Đọc truyện Dường Như Đã Yêu – Chương 15
Những ngày trong viện, tôi mong ngóng Phương đến, vì những lúc có cậu ấy, tôi thấy Minh trở về. Do vậy, bố mẹ cứ nghĩ tôi đã có cảm tình với Phương. Tuy Tôi đã suy nghĩ và chấp nhận cậu ấy nhưng thật sự cảm giác bị gượng ép quả khó chịu vô cùng.
hàng ngày, Phương thường đến nhà tôi ăn tối, chân tôi đã đi lại được tốt hơn chút, tối đến tôi vẫn nhắn tin cùng chú, chúng tôi nói chuyện với nhau về những kế hoạch cho công việc sắp tới của mình.
Nhưng tuyệt nhiên chú không sang nhà tôi cũng không công khai quan tâm tôi như trước nữa. có lẽ chú cũng ngại với bố tôi, chúng tôi giống như hai con đường mà đèn xanh đèn đỏ là bố mẹ.
Phương hôm nay nhìn tôi rất lạ. có lẽ cậu ấy có điều gì đó cần nói với tôi nhưng đang rất ngập ngừng. có lẽ cậu ấy đã nhìn thấy sự thiếu nhiệt tình của tôi. bởi vì bây giờ người xuất hiện trước mặt tôi là Phương chứ không còn là Minh nữa.
– Bình…
– có chuyện gì vậy?
– tôi có thể mời cậu đi uống nước được không?
– có chuyện gì quan trọng à?
– tôi nghĩ điều này quan trọng.
– được rồi.
Tôi đi theo phương ra cửa rồi ngồi lên xe cậu ấy, tôi biết bố mẹ tôi sẽ ủng hộ chúng tôi đi chơi riêng với nhau, có lẽ họ sẽ rất vui mừng.
Phương kéo ghế cho tôi ngồi một góc quán cafe. chúng tôi giống 2 đứa bạn đi uống nước hơn là hẹn hò. Phương ngồi xuống trước mặt, nghiêm túc nhìn tôi.
– có chuyện gì vậy?
tôi ái ngại hỏi
– Bình. chúng ta quen nhau sắp được 15 năm rồi ý nhỉ.
– uh.
tôi gật đầu. nhanh thật đấy, mới ngày nào mà.
– chắc cậu cũng biết tình cảm của tôi dành cho cậu.
– ???
tôi ngồi im.
Phương ấp úng
– tôi biết cậu vẫn nghĩ đến Minh. tôi biết so với Minh tôi không là gì cả. nhưng mà… nhưng mà hôm trước tôi đến mộ Minh. tôi đã xin phép cậu ấy cho tôi chăm sóc cậu.
– Minh đã chết rồi.
tôi lạnh lùng nói câu nói đó. điều đấy là sự thật, và tôi đã chấp nhận nó nhiều năm rồi cho dù đôi khi tôi vẫn thấy Minh quay lại.
– hôm trước lúc cậu sốt, cậu đã nhầm tôi với Minh. lúc đó cậu nói chuyện với tôi, không hề giống cậu bây giờ.
– …..
– Bình…. nếu có thể, hãy cho tôi cả đời được chăm sóc cho cậu, kể cả cậu coi tôi chỉ là thay thế cho Minh. tôi nguyện sẽ yêu thương cậu như Minh đã thương cậu vậy.
– Minh chết rồi
tôi nhắc lại. nước mắt tôi bắt đầu rưng rưng, minh chết thật rồi, tôi sai rồi.
– Ko, Minh vẫn còn sống, Minh sống trong tôi.
– ko, cậu không phải.
tôi bối rối.
– cậu đừng nhắc chuyện này nữa. đừng nhắc nữa.
tôi đứng lên bước ra khỏi ghế.
– đậu bắp, tôi yêu cậu.
tôi giật mình đứng lại. tôi quay lại nhìn Phương. ko… đúng hơn là Minh đang đứng đó. tôi đã hứa với lòng nếu Minh quay trở lại, nhất định tôi sẽ cho chúng tôi cơ hội để yêu nhau, nhất định sẽ không vô tâm nữa. giờ Minh đang đứng đây. trước mặt tôi, là Minh… không phải Phương. tôi đứng chôn chân cố mở mắt to ra để nhìn, đúng là Minh của tôi rồi.
