Đọc truyện Dưỡng thành hoàng hậu nho nhỏ – Chương 57:
Chương 57
Tác giả: Giản Diệc Dung
Nhị lão gia bị phán sau thu xử trảm, Diệp Sở cùng ba muội muội nhị phòng không tìm được người để cầu xin, gấp đến độ muốn nổi điên.
Diệp Chi thật cẩn thận nói: “Nếu không chúng ta đi cầu đại bá phụ đi? Có thể ông ấy có biện pháp.”
“Ông ấy có thể có biện pháp gì ? ngay cả chức quan ông ấy cũng không có!” từ đáy lòng Diệp Dung không muốn đi cầu xin Tế Bình Hầu. Ông ấy là phụ thân của Diệp Thiên, đi cầu ông ấy khác nào cầu xin Diệp Thiên.
Diệp Phù có chút động tâm, “Mặc dù ông ấy không làm quan, nhưng tốt xấu gì cũng là hầu gia, trước kia từng giữ chức Thị Lang Hộ Bộ, chắc chắn vẫn giữ chút quan hệ, nếu không chúng ta đi thử xem ?” Mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng nàng cũng không ôm hy vọng quá lớn. Hình Bộ đã phán sau thu xử trảm, nếu lúc trước Thái Tử chịu duỗi tay quan tâm một chút có lẽ còn có chút hữu dụng. Nhớ tới Thái Tử, trái tim Diệp Phù trở nên băng giá, nàng theo hắn đã một năm, nhưng hắn lại không chịu giúp phụ thân nàng, hắn nhẫn tâm trơ mắt nhìn Hình Bộ phán phụ thân thành tử tội.
Diệp Phù âm thầm oán giận Thái Tử không chịu hỗ trợ, lại không biết rằng nhờ Thái Tử bày mưu đặt kế nên Diệp Thừa Hoành mới bị phán thành tử tội nhanh như vậy.
Diệp Sở trầm ngâm một lát, “Được, hiện tại chỉ cần còn một tia hy vọng, chúng ta cũng không thể buông tha, đi, đến Tư Xa Đường.” Không thể trông cậy vào Thái Tử cùng tam thúc, hắn thật sự không biết nên cầu xin người nào.
Buổi sáng Tế Bình Hầu cùng Diệp Thiên xử lý sự vụ trong phủ, đại đa số thời gian sau đó đều lưu tại Tư Xa Đường chăm sóc thê tử. Tháng 3, Lộc y chính bắt mạch La thị mới có thai một tháng, hiện tại đã được bốn tháng, bụng nhỏ hơi lồi lên một chút. La thị cũng không cần tĩnh dưỡng, mỗi ngày đều làm bạn tản bộ cùng Tế Bình Hầu.
La thị tựa lưng trên chiếc ghế dài mềm mại ăn mơ Tế Bình Hầu đút. Quả mơ này rất chua, Tế Bình Hầu cắn thử một miếng thiếu chút nữa ê hết cả hàm răng, nhưng La thị ăn vào lại cảm thấy vừa miệng.
Tế Bình Hầu nhẹ nhàng sờ bụng bà, cười nói: “Tiểu gia hỏa này, tại sao lại thích ghen tuông như vậy?”
La thị liếc mắt nhìn ông một cái, “Không cho chàng nói hài tử, con có thể nghe được, nữ hài tử đều lòng dạ hẹp hòi, con nghe thấy chàng nói xấu con, sau này khi ra đời sẽ không thân cận với chàng.” Tế Bình Hầu kiên trì cho rằng hài tử trong bụng bà là nữ nhi nên La thị cũng đành chiều theo ông.
Tế Bình Hầu cười ha hả một tiếng, sửa lời nói: “Tiểu nha đầu thích ăn chua đều xinh đẹp, nữ nhi của chúng ta khẳng định là người đẹp nhất, vừa xinh đẹp lại đáng yêu giống Thiên Thiên.” Ông từng bỏ lỡ hình ảnh Thiên Thiên khi còn nhỏ, lần này ông chỉ ngóng trông La thị hạ sinh một tiểu nha đầu , ông chắc chắn sẽ theo sát từng bước trưởng thành của nữ nhi, nhìn ngắm tiểu cô nương xinh đẹp từ hai tuổi đến bảy tuổi đáng yêu tới mức nào.
