Đọc truyện Dương Thần – Chương 2: Phác sóc mê ly.
“Nguyên Phi cô nương quả nhiên là một trong thiên hạ bát đại yêu tiên, khó trách ngày ấy trông giống như kiếm tiên hiệp nữ, nhưng Tử Nhạc huynh nói huynh ấy tu luyện thành Quỷ Tiên, sau chuyển thế đến gia tộc Bạch gia ở Nguyên Đột quốc, thoát thai hoán cốt không còn là yêu quái nữa, có thể nói trên danh nghĩa đã hoàn toàn thành người. Chẳng lẽ Nguyên Phi cô nương cũng như vậy, thảo nào lúc đầu gặp mặt Nguyên Phi cô nương nói nàng là người. ”
Tu vi của Nguyên Phi cường đại vô cùng, nhìn qua không thấy nàng có bất cứ cử động nào, thế nhưng bỗng nhiên trước mắt Hồng Dịch xuất hiện một nữ tử mang theo khí chất hoàng tộc, thân mặc trang phục quý phi, thân hình hiện lên rất rõ ràng.
Trông giống như Nguyên Phi từ trong bức rèm châu bước ra, hướng về phía Hồng Dịch nói chuyện.
Hồng Dịch biết những điều này đều là Nguyên Phi dùng thần niệm đầu tạo ra ảo ảnh, trực tiếp chiếu vào thần niệm đầu của hắn, khiến người khác không phân biệt được thật giả.
“Không sai, ta năm đó cùng Tử Nhạc tu hành trong núi suốt sáu mươi năm, cuối cùng cũng luyện thành Quỷ Tiên, cho nên mới thi giải chuyển thế, tiến vào Nguyên Đột quốc, huynh ấy là trưởng tử của Bạch gia, ta là công chúa hoàng thất, chỉ là ta thi giải sớm hơn huynh ấy năm năm.”
Nguyên Phi gật đầu hoàn toàn xác nhận phỏng đoán của Hồng Dịch.
Hồng Dịch cảm thấy lúc Nguyên Phi nhắc tới Bạch Tử Nhạc, ánh mắt có chút phiêu hốt bất định, tình ý miên man, nhưng lại mang theo nỗi buồn xa xăm.
“Nguyên Phi cô nương cùng Tử Nhạc nếu đã đều là yêu tiên, thiên hạ rộng lớn có nơi nào không thể đi được? Vì sao phải chia lìa cách biệt? Phải tiến vào hoàng cung chờ đợi trong u oán đau buồn? Tiên nhân tiêu dao khắp thế gian, siêu thoát ngũ hành, như thế sung sướng đến dường nào?” Hồng Dịch bên cạnh hỏi xoáy vào.
“Cuộc đời đâu phải lúc nào cũng được như ý?” Nguyên Phi từ trong sâu kín cảm thán một câu, “Chuyện này không nên nói nhiều, hai ta mặc dù bình thủy tương phùng nhưng Bạch Tử Nhạc đã coi cậu là tri kỷ, chuyện chúng ta muốn làm, cậu biết quá nhiều thì sẽ không có lợi. Hơn nữa cậu là con trai của Hồng Huyền Cơ. Ai! Cậu mau chóng tìm cơ hội rời khỏi Ngọc kinh đi.”
“Rời khỏi Ngọc kinh?”
Hồng Dịch trong lòng cả kinh, nhưng cũng không nói gì.
Nguyên Phi, Bạch Tử Nhạc rốt cuộc muốn làm gì, hắn bây giờ không có cách nào truy xét quá nhiều, chỉ có thể giữ gìn bản thân.
“Cuộc đời không phải lúc nào cũng được như ý muốn….” nghe thấy câu cảm thán này của Nguyên Phi, Hồng Dịch chỉ cảm thấy một loại thế sự mờ ảo, u u ám ám, vô cùng buồn phiền thương cảm.
“Không sai, hai ta đúng là bình thủy tương phùng, nhưng ta cũng vì Tử Nhạc mà tặng cô nương một bài thơ cũng không vấn đề gì.” Hồng Dịch nhắm hai mắt lại.
“Đa tạ.” Giọng nói của Nguyên Phi từ sâu trong nội tâm truyền ra. Hồng Dịch chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt bỗn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ có bức rèm châu vẫn rủ xuống như trước, phía sau vẫn là nữ tử yêu tiên vừa thần bí vừa thân thuộc.
Hồng Dịch xắn tay áo lên, nhẹ nhàng mài mực, nhẹ nhàng nhuận bút, ở trên tuyết chỉ viết một hàng chữ dài.
Bởi vì đứng ở quá xa, mặc dù đám người Hầu phủ ai cũng rướn cổ lên muốn xem Hồng Dịch viết cái gì, thế nhưng không một ai nhìn rõ.