Minh bước lại phía tôi, rất gần, đưa tay ôm lấy tôi vào lòng, tôi cũng vậy, đôi bàn tay siết chặt lấy cậu ấy. Minh của tôi đã quay về.khi chúng tôi rời nhau ra, cậu ấy nhìn tôi âu yếm, sau đó cúi xuống gần tôi hơn. Tôi nhắm mắt lại. cậu ấy đặt môi mình lên môi tôi run run, đây là lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau. tôi… hồi hộp.
sau một hồi bịn rịn chúng tôi cũng ra về. Minh đưa tôi vào nhà. trước khi chia tay, tôi muốn nói với cậu ấy là ngày mai tôi muốn đi chơi nữa, nhưng khi tôi quay lại, người đứng trước mặt tôi lại là Phương, tôi bần thần nhìn cậu ấy rồi ngơ ngác kiếm tìm xung quanh. Tôi có nhầm không nhỉ?
Phương cười với tôi 1 nụ cười hạnh phúc, dặn dò cẩn thận rồi cũng chào bố mẹ tôi ra về. Thấy hai đứa tình cảm lại hớn hở như vậy có lẽ bố mẹ tôi đã nghĩ chúng tôi vừa. tiến 1 bước dài.
tôi mò lên gác với 1 chút khó hiểu. sau khi lên giường, tiếng điện thoại của tôi rung lên
– cháu vừa đi chơi về đấy à?
– vâng. cháu và Minh ra quán cafe.
– MInh?
– vâng.
– hai người làm gì ở đó?
– đấy là chuyện của cháu.
– Bình… cháu vẫn nghĩ phương là Minh à?
– kệ cháu.
– cháu nghe chú nói này, ngay mai chúng ta cần đến bệnh viện.
– cháu khoẻ, cảm ơn chú.
– cháu khoẻ ư, cháu không khoẻ 1 chút nào.
– chú đang ghen với Minh đó à?
– Bình…. Cháu nên nghĩ lại đi, Minh ngày xưa…. như thế nào… hãy nhớ lại đi.
tôi ngồi im… tôi nhớ lại… đúng thế… Minh mất rồi. vậy mà càng ngày tôi càng nghĩ đến cậu ấy, vậy hôm nay người tôi ôm hôn đấy là ai, rõ ràng là Minh mà. hay tôi bị ảo giác nhỉ.
– cháu không sao? cháu nghỉ đây.
– Bình… nghe chú… cháu cần đi bác sĩ.
– cháu khoẻ, cháu nghĩ chúng ta không nên nói chuyện với nhau về chuyện này.
tôi cúp máy. tôi nằm lên giường, chắp nối mọi thứ với nhau. nhưng cuối cùng tôi thiếp đi lúc nào không biết.
những ngày tiếp theo chúng tôi vẫn đi chơi với nhau, tôi nhận ra một điều là khi về đến nhà thì Minh lại biến mất và người đưa tôi về vẫn là Phương.
Tối nay trước khi chúng tôi đi chơi thì chú xuất hiện, trên mặt chú biểu hiện 1 nét rất căng thẳng.
– hai đứa vào nhà chú có chuyện cần nói.
tôi đi theo chú vào nhà. Bố tôi cũng bước ra, ngồi nghiêm túc trên ghế.
– em nghĩ hôm nay em cần phải hỏi Bình 1 chuyện.
– chú hỏi cháu ạ.
chú chỉ vào người ngồi cạnh tôi.
– Bình… đây là ai?
tôi nhìn cậu ấy.
– Phương.
– vậy mọi khi cháu nghĩ người cháu đi cùng là ai?
tôi định trả lời thì Phương gắt lên.
– chú buồn cười nhỉ. việc cô ấy đi chơi với ai liên quan gì đến chú.
– là tại chú thích quan tâm cô ấy.
– vậy chú hỏi cô ấy có muốn chú quan tâm hay không chú chú nói thế thì để làm gì?
– Phương, cháu bình tĩnh, chú nghĩ… cháu ko cần phải phản ứng mạnh như vậy đâu.
– cháu phản ứng vì chú đang hỏi người yêu cháu.
– người yêu cháu…? cháu thử hỏi cô ấy xem cô ấy yêu ai?
– chú đừng có mà nhì nhằng. chú vớ vẩn vừa thôi
– thôi… thôi…. hai anh hôm nay có chuyện gì?
Bố tôi nói chen vào.
