Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc

Chương 28


Đọc truyện Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc – Chương 28

xong tuần này. đợi LĐA…

—————————–

Edit: Chuông Cỏ

Beta: Trangki

“Cậu, đã lâu không gặp.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói.

“Đúng là đã mấy năm không gặp.” Tào Thư Minh cười nói, lần đầu Tô Vị Nhiên gặp Tào Thư Minh là trong tiệc sinh nhật của Dung Cẩm Mộc: “Đừng đứng ngoài, nhanh vào đi.”

Tô Vị Nhiên gật đầu, sau đó cùng Tô Lại Nam dưới sự dẫn dắt của người hầu Tào gia đi đến đại sảnh.

Trong đại sảnh có không ít người thấy Tô Lại Nam cùng Tô Vị Nhiên tới, liền đi lại niềm nở trò chuyện. Tô Vị Nhiên mỉm cười nhìn những khuôn mặt nhiệt tình mang theo vẻ nịnh hót, thành thạo đối phó. Một lát sau, Tô Vị Nhiên thấy người vây quanh chỉ tăng không giảm, liền cười nói một tiếng: “Tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”

Người vây quanh hắn lập tức thức thời nhường cho hắn con đường. Lúc đi Tô Vị Nhiên thuận tay cầm một ly Champage từ khay của người phục vụ đi ngang.

Tô Vị Nhiên tìm góc khuất ngồi xuống. Tuy Tô Vị Nhiên mê luyến Phương Quân Dục là sự thật cả xã hội thượng lưu C thành đều biết, nhưng là vẫn ngăn không được những ánh mắt ái mộ của mấy vị thiên kim tiểu thư quăng đến. Vị trí chủ mẫu Tô gia quá hấp dẫn, bất quá Tô Vị Nhiên còn hấp dẫn hơn. Dung mạo Tô Vị Nhiên đường nét hoàn mỹ, ngũ quan tinh xảo đến yêu lệ, dáng người cao ráo, cả người giống như cây thuốc phiện mang theo hấp dẫn trí mạng. Cho dù biết loại hấp dẫn này mang theo độc, sẽ kéo người khác xuống vực sâu vạn kiếp bất phục, nhưng vẫn sẽ có người ngã xuống, còn người sau cố gắng tới gần.

“Có thể cùng tôi nhảy một bản không?” Một thanh âm mang theo sự chờ mong truyền tới chỗ Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, lơ đãng nhìn về nơi phát ra âm thanh. Người nói là một cô gái có dung mạo động lòng người, mặc lễ phục cao cấp hiệu Valentino, lộng lẫy quý giá mà xinh đẹp. Cô gái này là Thiệu Nhan, Nhị tiểu thư tập đoàn Thiệu thị, từ nhỏ đã được đưa đến Anh quốc, nửa năm trước mới về nước.

Tô Vị Nhiên mỉm cười, ôn nhu nói: “Rất xinh đẹp.”


“Thật sao?” Thiệu Nhan nghe Tô Vị Nhiên nói vậy thì vui mừng. Nàng cũng từng nghe qua rất nhiều lời đồn về Tô Vị Nhiên. Theo như đồn đãi Tô Vị Nhiên tính cách cổ quái, rất khó ở chung, hơn nữa cũng rất khó tiếp cận.

Thiệu Nhan nửa năm trước mới về nước, cho nên đối với Tô thiếu gia đại danh đỉnh đỉnh cũng chỉ biết qua lời đồn, chưa từng gặp mặt vị thiếu gia nghe nói ngạo nghễ đến cùng cực này.

Khi Tô Vị Nhiên đi vào đại sảnh thì ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn tim cô đã đập như nổi trống. Đối mặt với người khác, Thiệu Nhan luôn có thể tự nhiên xinh đẹp. Nhưng trước khi cô tiếp cận Tô Vị Nhiên lại thấp thỏm không ngớt, tự động viên mình thật lâu mới có đủ dũng khí tiến lên. Khi đưa ra lời mời cô cũng đã sẵn sàng để bị từ chối. Nhưng câu trả lời của Tô Vị Nhiên lại làm cô mừng rỡ không thôi.

