời, cả người ông liền áp xuống.