La thị xì một tiếng “Hôm nào ta thích ăn ngọt, chàng lại nói tiểu nha đầu thích ngọt đều xinh đẹp?” Khẩu vị của bà luôn đổi tới đổi lui, hôm nay thích chua, hôm sau lại thích ngọt.
Tế Bình Hầu nghiêm mặt nói: “Mặc kệ nàng thích ăn cái gì, tiểu nha đầu của chúng ta đều xinh đẹp. Chỉ cần do nàng sinh, nữ nhi nhất định sẽ xinh đẹp như A Cẩm.”
Khóe miệng La thị mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển liếc ông một cái.
Tế Bình Hầu động tâm, tiến đến bên tai bà thấp giọng nói: “A Cẩm, đêm nay chúng ta……”
Hai người đang nói giỡn, Liên Hương đứng ngoài cửa bẩm báo: “Nhị thiếu gia dẫn theo đại tiểu thư, nhị tiểu thư, tam tiểu thư tới, nói là muốn gặp hầu gia.”
Tế Bình Hầu cũng không ngẩng đầu lên, “Không gặp, bảo bọn họ trở về đi.” Không cần nghĩ ông cũng biết bọn họ tới nơi này làm gì. Chuyện của Diệp Thừa Hoành là kế hoạch do một tay ông và Dự Vương sắp xếp, sao ông có thể cứu hắn ra ngoài? Hắn và lão thái thái liên thủ lần lượt hãm hại một nhà bốn người đại phòng, sao ông có thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ?
Liên Hương tay chân nhẹ nhàng rời đi, không lâu sau lại quay trở về bẩm “Nhị thiếu gia và ba vị tiểu thư quỳ gối bên ngoài Tư Xa Đường. Mặt khác, bà tử trông coi tiểu viện của nhị thái thái tới báo, nhị thái thái ồn ào muốn ra ngoài.”
Tế Bình Hầu hừ lạnh một tiếng, “Bọn họ thích quỳ cứ việc quỳ, đồng thời bảo Tề thị an tâm chờ đợi, tới thời điểm tự nhiên có thể ra ngoài.”
La thị nhíu mày, “ Để bọn họ trở về đi, sao có thể quỳ gối ngoài viện được?”
“Quỳ một chút cũng không chết được, trước đây nàng còn nằm bảy năm không dậy nổi đấy.” Tưởng tượng đến cảnh thê tử chịu tội, trong lòng Tế Bình Hầu liền không thoải mái.
Diệp Sở và ba muội muội quỳ gối một canh giờ, Tư Xa Đường vẫn không cho người ra gặp.
Bên ngoài Tư Xa Đường không trồng cây bóng râm nên mấy người phải quỳ gối dưới ánh mặt trời . Diệp Phù, Diệp Chi thì không sao, nhưng Diệp Dung lại chịu không nổi “Nhị ca, đại bá phụ hiển nhiên là thấy chết không cứu, chúng ta cầu xin ông ấy cũng vô dụng, hay là về đi?” Đầu gối nàng nhức mỏi, cả gương mặt phơi dưới ánh mặt trời đỏ ửng. Mấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ , đáng sợ nhất chính là thỉnh thoảng lại có hạ nhân ngẫu nhiên đi qua, cho dù bọn họ không dám chỉ trỏ, nhưng cũng liên tục nhìn trộm, Diệp Dung cảm thấy hôm nay thể diện của mình đều đã mất hết.
“Chờ một chút.” Diệp Sở lạnh lùng nói. Nếu hắn có biện pháp khác, đương nhiên sẽ không phí thời gian ở đây, nhưng hiện tại Tế Bình Hầu là hi vọng duy nhất của huynh muội bọn hắn.
Diệp Dung chưa bao giờ quỳ gối trong thời gian dài như vậy , dần dần có chút quỳ không được, thân mình nàng đổ sang một bên, hầu như phải dùng tay để miễn cưỡng chống đỡ thân mình.
Trong khoảnh khắc đau khổ dày vò như vậy, Diệp Thiên bỗng nhiên đi qua. Nàng mặc một chiếc váy màu ngọc bích mát mẻ, Bạch Trân giơ dù che trên đỉnh đầu nàng, chậm rãi từ từ lướt qua huynh muội mấy người.