“Hẳn là thiết kế tay của Maria.” Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, khẽ cười nói: “Thiết kế rất độc đáo, quả thực rất mê người.”

“Vâng.” Thiệu Nhan cảm thấy đây là cuộc nói chuyện tốn khí lực lớn nhất của mình. Hoá ra Tô Vị Nhiên khen bộ lễ phục của cô, mà không phải cô.

Tô Vị Nhiên nở nụ cười, không nói cái gì nữa. Thiệu Nhan xoay người đi, cô cảm thấy được chân mình như thể đang đeo chì, mỗi bước đi đều vô cùng nặng. Người đàn ông này thật tàn nhẫn. Nếu trực tiếp cự tuyệt, có lẽ cô sẽ không khó chịu như vậy.

Hắn rõ ràng cười với cô, ngữ khí ôn nhu, giống như vô cùng thâm tình, mỗi câu nói đều êm tai như vậy, mỗi câu đều là ca ngợi. Nhưng so với gọn gàng cự tuyệt thì càng đả thương người hơn. Trong mắt của hắn vốn không thấy cô!

Tô Vị Nhiên dựa vào sopha, nửa giơ ly rượu, tư thế tao nhã. Có vết xe đổ của Thiệu Nhan, cho nên những người nóng lòng muốn thử đều lập tức đánh bay ý tưởng tiến lên bắt chuyện khỏi đầu. Tuy rằng các cô không biết Tô Vị Nhiên nói gì với Thiệu Nhan, nhưng nhìn vẻ mặt thất hồn lạc phách của Thiệu Nhanh, phỏng chừng là bị cự tuyệt rất thảm. Những người ghen tị với dung mạo của Thiệu Nhan thậm chí còn âm thầm vui sướng khi người gặp họa.

Cảm thấy có người đến gần, Tô Vị Nhiên vốn đang nhắm mắt chậm rãi nâng mi, khẽ cười nói: “Đến đây lúc nào?”

Tô Sùng Hoa ngồi xuống cạnh hắn: “Vừa đến.”

Tô Vị Nhiên đặt ly rượu lên khay của bồi bàn bên cạnh, nhìn thoáng qua người nọ, sau đó nói với Tô Sùng Hoa: “Chỗ này chán qua, đi ra ngoài hóng gió với tôi.”


Tô Sùng Hoa thấy hết động tác của Tô Vị Nhiên, biết Tô Vị Nhiên hẳn là có chuyện muốn nói với hắn, liền gật đầu: “Được.”

Hai người đi tới sân thượng trên tầng cao nhất. Ở góc chết của máy theo dõi, Tô Vị Nhiên và Tô Sùng Hoa ngừng lại. Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng dựa vào lan can: “Còn nhớ Tô Tuấn Vũ không?”

“Dĩ nhiên nhớ.” Tô Sùng Hoa nhíu mày: “Sao đột nhiên lại nhắc tới hắn?” Năm đó đuổi Tô Tuấn Vũ khỏi Tô gia, Tô Sùng Hoa cũng có tham dự.

“Tô Tuấn Vũ đã trở lại.” Tô Vị Nhiên chậm rãi nói. Đời trước, Tô Tuấn Vũ cũng là hai năm trước về nước. Năm đó, nội loạn Tô gia tới quá đột ngột, làm tất cả mọi người trở tay không kịp cho nên Tô Lại Nam chết trong cuộc nội loạn, còn hắn thì vội vàng trở về tiếp nhận Tô gia. Tuy đã dập tắt nội loạn, nhưng cũng làm cho Tô gia bị tê lệt, mất hai năm mới khôi phục lại được.

