Đọc truyện Dưỡng thành hoàng hậu nho nhỏ – Chương 60:
Chương 60
Tác giả: Giản Diệc Dung
Diệp Thiên xách chiếc rổ nhỏ màu xanh, cầm cây kéo lớn, vòng qua nhĩ phòng, từ lối nhỏ bên cạnh chính điện tiến vào hoa viên phía sau. Hoa viên này nàng đã tới rất nhiều lần, một chút cũng không cảm thấy xa lạ. Giàn nho Ngọc phi nói trước kia nàng cũng từng nhìn thấy, biết phương hướng đại khái, nàng đi bộ không đến thời gian dùng một chén trà nhỏ liền tìm thấy.
Diệp Thiên đặt chiếc rổ nhỏ xuống mặt đất, xách cây kéo lớn tỉ mỉ đánh giá giàn nho từ dưới lên trên một lần. Nàng nhìn trúng một chùm nho đặc biệt xinh đẹp, cuống chùm nho rất to, từng quả nho tròn trịa, nhìn qua có vẻ ăn rất ngon, tuy nhiên có hơi cao một chút.
Diệp Thiên dùng kéo khoa tay múa chân một lượt nhưng vẫn với không tới, nàng nhón chân cẩn thận không chạm vào những chùm nho khác. Tuy nhiên tư thế này nàng lại không thể dùng sức, nàng nỗ lực nửa ngày cũng không cắt được chùm nho kia xuống.
Diệp Thiên thở dài, lui ra phía sau hai bước, xoay người nhìn khu vườn trống rỗng hỏi: “Ngươi có thể giúp ta cắt chùm nho kia xuống không?” Nàng cắt chùm nho khác cũng được, nhưng chùm nho trước mắt đã bị nàng cắt qua để lại dấu vết , nếu không cắt xuống chỉ sợ một cơn gió mạnh thổi qua chùm nho sẽ tự rụng. Trước kia ăn nho đều là Dự Vương giúp nàng cắt, nàng không biết cắt nho lại lao lực tới như vậy.
Trong vườn yên tĩnh không một tiếng động, không có người trả lời nàng.
Diệp Thiên giơ kéo, nhẹ giọng hỏi một lần: “Không thể giúp ta sao?”
Một lát sau, phía sau cây đại thụ lộ ra một mảnh góc áo màu lam, một người nội thị trung niên chậm rãi đi ra. Dáng người ông thon dài cao lớn, gương mặt cực kỳ dọa người, hình như là bị lửa đốt qua, hai bên má và trán đều nhăn nhó dúm dó, chỉ có cặp mắt kia là đen nhánh trong trẻo, Diệp Thiên vừa nhìn liền cảm thấy thập phần thân thiết.
Ông chậm rãi đi đến bên người Diệp Thiên, tiếp nhận cây kéo trong tay nàng đi đến trước giàn nho.
Diệp Thiên chỉ vào chùm nho nàng nỗ lực nửa ngày cũng không cắt xuống được cho ông “Chính là chùm này, nó bị ta cắt qua rồi, nếu không cắt xuống dưới nó cũng sẽ tự rụng mất.”
Người nọ đưa kéo dọc theo dấu vết nàng vừa lưu lại, “Răng rắc” một tiếng cắt chùm nho xuống dưới. Khi ông xoay người lại Diệp Thiên đã nâng chiếc rổ mây chờ đợi. Ông tay chân nhẹ nhàng bỏ chùm nho vào trong rổ, chỉ thấy tiểu nha đầu ngửa đầu mỉm cười nhìn mình, trong đôi mắt hạnh tràn đầy vui mừng, “Cảm ơn ngươi.”
Ông thoáng sửng sốt một chút “Ngươi không sợ ta sao?” Hình như yết hầu ông cũng từng bị tổn thương, thanh âm phát ra khô khốc nghẹn ngào.
“Không sợ.” Diệp Thiên lắc đầu, “Ngôn ca ca nói, ngươi là người một nhà.”