– em nghĩ… Bình cần đến bệnh viện.
bố tôi nhìn tôi 1 lượt.
– con bé khoẻ mà.
– nhìn bên ngoài vậy thôi. nhưng em nghĩ thần kinh cô ấy đang có chút vấn đề
bố tôi trừng trừng nhìn chú. có thằng hâm nào bảo con gái mình bị thần kinh không?
– chú đùa tôi đấy à?
– không. em ko hề đùa.
– vậy thì chú cũng có vấn đề rồi đấy, thôi khuya rồi về nghỉ đi cho cháu nó đi chơi.
bố tôi đứng lên còn chú ngồi đó, tôi cũng đứng lên theo Phương nhưng lần này tôi nhìn lại cậu ta. ko… tôi ko muốn đi chơi với phương.
Tôi bước theo Phương ra ngoài… thì tôi lại thấy Minh…
– em quên điện thoại, vào lấy cho em.
Minh bước vào nhà một lúc sau gọi vọng ra.
– em có tắt máy không mà máy em tò te này.
tôi cau mày bước vào nhà. hai người đàn ông hi hoạy tìm điện thoại cho tôi, chú…. và Phương.
tôi đứng ngây ra giữa nhà. tôi bị ảo giác hay tôi điên rồi, sao lúc tôi nhìn ra Minh lúc Tôi nhìn ra Phương vậy.
Phương đưa điện thoại cho tôi, cười rồi xoa đầu tôi.
– thấy rồi. chúng ta đi thôi.
Tôi nhìn theo Phương bước ra cửa thấy tôi đứng bần thần cậu ấy quay lại gọi.
– nhanh lên nào.
ko… đó lại là Minh. kì lạ nhỉ. tôi thấy tâm tình tôi hỗn loạn quá.
tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra với chính tôi luôn.
– hay hôm nay ko đi chơi nữa. hôm nay em thấy đau chân.
Minh bước từ ngoài vào, vẻ mặt giận dỗi.
– hay để anh cõng.
tôi cười, định đưa tay lên nhéo má Minh mà lại nhận ra trước mặt tôi là Phương. mồ hôi tôi bắt đầu rơi ra, hình như tôi điên rồi.
– hôm nay chúng ta nghỉ nhé. tôi thấy mệt mà.
tôi quay đi, tôi không muốn đi chơi với phương. ko hề muốn,
– được rồi, thế nghỉ đi, anh đi về.
tôi gật đầu chào phương. tôi nhìn theo cậu ấy đi ra đến cửa, khi cậu ấy chuẩn bị dắt xa đi mới quay lại nhìn tôi, tôi thấy Minh đang cười với tôi, rồi quay xe chuẩn bị đi. tôi gọi với.
– Minh.. Minh… ngày mai đến mua cho em bánh quẩy nhé.
choang…..
tiếng bát vỡ trong bếp nhà tôi. mẹ tôi hốt hoảng chạy ra ngoài nhìn quanh 1 lượt.
– nó đâu… nó đâu…
– ai ạ,
– thằng Minh.
– kia… anh ấy chuẩn bị về.
mẹ nhìn theo hướng tôi chỉ. rồi run lên.
– còn nhìn thấy thằng Minh à.
tôi gật đầu
mẹ tôi đưa tay lên ngực giữ chặt, cơ thể loạng choạng, may mà có chú đứng sau đỡ.
– đó là một biểu hiện của tâm thần đấy ạ. là do cô ấy nghĩ đến cậu Minh quá nhiều, chắc do ảnh hưởng của cơn sốt vừa rồi.
– phải làm thế nào hả chú.
– em nói với anh rồi, nhưng anh không nghe.
– thế giờ tôi phải làm thế nào?
– nếu con bé cứ nhìn Phương ra Minh, thì tốt nhất là ko để con bé gặp Phương nữa, sau đó chúng ta sẽ tác động lên ý thức dần dần.
– liệu nó có bị tâm thần không chú.
– nếu theo dõi và can thiệp sớm thì không sao đâu ạ.
– vậy tôi phải làm thế nào.
– mai chị đưa cháu đến viện. em sẽ qua cho chụp chiếu sau đó sẽ nhờ bác sĩ bên thần kinh can thiệp.
– uh được rồi.
– nhưng đừng nói với anh.
– uh… chị biết rồi
tôi chả hiểu mẹ và chú đang nói cái quái gì… nói tôi hâm à… tôi đâu có hâm.