Dường Như Đã Yêu

Chương 19


Đọc truyện Dường Như Đã Yêu – Chương 19

Những ngày chúng tôi vùi mình ở văn phòng và ở nhà. Ngay cả đến cái chuyện nhìn nhau thôi tôi cũng chưa nghĩ đến vì khối lượng công việc bị bỏ bê là khá lớn.

Thi thoảng tôi thấy chú cứ cố ý ngồi cạnh, lúc đưa nước, lúc đưa đồ ăn, tranh thủ chạm vào tôi chỉ một cái rất nhẹ. Có khi ở công ty lúc vắng người còn hôn trộm 1 cái lên trán tôi.

– tham việc vừa thôi chứ.

– đừng có linh tinh, ăn đòn đấy.

– kệ

– có người vào kia kìa.

Chú buông tôi ra rồi lườm.

– chiều nay cháu có việc cần đi ra ngoài.

– đi đâu vậy?

– có chút việc riêng.

– để tôi đưa em đi.

– không cần đâu.

– bố già đã nói là phải trông con gái bố.

– bố cháu bảo đừng để bọn con trai dang tay bảo vệ. vì chúng nó chỉ bảo vệ được lúc trên giường thôi.

– ai nói thế???

– bố cháu.

– thôi… ko tranh cãi, chiều nay tôi đưa em đi.

– cháu bảo không cần rồi, chú nói nhiều đến phát ghét.

Tôi cáu lên rồi lườm chú, chú thấy tôi như vậy nên ko dám nói thêm chuyện đó.

– được rồi, em muốn đi đâu thì đi, nhưng mà đúng 6 giờ là tôi đi tìm đó.

– được

Tôi gật đầu rồi xách túi bước ra cửa.

Trong quán café với khung cảnh rất hiện đại. Duyên ngồi đó chờ tôi. thấy cô ấy, tôi bước lại gật đầu chào.

– chào em, lâu lắm không gặp.

– chị đừng có giả bộ tử tế. có gì chị nói luôn đi

Tôi cười nhẹ, Duyên đến đây là bị tôi ép đến, những thôi tin của cô ấy trong tập hồ sơ, những việc cô ấy đã làm có thể qua mắt nguười khác chứ đâu có thể qua mắt được tôi.

– chị đến trước tiên cũng để cảm ơn em, nhờ em mà giờ chị về cùng anh Vinh quản lý công ty.

– chị ko nói tôi cũng biết.

– chứng tỏ em còn rất quan tâm anh ấy. chị cũng nói thật dạo này công ty rất khó khăn, khó khăn về vốn và đầu ra của hàng. chị đến đây để mong em giúp đỡ.

– tôi chẳng còn gì liên quan đến các người.

– còn chứ, chị vẫn còn báo cáo khống em lập lên để nhận tiền chênh lệch hàng. chị vẫn còn cả bằng chứng em nhập thuốc ở đâu đấy nhé.

Duyên tái mặt.

– vậy chị muốn gì?

– chị chỉ muốn em dừng can thiệp vào chuyện anh Vinh.


– tôi muốn ông ta trả giá về việc đã trở mặt với tôi.

– thật ra chị biết em có tình cảm với anh Vinh, nhưng nó dựa trên tiền hay tình yêu thì chị còn chưa biết, nhưng chị xin nhắc lại là tình cảm là thứ không thể gượng ép, về công vc chị không phủ nhận đóng góp của em cho công ty, nhưng người ta nói làm theo năng lực hưởng theo lao động, những gì em nhận được là nhiều hơn người khác rất nhiều.

– chị nghĩ vậy ư? Có những điều mà chị không biết được đâu.. đừng nghĩ mình là thánh.

– vậy có những chuyện chị biết mà em không ngờ đâu. chị ko là thánh nhưng cũng ko ngu như em nghĩ.

Duyên đứng lên.

– mọi thứ nếu chị muốn, chị cứ thông báo cho công an. Tôi tin chị và anh ta sẽ tổ chức đám cưới trong tù.

– em đứng lại…. đây là việc em làm, em ko thoát được tội đâu.

Duyên quay lại nhìn tôi ánh mắt thách thức.

– tôi làm đó.

– chính em nhập thuốc lô thuốc giả đó.

– đúng thế.

– chính em đã giàn xếp để đưa nó vào bệnh viện, em thật độc ác, biết bao nhiêu con người họ đang sống nhờ số thuốc đó.

