Dương Thần

Chương 1Bát đại yêu tiên chi Nguyên Phi.


Đọc truyện Dương Thần – Chương 1: Bát đại yêu tiên chi Nguyên Phi.

“Giọng nói này…..là Nguyên Phi cô nương?” Hồng Dịch nghe thấy từ trong kiệu truyền ra một giọng nói, tim trong ngực nhảy lên thình thịch, thậm chí bản thân cũng nghe thấy được tiếng tim đập.
Bởi lẽ giọng nói này giống y hệt giọng nói của Nguyên Phi hắn gặp ở Thu Nguyệt tự trước đây, bất kể là âm điệu hay ngữ khí, không có một điểm nào khác biệt.
Nghe thấy giọng nói này, Hồng Dịch rốt cuộc cũng hoàn toàn chứng minh được phỏng đoán của mình là chính xác, hồng y cung trang nữ tử trông giống như kiếm tiên hiệp nữ ấy chính là Hoàng quý phi thân phận vô cùng tôn quý, cũng là công chúa vương triều Nguyên Đột nơi phương bắc, hơn nữa còn là thân thích của một đám bạch hồ.
Tuy biết rằng phỏng đoán của mình là không sai, nhưng Hồng Dịch trong lòng càng lúc càng cảm thấy mịt mờ không biết đâu mà lần, những dạng thân phận này của Nguyên Phi thật giống như sương mù, đến bản thân hắn cũng như chìm vào trong sương mù.
Tất nhiên những điều Hồng Dịch đang nghĩ trong lòng không ai có thể nhìn ra.
Nhưng bây giờ hiển nhiên là không nên nhắc tới chuyện ở Thu Nguyệt tự kia, hiện giờ là Hoàng quý phi đến Hầu phủ nhận thân thích, Hồng Dịch biết loại chuyện như ở Thu Nguyệt tự hay ở trong u cốc chỉ có thể vĩnh viễn dấu ở trong lòng, không thể để lộ ra ngoài một chút nào, nếu không sẽ gây ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng mà hắn không thể gánh nổi.
“Nương nương nhận tiểu Hầu làm thân thích khiến tiểu Hầu không khỏi cảm thấy kinh sợ, hôm nay nương nương phượng giá đến tỉnh thân, tiểu Hầu chỉ còn có cách hết lòng nghênh đón, lễ số có chỗ không chu toàn, xin nương nương thẳng tay trách phạt tiểu Hầu. “
Hồng Huyền Cơ khom người, thanh âm vang lên từng tiếng từng tiếng một , giống như đang tấu sớ trên triều, từng chữ từng chữ như vàng khắc lên đá tảng, kiên ngạnh vang lên.
Ngữ khí như vậy cung kính, cứng nhắc đến cực điểm. Thể hiện đến tận cùng khí chất phong độ của đại thần triều đình, của một trụ cột xã tắc.
Nhưng Hồng Dịch nghe giọng nói của Hồng Huyền Cơ từ sâu trong nội tâm toát ra một thứ hàn khí không tên, lạnh lẽo tựa như đao kiếm, từng chữ từng chữ đầy bức bách dồn ép, tất cả đều nhằm vào vị Nguyên Phi đang ngồi trong kiệu mà phát ra.