Sau khi dập tắt nội loạn, hắn tự mình kiểm tra lại toàn bộ tư liệu cuộc nội loạn một lần, thanh trừ sạch sẽ. Lần đó cũng bao gồm cả Tào gia. Đám cưới của Dung Cẩm Mộc và Tào Thư Dịch hoàn toàn vì lợi ích thương nghiệp, sau khi kết hôn thì không gặp nhau, cho nên hắn cũng không cố kỵ Tào Thư Dịch.

Kỳ thật một năm rưỡi trước cuộc nội loạn Tô Tuấn Vũ cũng đã về nước. Nhưng là bởi vì thế lực Tô lão gia tử để lại cho hắn cộng thêm sự che dấu của Tào gia và Tô Lại Nam không đặc biệt để ý, nên Tô gia không phát hiện Tô Tuấn Vũ đã về nước. Cũng cho Tô Tuấn Vũ thời gian bồi dưỡng thế lực.

Trong Tô gia có một bộ phận thủ hạ cũ do Tô lão gia tử lưu cho Tô Tuấn Vũ, che giấu thật sự rất khéo, cho dù lúc ấy Tô Vị Nhiên ở đó, cũng chưa hẳn có thể lôi hết ra ngoài. Những thủ hạ cũ đó đều là sau khi Tô Vị Nhiên tiến hành thanh trừng mới trừ tận gốc được.

Nhưng bây giờ đã khác. Tô Vị Nhiên biết nơi Tô Tuấn Vũ ẩn thân cùng toàn bộ thế lực sau lưng hắn, ngay cả danh sách thủ hạ cũ ẩn giấu sâu trong Tô gia cũng nhất thanh nhị sở.

Tô Vị Nhiên vốn không muốn động thủ nhanh như vậy, hắn tính toán trước tiên để Tô Sùng Hoa “hỗ trợ” đã, đến lúc Tô Sùng Hoa cho là mình sắp tiếp cận mục tiêu, thì mới cho người giết hết một lượt. Nhưng khi hắn biết được hôm nay là đại thọ 60 của Tào Chính Hải, liền thay đổi kế hoạch.

Có lẽ hoạ ngoại xâm Tô Tuấn Vũ này nên giải quyết trước.

Tính ra Tô Sùng Hoa và Tô Lê vẫn có chút tác dụng trong việc dập tắt nội loạn. Giá trị duy nhất của bọn họ cũng nên đến lúc phát huy.


“Cái gì?” Tô Sùng Hoa nghe Tô Vị Nhiên nói xong, kinh ngạc mở to mắt: “Không phải hắn đang ở Mexico sao? Cậu nghe được tin này từ đâu?”

“Khi ở Phương gia, có nghe Phương Quân Dục nói qua.” Tô Vị Nhiên mặt không đỏ thở không gấp lôi Phương Quân Dục ra làm bia đỡ đạn: “Sau đó tôi phái người đi thăm dò.”

“Phương gia?” Tô Sùng Hoa nói: “Nếu Phương gia biết, vì sao không nói cho cha?”

“Anh đừng quên Phương gia lão gia tử và ông nội là giao tình gì, mà ông nội đối với Tô Tuấn Vũ lại là để tâm như thế nào.” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói.

“Không sai.” Tô Sùng Hoa nhíu mày: “Cậu nói xem nếu Phương gia biết Tô Tuấn Vũ về nước nhưng không nói cho Tô gia, có thể nào Phương gia cũng cùng phe với hắn?”

“Này thì không hẳn.” Tô Vị Nhiên nói: “Phương gia chỉ là nể mặt ông nội nên mới không làm khó Tô Tuấn Vũ. Nếu không sao Phương Quân Dục lại nói cho tôi.”

“Mong là vậy.” Tô Sùng Hoa nói: “Cậu trở về cũng là vì chuyện này đi.”

“Ừh.” Tô Vị Nhiên lên tiếng, một bộ thừa nhận. Vì vậy, Tô Sùng Hoa sao có thể nghĩ tới Tô Vị Nhiên trở về hoàn toàn không phải vì lí do này, mà là vì hắn.

“Anh sẽ nói cho cha biết.” Tô Sùng Hoa nói.