– thì sao? chị thấy họ có chết đâu.

– em đang bán lương tâm mình vì tiền đấy, em lợi dụng anh vinh, lợi dụng lòng tin của anh ấy.

– đấy là cái giá sớm muốn anh ta cũng phải trả. Tôi chỉ là muốn đòi lại công bằng cho tôi thôi.

– nhưng em thử nghĩ xem nếu giờ 2 người là vợ chồng em có đành lòng nhìn anh ấy đi tù vì em ko?

– nhưng giờ anh ta đâu có là gì của tôi nữa. tôi cũng đang chờ kết cục tốt đẹp cho anh ta đây, đồ phản bội.

Duyên quay đi, tâm tình tôi có phần hỗn độn, những gì tôi tìm hiểu được hầu như chú không biết, đàn ông đôi khi dại khờ, mù quáng khi yêu đến mức bị người ta bán đứng.

Duyên quả là một cô gái tài giỏi, tôi ko phủ nhận điều đó, nhưng duyên cũng ko biết duyên đang chơi với ai đâu. cuộc chơi của chúng tôi chỉ mới bắt đầu thôi mà.

Tôi quay ra ngân hàng, kịch bản này có lẽ tôi đã tiên liệu trước, tôi biết chú nhất định sẽ không nhận sự giúp đỡ của tôi. Nhưng sau cuộc gặp này. Duyên sẽ đi nước cờ là dồn chúng tôi vào đường cùng.

Đàn bà thật đáng sợ, một khi đã yêu thì luôn yêu như đó là mối tình đầu tiên trong cuộc đời nhưng một khi đã hận thì cũng hận theo cách không đôi trời chung nhất. con người như Duyên bất chấp tất cả để có được thứ mình muốn thì cũng là kẻ đáng phải đề phòng.

Tôi lặng lẽ đi về nhà, giờ tôi phải nói gì với chú. Tôi biết lòng tự ái của chú rất cao, chú có thể mất cả công ty, nhưng sẽ không chịu nhận tiền của tôi một cách đơn giản như vậy. bởi vì chúng tôi thật sự chỉ mới bắt đầu, nếu tôi cứ thế mà đưa tay ra giúp, nhất định sẽ khiến chú cảm thấy mình là người kém cỏi.

“Đôi khi giúp đỡ người khác cũng cần nghệ thuật để người ta không cảm thấy áp lực về việc phải mang ơn.”

Tôi cất đống giấy tờ vào trong nhà. xuống ăn cơm cùng bố mẹ. hôm nay, trên bàn ăn nhà tôi có khách. Người đàn ông mặc áo phông trắng, cổ bẻ, tay đeo đồng hồ như đi gặp khách hàng. Tóc còn vuốt keo. quả thật U40 đến nơi rồi mà phong độ dễ sợ. đúng là đi tán gái rõ khác… phong cách đấy.

tôi đứng chôn chân ở cầu thang.

– cái con bé kia đã đi về muộn rồi mà còn đứng đó.

bố tôi vừa dọn đồ ăn trên bàn, chia chén bát cho chú vừa nói.

– mẹ mày nấu cơm cả buổi chiều đấy, vào có gì dọn nốt ra.

– anh… con đi làm về mệt rồi.

– mệt cái gì. Sau này làm dâu, đi làm về là phải lăn vào bếp chứ đừng mong có người phục vụ như bây giờ.

Chú nhìn trộm tôi 1 cái rồi cười hớn hở. uh… chú không phải mẹ tôi, mà là cái kẻ sau này sẽ hành tôi như bố già của tôi vừa nói, cho nên ông ta cười cũng phải thôi, ôi… chỉ nghĩ đến vc đi làm dâu đã mất hết cả hứng lấy chồng rồi. không biết sau này nếu Bá là mẹ chồng tôi thì có khó tính và ghê gớm như mấy bà mẹ chồng trong huyền thoại không nữa.

Bố tôi và chú mỗi người 1 chén rượu. họ kịch cốc nhau,

– nào uống đi, hôm nay tôi có chai rượu ông bạn cho, nó bảo ngâm mấy năm rồi đấy.

– thế ạ.


cả hai làm một hơi khởi động hết chén rượu. tôi nhìn bố rồi nhìn chú, hai ông già của tôi. bố tôi… trông vậy nhưng ko giỏi uống rượu đâu. chỉ là thích thể hiện với cái thằng đang định mang con gái ông đi. còn ông chú già này, 1 bàn tay vẫn còn bó bột, cho dù vài hôm nữa tháo thì cũng cần kiêng khem chứ, đằng này hai ông cứ tì tì thế kia. Ý bố là gì… định kiếm con rể hay kiếm bạn nhậu vậy bố.