Bộ dáng nghèo túng mất mặt này bị Diệp Thiên nhìn thấy! Trong lòng Diệp Dung tức giận, nàng đột nhiên nhảy dựng lên. Bởi vì quỳ gối đã lâu, đầu gối tê mỏi, vừa nhảy dựng lên liền đầu váng mắt hoa, không thể đứng thẳng thân mình mà ngã gục trên mặt đất bằng tư thế chó gặm bùn.
Diệp Thiên cũng không nhìn Diệp Dung , nàng đi thẳng vào Tư Xa Đường .
Diệp Dung lại cảm thấy bản thân mình đang bị cười nhạo: “Diệp Thiên, ngươi cũng đừng đắc ý, sớm muộn gì cũng có một ngày —— ô ô.”
Diệp Phù bưng kín miệng muội muội, hung ác mà trừng mắt “Muội an tĩnh một chút cho ta!” người muội muội này của nàng suốt ngày chỉ biết phát giận, một chút tác dụng cũng không có, còn không nghe lời bằng Diệp Chi.
Bọn họ làm ầm ĩ một trận, cuối cùng Tế Bình Hầu cũng bước ra. Vốn dĩ ông không tính để ý tới bọn họ, quỳ không được sẽ rời đi, nhưng bọn họ ở chỗ này ầm ĩ ảnh hưởng tới tâm tình của thê tử ông.
“Đều đứng lên đi.” Tế Bình Hầu trầm giọng nói: “Hiện tại ta nhàn rỗi ở nhà, tuy rằng có tên tuổi hầu gia nhưng lại không có thực quyền, không giúp được các ngươi. Lại nói tiếp, chuyện quá khứ, trong lòng Sở nhi hiểu rõ đi?”
Trái tim Diệp Sở nhảy dựng, những việc phụ thân đã làm, hắn đoán được, nhưng hắn không thể thừa nhận. Hắn đang định mở miệng liền thấy Tế Bình Hầu ý vị thâm trường mà nhìn mình “Yên tâm, mặc kệ cha nương các ngươi đã làm những gì, mấy hài tử các ngươi vẫn là người vô tội, chỉ cần các ngươi an phận, đương nhiên ta cũng sẽ không gây khó dễ cho các ngươi. Đều đứng lên, trở về đi.”
Tế Bình Hầu xoay người trở về chính phòng, Diệp Sở tê liệt ngồi dưới đất, cả người lạnh băng, những việc phụ thân từng làm căn bản không thể che mắt hầu gia! Đại bá phụ cái gì cũng biết, nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài cũng không đuổi tận giết tuyệt đã là chuyện tốt lắm rồi, sao có thể tốt bụng tới mức nghĩ cách cứu phụ thân?
Diệp Sở cứng đờ bò dậy từ trên mặt đất, không quay đầu lại mà bước đi.
Diệp Phù, Diệp Chi hai mặt nhìn nhau, theo như lời nói của hầu gia “Cha nương các ngươi đã làm những gì” rốt cuộc ông ấy đang ám chỉ chuyện gì? Diệp Dung phẫn hận kêu to: “Tại sao nhị ca lại tự mình đi rồi, muội cũng không quỳ nữa!”
Mấy người nhanh chóng giải tán, Tư Xa Đường khôi phục sự yên tĩnh vốn có.
Mặc kệ bốn huynh muội nhị phòng đi cầu xin người nào, dù sao bọn họ cũng không tiếp tục tới làm phiền Tư Xa Đường.
Lão thái thái càng ngày càng gầy yếu nằm ở trên giường không thể động đậy.
Thật ra tam lão gia Diệp Thừa Xương muốn cứu, dù gì thì đó cũng là bào huynh của ông, thân huynh đệ là một loại trợ lực, nhưng ông lại không thể làm trái ý tứ của Thụy Vương. Không có Thụy Vương cùng nhạc phụ, chính ông cũng không có khả năng cứu Diệp Thừa Hoành.
Mỗi ngày Tề thị đều ầm ĩ, hai bà tử trông coi bà chỉ coi như không nghe thấy gì. Mắt thấy bước vào tháng mười, cách ngày xử trảm Diệp Thừa Hoành càng ngày càng gần, Tề thị không làm ầm ĩ nữa mà chỉ cầu xin hai bà tử chuyển lời tới La thị bà muốn đi gặp nhị lão gia lần cuối cùng.
