Đọc truyện Dưỡng thành hoàng hậu nho nhỏ – Chương 56:
Chương 56
Tác giả: Giản Diệc Dung
Trải qua một tháng rưỡi, cuối cùng đài thông thiên cũng được xây dựng xong , Thanh Vân đạo trưởng bấm tay tính toán, chuẩn bị lên đài làm phép trước sự chứng kiến của mọi người vào ngày mùng 9 tháng sáu.
Đêm khuya ngày mùng 8, một nội thị mặc áo lam lặng lẽ đến gần đài thông thiên , cho dù nơi này không có người trông coi nhưng hắn vẫn rất cẩn thận đứng trong bóng đêm một lát, tin tưởng không có người, lúc này hắn mới chui vào bên trong đài thông thiên.
Đài thông thiên giống như một tòa tháp, bên trong trống rỗng, ở giữa là một cột trụ bằng gỗ có tác dụng chịu lực. Cấu trúc từng lớp là từ thấp đến cao, dọc theo bốn vách tường là từng vòng bậc thang, dọc theo bậc thang có thể đi bộ lên tầng cao nhất của đài . Đó là nơi Thanh Vân đạo trưởng sẽ thực hiện nghi thức cầu mưa.
Nội thị áo lam dọc theo bậc thang cần thận mà bước đi không phát ra một chút tiếng động. Hắn đi lên tầng cao nhất, nhưng không bước tới bệ làm phép mà thả người nhảy lên trụ gỗ ở giữa, sau đó đánh một chưởng lên điểm then chốt, rồi tung người nhảy xuống bậc thang. Cứ như thế mỗi tầng hắn đều tìm đúng điểm mấu chốt của tầng đó và đánh ra một chưởng, thẳng đến tầng dưới cùng mới dừng lại.
Hắn kết thúc công việc một cách nước chảy mây trôi , sau đó thật cẩn thận rời khỏi đài thông thiên , nhanh chóng biến mất trong đêm đen mênh mang. Không ai biết rằng chính bản thân gỗ dùng để xây dựng đài thông thiên đã có vấn đề, chỉ là không thể nhận ra bằng mắt thường. Loại gỗ này nhìn thì có vẻ chắc chắn nhưng nếu có một lực mạnh mẽ tác động trực tiếp lên thân gỗ, bên trong sẽ rạn nứt. Thợ thủ công xây dựng không phát hiện ra vấn đề này nên sau khi trải qua một đòn nghiêm trọng của nội thị kia, mối liên kết bằng trụ gỗ kia đã trở thành gỗ mục.
Sáng sớm ngày mùng 9, bầu trời quang đãng.
Thanh vân đạo trưởng một thân pháp y với tay áo rộng, vạt áo phiêu phiêu, rất có cảm giác tiên phong đạo cốt. Ông ta ngẩng cao đầu một mạch lên đài thông thiên. Một đường này cũng không thèm nhìn Hoàng Thượng và bốn vị hoàng tử cùng chúng phi tần đang chờ phía dưới một lần. Ông ta tỏ vẻ lạnh nhạt bước trực tiếp vào đài thông thiên, chỉ chốc lát sau liền xuất hiện trên bệ làm phép cao mấy trượng.
Trong lòng Hoàng Thượng có chút không thoải mái, ai nhìn thấy ông cũng phải cung kính mà hành lễ, nhưng dường như Thanh Vân đạo trưởng này lại không phát hiện ra ông. Thái Tử vừa thấy sắc mặt Hoàng Thượng liền biết tính cách kiêu căng của Thanh Vân đã khiến phụ hoàng không cao hứng, hắn vội thấp giọng nói: “Người đắc đạo khó tránh khỏi việc không để chi lễ thế tục (*)ở trong lòng, phụ hoàng không cần để ý, người hãy nhìn xem ông ấy có cầu mưa thành công hay không.” Chỉ cần thực hiện thành công việc hô mưa gọi gió , phụ hoàng khẳng định sẽ tin phục, đến lúc đó người cũng sẽ không rảnh mà để ý thái độ của Thanh Vân.
(*): nghi lễ của người phàm tục
Thanh vân đạo trưởng đốt một chiếc bùa chú, yên lặng cầu khẩn một lát, sau đó hai tay giơ lên cao, ngón tay hướng lên trời.
“Bắt đầu làm phép, mau nhìn xem” có phi tần nhỏ giọng nghị luận. Không khí vốn dĩ không quá an tĩnh liền trở nên hơi chút ồn ào, vì thế không có ai nghe thấy bên trong đài thông thiên phát ra tiếng “Cách ” rất nhỏ.