“Người một nhà .” Ánh mắt ông trở nên sâu thẳm, “Hắn nói ta là người một nhà……”
“Hoa viên này đều do ngươi xử lý sao? Ngươi cũng thật lợi hại!” Diệp Thiên khâm phục mà nhìn hắn, “Giàn nho này cũng do ngươi trồng sao? Quả thật rất giống giàn nho trong Dự Vương phủ, tuy nhiên nho trong Dự Vương phủ là quả nho ăn ngon nhất.” Nàng mới chỉ nhìn thấy hai giàn nho mà không biết hầu hết nho tím trên đời này đều tương tự.
Người nọ nhẹ giọng nở nụ cười, “Loại nho này cũng ăn rất ngon. Lại nói tiếp, giàn nho trong Dự Vương phủ chính là một nhánh của giàn nho trước mắt.” Thời điểm Dự Vương khai phủ đã chiết một nhánh mang đi, không ngờ bất tri bất giác đã trưởng thành như vậy rồi.
“Như vậy sao?” Đôi mắt Diệp Thiên xoay chuyển, “Sau khi ta trở về nhất định phải chiết một cành nho từ Dự Vương phủ mang về trồng ở hầu phủ. Như vậy, tới mùa thu mỗi ngày ta đều có thể ăn nho rồi.”
Người nọ kinh ngạc hỏi: “Nho ở Dự Vương phủ không đủ cho ngươi ăn sao?” Hay là Dự Vương quá keo kiệt, không chịu cho tiểu nha đầu ăn? Theo lý thuyết là không có khả năng. Nhìn bộ dáng Dự Vương sủng nàng, chỉ sợ cho dù nàng muốn ngôi sao trên bầu trời hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp hái xuống cho nàng, sao có thể luyến tiếc mấy chùm nho này?
Diệp Thiên chu miệng, hừ một tiếng, “Ngôn ca ca hư, nho nhiều như vậy nhưng lại không chịu đưa đến hầu phủ , huynh ấy muốn ta tự mình đến vương phủ mới có thể ăn.”
“Thì ra là thế.” Người nọ lại mỉm cười, tuy rằng thanh âm không dễ nghe, nhưng Diệp Thiên lại nghe ra giọng điệu thập phần sung sướng, “Quả nhiên rất hư .”
Diệp Thiên nhẹ nhàng kéo tay áo ông “Cái kia, có phải chỉ cần cắt một cành nho cắm trên mặt đất là có thể sống hay không?”
“Chuyện này nói ra rất dài.” Người nọ chỉ ghế đá sạch sẽ bên cạnh, hai người đi qua ngồi xuống. Mặc dù tiểu nha đầu chưa chắc sẽ tự mình trồng, nhưng tôi tớ quản lý hoa mộc sẽ giúp nàng, ông vẫn nên cẩn thận nói cách trồng nho cho nàng một lần.
Gió thu mát mẻ, trong không khí mang theo mùi hoa quế, hai người nói nói cười cười, nói từ quả nho đến Khang công công Dự Vương phủ, A Hoàng, rồi lại nói đến Võ Trạng Nguyên ca ca của Tế Bình Hầu phủ, phụ thân chết mà sống lại, còn có muội muội trong bụng mẫu thân sắp được sinh ra nữa.
“Thiên Thiên.” Cũng không biết hai người nói chuyện bao lâu, bất chợt nghe thấy tiếng Dự Vương gọi nàng. Diệp Thiên hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn lại, Dự Vương đang đứng ở cách đó không xa mỉm cười nhìn nàng.
“Ngôn ca ca!” Diệp Thiên xách chiếc rổ mây đựng nho của mình cùng chiếc kéo lớn “Ta đi trước.”
Người nọ yên lặng hành lễ với Dự Vương, lui ra phía sau vài bước.
Diệp Thiên chạy đến bên người Dự Vương, Dự Vương giúp nàng cầm kéo, nắm tay nàng rời đi.
Người nọ nhìn bóng dáng hai người, một cao một thấp nhưng lại ngoài ý muốn rất hòa hợp, ông hơi mỉm cười sau đó cũng xoay người rời đi.
“Ngôn ca ca, người nọ bị bỏng sao?” Chờ đi được một đoạn, Diệp Thiên nhẹ giọng hỏi.
Dự Vương cười, “Không phải, người nọ chỉ ngụy trang mà thôi, diện mạo của người này …… Rất đẹp.”