– mày nhìn cái gì vậy con.

– ko ạ

– sau này đi lấy chồng không được nhìn kiểu đấy không bị ăn chửi đấy nghe chưa.

– chỉ nhìn thôi mà nghe chửi ạ.

– uh, ngày xưa bà nội mày ác lắm. mẹ mày nhìn vào mặt bà mà bà mày còn chửi nữa là.

– bà con cổ hủ nói làm gì. đến cái tivi dậy mỏi cả mồm mà ko biết mở. mà bố cũng khó tính giống bà.

– bố mày mà khó tính.

– vâng.

– bố mày khó tính thì mày bị đuổi khỏi nhà lâu rồi con ạ. Con gái con đứa…. ko bảo nổi.

– thôi anh…. để con ăn cơm.

bố tôi nhìn mẹ con tôi rồi đón thêm rượu từ chai chú rót. Tôi quay ra lườm chú, ý bảo là rót ít thôi.

– chú cứ rót đi, rót đầy đầy vào, nó nhìn kệ nó. đàn ông là chuyện đàn ông đừng để ý bọn đàn bà nó nghĩ gì.

– bố… mẹ con đang ngồi đây đấy.

Tôi gắp miếng thức ăn vào miệng.

– mẹ mày là chuyện mẹ mày, hôm nay nhà mình có khách, mẹ mày thấy bố mày uống còn mừng thêm ý chứ. Chú Vinh nhỉ.

– dạ vâng.

Chú cười gật đầu. tôi cũng cười theo.

– 2 anh em nhà bố vui tính ghê.

Tôi châm chọc.

– mày không phải nói mát con ạ. bố thừa biết.

bố tôi đưa chén rượu lên trước mặt chú.

– thật ra tôi chả biết xưng hô thế nào, trươc là anh em quen cái mồm rồi, giờ bảo thay đổi ngay khó thật.

– dạ…. em…. À… cháu…. Cũng vậy.

– há há há

Tôi phá lên cười cái kiểu nói chuyện của chú. ôi… ông chú già của tôi…thấy tôi cười vô Duyên quá mẹ tôi huých tay..

– chú thông cảm…

– không sao ạ. trẻ con mà

Tôi tủm tỉm lườm chú, chú cũng lườm lại tôi.

– con còn bé lắm, con chưa muốn lấy chồng đâu. haaaaa

Tôi cười giòn tan. Chú lườm tôi 1 cái sắc như dao. Tôi sợ gì cơ chứ.

– thôi ngay đi, con gái con đứa cười ngậm cái miệng vào, về nhà chồng người ta đánh giá cha mẹ ko biết dạy con.


– kệ, mình sống đúngbản chất, lo gì. với lại đã có ai hỏi đâu, chưa chi mẹ đã tính chuyện lấy chồng.

Sau câu nói này có 1 cái chân đè lên bàn chân tôi. Chúng tôi dẫm chân nhau dưới ghế.

– thôi đi mấy đứa. hôm nay chú ở đây, tôi muốn hỏi bên nhà chú định tính thế nào?

– dạ… nếu như hai bác đồng ý thì….em… à… cháu… tính cuối năm tới hoặc đầu năm sau.

– nhanh vậy hả?

bố tôi trầm ngâm, tôi biết họ đang nói gì nhưng tôi giả như ngốc.

– bố với chú tính cái gì đấy ạ.

– mày nghe từ nãy không hiểu hả con.

– từ đầu thì con có hiểu, nhưng từ đoạn sau thì hình như mới có kết luận chứ chưa có mở bài và thân bài.

– bố mày còn phải trình bày với mày sao con.

– thì cũng để bọn trẻ nó bàn với nhau chứ anh.

– bà thì… bàn thêm tý nữa bà ngồi bàn thờ ngắm cháu đấy.

cả tôi và chú nhìn nhau bật cười. bố tôi đúng là có sốt ruột. bởi tôi sắp 3 chục rồi. với lại theo âm lịch thì sang năm tôi ko cưới được phải tính đến năm sau. Mà ông ấy lại ko muốn con ông ăn kem trước cổng cho nên ông hối cũng đúng thôi.

tôi cau mày nhìn bố.