“Vũ Ôn Hầu lần này lễ số rất chu đáo, nhưng có hơi quá xa hoa, sau này chúng ta đều là người một nhà, không cần phải khách khí như vậy, hàng năm khi năm hết tết đến, chỉ cần được hoàng thượng và thái hậu ân chuẩn, Bổn cũng sẽ về đây thăm mọi người, để thỏa nỗi mong nhớ quê nhà.” Thanh âm của Nguyên Phi từ trong kiều truyền đến, nhẹ nhàng mượt mà như châu ngọc thấm vào lòng người.
“Trong phủ đã vì nương nương mà xây dựng một trụ trạch (nơi ở, dạng một khu biệt viện) mang phong tình của Nguyên Đột quốc, kính mời nương nương phượng giá đến xem, như thế cũng tốt để giảm bớt niềm nhớ thương quê nhà.” Hồng Huyền Cơ khom người nói.
“Được rồi.” Nguyên Phi đáp ứng, đại kiệu nhấc lến đi vào trong phủ.
Loan giá của Nguyên Phi vừa đi qua, tất cả mọi người trong Hầu phủ đang quỳ liền đứng dậy, vây quanh đi phía sau loan giá, một đám lão bả tử nha hoàn túm tụm ở phía sau cùng, hưng phấn rì rầm bàn tán.
Đây là một đại sự khó gặp mang lai cho Hầu phủ vinh dự to lớn, ngay cả những hào nô cũng được vinh dự lây.
Huống chi một khi vị Nguyên Phi này một khi nhận thân thích, Vũ Ôn Hầu phủ liền lập tức thành hoàng thân quốc thích, ngay cả nô tài bên trong phủ đệ cũng có chút mặt mũi.
Hồng Dịch theo đám huynh đệ hai bên đi vào, nhưng trong lòng tự hỏi Nguyên Phi có thể hay không gọi mình ra.
“Hồng Dịch, ta nghe nói ngươi luyện võ công? Ngươi từ đâu học được vậy?” Đúng lúc này một người xuất hiện bên cạnh Hồng Dịch, hương thơm xộc vào mũi mang theo một cỗ khí chất anh ũy.
Quay đầu lại nhìn thì thấy đó là Hồng Tuyết Kiều thân mặc một áo lụa trắng, trên đầu cài thúy ngọc kim xoa, trang phục giống như một thục nữ.

Hồng Tuyết Kiều vốn thích mặc trang phục võ sĩ, gọn gàng linh hoạt, cưỡi ngựa bắn cung tinh trạm, anh tư mạnh mẽ, võ nghệ cao cường, đây là chuyện mà cả Hầu phủ đều công nhận, nhưng hôm nay Nguyên Phi nương nương giá lâm, nàng ta từ sớm đã thay y phục nữ trang.
“Ta chỉ là đọc sách nhiều hơn một chút, tự mình luyện chút ít xạ nghĩa mà thôi.” Hồng Dịch liếc nhìn Hồng Tuyết Kiều.
“A? Vậy ngươi luyện tập không tệ nha, nghe nói Trường Nhạc tiểu Hầu gia ở Tán Hoa Lâu cùng ngươi so tài xạ nghĩa, ngươi bắn năm phát liên tiếp thắng được hắn một con Hỏa La mã tên Truy Điện, lại còn được Trấn Nam công chúa tặng thanh bội kiếm Trảm Sa mà nàng vô cùng yêu quý nữa.” Trong ngôn ngữ của Hồng Tuyết Kiều mang theo chút hâm mộ không hề che dấu.
“Ừ.”
Hồng Dịch ậm ừ trả lời một tiếng.
“Hảo đệ đệ, ngươi có thể cho mang thanh Trảm Sa kia cho ta mượn chơi hai ngày được không? Ta không đòi xin của ngươi, chỉ mượn hai ngày thôi.” Trong lúc nói, bỗng nhiên Hồng Tuyết Kiều lấy khuỷu tay hích nhẹ Hồng Dịch một cái.
“Hảo đệ đệ?….” Nghe cách gọi này, toàn thân Hồng Dịch có chút tê dại, nhưng cũng không có lên tiếng.
Trảm Sa kiếm là thần binh lợi khí, chém sắt như chém bùn, bảo kiếm như vậy vạn vàng khó cầu, kể cả bằng vào thân phận Hồng Tuyết Kiều cũng khó có thể có được một thanh.
Không thể nghi ngờ rằng thanh kiếm này chính là bảo bối mà bất cứ người luyện võ nào cũng muốn có, người luyện võ có một thanh kiếm, sát thương sẽ gia tăng gấp mười lần, không ai là không muốn.