Cũng là chỉ có Hồng Huyền Cơ sắc mặt vẫn bình tĩnh, không ai biết vị Vũ Ôn Hầu gia này đang suy nghĩ cái gì.
Hồng Dịch sau khi huy bút viết xong, liền nghe Nguyên Phi nói: “Đem thơ trình lên đây.”
Thái giám vội vàng chạy tới, cẩn cẩn trọng trọng hai tay cầm tờ giấy trình lên cho Nguyên Phi.
Nguyên Phi ở sau rèm mở trương giấy ra, sau khi nhìn qua, từ trong màn châu tựa như phát ra một tiếng thở dài rất nhỏ, tiếng thở dài này lọt vào tai Hồng Dịch dường như mơ hồ mang theo một loại cảm giác đau đớn thấu tim can.
Thở dài xong, Nguyên Phi cuộn lại tờ giấy, để qua một bên, nói một tiếng “Thưởng.”
Tiếp theo, một thái giám hô to: “Hồng Dịch hiến thơ, nương nương ban thưởng, xích kim tiễn ba mươi lượng, cung đoạn (gấm vóc) năm cuộn, tuyết chỉ (giấy trắng như tuyết) năm đạo, kim bạc xa hương mặc (tên một loại mực) năm nén, tử lang hào bút ( bút lông sói) năm cây, tử thạch nghiễn một cái, Mộc Bạch Ngưu cung một thanh, tiễn thỉ (mũi tên) ba chiếc, bội kiếm một thanh.”
Đây là tiêu chuẩn ban thưởng cho một đại sĩ phu của vương triều Đại Kiền, tiễn, y, bút, mặc, chỉ, nghiễn, cung, tiến, kiếm (tiền, vải vóc, bút, mực, giấy, nghiên mài mực, cung, mũi tên, kiếm.)
Sở dĩ ban thưởng cả cung, tiễn, kiếm là thể hiện rằng Đại Kiền vương triều không quên võ sự, nhắc nhở các văn nhân sĩ phu phải văn võ song toàn, không được làm thư sinh văn nhược trói gà không chặt.
Nghe thầy những thứ Nguyên Phi ban thưởng, tất cả mọi người trong Hầu phủ xôn xao cả lên, nha hoàn thị nữ kẻ nào cũng chụm đầu vào nhau rì rầm bàn tán.
Không ai nghĩ tới, Hồng Dịch lại nhận được loại ban thưởng trọng hậu đến như vậy.
Nhất là ba vị phu nhân trong Hầu phủ, còn có cả đám huynh đệ tỷ muội của Hồng Dịch, kẻ nào kẻ đấy trên mặt đều mang theo vẻ ghen ghét đố kỵ.
Trong lúc những người này loạn tưởng trong lòng, Nguyên Phi liền nói.
“Vũ Ôn Hầu, Hồng Dịch này tuy có tài văn chương, nhưng bổn cung thấy vóc người hắn gầy yếu, thân không mang võ nghệ, Đại Kiền ta dùng võ khai quốc, hoàng thượng nhiều lần răn dạy đám con cháu của vương công đại thần không được quên võ sự. Từ lâu đã nghe tiếng Võ Ôn Hầu quản lý gia đình rất có phương pháp, vì sao lại không dạy võ cho Hồng Dịch? Ngươi có thể mời võ sư về dạy cho Hồng Dịch, để thân thể hắn được cường tráng, sau này không khéo cũng được như ngươi, trở thành lương đống triều đình, là trụ cột cho nước nhà.
Những lời này mang ý tứ giáo huấn.
Hồng Huyền Cơ liền vội vàng cúi người: “Người đọc sách trước phải hiểu đạo lý, rồi mới tính đến võ sự, nương nương minh giám, tiểu Hầu lần này chờ sau khi khoa cử xong, nếu liệt tử (đứa con nhỏ) có thể đậu được cử nhân, thì cho học võ cũng không muộn, nhưng nếu nương nương đã phân phó như vậy, tiểu Hầu tựu phải vâng lệnh. “
“Vậy thì tốt.” Nguyên Phi ở phía sau mành châu khẽ cười: “Sau này Vũ Ôn Hầu phủ cũng là nương gia (nhà mẹ ruột) của bổn cung, nương gia nếu có nhân tài xuất hiện, ta ở trong cung cũng cảm thấy vinh dự lây.”
“Vâng.”
Hồng Huyền Cơ vừa cúi người vừa gật đầu.
“Mang lễ vật của bổn cung và Thái hậu ban thưởng xuống.” Nguyên Phi phân phó.
Tiếp theo rất nhiều thái giám mang những vật phẩm ban thưởng xuống, đều là vàng bạc kim tệ, gấm vóc , ngọc như ý, vân vân….