– bố định đuổi con đi đấy à.

– ta đuổimày sang nhà hàng xóm kia, mày đừng lo.

– nhưng con ko sang đó đâu, con muốn ở nhà với bố.

Chân tôi bị dẫm cái nữa, cái kẻ vừa dẫm vào chân tôi thản nhiên như không ý.

– thôi mày ạ. người ta bảo con gái như bom nổ chậm, mày giống bom nhiệt hạch chứ không còn là bom nguyên tử đâu con ạ.

Híhi

– bố…. bố định bán rẻ con gái bố đấy à.

Tôi giận dỗi, bố tôi cười, tôi biết bố thương tôi, về việc chúng tôi nhất định đã thông suốt, cho nên ông cũng không còn phản đối nữa. tôi thấy mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn. Dù sao cũng bớt đi một mối bận tâm trong đầu. bởi vì chúng tôi phải đối mặt với rất nhiều khó khăn ở phía trước.

– Hội nghị khách hàng.????

– Vâng.

– Điều đó có nghĩa là gì

– Chúng ta bán hàng bằng tâm lý đám đông. Xây dựng lại uy tín và lấy lại khách hàng.

Tôi ngồi xuống ghế trước mặt chú

– Ok. Nếu em tính vậy thì em cứ triển khi đi. Chi phí bao nhiêu em báo phòng kế toán.

– Hiện tại tiền của chúng ta ko còn nhiều.

– Em cứ làm đi, tôi sẽ lo.

– Chú vay ở đâu.

– Em đừng lo cái đó, tôi ổn.

Tôi ko nói gì thêm mà quay đi. Chú thấy tôi lạnh lùng như vậy liền kéo lại.

– Dạo này yêu công việc hơn tôi rồi đấy.

Giọng nói đầy hờn giận.

– Ai yêu mà nói là yêu.

– Thế ko yêu tôi thì em yêu ai.

– Yêu công việc.

– Hừm.


Chú luờm rồi bóp má tôi, kéo mạnh tôi lại ôm lấy eo rồi cọ cọ râu lên trán.

– Đây là công ty đấy.

– Ai vào sẽ gõ cửa.

– Chú già. Bộc lộ bản chất xấu xa.

– Hí. ở bên người mà mình bộc lộ được bản chất mới thật sự tuyệt vời.

– Lý sự.

Tôi nhéo eo chú còn chú cười sung sướng.

– Chị Bình… Chị Bình… Chúng ta đi thôi

Chú nhìn tôi nghiêm túc.

– Em đi đâu

– cháu đi có chút vc

– Dạo này e có gì giấu tôi phải không?

– Ko có

– Này… Em định qua mặt tôi đấy ạ

– Cháu nào dám. Công ty là của chú. Nó nát rồi cháu chỉ phá cho nát thêm thôi.

– Công ty mất có thể lấy lại đc, em mà đi theo ng khác tôi ko biết phải làm sao

– Thì tuyển thêm cô Duyên nữa.

– Chục cô Duyên nữa cũng đc ý chứ.

– Á à.

Tôi nhéo chú mạnh hơn.

– Ây za đau.

Chú ôm tôi rồi gục đầu vào vai. Đôi môi mơn man trên cổ tôi, hơi thở ấm nóng phả vào cổ. Tôi thấy chú thở nhanh hơn.

Chú lướt môi lên cổ, lên tai tôi lên cằm và mơn màn đến gần môi, chúng tôi đến ngay cả hôn nhau cũng chưa. Do vậy mà tôi có cảm giác hồi hộp vô cùng.

– chị Bình. Nhanh nhanh lên.

Tôi giật mình buông chú ra.

– Mẹ cái thằng.

– Cháu phải đi.

– Kệ. 1 chút nữa thôi.

Tôi vuốt má chú.

– Lúc khác.

– Ko

Mè nheo chưa kìa. Có phải chú già đấy ko.

– Để-Thật nhá.

Chú háo hức.

– Uh

Chú siết tôi mạnh 1 cái rồiii rời ra.

– Đúng 6 giờ phải về nhé

Tôi đi ra cửa. Tôi sẽ chuẩn bị chu đáo cho buổi gặp mặt khách hàng lần này. Bởi vì nó quyết định thành bại trong lần ra mắt này của chúng tôi…sẽ có nhiều điều khiến cho những người có liên quan phải bất ngờ.

Hãy đợi tôi….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.