Đọc truyện Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc – Chương 29
=v=…
——–
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
Y hương tấn ảnh, ăn uống linh đình, vô số nhân vật nổi tiếng của A thành đều đến dự tiệc rượu của Tào gia. Nhưng bữa tiệc này bất quá cũng chỉ là một cái cớ, mục đính chân chính của bọn họ là người tham dự buổi tiệc.
Tô Vị Nhiên ngồi trong phòng tiệc một lát, càng lúc càng khó chịu với ánh mắt âm thầm đánh giá không ngừng của mọi người, liền đứng dậy rời khỏi đại sảnh.
“Vị Nhiên?” Ngay lúc Tô Vị Nhiên rời khỏi đại sảnh, trùng hợp gặp Dung Cẩm Mộc vừa từ trên xe đi xuống. Khi hắn nhìn thấy Tô Vị Nhiên, kinh ngạc trong mắt không thể che giấu.
“Cậu hai.”
“Không ngờ con lại quay về C thành.” Dung Cẩm Mộc nói.
Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Tạm thời thôi.”
“Con vẫn không bỏ xuống Phương Quân Dục được sao?” Dung Cẩm Mộc khẽ thở dài một tiếng.
“Không có gì là bỏ hay không bỏ được, chỉ là đã thành thói quen thôi.” Tô Vị Nhiên thản nhiên nói.
Dung Cẩm Mộc hiển nhiên nghe ra Tô Vị Nhiên không muốn nói nhiều về đề tài này, liền hỏi: “Sao đã ra rồi?”
“Bên trong hơi ngột ngạt.” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói.
“Nếu đã về thì cũng đi thăm cậu con một chút đi, hắn cũng rất nhớ con.” Dung Cẩm Mộc nói. Từ sau khi Dung Uẩn qua đời, Tô Vị Nhiên rất ít khi đến Dung gia. Dung Cẩm Huy không có con nên xem Tô Vị Nhiên như con ruột vô cùng yêu thương. Tuy bọn họ thường xuyên liên lạc qua điện thoại, nhưng điện thoại tính ra vẫn không bằng gặp mặt trực tiếp.
Tô Vị Nhiên mỉm cười, ý cười nhu hoà: “Vốn con tính hôm nay đến thăm cậu, nhưng đến lúc định đi mới biết hôm nay là sinh nhật Tào Hải Chính, nên phải tạm thay đổi kế hoạch một chút. Hôm nay cậu không đi sao?” Bởi vì Dung Cẩm Mộc không thích ồn ào, nên thường thì những bữa tiệc xã giao kiểu này đều là Dung Cẩm Huy tham dự, chỉ những lúc Dung Cẩm Huy không đến được thì Dung Cẩm Mộc mới có thể ngẫu nhiên xuất hiện.
“Gần đây công ty gặp chút phiền phức, tâm tình của hắn không tốt nên bữa tiệc xã giao này đành phải để cậu tham dự.” Dung Cẩm Mộc cười cười, nói.
“Vừa lúc con cũng không tính ở lại, con đi thăm cậu luôn.” Tô Vị Nhiên nói.
“Cũng tốt, hắn gặp con nhất định sẽ rất vui.” Dung Cẩm Mộc mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vai Tô Vị Nhiên.
“Con đi trước.” Tô Vị Nhiên cười cười.
“Ừh.” Dung Cẩm Mộc đáp.
“Đến Dung gia.” Tô Vị Nhiên lên xe, nói với tài xế.
Xe chạy đến trước cổng Dung gia rồi mới phát hiện cánh cổng sắt đen chạm trổ tinh xảo đóng chặt. Qua màn hình giám sát, quản gia Dung gia nhìn vào xe, phát hiện người trong xe là Tô Vị Nhiên, cũng bị giật mình không nhỏ.