Dự Vương không tiếng động kéo tay áo Ngọc phi, mắt phượng gắt gao nhìn chằm chằm lên đài thông thiên. Hắn có thể khiến đài cao này sụp đổ, nhưng hắn lại không dám chắc nó có ảnh hưởng tới những người đang có mặt ở đây hay không. Nếu đài thông thiên đổ về bên này, tuy rằng không trực tiếp chạm tới người, nhưng mẫy vụn gỗ gì đó bắn ra cũng có thể đả thương người, đến lúc đó người đầu tiên hắn phải bảo vệ chính là mẫu phi.
Hoàng thượng ngẩng đầu nhìn sắc trời, bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, mặc dù đang là buổi sáng nhưng cũng đã cảm giác được khí nóng, với loại thời tiết này trời có thể đổ mưa sao? Hoàng thượng rất hứng thú mà nhìn Thanh Vân đạo trưởng trên đài cao, nếu trời không mưa để xem hắn định kết thúc việc này bằng cách nào, đến lúc đó nhất định phải phán hắn tội khi quân.
Thân mình Thanh Vân đạo trưởng lay động.
“Ai, cầu mưa là làm như vậy sao? Lung lay?”
“Không phải, sụp, chạy mau , đài thông thiên sụp đổ!”
Cảnh tượng ngay lập tức đại loạn, không đợi mọi người rời đi, “Ầm vang” một tiếng, đài thông thiên hoàn toàn trở thành đống phế liệu, bóng dáng Thanh Vân đạo trưởng cũng không thấy đâu.
Đài thông thiên sập ngay tại chỗ, bàn tay Dự Vương vẫn giữ chặt tay áo Ngọc phi không buông. Ở đây nhiều người, vạn nhất trong lúc hỗn loạn khiến mẫu phi bị thương cũng không tốt.
Mọi người chết lặng, trong nháy mắt đài thông thiên liền sụp đổ thành một đống phế liệu. Thái Tử vội vàng ra lệnh cho thị vệ moi Thanh Vân đạo trưởng ra ngoài, hắn phải mất rất nhiều thời gian cùng tiền bạc mới mời được người này.
Hoàng Thượng khinh thường nhìn đống phế tích kia, cao nhân đắc đạo cái gì, còn chưa kịp làm phép đã bị chôn vùi. Nếu đạo pháp của ông ta cao thâm, tại sao không tính được một kiếp ngày hôm nay? Tuy nhiên, đài thông thiên xây dựng qua loa như thế thì nhất định phải điều tra, là ai to gan như vậy, ở ngay dưới mí mắt Hoàng Thượng mà hắn cũng dám làm việc tắc trách như vậy ?
Cả đội thị vệ hợp lực mới đào được Thanh Vân đạo trưởng từ trong đống phế tích ra ngoài. Đáng tiếc, đầu ông ta bị gỗ đè bẹp, nửa điểm sinh khí cũng không còn.
Thái Tử trợn mắt há hốc mồm, này, đây chính là Thanh Vân đạo trưởng nổi tiếng là cao nhân đắc đạo có thể hô mưa gọi gió, rải đậu thành binh sao?!
Người đều đã chết, cũng không còn gì để xem. Hoàng Thượng vung tay áo xoay người bỏ đi, ai ngờ vừa đi được vài bước, sắc trời đột nhiên thay đổi, bầu trời vỗn dĩ đang trong xanh liền bị phủ kín bởi mây đen. Cung nhân vừa mang Hoa Cái ra che trên đỉnh đầu Hoàng Thượng, hạt mưa liền rơi xuống.( Hoa Cái là cái lọng che nắng mưa cho hoàng thất)
“Đây là nước cam lộ mà Thanh Vân đạo trưởng vừa làm phép cầu trời.” Thái Tử vui mừng, cao giọng nói: “Tuy rằng đạo trưởng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng ông ấy vẫn cầu mưa thành công!” Thanh Vân không sống được, nhưng hắn không thể khiến phụ hoàng cho rằng mình dẫn một bao cỏ tới trước mặt người.
“Đạo sĩ này căn bản còn chưa bắt đầu làm phép, sao có thể cầu được nước cam lộ?” Thụy Vương không cho là đúng nói “Theo ta thấy, tên đạo sĩ này biết chắc chắn hôm nay trời sẽ đổ mưa nên mới cố ý lựa chọn thời điểm này, chờ mưa rơi xuống liền coi như đó là công lao của ông ta.”
