Đọc truyện Dường Như Đã Yêu – Chương 20
Sau khi khách mời đã đến đông đủ, tôi thở phảo, chỉnh lại bộ quần áo trên người tôi rồi bước lại gần chú. chú ngắm tôi một lượt.
– em là có năng khiếu làm bà chủ đấy.
– năng khiếu cơ á.
– uh.
Tôi nhéo má chú.
– hồi hộp không?
– có… chút chút.
Không phải chút đâu mà tôi hồi hộp lắm ý. Tôi thấy chú có vẻ bình thản, đàn ông họ nghĩ lớn và nghĩ rộng hơn phụ nữ chúng ta cho nên không có nhiều lúc họ thể hiện sự căng thẳng ra bên ngoài.
Chúng tôi cùng nhau bước vào chào khách hàng., phần lớn họ đều là nam giới. do vậy tôi chọn phong cách công sở kín đáo hết sức có thể. Tôi đến đây để bán hàng… mục tiêu của tôi là như vậy và tôi dùng năng lực của mình để bán hàng chứ không dùng những thứ khác.
Sau một hồi giới thiệu công ty và sản phẩm của công ty. Chúng tôi bước vào phần trả lời thắc mắc của khách hàng. Tôi biết, phần lớn khách nam ở đây trước giờ đều mua hàng kiểu của Duyên,do vậy… tôi cần đưa ra những lợi ích nhất định dành cho họ. trong thương trường bạn thì ít, thù thì nhiều, nếu họ cảm thấy bất lợi nhất định họ sẽ không hợp tác với chúng tôi.
Sau một hồi trả lời câu hỏi của khách hàng, chúng tôi cũng kết thúc buổi gặp gỡ bằng 1 bữa tiệc… nói đúng ra thì đó là một cuộc vui đúng chất đàn ông đi bàn công việc, có rượu, có gái, và có đầy đủ các thông tin cần thiết nhưng không có hợp đồng, tôi tin, sau đêm nay,ngày mai phần lớn khách hàng của tôi sẽ vui vẻ hợp tác.
– nào…mời các anh.
Chú đưa li lên chạm với mọi người, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng quan sát xem có ai săm soi con nhỏ ngồi cạnh chú hay không?
Tôi ra hiệu cho mấy người hậu trường đưa người ra tiếp. các cô em chân dài lần lượt bước ra, chú có vẻ bất ngờ.
– em làm cái trò gì vậy?
– vui đi
Tôi tủm tỉm cười. phần hay còn ở phía sau mà. sau một hồi chén qua chén lại, ai cũng có chút men trong người, lúc ấy nhiệt huyết có vẻ dâng lên rất cao.
– ngày xưa có em Duyên làm cùng Vinh cũng không được chu đáo thế này.
– không… nói về độ chu đáo thì không so sanh được.
– em Bình chia giá như thế là quá hấp dẫn rồi nhưng mà…
– mà gì thế ông.
– em Duyên ngày xưa chăm sóc tận tình lắm. nhiều khi muốn kêu đắt mà em ý làm cho đéo kêu được.
– cái gì đấy…
– cái đấy đấy.
– cái đấy thật à…?
– mẹ …. được cái nọ mất cái kia… với tôi… vài đồng chênh lệch đéo quan trọng, em ấy thích chứ gì… ok
– ơ… ông cũng thế à?
Câu chuyện từ 1 góc lan ra hết bàn tiệc. Tôi ngồi đó im lặng lắng nghe.
– ôi… tôi đến chịu mấy ông… thế này thì mấy ông dùng chung quần lót với nhau à?
Mấy người đàn ông nhìn nhau vẻ bất ngờ. Tôi biết họ đang nghĩ gì đấy. Cái vc bị qua mặt, vc bị em ấy biến thành công cụ để đạt được Mục đích quả khiến họ xấu hổ vô cùng
– thì nó cứ mời gọi thì thằng đéo nào từ chối, ngon thế cơ mà…. lại chuyên nghiệp, tôi nói thật với ông, chơi với nó đúng chất đàn ông, hoang dã đéo tưởng nổi.
– thế nào… ông Quốc… mấy ông được lên sàn chưa?
Tôi biết có người ngập ngừng, có người chả ái ngại mà kể, nhưng đằng sau câu chuyện họ nhận ra điều gì?
– em nghĩ… số tiền mấy anh bỏ ra cho cô ấy có lẽ cũng đủ để kiếm em chân dài có tiếng nâng khăn sửa áo cho các anh ý chứ.
– đúng.. em Bình nói đúng.
– đã vậy còn không bị chung hàng.
– thôi thì …. Ngu phải chịu…
– em biết ở đây vẫn còn có người dính lợi ích với em ấy, thú thực nhiều khi các chị nhà mà biết chuyện anh qua lại với cô ấy… có vẻ vấn đề không được hay đâu, cho nên các anh nên cẩn thận với cô ấy.
– chơi là chơi, chơi xong đứng dậy là hết chuyện chứ đừng có quay sang đâm bị thóc chọc bị gao nhà người ta tao cho chết luôn ý chứ.
– kể ra bà nhà tao mà biết cũng mệt nhưng mà tao cũng phòng trước rồi, đéo có chuyện nó quay lại cắn tao đâu, tao cho gãy răng luôn.
Tôi tủm tỉm.