Tô Vị Nhiên khẽ gật đầu với người quản gia xem như chào hỏi. Người quản gia ấn nút điều khiển, cửa sắt từ từ mở ra. Khi tài xế chuẩn bị lái xe vào, Tô Vị Nhiên đột nhiên lên tiếng: “Không cần vào, anh quay xe đến đường đối diện đợi đi.”
Tài xế gật đầu. Tô Vị Nhiên mở cửa xuống xe, nhìn người quản gia đang đi tới: “Bác Chu, đã lâu không gặp, bác vẫn khoẻ chứ.” Tuy từ nhỏ Tô Vị Nhiên đã bị Tô Lại Nam đưa ra nước ngoài, nhưng trước khi Dung Uẩn qua đời, phần lớn thời gian khi ở trong nước Tô Vị Nhiên đều sống ở Dung gia.
“Làm phiền thiếu gia quan tâm, tôi rất khỏe.” Khi Chu quản gia nhìn thấy Tô Vị Nhiên, thần sắc vô cùng kích động, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, mỉm cười nói: “Thiếu gia tới thăm lão gia sao?”
“Vâng.” Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng đáp.
“Lão gia vừa lái xe ra ngoài.” Chu quản gia nói.
“Cháu đã biết.” Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, hắn không hỏi Chu quản gia Dung Cẩm Huy đi đâu.
“Đến nghĩa trang Nam Cửu.” Tô Vị Nhiên dựa vào lưng ghế, hơi nhắm mắt, trên mặt nhìn không ra thần sắc, nhàn nhạt nói với tài xế.
Nghĩa trang thực im lặng, Tô Vị Nhiên cầm trong tay một bó cúc trắng đi về hướng một bóng người cao lớn, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Cậu.”
Người đàn ông kia quay đầu lại, sau khi thấy Tô Vị Nhiên chỉ thản nhiên nở một nụ cười, không chút kinh ngạc: “Vị Nhiên.”
Tô Vị Nhiên và Dung Cẩm Huy đứng song song, ánh mắt nhìn về bia mộ trước mặt.
“Mẹ con biết con tới thăm mình, nhất định sẽ rất vui.” Dung Cẩm Huy ảm đạm cười.
Tô Vị Nhiên đem bó hoa đặt trước bia mộ, ánh mắt dừng trên tấm hình trên bia: “Con thường nhìn thấy bóng lưng của nàng hơn là trước mặt.” Trong hình Dung Uẩn nở nụ cười rạng rỡ, xinh đẹp như một đóa tường vi đang nở rộ. Tô Vị Nhiên rất thích nhìn nàng cười như vậy. Trong kí ức của Tô Vị Nhiên, nàng luôn cười rất ôn nhu, nhưng trong sự ôn nhu đó lại bao hàm cả sự vô lực. Bóng lưng in trên kính của nàng luôn nhỏ bé và cô đơn.
“Lúc trước ta cũng không đồng ý gả A Uẩn cho Tô Lại Nam.” Dung Cẩm Huy nhìn hình Dung Uẩn, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong con ngươi đen nhánh mang theo đau đớn cùng hối hận thật sâu: “Nếu lúc trước ta có thể kiên trì một chút…”
“Có ích gì sao?” Tô Vị Nhiên khẽ cười: “Cậu có thể cự tuyệt cầu xin của mẹ con sao?”
Dung Cẩm Huy không nói tiếp, trầm mặc. Không sai, kiên trì của hắn sẽ dưới ánh mắt khẩn cầu của A Uẩn mà nháy mắt sụp đổ.
Năm đó hôn sự của Dung Uẩn và Tô Lại Nam cũng không được Dung gia tán thành. Tuy rằng Dung gia so ra thì không bằng Tô gia, nhưng Dung Uẩn là con gái yêu của họ, họ chỉ hi vọng nàng có thể hạnh phúc. Gia đình, hôn nhân có bọn họ lo, không cần Dung Uẩn phải làm bất cứ chuyện gì.