Còn hai tháng nữa là đến ngày dự sinh của La thị, bụng bà rất lớn làm chuyện gì cũng không tiện. Mỗi ngày trừ bỏ việc tản bộ thì bà chỉ dựa trên ghế mềm hỏi chút sự vụ trong phủ, lật xem một số sổ sách hoặc không có việc gì sẽ đọc sách. Nghe xong lời nói của Tề thị , bà suy nghĩ sau đó gật đầu đáp ứng.
Rốt cuộc Tề thị cũng được rời khỏi tiểu viện và trở lại sân của mình. Bà đổi một thân xiêm y sạch sẽ, dẫn theo bốn huynh muội nhị phòng đến đại lao Hình Bộ.
Đại lao tối tăm mù mịt, mùi cũng rất khó ngửi. Diệp Dung dùng khăn che mũi kín mít mới nhịn được cơn buồn nôn trong cổ họng.
Tề thị vô thức đi theo ngục tốt tiến về chỗ sâu nhất trong đại lao.
“Chính là nơi này.” Ngục tốt gõ gõ lên song sắt “Này , có người tới thăm ngươi.” Nói xong, hắn không đi xa mà đứng cách đó vài chục bước xoay người nhìn bọn họ.
Trên lớp rơm rạ trong phòng giam có một người đang nằm cuộn tròn, đầu tóc hoa râm, quần áo cũ nát, ông chậm rãi ngẩng đầu, bộ râu dài tới mức che khuất nửa khuôn mặt. Hơn nửa ngày sau Tề thị mới nhận ra đây là nhị lão gia Diệp Thừa Hoành.
Thấy Tề thị và bốn hài tử, rốt cuộc trong ánh mắt vẩn đục tán loạn của Diệp Thừa Hoành mới có một chút sinh khí, ông giãy giụa bò dậy, tập tễnh đi đến trước song sắt “Nàng, cuối cùng các ngươi cũng tới.” Hai giọt nước mắt lướt qua để lại trên gương mặt dơ bẩn một dấu vết rõ ràng. Trải qua thời gian lâu như vậy, ông đã sớm nhận rõ hiện thực, biết mình bị hầu gia tính kế, cũng biết mình làm hỏng đại sự của Thái Tử nên khẳng định không có khả năng sống xót. Ông chỉ ngóng trông trước khi chết có thể gặp lại nhi nữ một lần cuối.
“Lão gia!” Tề thị nắm lấy bàn tay ông trên song sắt, khóc nức nở. Mặc kệ bà từng oán trách Diệp Thừa Hoành như thế nào , bà cũng chưa từng hy vọng ông chết, bà vẫn luôn chờ đợi bản thân có thể rời khỏi tiểu viện và trở lại làm thê tử của ông như trước kia.
“Phụ thân!” Diệp Sở tiến lên một bước, đau lòng mà nhìn phụ thân của mình, người đã từng phong cảnh biết bao nhiêu hiện giờ lại biến thành cái dạng này.
Diệp Phù, Diệp Chi cũng bước lên, Diệp Dung lén lút lui nửa bước, mùi hương trên người phụ thân thật sự quá khó ngửi, nàng sắp nhịn không được mà nôn ra.
Diệp Thừa Hoành nhìn Tề thị thở dài, “Đừng khóc, đến bây giờ nàng và bốn hài tử vẫn không có việc gì, về sau cũng sẽ không có việc gì. Chờ ta đi rồi, nàng phải chăm sóc tốt cho mấy hài tử, đốc thúc việc học của Sở nhi, thuận lợi đưa Phù nhi tiến vào Đông Cung, qua hai năm thì tìm một gia đình tốt cho Chi nhi và Dung nhi. Sau này mấy người phải sống một cuộc sống an ổn yên phận, ngàn vạn lần đừng làm ra bất cứ chuyện gì không đúng.” Ông biết đến bây giờ hầu gia vẫn không động tới Tề thị và bốn nhi nữ của ông, đoán chừng là muốn buông tha cho bọn họ. Chỉ cần sau này bọn họ không sinh sự, mấy người sẽ trải qua những ngày tháng bình an.