– nói chung mỗi người cách làm việc khác nhaum, riêng về phía em, đời tư của các anh em xin phép không nhắc tới, còn về công việc em sẽ cố gắng đề các anh có thu nhập tốt nhất. lúc ấy có tiền dùng hàng sịn vẫn hơn đúng không các anh.
– đúng… em Bình nói đúng.
– vả lại em cũng là phụ nữ, em hiểu tâm lý các chị nhà, các anh yên tâm, có gì em sẽ giải thích với các chị. bởi dù sao nguồn gốc của vấn đề vẫn nằm ở chỗ công ty em mà ra.
Ý tôi là tôi biết tỏng chuyện các ông rồi, nhưng mà tôi có ngậm mồm không là do sự hợp tác của các ông thôi, các ông hiểu chưa?
Tôi cười tủm, còn người đàn ông bên cạnh nhìn tôi như người ngoài hành tinh. Tôi sai gì sao… hay là tôi biết quá nhiều.
– tôi muốn nói chuyện với em.
Chúng tôi cùng nhau ra về khi mọi người đã về hết.
– có chuyện gì mai nói, giờ mệt rồi.
Tôi trả lời trống không
– em nói cho tôi biết… tai sao em biết chuyện đó.
– chuyện gì?
– là chuyện của Duyên với họ.
– cháu là đàn bà mà. … cháu hiểu…
– tôi thấy… đằng sau khuôn mặt ngây thơ này… là một con người khác.
– con người như thế nào.
– tôi nghĩ suốt cả phần đời còn lại của mình… tôi sẽ cố gắng để tìm hiểu em, để hiểu hết được em.
– chú đã đi được nửa cuộc đời rồi đấy. còn chú chỉ biết cháu có hơn năm nay thôi.
– tôi thấy hối hận vì đã quen em muộn
– chú nên thấy hối hận vì đã gặp cháu, bởi vì nếu không có cháu, thì giờ chú đã hạnh phúc bên duyên, và có khi… ngày ngày vẫn được dùng chung đồ với người khác.
– đừng có trêu tôi nữa.
Tôi cười nhạt…ngay lúc này tôi thấy chán chú. tôi thấy dường như người đàn ông trươc mặt tôi cũng tầm thường như những người đàn ông kia. tiền không mang lại cho họ giá trị trong lòng tôi. tiền chỉ mua được sự giả dối của con người.
– cháu mệt rồi, giờ cháu muốn nghỉ ngơi.
Tôi bấm chuông cửa.
– ơ…
Chú bước lại kéo tay tôi.
– này… cả ngày chưa làm gì…
– cháu mệt…
Tôi hờ hững.
– chỉ ôm 1 cái thôi
– chú tránh ra.
Tôi lạnh lùng gạt chú ra.
– ơ này… làm sao thế.
– cháu không sao. giờ chú về ngủ đi, tối nay đừng nhắn tin làm phiền cháu.
Tôi quay vào nhà khi cánh cửa được kéo lên. Chú đứng đó. thẫn thờ… tôi giận có vẻ trẻ con lắm nhỉ… nhưng chỉ nghĩ đến chuyên chú già đó với Duyên là tôi thấy máu tôi sôi lên. dại gái… mê gái… chết vì gái đi… chú già…
Sáng hôm sau chú bước nhanh theo tôi trong sảnh công ty
– em giận tôi đấy à?
– có gì mà giận.
– vậy sao từ hôm quá lại có thái độ đấy.
– kệ cháu…
– kệ là kệ thế nào?
Chú vẫn cứ lon ton theo tôi như trẻ con, cả ngày đi ra đi vào toàn liếc trộm xem thái độ của tôi thế nào.
– thế này thì em nghĩ đời anh chắc sẽ không toàn thây rồi, nghĩ kĩ đi.
– đáng sợ nhất là cái bọn đi đêm. biết mà giả như không biết, giận mà làm như không giận, ghét không thèm nói.
– ra đường sợ nhất công nông. về nhà sợ nhất vợ không nói gì. quả này mà chiến tranh lạnh 3 hôm thì bố bảo cũng ko bằng
– thế chúng mày bảo anh phải làm thế nào.
– tặng hoa…
– tặng hoa hồng nhé.
– tặng hoa súng ý.
– giờ mà vạch ra có khi nó cắt ném cho chó ý chứ.
– thôi. dù sao sếp cũng hiểu cô ấy nhất, có gì… nguy hiểm thì báo bọn em nha.
Tôi ngồi đó, lặng nghe câu chuyện của mấy ông. Tôi có điếc đâu, nhưng bàn chuyện đólàm gì. để tôi yên đi, ngay lúc này tâm tình tôi rất khó chịu… tôi chỉ muốn làm việc thôi.
Ngay cả khi về nhà tôi cũng nhốt mình trong phòng… tôi không sang nhà chú như mọi khi, nếu bước vào căn phòng ấy, có khi tôi lại bắt đầu thấy máu mình sôi lên, tôi ko được để cảm xúc điều khiển tôi. có những thứ chỉ là rác rưởi… đừng bận tâm quá nhiều, vả lại cũng như bà vợ của mấy ông kia, cùng là phụ nữ có người thì thờ ơ, có người thì nhảy xổ lên mà đánh ghen, có người lại chỉ biết khóc nóc….
Chung 1 vấn đề nhưng có rất nhiều cách giải quyết, suy cho cùng… nó phụ thuộc vào mức độ nghiêm trọng hoá vấn đề của tôi.