Cho dù Diệp Thiên đã nghe rất nhiều kiến thức trồng nho, nhưng kế hoạch trồng trọt của nàng vẫn không thể thi hành. Bởi vì Dự Vương keo kiệt không chịu cho nàng chiết một cành, hắn nói giàn nho nhà mình còn nhỏ chưa đến thời điểm khai chi tán diệp. Diệp Thiên tức giận tới mức mấy ngày không thèm để ý đến hắn, sau đó Dự Vương phải tặng mấy sọt nho tới hầu phủ mới dỗ dành được nàng.
Chẳng mấy chốc, Diệp Thiên liền không rảnh lo chuyện trồng nho nữa, bởi vì sau khi Diệp Thừa Hoành và lão thái thái chết, nhị phòng cùng tam phòng cũng dọn khỏi hầu phủ, bụng mẫu thân càng lúc càng lớn, mắt thấy ngày sinh rất gần.
Diệp Thiên và Diệp Lệ nghỉ phép ở nhà đều rất khẩn trương. Nhưng thật ra Diệp Thừa Nguyên lại không chút hoang mang, ông từng có hai lần kinh nghiệm nên biết phải chuẩn bị thứ gì. Phòng sinh đã sớm quét tước sạch sẽ, bà đỡ cũng được mời tới phủ từ sớm, ngay cả bà vú cũng đều được chuẩn bị tốt.
Tới buổi sáng ngày mồng tám tháng chạp, chính là ngày ăn cháo mồng 8 tháng chạp, Diệp Thiên nhận được tin mẫu thân muốn sinh. Nàng vội vàng bỏ bát cháo trong tay xuống, cũng không rảnh lo súc miệng mà cất bước chạy ngay lập tức. Lục Phỉ cầm áo choàng chạy theo phía sau nàng.
Ở cửa chính Tư Xa Đường nàng gặp được Diệp Lệ.
“Ca ca!” Diệp Lệ vừa thấy muội muội chạy tới mức thở hồng hộc, mái tóc cũng hơi chút tán loạn dính trên gương mặt trắng nõn. Phía sau có người đuổi theo nàng, hắn còn tưởng xảy ra chuyện gì, vội vàng đẩy nàng ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn lại mới phát hiện người đó là Lục Phỉ, trong tay Lục Phỉ cầm áo choàng, một đường vừa chạy vừa gọi nàng.
Diệp Lệ bị nàng chọc cười, đầu ngón tay điểm lên trán nàng “Chạy gấp như vậy sao? Trời lạnh thế này ngay cả áo choàng cũng không khoác?”
Diệp Thiên đã không rảnh lo việc áo choàng, nàng lôi kéo bàn tay Diệp Lệ , dậm chân nói “Ca ca, nhanh lên chút, mẫu thân muốn sinh!”
Trong lòng Diệp Lệ cũng lo lắng, một tay nhận áo choàng trong tay Lục Phỉ, một tay lôi kéo nàng vào sân.
“Cha, muội muội sinh ra chưa?” Diệp Thừa Nguyên đang đứng trong viện, nghe thấy tiếng la của tiểu nữ nhi, xuy một tiếng cười nói “Thiên Thiên đừng nóng vội, nhanh nhất cũng phải vài canh giờ , nếu chậm cũng phải tới buổi tối hoặc sang ngày mai.” Đương nhiên ông hy vọng càng nhanh càng tốt, thê tử của ông cũng bớt chịu tội.
“Lâu như vậy?” Diệp Thiên vừa kinh ngạc vừa thất vọng, nàng còn tưởng rằng chạy tới là có thể nhìn thấy muội muội đấy.
Diệp Lệ vừa nghe lời này liền bình tĩnh trở lại, hắn lấy áo choàng trong tay khoác trên người Diệp Thiên, đồng thời còn thắt một chiếc nơ con bướm xinh đẹp. Hắn chăm sóc muội muội từ nhỏ tới lớn, thường xuyên giúp nàng mặc xiêm y, chiếc nơ con bướm này thắt cũng rất thuận tay.
Bởi vì phòng sinh của La thị ở sương phòng phía tây, nên cả ba người đều không muốn tiến vào chính phòng , cho dù trời lạnh cũng một hai phải đứng trong sân. Diệp Thiên rón ra rón rén đi đến cửa phòng sinh , cẩn thận nghe động tĩnh bên trong, nàng cái gì cũng không nghe thấy, cẩn thận hô một tiếng: “Nương, con ở trong sân, cần con làm gì người cứ gọi con nha.”