Bị Thụy Vương vạch trần, Thái Tử thẹn quá hóa giận, “Sao có thể biết lúc nào trời sẽ mưa, chẳng lẽ nhị đệ biết ngày mai trời sẽ nắng hay mưa sao?”
Thụy Vương cười nhạo một tiếng, “Xem Thái Tử nói kìa, sao đệ có thể biết được, đệ lại không phải Khâm Thiên Giám. Nếu Thái Tử muốn biết thời tiết ngày mai thì hỏi Khâm Thiên Giám một tiếng là tốt rồi.”
“Ngươi!” Thái Tử mặt đỏ tai hồng, Khang Vương vội nói: “Lời này của nhị ca không có đạo lý, cho dù Khâm Thiên Giám biết thời tiết ngày mai, nhưng lại không có khả năng biết canh giờ nào sẽ mưa. Huống chi từ lúc Thanh Vân đạo trưởng làm phép đến bây giờ mới chỉ qua hơn nửa canh giờ, không ai có thể tính chuẩn đến loại trình độ này.”
Ba vị hoàng tử giằng co không ngừng, Hoàng Thượng ý vị thâm trường mà nhìn Thái Tử, “Thôi, chuyện của Thanh Vân dừng lại ở đây đi, nhưng đài thông thiên bị sập phải điều tra thật kỹ!”
Lúc này Thái Tử mới nhớ tới, đài thông thiên này do mình giám sát xây dựng, hắn lập tức đổ một thân mồ hôi lạnh, “Nhi thần chắc chắn sẽ điều tra cẩn thận!” Cho dù phụ hoàng không phân phó, hắn cũng phải điều tra rõ ràng. Để mời được Thanh Vân đạo trưởng vào cung luyện đan cho phụ hoàng, trời mới biết hắn phải bỏ ra bao nhiêu tâm sức cùng tài lực, thế nhưng lại bị người phá hỏng. Nếu điều tra được người phá vỡ bố cục mà hắn tỉ mỉ sắp xếp, chắc chắn hắn sẽ rút gân lột da người đó!
Tất cả quan viên lớn nhỏ của Công Bộ tham dự vào quá trình xây dựng đài thông thiên và nhóm thợ thủ công đều bị Thái Tử tống cổ vào đại lao Hình Bộ. Diệp Thừa Hoành cũng không ngoại lệ, nhưng ông không hề cảm thấy nguy hiểm, bởi vì vấn đề chắc chắn không nằm trên người ông, cho dù ông có chút tham lam thì đó cũng không phải đại sự, chuyện đài thông thiên sụp đổ không hề liên quan đến ông. Lại nói, chỉ cần Thái Tử ở đây, ông vẫn có thể rời khỏi đại lao Hình Bộ một lần nữa.
Bởi vì Thượng Thư Công Bộ không tham dự vào việc xây dựng đài thông thiên nên mới may mắn không bị nhốt vào đại lao. Thái Tử tự mình dẫn theo thượng thư của Công Bộ và Hình Bộ đến hiện trường để bọn họ xem xét rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Từ bản vẽ đến thiết kế đều không có vấn đề. Thợ thủ công là những người Công Bộ hay dùng, bọn họ sẽ không phạm sai lầm lớn như vậy. Hai vị thượng thư loay hoay trong đống phế tích nửa ngày, nhất trí cho rằng vật liệu gỗ làm xà nhà có vấn đề lớn. Cho dù tòa tháp bị sụp đổ , vật liệu bị gẫy thì cũng sẽ không nát vụn như bây giờ, đây rõ ràng là gỗ mục .
Diệp Thừa Hoành! Thái Tử vừa giận vừa hận, Diệp Phù cầu xin hắn rất nhiều lần hắn mới chuyển công việc béo bở này cho Diệp Thừa Hoành. Bởi vì hắn biết người đi mua vật liệu luôn ăn xén một chút giá chênh lệch nên đã nghiêm túc dặn dò ông ta không thể làm quá mức. Không nghĩ tới Diệp Thừa Hoành lại dùng gỗ mục tới báo cáo kết quả công tác khiến bố cục mà hắn hao hết tâm lực bị hủy hoại trong chớp mắt.