Tô Lại Nam giữ bí mật rất kín, đến khi Dung Uẩn đề cập tới chuyện này và hi vọng mọi người trong nhà có thể đồng ý hôn sự của nàng và Tô Lại Nam, Dung gia mới biết tin tức oanh động này. Cao thấp Dung gia đều rất phản đối hôn sự này. Tuy C thành có rất nhiều gia tộc muốn làm thông gia với Tô gia, nhưng trong đó không có Dung gia. Tô gia quá tối tăm phức tạp, tính cách Dung Uẩn căn bản không thích hợp với Tô gia.
Tuy rằng đại đa số người của Dung gia phản đối hôn sự này, nhưng rốt cục cũng không đấu lại nổi quyết tâm muốn gả cho Tô Lại Nam của Dung Uẩn. Dung Uẩn cuối cùng gả đến Tô gia. Đến Tô gia rồi, nụ cười của Dung Uẩn càng ngày càng ít dần, sau khi sinh hạ Tô Vị Nhiên thì càng buồn bực, cuối cùng u uất mà chết.
Tô Vị Nhiên và Dung Cẩm Huy đều không nói chuyện, một cơn gió khẽ xuyên qua tóc bọn họ.
Một lát sau, Tô Vị Nhiên mới mở miệng nói: “Con nghe cậu hai nói gần đây công ty cậu gặp chút phiền toái?”
“Chỉ là chút phiền toái nhỏ thôi.” Dung Cẩm Huy nói.
Tô Vị Nhiên không nói gì nữa. Nếu Dung Cẩm Huy nói như vậy, vậy chứng tỏ vấn đề cũng không thật sự phiền toái lắm.
Dung Cẩm Huy nhẹ nhàng thở dài một hơi: “A Uẩn rất tịch mịch.” Bất luận là khi còn sống hay sau khi mất, hắn đều không giúp được nàng, điều này làm cho hắn có cảm giác vô lực thật sâu sắc.
“Nhưng bà chưa từng hối hận.” Tô Vị Nhiên nhìn dung mạo có sáu bảy phần giống mình trong hình.
Cho dù tịch mịch như tuyết, Dung Uẩn thủy chung vẫn chưa từng hối hận vì đã gả cho Tô Lại Nam.
“Đúng là một người phụ nữ ngốc nghếch.” Tô Vị Nhiên lẩm bẩm, ánh mắt mang theo một tia mờ mịt. Hôn nhân như vậy có gì hạnh phúc? Vì sao đến chết, người cũng không hối hận?
Yêu là chuyện hai người. Chuyện hai người nếu gánh toàn bộ trên vai một người sẽ nặng đến mức làm cho người ta thở không nổi. Vì sao vẫn có người chưa từng hối hận?
Rời khỏi nghĩa trang, Tô Vị Nhiên cùng Dung Cẩm Huy trở về Dung gia. Ăn cơm xong, bọn họ ngồi trong thư phòng trò chuyện một lát.
“Con muốn đến phòng mẹ nhìn một chút.” Trong thư phòng, Tô Vị Nhiên không ngồi, hắn quay lưng về phía mặt trời, khẽ dựa vào cửa sổ.
“Cũng tốt.” Dung Cẩm Huy đang muốn đứng dậy dẫn hắn đi, bất chợt lại bị Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng ấn xuống.
“Con tự đi cũng được, con muốn ở một mình một lát.”
Dung Cẩm Huy gật đầu. Tô Vị Nhiên xoay người mở cửa, rời khỏi thư phòng.