“Đệ cho ta mượn hai ngày, không thì một ngày cũng được, đúng rồi, đệ thắng được con ngựa kia, không phải là không có mã phu sao? Ta có nuôi năm con ngựa, mã phu cũng có mười mấy người, mang hai ba người cho đệ, đều là những mã phu cực kì có kinh nghiệm. Đệ đệ ngươi chẳng lẽ sợ tỷ tỷ này mượn không trả sao? Ta lập thệ được không?”
Hồng Tuyết Kiều vội vàng nói.
“Ta thần hồn xuất xác đều nhìn lén nàng luyện võ, nhờ thế mới thuộc lòng được Hổ Ma Luyện Cốt quyền, mặc dù là lén lút những cùng là học tập từ nàng, nếu như là mượn thì không có vấn đề gì.”
Hồng Dịch nghĩ ngợi trong lòng một chút, sau đó nói: “Được rồi, đợi sau khi nương nương tỉnh thân trở vệ, tỷ đến Quế Hoa sương phòng lấy là được. Con ngựa kia của đệ cũng cần mã phu chiếu cố, tỷ cho hai người đến đi.”
“Đúng là hảo đệ đệ, chúng ta cứ như thế mà làm nhé.” Hồng Tuyết Kiều mặt mày hớn hở, quay người đi về phía trước.
Đoàn người theo sau đến chính phủ rồi tiến vào đại hoa viên, vừa vào liền nhìn thấy trên mặt hồ lớn ở trung tâm đại hoa viên có một kiến trúc phòng ốc lớn hình tròn làm từ tuyết tùng, trông giống như một tòa thành, mang đầy phong tình dị quốc.
“Vũ Ôn Hầu, ngươi xây Nguyên Đột bảo trông giống y hệt như ở quê hương ta, làm phiền ngươi rồi. “
Ở phía xa xa, Nguyên Phi hạ kiệu liền được mấy tên thái giám đỡ xuống, đi vào phòng ốc hình tròn, màn châu rũ xuống, một người Hầu phủ cung cung kính kính đứng bên ngoài.
“Được tận lực vì nương nương là vinh hạnh của tiểu Hầu này.” Hồng Huyền Cơ nói.
“Nghe nói ngươi có một nhi tử tên là Hồng Dịch, rất có tài văn thơ. Không biết hôm nay có mặt ở đây không?” Yên lặng một lúc, từ trong rèm châu truyền ra giọng nói của Nguyên Phi.
Hồng Dịch trong lòng bỗng trở nên căng thằng.

Đồng thời hắn cảm giác được ánh mắt của tất cả mọi người trong Hầu phủ bắn lên người hắn, cả người cảm giác không tự nhiên chút nào. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Hồng Huyền Cơ, nhưng ngoài dự tính của hắn, Hồng Huyền Cơ không chút phản ứng, cũng không nhìn hắn , vẫn như cũ khom người: “Tiếng xấu nghịch tử của tiểu Hâu làm sao có thể truyền đến phượng nhĩ của nương nương được? Hồng Dịch, ngươi ra đây bái kiến nương nương.”
Hồng Dịch theo lời đứng dậy.
Ngay khi Hồng Huyền Cơ nói, Hồng Dịch vừa đứng ra, một thái giám nói to: “Nguyên Phi nương nương ban cho Hồng Dịch bút mặc (bút mặc), chỉ trương(giấy), lệnh làm một bài thơ.”
Hai thái giám mang bút mặc chỉ nghiên đặt lên một chiếc bàn, yêu cầu Hồng Dịch tiến lên phía trước.
Hồng Dịch vừa đi lên phía trước, liền thấy bên trong bức màn châu loáng thoáng thấy một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, dịu dàng như tiên, dáng dấp mơ hồ giống như ngày đó gặp ở Thu Nguyệt tự.
Ngay khi Hồng Dịch len lén nhìn mặt Nguyên Phi, bỗng nhiên từ sâu trong nội tâm Hồng Dịch phát ra một giọng nói.
Đây không phải ngôn ngữ phát ra từ miệng, mà trực tiếp truyền vào thần hồn để đàm thoại, rất rõ ràng đây là Nguyên Phi dùng thần hồn thuật để tâm linh trò chuyện.
“Hồng Dịch, cậu không cần kinh ngạc, ta và Tử Nhạc đều là một trong thiên hạ bát đại yêu tiên.”
Hình như cảm thấy nghi ngờ của Hồng Dịch, giọng nói của Nguyên Phi liền vang lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.