Nhưng những người đang có mặt ở đây, trừ Hồng Huyền Cơ ra, vật phẩm Hồng Dịch được ban thưởng cùng với ba vị phu nhân nhiều như nhau, người nhà giàu vô cùng để ý những chuyện này, so sánh từng li từng tí một, tất cả mọi người đều biết Nguyên Phi đối với Hồng Dịch vô cùng ưu ái.
“Hồng Dịch này vừa âm thầm kết giao với Trấn Nam công chúa vừa lại có quan hệ liên quan với Nguyện Phi, có chỗ dựa vững chắc như núi , chỉ sợ địa vị trong Hầu phủ được đề cao vượt bậc.”
Đám nha hoàn, lão bà tử lại chụm đầu rì rầm bàn tán.
Sau khi ban thưởng xong, bỗng một thái giám hô to: “Đã đến giờ, nương nương hồi cung.”
“Mau rời khỏi Ngọc kinh.” Lúc Nguyên Phi khởi giá, trong lòng Hồng Dịch lại truyền đến một giọng nói.
Loan giá Nguyên Phi rầm rộ rời khỏi Hầu phủ, theo sau là một đoàn người rậm rạp đưa tiễn, đến khi loan giá chỉ còn lại một điểm nhỏ mới dừng lại, sau khi dọn dẹp mọi thứ, tất cả mọi người đều chìm trong giấc ngủ.
Hồng Dịch vốn tưởng rằng Hồng Huyền Cơ nhất định sẽ gọi mình đến nói chuyện, nhưng sau khi mọi người giải tán, Hồng Huyền Cơ cũng không cho gọi hắn, tất cả đều tỏ ra vô cùng an bình.
………………………………………….. …….
Lang Huyên thư ốc.
Hồng Huyền Cơ ngồi cạnh bàn đọc sách, Hồng Hi cũng đứng ở bên cạnh, thân thể thẳng đứng, tựa như núi cao xuyên phá bầu trời.
“Phụ thân, lại lịch của Nguyên Phi nương nương hài nhi cũng đoán được. Yêu nghiệt như thế, thi giải vào Nguyên Đột, lại gia nhập vào Thiên Gia, mưu đồ không phải là chuyện nhỏ, huống chi lần này nàng ta tỉnh thân, chắc chắn là chĩa mũi nhọn vào phụ thân, phụ thân không thể không đề phòng. ” Hồng Hi rất bình tĩnh nói.
“Không sao, các nàng mờ mờ ám ám cũng không được lâu nữa đâu. Còn nữa, ngươi thân đảm trọng trách bảo vệ an nguy hoàng thành, cũng không thể lơ là. Gần đây Vô Sinh đạo, Chân Không đạo, hai đại tà giáo này ở một số nơi bên ngoài Ngọc kinh thành đầu độc mê hoặc bách tình, rất nhiều người gia nhập tà giáo của chúng, ta nghĩ rằng trong vòng hai năm tới, nhân lúc hoàng thượng ra ngoài săn bắn, sẽ xảy ra bạo loạn, thậm chí là tấn công hoàng thành.” Hồng Huyền Cơ thản nhiên nói.
“Tà giáo yêu nghiệt dám tấn công hoàng thành!”
Hồng Hi hai mắt mở to, sát khí lộ ra.
“Công phu của ngươi luyện đến đâu rồi?” Hồng Huyền Cơ cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi.
“Bộ Chư Thiên Sinh Tử Luân của phụ thân hài nhi đã luyện được chín thành hỏa hầu, tuy hiện giờ chưa đột phá, nhưng với cảnh giới luyện tủy của đại tông sư, bản thân cũng đủ đối phó với yêu nghiệt.”
“Ngươi cũng không nên lơ là.” Hồng Huyền Cơ nói: “Chư Thiên Sinh Tử Luân là ta phỏng theo quyền pháp Nhật Nguyệt Kim Cương Luân của Đại Thiện Tự, sau đó cùng với công phu đạo gia của Ngọc Dịch Quán tổng hợp lại mà thành. Nếu luyện đến mười thành, có thể đột phá đại tông sư, tiến vào thánh cảnh, thoán thai hoán cốt. Nếu ngươi luyện thành võ thánh, phụ tử chúng ta liên thủ, lo gì không thể đem những thư yêu nghiệt này tiêu diệt hết một lượt.”
“Phụ thân, hôm nay Hồng Dịch tựa hồ cùng Nguyên Phi có chút khác thường, chẳng lẽ hắn câu kết với yêu nghiệt.” Hồng Hi nói.
“Chuyện của Hồng Dịch, ngươi không nên nhắc lại, ta tự có chủ trương.”
Hồng Huyền Cơ phất tay.