“Ừh.” Tô Vị Nhiên thản nhiên đáp, tựa hồ cũng không quá để ý chuyện này. Hoàn toàn phù hợp với cá tính trừ chuyện liên quan đến Phương Quân Dục, còn đâu không quan tâm của Tô Vị Nhiên. Vì thế nên cũng không khiến Tô Sùng Hoa hoài nghi.

“Cậu tính làm thế nào?” Tô Sùng Hoa bất đắc dĩ nhìn bộ dáng thờ ơ của Tô Vị Nhiên: “Dù sao cũng là chuyện trong nhà, sao cậu một chút cũng không thèm để ývậy?”

Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Không phải đã có đại ca anh rồi sao?”

Tô Sùng Hoa thở dài: “Tôi không có khả năng giúp cậu cả đời. Sau này chuyện của Tô gia vẫn phải do cậu tự xử lý.”


Tô Vị Nhiên bật cười: “Chỉ lúc này thôi, còn sau này, tôi dĩ nhiên sẽ tự mình ra tay, không cần anh phải động thủ nữa.” Tô Vị Nhiên thu toàn bộ phản ứng của Tô Sùng Hoa vào mắt, trên mặt tuy đang mỉm cười, nhưng ý cười không lan được tới mắt.

Khi Tô Vị Nhiên và Tô Sùng Hoa trở lại đại sảnh, liền nhìn thấy Tô Lại Nam đi về phía bọn họ.

“Vừa đi đâu vậy?” Tô Lại Nam nhìn hai người, hỏi.

Khóe mắt Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng cong lên, khóe môi khẽ nhếch: “Dĩ nhiên là…” Tô Vị Nhiên hơi nghiêng đầu, môi vô tình lướt qua tai Tô Sùng Hoa, ở bên tai Tô Sùng Hoa nhẹ nhàng thổi một hơi, tư thế vô cùng thân mật. Tô Sùng Hoa bị cái thổi của Tô Vị Nhiên khiến cho cứng đờ, mà Tô Lại Nam thấy một màn như vậy gân xanh trên trán càng nhảy không ngừng. ( Tk: con với cái =.. =)

“Con câm miệng, con nói đi.” Tô Lại Nam trừng Tô Vị Nhiên, sau đó quay đầu hỏi Tô Sùng Hoa. Con mình mình hiểu rõ nhất, nhìn bộ dáng ngả ngớn này của Tô Vị Nhiên, Tô Lại Nam biết những gì ra khỏi miệng Tô Vị Nhiên sau đó tuyệt đối sẽ không phải lời nói thật, nếu xui xẻo còn có thể bị hắn làm cho tức chết.

Tô Sùng Hoa bất đắc dĩ nhìn Tô Vị Nhiên, hòa nhã nói: “Đừng phá nữa.” Sau đó quay đầu nhìn Tô Lại Nam, nâng ly rượu tiến đến bên tai Tô Lại Nam, thì thầm vài câu.

Ánh mắt Tô Lại Nam trầm xuống: “Ta sẽ phái người đi thăm dò. Ta còn tưởng rằng mấy năm nay hắn đã muốn buông tay, không nghĩ tới hắn còn chưa từ bỏ. Đúng là tự tìm chết!”

Tô Sùng Hoa lui lại, nhẹ nhàng gật đầu.

Tô Lại Nam hỏi Tô Vị Nhiên: “Con vì chuyện này nên mới về?”

“Sao có thể chứ, mấy chuyện kiểu này nói qua điện thoại là được, đâu có gì đặc biệt để về?” Tô Vị Nhiên mỉm cười với Tô Lại Nam: “Không phải con đã nói rồi sao, con nhớ cha mà.”

Tô Sùng Hoa: “…” Mới rồi Tô Vị Nhiên đâu có nói như vậy, này lật lọng cũng không khỏi quá nhanh đi.

Tô Lại Nam: “…”

Bất quá hai người đã quá quen với tính cách này của Tô Vị Nhiên, nên cũng không thể trách..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.