Phòng Dung Uẩn mỗi ngày đều có người quét dọn, bài trí trong phòng vẫn được giữ nguyên như trước khi nàng rời đi, một chút cũng không thay đổi. Tô Vị Nhiên đứng trước bàn đọc sách, mở ngăn kéo thứ nhất, trong ngăn kéo là một quyển nhật kí. Tô Vị Nhiên mở nhật kí ra, lật từng tờ từng tờ. Phần đầu là một ít chuyện thú vị hằng ngày, còn phần sau, tên Tô Lại Nam xuất hiện càng lúc càng thường xuyên. Nhật kí vốn không cụ thể từng ngày từng ngày, tất cả đều là tâm tình của người viết. Nhật kí của Dung Uẩn dừng lại một ngày trước khi kết hôn, từ đó về sau chính là một khoảng trống lớn.
Tô Vị Nhiên cất nhật kí lại chỗ cũ, bỏ qua ngăn kéo thứ hai, kéo ngăn kéo thứ ba nhưng không mở được. Ngăn kéo thứ ba bị khoá. Tô Vị Nhiên khẽ cười, lấy từ trong túi áo ra một chiếc chìa khóa. Cắm chìa khoá vào, khẽ xoay, một tiếng tích thanh thúy vang lên. Tô Vị Nhiên mở ngăn kéo thứ ba. Trong ngăn kéo thứ ba đặt một chiếc hộp bằng gỗ giả cổ tinh xảo.
Tô Vị Nhiên lấy hộp ra đặt lên bàn, sau đó mở ra. Nhìn thấy thứ trong hộp, Tô Vị Nhiên mỉm cười. Thứ này, quả nhiên ở đây. Trong hộp có là một miếng ngọc bội khắc hình long phượng. Có lẽ nó bị Tô Lại Nam xem như tín vật đính ước đưa cho Dung Uẩn.
Miếng ngọc long phượng này là vật tổ truyền của Tô gia, chỉ truyền cho đương gia chủ mẫu. Chỉ là có lẽ ngay cả Dung Uẩn cũng không biết, miếng ngọc long phượng này kỳ thật là tín vật để mở một cái két sắt trong ngân hàng. Két sắt đặc biệt đó cất giữ di chúc từng đời gia chủ của Tô gia. Di chúc của Tô lão gia tử cũng đang nằm trong đó.
Tô lão gia tử thật ra có để lại di chúc, thế nhưng năm đó lại bị Tô Lại Nam động tay động chân, cho nên phần di chúc này liền “chưa từng tồn tại”.
Hiện giờ Tô Tuấn Vũ đang điên cuồng tìm phần di chúc này. Trong phần di chúc này, có đề cập đến một phần thế lực Tô lão gia tử chia cho Tô Tuấn Vũ. Tuy rằng Tô gia gia quy nghiêm khắc, nhưng một khi có được di chúc, Tô Tuấn Vũ lập tức có một cái cớ để xúi giục đám nguyên lão Tô gia.
Tô Vị Nhiên lấy miếng ngọc ra, thả chiếc hộp không vào lại ngăn kéo, sau đó khóa lại.
Trở lại Tô gia, Tô Lại Nam và Tô Sùng Hoa vẫn chưa về. Tô Vị Nhiên quay về phòng, gọi một cú điện thoại cho Tô Lê: “Cậu đang ở đâu?”
“Quán bar.” Tô Lê nói.
“Nửa giờ” Tô Vị Nhiên nói xong liền cúp điện thoại. Tô Lê lập tức minh bạch, Tô Vị Nhiên cho hắn nửa giờ để xuất hiện trước mặt hắn.
Sau nửa giờ, Tô Lê quả nhiên đã gõ cửa phòng Tô Vị Nhiên.
“Vào đi.” Tô Vị Nhiên nói.
“Vội vã gọi tôi về như vậy có chuyện gì?” Tô Lê dựa vào khung cửa, nói.
“Có việc.”
Khóe miệng Tô Lê co quắp một chút: “Tôi dĩ nhiên biết là có việc.”
Tô Vị Nhiên nhìn thời gian một chút, đứng dậy: “Đi thôi, lái xe.”
Hai người lái xe đến ngân hàng J, đi đến phòng lưu trữ an toàn.