Hình Bộ lập tức thẩm vấn Diệp Thừa Hoành. Từ trước đến giờ ông luôn sống trong nhung lụa sao có thể chịu được cực hình, không quá vài phút ông liền khai ra ông mua số vật liệu đó với giá bao nhiêu và báo cáo về Công Bộ với giá bao nhiêu. Tới lúc này rồi ông vẫn chưa ý thức được sự tình có bao nhiêu nghiêm trọng, ông chỉ cho rằng mình phải trả lại số bạc chênh lệch cho Công Bộ mà thôi.
Thái Tử nghe xong khẩu cung từ Hình Bộ, lại trải qua sự giải thích của Thượng Thư Công Bộ, hắn thiếu chút nữa tức giận tới mức ngất xỉu, tên đáng chết Diệp Thừa Hoành, quả nhiên là ông ta! Vốn dĩ hắn nghĩ rằng Diệp Thừa Hoành không quen thuộc giá thị trường nên mới bị người lừa, không nghĩ tới ông ta lại tham nhiều như vậy! Tuy rằng hiện giờ đã không tìm thấy tên thương nhân kia, nhưng với mức giá Diệp Thừa Hoành đưa ra đương nhiên chỉ có thể mua được gỗ mục, ông ta cố ý làm hỏng đại sự của mình!
Các quan viên Công Bộ và nhóm thợ thủ đều được phóng thích, chỉ còn lại một mình Diệp Thừa Hoành bị nhốt ở đại lao Hình Bộ.
Dự Vương cạn ly cùng Diệp Thừa Nguyên, Diệp Thừa Nguyên hỏi: “Không biết lần này Thái Tử có thể buông tha cho hắn hay không.” Lần trước vì Diệp Thừa Hoành, Thái Tử đã không tiếc công sức diệt khẩu mấy người trong đại lao Hình Bộ.
Dự Vương lắc đầu, “Sẽ không. Thái Tử là người có thù tất báo, lần này Diệp Thừa Hoành hại chết Thanh Vân đạo trưởng khiến kế hoạch hoàn hảo của hắn bị phá hủy trong chớp mắt, mất hết thể diện trước mặt phụ hoàng, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho Diệp Thừa Hoành” Lần trước Diệp Thừa Hoành sát hại thế tử Tế Bình Hầu, người này không có bất cứ mối quan hệ gì với Thái Tử nên đương nhiên Thái Tử có thể tiện tay cứu người. Nhưng lần này Diệp Thừa Hoành lại gây hại cho chính bản thân Thái Tử, sao Thái Tử có thể dễ dàng buông tha.
Diệp Thừa Nguyên hơi mỉm cười, “Thật sự là quá tốt, tin tức tốt như vậy, ta nhất định phải chính miệng nói cho lão thái thái.”
Quả nhiên, không bao lâu sau Diệp Thừa Hoành bị phán quyết xử trảm sau thu.
Nhị phòng Tế Bình Hầu phủ tức khắc loạn thành một nồi cháo.
Lão thái thái không thể nói chuyện, sau khi Diệp Thừa Nguyên nói cho bà biết thông tin sau thu lão nhị sẽ bị xử trảm, mái tóc vốn dĩ hoa râm liền phủ trắng.
Diệp Phù tới Thọ An Đường, lão thái thái liều mạng nhìn chằm chằm Diệp Phù, Diệp Phù khóc như hoa lê đái vũ (1) “Con đã cầu xin hắn không biết bao nhiêu lần, dùng đủ mọi biện pháp, nhưng hắn không chịu đáp ứng.” Lần này Thái Tử quyết tâm không giúp phụ thân, nàng có làm cách nào cũng chẳng ích gì.
(1): Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái
Tam lão gia Diệp Thừa Xương tới Thọ An Đường cũng bị lão thái thái liều mạng nhìn chằm chằm, trong miệng “Ô ô” vài tiếng. Đương nhiên ông hiểu ý tứ của lão thái thái, nhưng chung quy ông vẫn là người của Thụy Vương. Lần trước Thụy Vương không cho bọn họ cứu Diệp Thừa Hoành, lần này cũng không được. Thật sự không còn biện pháp nào, mỗi lần đến Thọ An Đường ông liền dứt khoát không tiến vào nội thất mà chỉ thỉnh an lão thái thái từ cửa sau đó chạy lấy người.
Nhị lão gia bị nhốt trong đại lao Hình Bộ, Tề thị bị nhốt trong tiểu viện không gặp được người, lão thái thái không thể nói chuyện, Thái Tử không chịu nhả ra, tam lão gia không chịu hỗ trợ, ba tỷ muội nhị phòng và Diệp Sở gần như phát điên.