La thị nhịn đau, bà không muốn phát ra tiếng quát tháo. Một là vì muốn giữ sức lực, hai là sợ dọa đến tiểu nữ nhi. Một câu này của Diệp Thiên khiến bà bật cười, nhưng vừa thở ra một hơi cơn đau đớn đánh úp lại khiến bà ngay lập tức nghẹn trở về.
Diệp Thiên không nghe thấy tiếng trong phòng, nhưng Diệp Lệ là người tập võ, giác quan nhạy bén hơn người thường. Hắn biết mẫu thân khó chịu, vội kéo muội muội ra, “Thiên Thiên đừng nóng vội, chúng ta kiên nhẫn đợi.”
Bà mụ ở trong phòng nói: “Phu nhân , phải mấy canh giờ nữa mới sinh, nếu không ăn chút gì đó, lát nữa sẽ không có sức lực.” Buổi sáng La thị còn chưa kịp uống cháo đã phát động muốn sinh, đến bây giờ vẫn chưa ăn gì.
La thị đang nghĩ xem nên ăn gì liền nghe thấy tiểu nữ nhi ở ngoài cửa lớn tiếng nói: “Nương, nếu không ăn mì sợi đi, tưới thật nhiều nước sốt, rau kim châm, mộc nhĩ, lại rải thêm một chút thịt băm ăn kèm cùng nước tương đậm đà sẽ rất ngon.” Khi nàng bị bệnh đậu mùa không muốn ăn uống, Dự Vương đã dùng lời này dỗ dành nàng lại bị nàng bê y nguyên ra dỗ mẫu thân. Ở trong mắt nàng, thời điểm không thoải mái thì ăn mì sợi là ngon nhất.
La thị có chút buồn cười, tuy nhiên tiểu nữ nhi vừa nói như vậy, thật ra bà cũng muốn ăn, nhân lúc cơn đau dừng lại nói “Theo lời Thiên Thiên nói ăn mì sợi đi, vừa nghe liền biết ăn rất ngon.”
Nghe thấy tiếng mẫu thân nói, Diệp Thiên vội đi phân phó đầu bếp nữ, không bao lâu, hai chén mì sợi nóng hôi hổi liền được đưa tới, một chén đưa vào phòng sinh cho La thị, một khác chén cho Tế Bình Hầu.
Chờ La thị ăn mì xong, lại nhận được tin tức Dự Vương phái Lộc y chính tới. Bên trong hòm thuốc của ông, tất cả đều dược vật để trợ sản cùng cứu mạng, rốt cuộc tuổi La thị có chút lớn, lo trước khỏi hoạ. Đôi mắt đen bóng có thần của Lộc y chính nhìn mấy người ở đây một lần, ông tiếc nuối phát hiện, Tế Bình Hầu, thế tử, tiểu vương phi đều không cần ông chẩn trị.
Qua hai canh giờ, tới chính ngọ, Diệp Thiên có chút sốt ruột, Diệp Lệ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của mẫu thân càng ngày càng dày đặc nên cũng có chút sốt ruột.
Tế Bình Hầu đi qua đi lại trong sân, đột nhiên một tiếng khóc lảnh lót phá vỡ yên lặng. Diệp Thừa Nguyên, Diệp Lệ, Diệp Thiên đều trở nên kích động, đồng thời tập trung tại cửa phòng sinh.
Cửa phòng mở ra, bà đỡ cao hứng nói: “Chúc mừng hầu gia, phu nhân sinh được tiểu thiếu gia, mẫu tử bình an!”
“Tiểu nữ nhi, cha tới rồi!” Tế Bình Hầu mang vẻ mặt hưng phấn bước vào.
Diệp Lệ chớp chớp mắt, hắn nghe thấy rõ ràng là “Tiểu thiếu gia” , nơi nào có “Tiểu nữ nhi” chứ ? Diệp Thiên cũng chớp chớp mắt, nghi hoặc mà nhìn ca ca, hiện tại bọn họ vẫn chưa thể đi vào, phải đợi trong phòng thu thập tốt mới có thể nhìn thấy mẫu thân cùng đệ đệ.